Tam Thái Tử

Chương 509: Cuồng vọng khiêu chiến(2)



- Trả đũa, nhân loại các ngươi trải qua mười mấy vạn năm phát triển, vẫn vô sỉ như vậy. Hôm nay lão tử cho dù liều mạng cũng muốn đòi lại công đạo.

Sư tộc cao thủ bi phẫn nói. Mọi người lúc này mới phát hiện, so sánh với lúc trước, khí tức của cao thủ Sư tộc quả thật yếu bớt mấy phần, hơn nữa thú văn màu vàng trên mặt cũng ảm đạm gần như bị phai mờ biến mất. Hiển nhiên trong thời gian ngắn tiến vào tiểu thế giới, sư tộc cao thủ đã trải qua thương thế khó có thể tưởng tượng, trả một cái giá lớn mới chống đỡ được đến lúc đám người Tây Môn gia chủ đi vào.

- Ngươi... Khinh người quá đáng!

Tây Môn gia chủ phẫn nộ run lên, nếu không phải thực lực không bằng người, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay giết chết tên gia hỏa này.

Ầm vang ——!

Một cỗ khí thế kinh khủng từ phía dưới dâng lên, mọi người sắc mặc đại biến, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi nơi này.

Phía dưới cũng không có bàn tay to đánh úp lại, chỉ có một tòa đại trận nhanh chóng lộ ra, hình thành một gò đất cao tới trăm trượng, đồng thời một cỗ hấp lực kinh khủng thoát ra hư không, một tấm bia đá chừng nghìn trượng từ trong hư không lao tới, một tiếng ầm vang cắm thẳng vào gò đất.

- Ta... Này! Này chẳng lẽ là một ngôi mộ?

Nhìn tình cảnh quỷ dị này, tròng mắt mọi người thiếu chút nữa lồi ra. Trong đó sắc mặt khó coi nhất không thể nghi ngờ chính là Tây Môn gia chủ, một chỗ phong thuỷ bảo địa thế nhưng lại bị biến thành mộ địa, nếu nghĩ xa hơn, đây chẳng phải là nói Tây Môn gia tộc từ ngàn năm nay vẫn sinh sống phát triển trên mộ của một tuyệt thế cường giả hay sao, nghĩ đến đây, tâm tính như Tây Môn gia chủ đều cảm thấy lạnh cả người, hai chân bủn rủn.

- Đi thôi!

Tống Nguyên thần sắc ngưng trọng mở miệng nói. Mấy thứ này đã không phải là hắn có thể xử lý rồi, phải báo lên cao tầng, để cho người có thực lực cao hơn ra tay xử lý.

- Chờ một chút!

Bên cạnh đang giương cung bạt kiếm, cao thủ Sư tộc đột nhiên mở miệng nói.

Tống Nguyên xoay người lại, giữa chân mày có chút thần sắc bất mãn.

- Ngươi là cao thủ của Thần Ma học viện, ta muốn khiêu chiến ngươi!

Thanh niên Sư tộc tràn đầy tự tin nói.

Tống Nguyên sắc mặt không hề có biến hóa, hai tròng mắt nhìn chằm chằm thanh niên sư tộc cao thủ thản nhiên nói:

- Số tuổi của ngươi vẫn chưa tới một trăm, trong Sư tộc chỉ tính là vừa mới trưởng thành, ta sẽ không đánh với ngươi. Muốn khiêu chiến thì tự mình đi vào Thần Ma học viện, nơi đó loại thiên tài như ngươi có nhiều, rất nhiều.

- Ngươi không dám ứng chiến? Đều nói Thần Ma học viện là học viện lợi hại nhất trong nhân loại, không nghĩ tới người của Thần Ma học viện thậm chí ngay cả dũng khí tiếp nhận khiêu chiến của người khác cũng không có!

Cao thủ Sư tộc cười nhẹ nói.

Tống Nguyên nhướng mày, một cỗ sát khí kinh khủng tỏa ra.

Mặc dù đã sớm đã có phòng bị từ trước, đột nhiên đối mặt khí tức bộc phát không chút sơ hở của Tống Nguyên, thanh niên Sư tộc vẫn phải biến sắc, một cỗ mồ hôi lạnh từ đáy lòng dâng lên.

- Người trẻ tuổi có bốc đồng là tốt, nhưng cuồng vọng tự đại cũng chỉ là tìm cái chết!

Tống Nguyên thản nhiên nói, xoay người phá toái hư không mà đi. Thực lực của thanh niên Sư tộc căn bản làm cho hắn không có hứng thú ứng chiến. Giống như lời của Tống Nguyên, chờ hắn khiêu chiến thắng cường giả cùng thời đại xong rồi hãy nói.

- Lão tử tên là Sư Vô Mệnh, hiện tại thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà ta sẽ không buông tay, ta sẽ khiêu chiến đệ tử ưu tú nhất của Thần Ma học viện các ngươi, chờ ta đánh bại tất cả bọn họ, đến lúc đó hy vọng có thể cùng ngươi chiến một trận công bằng!

Tâm trạng buông lỏng, thanh niên cao thủ Sư tộc la lớn.

- Có thể!

Thanh âm rõ ràng, lấp đầy không gian, giống như Tống Nguyên chưa rời đi vậy. Kiểu thủ đoạn này khiến cho cao thủ Sư tộc Sư Vô Mệnh sắc mặt ngưng trọng rất nhiều.

- Nhân loại quả nhiên cao thủ xuất hiện lớp lớp, xem ra lần này tới đây tu luyện là đúng rồi!

Sư Vô Mệnh lẩm bẩm, ngay sau đó trên mặt xuất hiện một chút lệ khí. Mặc dù y ở trước mặt Tống Nguyên bị nhục nhã, nhưng không có nghĩa là y sẽ không đi tìm Tây Môn gia tộc phiền toái. Théo như y nghĩ, Tây Môn gia tộc có thể để cho mình tiến vào dễ dàng, tất nhiên là biết rõ trong đó có nguy hiểm, đây thật sự là gài bẫy người mà. Chính mình từ lúc xuất thế tới nay lần đầu tiên bị người gài bẫy, nghĩ đến đây, Sư Vô Mệnh trong lòng không nhịn được ý định điên cuồng trả thù.

Tây Môn gia chủ cảm nhận được sát khí trên người Sư Vô Mệnh, sắc mặt cuồng biến đồng thời điên cuồng phóng về phía hậu viện, gò đất mới xuất hiện kia chỉ chiếm cứ mảnh đất bình thường của Tây Môn gia tộc, hậu viện vẫn chưa bị thương tổn, hơn nữa còn có Tây Môn gia tộc siêu cấp cao thủ Nhị tổ tọa trấn, tự nhiên được xem là mảnh đất an toàn.

- Chạy đi đâu, nhân loại ti bỉ, ngươi phải trả giá cho hành động đê tiện trước kia!

Sư Vô Mệnh kêu to một tiếng, nhanh chóng hướng về hậu viện Tây Môn gia tộc phóng đi.

Một tiếng ầm vang, Sư Vô Mệnh hai đấm nổ nát một cái bàn tay do năng lượng hóa thành, cả người giống như sao băng xuất hiện ở trong tiểu viện tầm thường trước mặt Tây Môn Liệt Phong, .

- Thạch nhân? Ngươi là thạch nhân tộc! Lại còn sinh ra một bộ phận huyết nhục!

Trên mặt Sư Vô Mệnh nổi giận hóa thành kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện người phía trước đối chiến cùng hắn vậy mà không phải nhân loại, mà là một tòa thạch điêu, một tòa thạch điêu có tướng mạo của trung niên nam tử nhân loại, trừ một cánh tay trái là huyết nhục chi thân ra, những bộ phận khác đều là thạch điêu, dung hợp với nham thạch phía dưới.

- Không, lão phu là nhân loại, nhưng lúc luyện công xảy ra chuyện không may, huyết nhục thân thể chậm rãi hóa đá mà thôi.

Thanh âm bất đắc dĩ từ trong tượng đá truyền ra, để chứng minh người nói chuyện lúc trước và người vừa ra tay là cùng một người. Đến cùng thì vì sao thân thể hóa đá của hắn có thể phát ra tiếng, chỉ sợ chỉ có đương sự mới có thể trả lời.

- Dọa lão tử giật mình, lúc trước nghe nói cao thủ thạch nhân tộc tu luyện tới cấp Tôn có thể hóa thành thân thể huyết nhục, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy tình huống một nhân loại hóa thành tảng đá.

Sư Vô Mệnh lấy làm kỳ quái, thế giới trời cao biển rộng, quả nhiên là giống như lời những lão gia hỏa trong tộc đã từng nói, nhân loại chiếm cứ Thương Long đại lục là trung tâm toàn bộ thế giới. Nơi này thiên địa rộng rãi, tài nguyên phong phú đủ để cho vạn tộc thèm nhỏ dãi. Trách không được những lão gia hỏa trong tộc luôn đối với đại lục này nhớ mãi không quên, còn liên thủ ném y tới đây mở đường trước.

- Nếu lão phu không đoán sai, ngươi lần này xuất thế hẳn là mang theo nhiệm vụ gì đó, lão phu khuyên ngươi một câu, vẫn là chớ cậy mạnh, mau mau thối lui đi! Có lão phu ở đây, Tây Môn gia tộc ngươi hủy không nổi đâu.

Trong lời nói của Tây Môn Liệt Phong tràn ngập tự tin.

- Kiệt kiệt! Lão gia hỏa này đúng là khoác lác tung trời, cho dù cảnh giới võ đạo của ngươi cao hơn lão tử thì như thế nào, dựa vào trạng thái nửa chết nửa sống của ngươi bây giờ có thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng, vẫn còn dám uy hiếp lão tử ư. Thật là muốn chết!

Sư Vô Mệnh kiêu ngạo cười nói. Bởi vì hắn phát hiện tượng đá tuy rằng hơi thở dao động có chút huyền ảo, nhưng về phương diện lực lượng thì ngay cả mình cũng không bằng. Điều này làm cho trong lòng Sư Vô Mệnh trấn định lại, tự nhiên sẽ không bởi vì câu nói đầu tiên của Tây Môn Liệt Phong mà rút đi.

- Một khi đã như vậy, vậy ngươi chết ở chỗ này đi!

Một chữ chết lãnh khốc phun ra, một cỗ sức lực to lớn từ trên trời giáng xuống, đây là một nắm tay lớn, chân khí tràn ngập trên đó. Sau đó một đạo thân ảnh hờ hững xuất hiện ở giữa không trung, tướng mạo so với tượng đá giống nhau như đúc, dĩ nhiên là phân thân do chân khí ngưng tụ mà thành. Hơn nữa phân thân tản ra khí tức không kém gì Sư Vô Mệnh.

- Lão gia hỏa này quả nhiên âm hiểm, lại còn cất dấu hậu chiêu!

Sư Vô Mệnh sắc mặt đại biến. Năng lượng phân thân này của đối phương rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước. Vô luận là khí thế hay là ý chí đều cực kì khủng bố. Sư Vô Mệnh nếu không toàn lực ứng phó, thật sự có khả năng chết tại chỗ này.

Rống ——!

Một tiếng sư tử gầm gừ mạnh mẽ, tiếng vang rung trời vọt lên. Thú văn trên người Sư Vô Mệnh từ trên gương mặt lan tràn xuống, cuối cùng bao phủ toàn thân. Kim quang hiện lên, trên người Sư Vô Mệnh mọc ra bộ lông sư tử màu vàng rậm rạp. Đồng thời thân hình không ngừng phóng đại, trong chớp mắt đã xuất hiện một con sư tử màu vàng khổng lồ cao vài trượng.

- Lão gia hỏa này. Cho dù ngươi có hậu thủ thì như thế nào, xem lão tử phá phân thân của ngươi, sau đó nghiền nát đầu đá của ngươi!

Sư Vô Mệnh vung móng vuốt thật lớn đánh về phía đạo năng lượng phân thân kia.

- Nghiệt súc làm càn, lão phu nếu không phải chế ngự thần hồn, không thể ly thể toàn bộ, lần này tất sẽ tự tay giết chết ngươi!

Tây Môn Liệt Phong tức giận rít gào. Hắn phát hiện mình ngưng tụ tám phần chân khí tạo ra phân thân thế nhưng vẫn không thể trấn áp sư tử màu vàng kim do Sư Vô Mệnh hóa thành kia. Điều này làm cho trong lòng Tây Môn Liệt Phong rất kinh sợ.

- Kiệt kiệt! Đừng nói lời vô dụng, hãy xem bản lĩnh của lão tử!

Sư Vô Mệnh rít gào, sóng âm hóa thành thực chất, lớp sau xô lớp trước giống như sóng biển, kiến trúc xung quanh bị sóng âm lan tới đều hóa thành bột mịn.

- Sơn thạch lĩnh vực!

Tây Môn Liệt Phong hô to một tiếng. Năng lượng phân thân đánh ra một mảnh lĩnh vực màu xám cắn nuốt vô tận âm sóng. Tại bên trong lĩnh vực màu xám có vô số núi đá bị sóng âm làm nứt vỡ, cuối cùng toàn bộ lĩnh vực đều bị chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.