Nghìn dặm đường, Vệ quốc quân chỉ cần bảy ngày đã chạy tới phía Bắc.
- Điện hạ, hai mươi dặm phía trước chính là tỉnh Hắc Thủy. Ta thỉnh cầu để Tam sư đoàn làm bộ đội tiên phong.
Tiền Thiết Long đi tới trước xe ngựa của Lý Lân lớn tiếng nói.
- Thiết Long, ngươi trước tiên nói cho ta biết một chút về tỉnh Hắc Thủy. Vì sao vừa tiến vào đây ngươi liền khẩn trương như vậy?
Lý Lân từ trong xe ngựa đi ra, nhún người nhảy lên một chiến mã nói.
- Điện hạ có điều không biết. Tỉnh Hắc Thủy tuy rằng không phải là tỉnh
cách Đế đô xa nhất, nhưng tuyệt đối là tỉnh loạn nhất Hoàng triều. Phía
Tây Bắc tỉnh Hắc Thủy đều tiếp giáp cùng tam đại Lang quốc phía Bắc,
Đông Bắc bộ lại là lối vào của Hắc Thủy Tùng Lâm. Hắc Thủy Tùng Lâm tuy
rằng nguy hiểm, nhưng lại là chỗ làm ra toàn bộ Linh thú lớn nhất Đông
Bắc bộ. Hàng năm Linh thú từ Hắc Thủy Tùng Lâm chảy ra Đông Bắc địa vực
chiếm hơn nửa. Lối vào của Hắc Thủy Tùng Lâm tuy rằng ở bên trong Đại
Đường chúng ta, nhưng cũng không chân chính thuộc về sự quản lý của Đại
Đường chúng ta. Toàn bộ thế lực lớn hầu như đều có sản nghiệp ở Đông Bắc địa vực này. Tuy rằng Đại Đường chúng ta không thể khống chế lối vào
Hắc Thủy Tùng Lâm, thế nhưng hàng năm tinh thịt Linh thú chảy ra từ
trong tay thế lực lớn cũng đủ khiến mấy trung cấp Hoàng triều xung quanh đỏ mắt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tam đại Lang quốc phía Bắc không ngừng khởi binh xâm phạm biên quan.
Tiền Thiết Long trầm giọng nói.
- Nếu lối vào Hắc Thủy Tùng Lâm trọng yếu như vậy, vì sao mảnh đất này
lại ở dưới sự thống trị của Đại Đường chúng ta. Phải biết rằng, Đại
Đường ta thành lập bất quá chỉ có mấy trăm năm, trước đây cũng chỉ là
một trung cấp Hoàng triều xây dựng lên. Dù là Đại Diễn tông đối với các
thế lực lệ thuộc khống chế rộng rãi, nhưng cũng không thể bỏ mặc địa
phương trọng yếu như thế này bị các thế lực khác chia xẻ.
Lý Lân không giải thích được hỏi.
- Điện hạ có điều không biết. Hắc Thủy Tùng Lâm mặc dù là bên ngoài Man
Hoang tuyệt vực, nhưng cực kỳ mênh mông, Hắc Thủy Tùng Lâm ở bên trong
Đại Đường chúng ta chỉ là một chi nhánh nhỏ bé không đáng kể mà thôi, sở dĩ ở đây trở thành lối vào của khắp nơi, là bởi vì nơi này là một trong những thông đạo an toàn nhất để tiến nhập vào Hắc Thủy. Nguyên nhân cụ
thể ta cũng không phải rất rõ ràng, chỉ là nghe nói trong rừng Hắc Thủy
có rất nhiều Linh thú cường đại xưng Vương, cho dù là thế lực siêu cấp
như Đại Diễn tông cũng không dám trêu chọc. Mà lối vào Hắc Thủy Tùng Lâm ở trong Đại Đường chúng ta được mở ra cũng đã là chuyện gần mấy trăm
năm. Sau đó thế lực khắp nơi vì lối vào an toàn này mà vài lần đánh
nhau, trong lịch sử Đại Đường chúng ta có vài lần náo động đen tối nhất
đều là cùng tranh quyền khống chế lối vào Hắc Thủy Tùng Lâm này có quan
hệ.
Chu Thắng Nam cưỡi ngựa chạy qua nói.
- Các ngươi nói nếu
như Đại Đường chúng ta tiến giai cao cấp Hoàng triều, có thể hay không
độc bá lối vào Hắc Thủy Tùng Lâm này. Có Linh thú liên tục không ngừng
cung ứng, vậy thực lực Đại Đường chúng ta sẽ rất nhanh có thể bành
trướng.
Lý Lân vừa cười vừa nói.
- Tuyệt đối không có khả
năng! Căn cứ theo hiểu biết của mạt tướng. Lối an toàn vào Hắc Thủy Tùng Lâm không chỉ có một chỗ này, mà còn có mấy chỗ tốt như vậy nữa, mà
những lối vào này không phải là các thế lực lớn siêu cấp nắm giữ ở trong tay. Lối vào này của Đại Đường bởi vì mới mở được một thời gian ngắn,
thế lực lớn xung quanh lại nhiều, dù đã phân tranh mấy trăm năm nhưng
vẫn như cũ chưa từng phân ra thắng bại. Thế lực khắp nơi trải qua tranh
đấu vì lối vào Hắc Thủy Tùng Lâm đã đạt được một loại thế lực cân bằng.
Hơn nữa hiện tại thế lực cuốn vào trong đó càng ngày càng nhiều. Ở Hắc
Thủy vương thành, Tiên Thiên đi đầy đường, Võ tông không bằng con chó,
thậm chí trong truyền thuyết còn có Võ hoàng thường xuyên lui tới. Nói
chung, địa vực Đông Bắc tỉnh Hắc Thủy, thế lực Hoàng triều Đại Đường ta
cực kỳ yếu ớt, cho dù là Hoàng triều thành công tiến giai cao cấp Hoàng
triều, có thể từ đó kiếm một chén canh đã là không sai lắm rồi. Căn bản
không có khả năng độc bá. Trừ phi Hoàng triều Đại Đường ta tự mình chống lại được thực lực liên thủ của thế lực khắp nơi.
Chu Thắng Nam lắc đầu nói.
Lý Lân gật đầu, đối với vấn đề địa vực Đông Bắc tỉnh Hắc Thủy không tiếp
tục thảo luận nữa, ngược lại lần này chiến trường của bọn họ là bạo phát ở địa vực Tây Bắc tỉnh Hắc Thủy. Tam đại Lang quốc tựa hồ cũng có ý
tách địa vực Đông Bắc bộ Hắc Thủy Tùng Lâm tỉnh Hắc Thủy ra.
-
Thiết Long, quân đoàn Chân Vũ được xưng là Đế quốc đệ nhất quân đoàn, vì sao bên trong khu vực khống chế lại để tình trạng hỗn loạn như vậy?
Lý Lân không giải thích được hỏi.
- Quân đoàn Chân Vũ thực lực xác thực rất mạnh, thế nhưng quân đoàn Chân
Vũ là bộ đội biên phòng, binh lực phần lớn tập trung tại trên tuyến biên cảnh. Giới tuyến ngoại giao tỉnh Hắc Thủy cùng tam đại Lang quốc chừng
mấy ngàn dặm trở lên, năm mươi vạn đại quân tách ra trú đóng ở những địa vực này sớm đã như trứng chọi đá. Làm sao có thể đối với nội bộ náo
động tiến hành trấn áp toàn bộ. Hơn nữa ở tỉnh Hắc Thủy là nơi hội tụ
của thế lực khắp nơi, quá mức mẫn cảm, Đại Đường nhiều khi cũng chỉ có
thể mặc kệ nó. Lâu dần, ở đây liền trở thành tỉnh loạn nhất toàn quốc.
Tiền Thiết Long bất đắc dĩ nói.
- Nếu tỉnh Hắc Thủy tập hợp thế lực khắp nơi, tất nhiên sẽ có lượng lớn
cao thủ đi lại, bằng vào thực lực hiện nay của chúng ta, tiến hành tiêu
diệt thổ phỉ chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Lý Lân nhíu mày.
- Điện hạ yên tâm. Chúng ta lần này đi tới Tây Bắc tỉnh Hắc Thủy, một
đường thổ phỉ tuy nhiều, nhưng không có thế lực nào có thực lực chân
chính. Vì bảo đảm quan đạo thông suốt, bộ đội biên phòng Đại Đường ta
cùng quân bảo vệ thành các nơi tỉnh Hắc Thủy cũng sẽ thỉnh thoảng tiến
hành tiêu diệt thổ phỉ. Để tránh xuất hiện bọn giặc lớn ảnh hưởng tới
thông suốt của đại lộ.
Tiền Thiết Long nói.
- Như vậy tốt rồi. Bổn hoàng tử quyết định chia ra ba đường, mục tiêu là biên giới Tây
Bắc, dọc theo đường đi tất cả thổ phỉ chiếm núi làm vua toàn bộ đều là
mục tiêu công kích. Hành động lần này lấy luyện binh làm việc chính, tốc độ hành quân của các sư đoàn phải nhanh, bất quá ven đường đối với thổ
phỉ ác bá khiến người dân kêu than phải kiên quyết thanh trừ.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Vâng!
Vừa tiến vào tỉnh Hắc Thủy, Lý Lân lập tức cảm nhận được ở đây bất đồng.
Toàn bộ trong không khí tỉnh Hắc Thủy đều tràn ngập cảm giác gấp gáp do
đại chiến sắp tới cùng dân phong náo động mạnh mẽ, xa xa không có được
an bình như các tỉnh khác. Nhà dân hai bên quan đạo phần lớn rách nát
không chịu nổi, tùy ý nhìn đều có thể nhìn thấy người hành tẩu giang hồ
cầm vũ khí bước đi, quyết đấu sinh tử càng chẳng lạ lùng gì.
Dựa
theo mệnh lệnh Lý Lân, Vệ quốc quân phân ra làm ba đường, rời khỏi quan
đạo, tiến nhập vào quan đạo địa vực Tây Bộ. Tiền Thiết Long thống lĩnh
Tam sư đoàn đi về vùng cách phía Tây xa nhất, bởi vì hắn vốn xuất thân
từ quân đoàn Chân Vũ, đối với tỉnh Hắc Thủy này hiểu rõ nhất.
Mà ở tỉnh Hắc Thuỷ, cách quan đạo càng xa, nạn trộm cướp càng thêm nghiêm
trọng, quan phủ Đại Đường ở chỗ này càng rất nhỏ yếu. Tình trạng tỉnh
Hắc Thuỷ hiện nay cũng không biết bao nhiêu năm tích luỹ được, Lý Lân
cũng không muốn đi thay đổi nó, dù sao bọn họ chỉ là qua đường, hơn nữa
binh lực có hạn, quản không được nhiều chuyện như vậy.
Lý Lân
suất lĩnh nhất sư đoàn đi vùng trung tâm, Trần Mặc thống lĩnh Nhị sư
đoàn đi tới quan đạo ở gần địa vực nhất. Ba quân khoảng cách không đến
trăm dặm, cũng thuận tiện sau khi xuất hiện vấn đề khẩn cấp liền nhanh
chóng tiếp viện.
- Điện hạ, vắt ngang ở phía trước chúng ta chính là Lâm Sơn, căn cứ theo tình báo của chúng ta, phạm vi trăm dặm trong
núi có hơn mười nhóm thổ phỉ, lớn nhất là Lâm Tiên Trại nằm ở ngọn núi
cao nhất, có hơn ba nghìn người, năm đại trại chủ đều là cao thủ Võ tông trở lên, trong đó thực lực của Đại trại chủ hẳn là ở cao giai Võ tông.
Lâm Tiên Trại trong phạm vi hơn mười dặm đều có tiếng là đại thổ phỉ.
Các ngọn núi khác hơn mười trại thổ phỉ đều phải nghe lời Lâm Tiên Trại
như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Chu Thắng Nam nói. Hiện tại y đã
trở thành phụ tá tâm phúc của Lý Lân, càng hiệp trợ Lý Lân thu thập tình báo cùng định ra kế hoạch tác chiến.
- Có bản đồ địa hình ngọn núi không?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Bản đồ địa hình?
Chu Thắng Nam ngạc nhiên.
- Thì là bản đồ cả Lâm Sơn, không có bản đồ địa hình ngọn núi, chúng ta làm sao có thể chỉ huy chiến tranh?
Lý Lân giải thích nói. Ở kiếp này năng lực vẽ bản đồ rất kém cỏi, bản đồ
chiến tranh nhận thức rất thấp, chớ đừng nói chi là có bản đồ đánh dấu
địa hình cao độ.
- Bản đồ địa hình không có. Chúng ta chỉ có địa đồ!
Chu Thắng Nam từ trong ngực móc ra một phần địa đồ ở trên bàn mở ra.
Lý Lân vừa nhìn, không còn lời nào để nói. Đây thật sự là bản đồ ngọn núi
này, thế nhưng trình độ đo vẽ bản đồ thật sự quá kém. Trên bản đồ này
chỉ đánh dấu cơ bản hình dạng to lớn của ngọn núi, duy nhất có giá trị
trong đó chính là cung cấp mấy lối sơn đạo vào núi. Bản đồ này có chuẩn
xác thật hay không ai cũng không có cách nào đảm bảo.
- Như vậy đi, ngươi cùng ta đi xem địa hình nơi này. Địa đồ như vậy làm sao có thể chỉ huy đánh trận.
Lý Lân hơi bất đắc dĩ nói. Tính cách Lý Lân chính là như vậy, tại chuyên
ngành lĩnh vực quân sự yêu cầu rất hà khắc. Đây cũng là nguyên nhân
trọng yếu hắn ở kiếp trước lập ra tên tuổi lớn như vậy.
- Chúng ta đi xem địa hình?
Chu Thắng Nam kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, là tướng lĩnh thống binh, không thể chỉ nhìn bản đồ, mà là phải đích thân nhìn địa hình thực tế. Hơn nữa nhìn bản đồ này niên đạo
cũng không nhỏ. Ai có thể bảo chứng địa hình ngọn núi này chưa từng phát sinh biến hóa!
Lý Lân trầm giọng nói.
Chu Thắng Nam ngẫm lại cũng thấy có lý, thế nhưng trên mặt vẫn có chút không giải thích được nói:
- Điện hạ, có mang theo thám mã doanh đi không, chúng ta tự mình đi quá mức nguy hiểm.
- Không sao, chỉ là kiểm tra địa hình, cũng không cần quá nhiều người.
Huống chi chúng ta ở đây còn có một Tiên Thiên cao thủ bảo hộ, về mặt an toàn không cần phải lo lắng.
Lý Lân không thèm để ý nói. Nếu quả thật có thổ phỉ phát hiện vậy tốt rồi. Hắn vừa vặn có thể kiểm nghiệm
thành quả tu luyện mấy ngày này.
Hiện nay Nhất sư đoàn dưới
trướng Lý Lân có gần bảy ngàn người, bao gồm năm giáo đoàn binh mã cùng
một cận vệ doanh, sức chiến đấu đứng đầu các sư đoàn khác. Mặc dù như
vậy, Lý Lân cũng không dám nói những người này của mình tùy tiện vào núi sẽ đạt được thắng lợi. Dù sao ưu thế địa lý nhiều khi có thể bù đắp
chênh lệch thực lực. Từ xưa đến nay điển hình trận chiến lấy ít thắng
nhiều phần lớn dựa vào ưu thế địa hình. Chiến tranh chân chính là dựa
vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Tính
nhiều thì thắng, tính thiếu thì bại, vì thế Lý Lân không thể không cẩn
thận. xem thêm ở ban long cham u s.
Đi trên đường nhỏ vào ngọn
núi, Thiết Giáp vệ xông lên phía trước làm tiên phong, Lý Lân theo sát
phía sau, ở phía sau là Chu Thắng Nam, cuối cùng là Úy Trì Hổ dẫn dắt
một đội binh sĩ tinh nhuệ. Chỉ là những người này lột đi quân giáp, thay đổi bộ dạng làm hộ vệ bình thường.
- Điện hạ, căn cứ theo bản
đồ, sơn đạo này nối thẳng với ngọn núi cao nhất, ở năm dặm hai bên mỗi
bên còn có hai trại thổ phỉ đóng quân. Binh lực hai trại thổ phỉ này
không nhiều lắm, chỉ có vài trăm người, cũng không có cao thủ gì. Sở dĩ
có thể sinh tồn, chính là bởi vì bọn hắn đóng ở chỗ này vì Lâm Tiên trại thám thính tin tức.
Chu Thắng Nam trước khi đến đã hỏi thăm những người miền núi xung quanh, bởi vậy biết không ít tình báo.
- Trại thổ phỉ này thật không đơn giản! Địa phương lựa chọn đều dễ thủ
khó công, may mà chúng ta tiến vào xem, bằng không mạnh mẽ tiến công chỉ làm hao binh tổn tướng, còn chưa chắc có thể tiêu diệt bọn chúng!
Lý Lân nhìn kỹ thế núi xung quanh, trong lòng suy nghĩ nên dùng chiến lược gì mới có thể trong thời gian nhanh nhất cùng hữu hiệu nhất tiêu diệt
thổ phỉ.