- Điện hạ, không phải chỉ là một ít thổ phỉ thôi sao, đâu đáng để người
coi trọng như vậy, chỉ cần Cận vệ doanh của chúng ta đã có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Úy Trì Hổ đi gần lại nói.
- Đánh thắng rồi hả?
Lý Lân nhìn bộ dáng Úy Trì Hổ mặt mũi bầm dập, tức giận hỏi.
- Đương nhiên, đừng tưởng Trương Trùng tiểu tử kia đã từng là giáo úy,
nhưng thật sự động thủ hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của ta, hai
ta giao thủ không tới nửa canh giờ hắn đã hoàn toàn bị ta thu phục.
Úy Trì Hổ dương dương đắc ý nói.
- Tốt! Trong Cận vệ doanh đều là hạt giống hảo binh, ngươi phải huấn
luyện tốt cho ta. Hiện tại không cần vội chiến đấu, nhưng phải tăng mạnh rèn luyện quan quân cùng binh sĩ, các ngươi là một cây lợi kiếm, một
khi ra khỏi vỏ, chắc chắn không có gì phải bất lợi.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Yên tâm đi Điện hạ, chúng ta sẽ hung hăng thao luyện những tiểu tử này.
Úy Trì Hổ lớn tiếng nói.
- Dừng lại!
Lý Lân đột nhiên biến sắc, quay về phía mấy người bên cạnh nói.
- Điện hạ, sao vậy?
Chu Thắng Nam không giải thích được hỏi.
- Có một đám người từ phía Nam đi tới. Nhân số không ít. Chúng ta trước tiên tránh đi một chút.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Chiến mã phải làm sao bây giờ?
Úy Trì Hổ nói.
- Bên kia có một khe núi, chúng ta lập tức đi qua. Dẫn theo cả chiến mã, tận lực bí mật.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Vâng!
Đoàn người Lý Lân vừa nấp đi, ở một đường nhỏ trong ngọn núi phía Nam lao ra một đội thổ phỉ. Trong tay mỗi người cầm vũ khí lấp lánh, hơn nữa thoạt nhìn mỗi người đều là cao thủ.
- Điện hạ, là người của Lâm Tiên trại!
Chu Thắng Nam liếc mắt một cái thấp giọng nói .
- Bọn họ tại sao lại từ phía Nam đi tới?
Lý Lân không giải thích được nói.
- Tại phương đó có một thế lực tiểu thổ phỉ, tên là Tiêm Ưng Chuỷ, đám người này chỉ sợ là từ trong Tiêm Ưng Chuỷ trở về.
- Điện hạ, người xem, trong đám người kia có bắt một ít tù binh. Hơn nữa
những người này rõ ràng không lâu trước đó đã từng chiến đấu qua.
Úy Trì Hổ tiến gần nói.
- Nếu như ta không phán đoán sai, tiểu thổ phỉ kia hẳn là của Lâm Tiên trại.
Chu Thắng Nam nói.
- Ngươi làm sao đoán được.
Lý Lân kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng nhóm thổ phỉ này mới vừa xuống núi cướp bóc trở về!
- Điện hạ thỉnh xem, đội nhân mã này có gần năm mươi người, thực lực kém
cỏi nhất cũng là cao thủ Trung giai Võ sư, số lẻ tuyệt đối là Cửu phẩm
Võ sư đỉnh cao. Loại thực lực này tại Lâm Tiên trại đã xem như là chủ
lực. Hơn nữa nhìn thiếu niên hoa phục trong đám người kia, nếu như ta
không đoán sai, hắn hẳn là thiếu trại chủ Lâm Tiên trại Cẩm Bằng, phạm
vi trăm dặm nổi danh ác bá, chân chính là sắc quỷ. Còn có những người bị bắt làm tù binh kia chủ yếu là nữ tử, hơn nữa ánh mắt nhìn Cẩm Bằng
không phải sợ hãi, mà là cừu hận khắc cốt ghi xương. Nhất là nữ tử bị
trói chéo tay kia, lại càng không giống như nữ tử nhà bình thường. Có
can đảm ở loại tình huống này chửi ầm lên sợ rằng chỉ có nữ tử dũng mãnh ở bên trong tổ thổ phỉ dưỡng ra.
Chu Thắng Nam nói.
- Thiếu
trại chủ Lâm Tiên trại, đây chính là cơ hội tốt. Các ngươi ở tại chỗ
này, không có mệnh lệnh của ta không cho phép đi ra.
Trong mắt Lý Lân tinh quang chợt lóe. Cả người nhảy ra ngoài.
- Điện hạ...
Chu Thắng Nam khẩn trương kêu một câu, nhưng nhìn thấy Thiết Giáp vệ đồng
thời biến mất không thấy, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Cẩm
Bằng rất đắc ý, là thiếu trại chủ Lâm Tiên trại, phạm vi trăm dặm không
người nào không biết đến đại danh Cẩm công tử của hắn. Nhất là những mỹ
nữ tiếng lành đồn xa, đều là mục tiêu của Cẩm Bằng. Hôm nay thật vất vả
thừa dịp phụ thân bế quan, hắn một mình mang theo cao thủ vào trong trại Tiêm Ưng Chuỷ, đại mỹ nhân Bạch nương tử bị bắt tù binh mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu. Còn đoạt hết toàn bộ tài sản Tiêm Ưng Chuỷ tích lũy vài
thập niên, đúng là nhân tài phát huy đúng thời điểm.
- Cẩm Bằng,
tên đê tiện vô sỉ hạ lưu bại hoại, ngươi không để ý Lục Lâm Minh Ước,
tập kích Tiêm Ưng Chuỷ chúng ta, lão nương cho dù chết cũng sẽ không
theo ngươi.
Nữ tử bị bắt làm tù binh ra sức giãy dụa, tóc tai nàng bù xù, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, dung mạo có chút nhìn không rõ,
một thân bạch y mất trật tự, khóe miệng mang theo tơ máu, ánh mắt xuyên
thấu qua sợi tóc nhìn về phía Cẩm Bằng tràn đầy oán độc.
- Hừ!
Chỉ cần lên Lâm Tiên trại, theo hay không theo Bản công tử còn không phụ thuộc vào ngươi. Bạch nương tử, đừng không biết phân biệt, tại phạm vi
trăm dặm này, muốn theo bản công tử còn nhiều người lắm. Bản công tử coi trọng ngươi là phúc phận tu luyện tám đời của ngươi đó.
Cẩm Bằng vẻ mặt cười dâm đãng đi tới. Vươn bàn tay heo ở trên mặt nàng nắm một cái.
- Thật trơn a! Ha ha...!
Động tác của Cẩm Bằng đưa tới một trận tiếng cười dâm đãng. Cẩm Bằng tuy
rằng ác danh lan xa, thế nhưng trong Lâm Tiên trại cũng rất được nhân
tâm, rất nhiều nữ tử hắn chơi chán đều đưa cho thủ hạ. Đây cũng là chỗ
thông minh của hắn, hắn mặc dù là thiếu trại chủ, nhưng thiên phú võ đạo của bản thân lại rất bình thường, tu luyện vài chục năm, mỗi ngày cung
ứng tinh thịt Linh thú cấp độ chuẩn, nhưng hiện tại cũng chỉ là Ngũ phẩm Võ sư đỉnh cao, vài lần trùng kích bình cảnh đều thất bại. Không có
thực lực, Cẩm Bằng chỉ có thể thông qua các thủ đoạn khác lôi kéo người
trong sơn trại, mấy năm trôi qua xác thực nắm giữ không ít quyền lợi.
- Dừng tay, ban ngày ban mặt, dám cường đoạt dân nữ, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?
Lý Lân nhảy tới quát ra ngôn từ chính nghĩa. Vẻ mặt chính khí, nhưng trong lòng cảm thấy thú vị không thôi. Không nghĩ tới chính mình đi tới dị
giới còn có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Về phần hắn hô lớn câu ngôn ngữ tú tài kia, chỉ là nhất thời nghĩ thú vị mà thôi.
Thiếu trại chủ sững sờ một chút, có chút ngạc nhiên nhìn Lý Lân bỗng xuất hiện, trên
mặt là một bộ dạng ngươi có bệnh hả. Bạch nương tử bị trói chéo tay
trong mắt hiện lên một vệt kích động, thế nhưng khi thấy dáng vẻ Lý Lân, trên mặt lại không che dấu được thất vọng.
- Ở đâu ra tiểu tử
này vậy, cũng không mở mắt nhìn đây là chỗ nào, lại dám trước mặt Bổn
công tử ra vẻ anh hùng, thực sự là không biết sống chết.
Cẩm Bằng buông Bạch nương tử ra, vẻ mặt cao ngạo đi về phía Lý Lân.
- Thả nữ tử kia ra, ngày hôm nay Bổn đại gia có thể thả ngươi một con đường sống, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Lý Lân bình tĩnh nói. Không chút nào đem những thổ phỉ này để ở trong mắt.
- Thiếu trại chủ, tiểu tử này có chút tà môn, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn!
Một gã thống lĩnh Lâm Tiên trại tiến đến trước mặt Cẩm Bằng nói. Người này
khoảng năm mươi tuổi, thân thể gầy gò, giữ lại một chút chòm râu dê.
Trong đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng hiện lên thần sắc thâm độc.
-
Không phải chỉ là một tiểu quỷ đui mù thôi sao! Có gì đáng giá lo lắng.
Ngụy thống lĩnh ngươi không cần xuất thủ, xem bản công tử bắt lấy hắn.
Cẩm Bằng quan sát Lý Lân một phen, phát hiện hắn trừ tướng mạo anh tuấn ra, thực sự nhìn không ra chỗ nào quỷ dị. Bởi vậy, thiếu trại chủ quyết
định tự mình xuất thủ, mượn Lý Lân biểu lộ rõ quyền uy của mình .
- Thiếu trại chủ, xin hãy cẩn thận!
Thống lĩnh Lâm Tiên trại trầm tư một chút, gật đầu đồng ý.
- Yên tâm đi! Đối phó loại tiểu quỷ này, bản công tử chỉ một tay là đủ.
Cẩm Bằng tràn đầy tự tin nói.
- Ngươi chính là thiếu trại chủ Lâm Tiên trại , phạm vi trăm dặm nổi danh lưu manh vô sỉ ác bá?
Lý Lân theo dõi gã, thân thể bắt đầu căng thẳng.
- Vô liêm sỉ, lại dám nhục mạ Bản công tử, vốn còn muốn cho ngươi toàn
thây, hiện tại xem ra không cần nữa. Tiểu tử, chịu chết đi!
Bị một
tiểu tử lai lịch không rõ như Lý Lân nhục mạ, thiếu trại chủ vốn cao cao tại thượng không người dám chọc lập tức phát hỏa. Chân khí trên người
bắt đầu khởi động, dĩ nhiên sản sinh ra một cỗ ý chí võ đạo không kém.
- Ngũ phẩm Võ sư đỉnh cao, có chút ý tứ. Người ngu ngốc như ngươi vậy mà
có thể tu luyện tới loại trình độ này, xem ra cha ngươi đâp bạc trên
người ngươi không ít!
Lý Lân nhếch miệng cười nói.
- Hừ! Chịu chết đi!
Cẩm Bằng nhằm về phía Lý Lân, mặt ngoài một đôi nắm đấm xuất hiện chân khí màu vàng nhạt .
- Chiến kỹ sao? Có chút ý tứ!
Cơ thể Lý Lân khẽ động, cả người giống như một con báo, vô thanh vô tức nhằm về phía Cẩm Bằng.
- Bành...!
Một tiếng giòn vang, sắc mặt Cẩm Bằng trong nháy mắt đỏ lên, khua nắm đấm
bị Lý Lân ngăn trở. Hắn cảm thấy nắm đấm của mình giống như nện vào trên sắt thép, cổ tay quả thực muốn đứt hẳn ra.
Lý Lân liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt đồng dạng đỏ lên, đôi cánh tay bị chấn động đến mức tê dại.
- Xem ra không sử dụng chân khí, chỉ bằng vào cơ thể chống lại ngũ phẩm Võ sư vẫn quá mức miễn cưỡng.
Trong lòng Lý Lân cười khổ. Hắn sở dĩ dám bằng vào cơ thể chống đối nắm đấm
đầy chân khí của Cẩm Bằng, chính là bởi gì mấy ngày nay hắn tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, vào ngày hôm qua, bức đồ thứ nhất của Kim
Cương Bất Động Minh Vương Kinh hắn đã tu luyện viên mãn. Lực lượng cùng
cường độ cơ thể đạt được đột phá không nhỏ.
- Tiếp tục!
Cẩm Bằng rống to một tiếng, một chân đá xuống người Lý Lân.
- Muốn so bì lực lượng đây là ngươi muốn tìm chết!
Cơ thể Lý Lân nhảy một cái, né tránh đòn quét ngang của Cẩm Bằng. Cơ thể
thuận thế nắm lấy cánh tay của hắn ta linh hoạt bẻ gãy về phía sau.
- Thổ Thạch Quyền!
Cẩm Bằng rống to, chân khí màu vàng đất trên nắm đấm càng thêm lóe sáng, một đôi nắm đấm múa thành gió, đem Lý Lân bức ra xa.
- Có chút môn đạo!
Lý Lân than thở, cơ thể lùi lại, tách khỏi nắm đấm của Cẩm Bằng.
- Có gan thì đừng chạy!
Nắm đấm của Cẩm Bằng càng đánh càng nhanh, thế nhưng trước sau ngay cả góc
áo Lý Lân đều sờ không tới, không khỏi có chút phập phồng không yên.
- Thiếu trại chủ, ta tới giúp người!
Tên thống lĩnh sơn trại kia hét lớn một tiếng, giơ đao nhằm về phía Lý Lân.
- Trở về cho lão tử !
Úy Trì Hổ lao tới, cơ thể cường tráng giống như một tòa núi thịt ngăn cản lối đi của Ngụy thống lĩnh Lâm Tiên trại
- Địch nhân có mai phục, đều lên cho lão tử...!
Ngụy thống lĩnh la lớn. Hơn mười tên thổ phỉ lập tức vung đao xông lên.
- ĐxxCM! Lấy nhiều khi dễ ít, ngươi còn là đàn ông hay không!
Úy Trì Hổ sắc mặt đại biến, một cái Ngụy thống lĩnh hắn không sợ chút nào, nhưng hơn mười tên cao thủ Võ sư trung giai trở lên hắn lại chịu không
được.
- Trợ thủ!
Một tiếng rống to đem mọi người trấn trụ. Chỉ thấy thiếu trại chủ Cẩm Bằng vừa nãy vẫn còn uy phong lẫm liệt hiện tại giống như con chó chết nằm ở trong tay Lý Lân.
- Buông thiếu trại chủ ra!
Ngụy thống lĩnh từ trước người Úy Trì hổ nhảy ra, ánh mắt nhìn Lý Lân tràn đầy âm trầm.
- Thả nữ tử kia ra! Lý Lân đoạt lấy bội đao của Cẩm Bằng, cầm đao để ngang yết hầu hắn. Máu tươi từ lưỡi đao chảy xuống.
- Dừng tay, không nên thương tổn thiếu trại chủ, chúng ta lập tức thả người.
Ngụy thống lĩnh sắc mặt đại biến, lập tức để người thả Bạch nương tử ra.
Bạch nương tử bước chân không có lực, nhưng vẫn rất nhanh chạy đến phía
sau Lý Lân, nàng hiểu, hiện tại chỉ có Lý Lân có thể bảo hộ nàng.
- Úy Trì Hổ, dẫn nàng đi trước!
Lý Lân trầm giọng nói.
- Công tử...
- Nhanh lên một chút!
- Vâng!
Úy Trì Hổ tóm lấy Bạch nương tử nhằm về phía sau vách đá.
- Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung toé. Đầu thiếu trại chủ Cẩm Bằng lăn trên mặt đất.
- Ách? Ngại quá, trượt tay!
Lý Lân bỏ lại thi thể, có chút bất đắc dĩ nói.
Thống lĩnh sơn trại sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân hận không thể ăn hắn:
- Tiểu tử, ngươi phải chết!
- Có chết hay không phải xem bản lĩnh của ngươi ! Ngươi có dám cùng ta đơn độc đánh một trận?
Lý Lân tùy ý trên thi thể Cẩm Bằng lau chùi vết máu trên đao, ánh mắt nhìn về phía Ngụy thống lĩnh tràn đầy chiến ý.