Tam Thái Tử

Chương 864: Điên cuồng đột phá



- Bản vương trực tiếp thực thi! Tin rằng rất nhanh sau đây Tần vương cũng sẽ trở lại!
Vũ vương vừa dứt lời, Tần vương mang theo khí thế ngập trời từ phía nam trở về. Tích lũy vô số năm, hắn cũng đã thành công đột phá, trở thành cường giả Đế cấp sơ giai.

- Ta biết ngươi có thể đột phá, ở Đại Tần, trừ ngươi ra thì chưa có ai có thể vượt qua ta.
Vũ vương trầm giọng nói.

- Ta chưa từng có ý định tranh giành với ngươi!
Tần vương thần sắc bình tĩnh mở miệng nói, đột phá lên Đế cấp, trên người Tần vương có tư thái vân đạm phong khinh, hoàn toàn bất đồng với khí chất bá đạo của Vũ vương.

Vang ầm ầm!

Từ phương bắc truyền đến sát khí khôn cùng, ba ngàn Hắc Giáp vệ giống như gió xoáy, cuồn cuộn tiến tới, Sát Sinh vương bước từ trong hư không, quanh thân không hề có sát khí, nhưng dường như lại có sát khí vô tận thể hiện ra. Cảnh tượng quỷ dị như thế làm cho người ta phải run sợ.

- Sát lục đại đạo, Sát Sinh vương vậy mà có thể thành công!
Vũ vương thần sắc tràn đầy vẻ ngoài ý muốn.

- Lần này bắc thượng, bản vương giết hại hàng tỉ sinh linh, tiêu diệt vô số thế lực, nhờ giết chóc phá tan bình cảnh, ngưng tụ sát lục đại đạo. Vũ vương, có dám chiến một trận hay không?
Sát Sinh vương mở miệng nói, toàn bộ Vô Cực thành bị sát khí lạnh thấu xương bao phủ, rất nhiều người thực lực yếu kém bị sát khí khống chế, trở thành con rối của Sát Sinh vương, chỉ còn biết đến giết chóc.

- Dừng tay, nơi này là Vô Cực thành, kính xin chư vị Vương gia thu lại khí thế.
Chu Hân Như lớn tiếng nói. Vô Cực thành có rất đông sinh linh trú ngụ, bọn họ không thể chịu nổi uy áp do ba vị cường giả Đế cấp phát ra.

Sát Sinh vương quét mắt, liếc nhìn một cái, cười hắc hắc, thu lại sát khí toàn thân, cả người lập tức biến thành một người thanh niên vô hại. Vũ vương lạnh lùng nhìn hắn, xoay người hừng hực xông lên trời cao.

- Tần Vương điện hạ, kính xin ngươi tới chủ trì Nặc Á!
Chu Hân Như cung kính nói với Tần vương.

- Ta? Là chủ ý của ngươi hay là của Hán vương?
Trên mặt Tần vương lộ ra vẻ tươi cười, thần sắc bình tĩnh hỏi.

- Là điện hạ yêu cầu, Vũ vương điện hạ cùng với Sát Sinh vương điện hạ không phải là người thích hợp nhất. Hơn nữa ta tin tưởng điện hạ sẽ trở về rất nhanh, hy vọng trong lúc này Tần vương ngài có thể chủ trì đại cục.
Chu Hân Như nói.

Tần vương suy nghĩ, nói:
- Hán vương thật ra rất quyết đoán, nhưng mà việc này bản thân ta không thể tự quyết được. Đi thôi, đưa ta đến nhìn xem cái gọi là thần chu Nặc Á.

- Tần Vương điện hạ, xin mời, ta nghe điện hạ nói phương hướng tu luyện của Tần Vương điện hạ có liên hệ với luân hồi, mà căn cơ của Nặc Á chính là bảo vật Lục Đạo Thiên Thư theo truyền thuyết là do luân hồi chi tổ lưu lại, đối với người tu luyện luân hồi chi đạo có lợi ích rất lớn.
Chu Hân Như nói. Lời của nàng làm cho hai mắt vốn bình tĩnh của Tần vương phát sáng lên.

Vũ vương phóng xuất ra Đế uy, bao phủ toàn bộ hàng tỉ sinh linh trong Vô Cực thành.

- Các ngươi không cần phản kháng, phủ lĩnh chủ mang các ngươi tiến vào thần chu Nặc Á!

Lời nói của Vũ vương khiến cho toàn bộ sinh linh sôi trào.

- Là thật! Chuyện về thần chu Nặc Á là sự thật, lĩnh chủ đại nhân vạn tuế, lĩnh chủ đại nhân không hề vứt bỏ chúng ta.
Có người hưng phấn hét lớn, những người ban đầu vốn không tin vào kế hoạch thành lũy sắt thép của phủ lĩnh chủ lại càng không khống chế được cảm xúc, cười lớn có, thống khổ cũng không ít.

Đối mặt với tình huống này, Vũ vương dùng lực lượng bao phủ toàn bộ Vô Cực thành, sau đó dưới ánh mắt rung động của hàng tỉ sinh linh, phạm vi mấy nghìn dặm của Vô Cực thành bị mạnh mẽ rút lên, sau đó dưới Vô Cực thành xuất hiện một luồng không gian lốc xoáy cực lớn, Vô Cực thành khổng lồ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng thu nhỏ lại đến cỡ vài mét, rơi vào bên trong một chiến hạm màu đen to lớn dữ tợn.

Chu vi mấy nghìn dặm xung quanh nơi vốn là Vô Cực thành trở thành một mảnh đất sỏi đá cằn cỗi, hơn nữa bằng phẳng như gương.

Trong phi chu Nặc Á, Vô Cực thành đáp xuống vị trí trung tâm, nơi này chính là một mảnh đất khô cằn lớn.

Tất cả sinh linh đều hân hoan, nhưng rất nhanh bọn chúng đã phát hiện ra một vấn đề, ở bên trong thần chu không hề có nguyên khí thiên địa để cung cấp cho việc tu luyện.

- Trời ạ, chuyện gì thế này, tại sao lại không có nguyên khí thiên địa?

- Không thể nào, không có nguyên khí thiên địa, chúng ta làm thế nào mà tu luyện được?

- Chẳng lẽ kế hoạch của phủ lĩnh chủ thất bại?

- Không phải đâu, thân ảnh giống như thiên thần vừa rồi có thể di dời đất đai ngàn dặm, năng lực lớn như thế thì làm sao có thể thất bại được.

- Vậy rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nơi này lại hoang vu như vậy, chẳng lẽ chúng ta bị tính kế rồi?

- Tìm phủ lĩnh chủ đòi một lời giải thích!
Có người lớn tiếng nói, lập tức làm cho không khí dậy sóng.

Phủ lĩnh chủ vẫn rất rộng lớn, chỉ là do mất đi linh mạch, khí thế của phủ lĩnh chủ không khỏi bị giảm đi rất nhiều. Phủ lĩnh chủ dù sao cũng không phải hoàng cung, phương diện phong cách kiến trúc hơi có vẻ tù túng.

- Bên trong Nặc Á quả nhiên là một mảnh đất hoang vu, kế hoạch của điện hạ mở ra một con đường khác, con đường này có thể đi đến cuối sao?
Chu Hân Như nhíu mày, khai phá nền văn minh khác rất gian nan, trước mắt, không phải chỉ mấy thế hệ là có thể hoàn thành.

- Trưởng sử, bên ngoài có rất nhiều người tụ tập, muốn hỏi vì sao nơi này không có nguyên khí thiên địa.
Thuộc hạ của Chu Hân Như, Chu Quan vội vàng đi tới, thần sắc cực kỳ khó coi. Hiển nhiên tình hình bên ngoài so với những gì hắn nói còn bất ổn hơn gấp trăm lần.

- Nói cho bọn hắn biết, Nặc Á tiến vào trong hỗn độn làm mất đi khởi nguyên của nguyên khí thiên địa, bởi vậy chúng ta quyết định buông bỏ nguyên khí thiên địa, dùng đôi bàn tay của chúng ta phát triển ra một nền văn minh khác của Nhân tộc, để có thể vĩnh viễn sinh tồn trong hỗn độn.
Chu Hân Như trầm giọng nói.

- Nhưng là những người đó sẽ nghe theo sao?
Chu Quan thần sắc lo lắng nói.

- Thông báo cho Ngũ hoàng tử, những ai cố ý không hiểu liền trục xuất khỏi Nặc Á. Thương Long đại lục nguyên khí dư thừa, nếu bọn họ muốn chôn cùng Thương Long đại lục, trưởng sử ta tuyệt đối không ngăn cản.
Chu Hân Như lạnh lùng nói.

Thời loạn dùng trọng hình, lúc này nếu không càn quét bạo loạn tận gốc, tương lai sẽ gặp phải phiền toái vô cùng vô tận.

- Dạ!
Chu Quan gật đầu rời đi, hắn biết mệnh lệnh này một khi tuyên bố ra, sẽ có rất nhiều người bị mất mạng. Nhưng mặc kệ trong lòng hắn có không đành lòng như thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào khác. Chết tử tế không bằng sống tiếp, không có nguyên khí thiên địa, võ giả vẫn có thể sống tiếp, không có không gian sinh tồn, chỉ có một con đường chết.

Ngọn núi nơi Lý Lân đang trú ngụ, đang tỏa ra một cỗ khí tức thuộc về Đại Đế, sau khi xung phá vận khí kim quang trên bầu trời, liền như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất trong nháy mắt. Cảnh tượng quỷ dị như vậy hấp dẫn rất nhiều luồng thần niệm tra xét. Đáng tiếc bọn họ không tìm thấy một bóng người nào, dường như vừa rồi tất cả cảm giác của bọn họ đều sai.

Vù vù!

Vài vị cường giả cấp Thánh Nhân từ những thế lực xung quanh tiến đến tra xét, đáng tiếc mặc kệ bọn hắn có làm gì đi nữa, thần niệm có tra xét thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể kết luận rằng chu vi trăm dặm xung quanh này chỉ là một ngọn núi bình thường, căn bản không có khả năng có cường giả Đế cấp ẩn nấp.

Lúc này bên trong ngọn núi nơi Lý Lân đang ở đã bị bao trùm bởi dày đặc cấm chế, phía trước còn có Ám Ảnh vừa thức dậy đang sốt ruột, buồn chán đang ngồi xổm trước mặt Lý Lân.

- Làm sao còn chưa đột phá thành công, người ta đột phá rất thoải mái đây này!
Ám Ảnh cảm thấy rất khó hiểu đối với việc Lý Lân không thể đột phá. Tiểu tử này không có khái niệm tu luyện là gì, lực lượng của hắn dường như tự nhiên mà đến, chỉ cần ngủ là có thể từ từ tăng cường thực lực, lần này cũng không ngoại lệ, đột phá bình cảnh từ cấp Thánh Nhân đến cấp Đại Đế, đối với hắn mà nói chỉ là một giấc ngủ, không thể không thừa nhận, bí mật trên người tiểu tử này thật khủng bố.

Nhìn Lý Lân hiện đang nhắm mắt, lâm vào trạng thái tu luyện, trong đôi mắt Ám Ảnh hiện lên vẻ do dự.

- Hiện giờ ta đã có thể hóa thành hình người được rồi, chỉ là chưa từng thử biến lần nào, cũng không biết nếu ta biến thành hình người thì sẽ ra sao.
Ám Ảnh nói nhỏ, sau đó quét mắt nhìn cấm chế chắc chắn ở bốn phía, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông mao lộ vẻ hài lòng.

Trên người hắn xuất hiện quang huy hai màu hắc bạch, thân hình nhỏ nhắn từng tấc từng tấc biến lớn, chậm rãi hóa thành hình người. Khi quang mang hai màu hắc bạch tán đi, lộ ra một tuyệt sắc giai nhân, toàn thân trần trụi, dung mạo làm cho thiên địa phải thất sắc, dáng người làm cho ma nữ phải xấu hổ. Sau lưng có một cặp cánh chim màu trắng tỏa ra quang huy thánh khiết, cho dù là thiên sứ thần nữ xinh đẹp nhất nếu so sánh cũng phải tự thấy xấu hổ. Sau khi hóa thành hình người, Ám Ảnh tuyệt đối có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, làm cho thiên địa thất sắc.

- Không biết vóc người như thế này có được không nữa!
Ám Ảnh thử nhéo bộ ngực sữa cao vút của mình, không hề cảm thấy một chút xấu hổ, dạo qua một vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.