Một người cường giả cấp Chúa Tể vậy mà truy đuổi một tháng không thể bắt được một con kiến Đế cấp, nếu để chuyện này truyền đi, Chúa Tể U Minh tất sẽ bị các cường giả Chúa Tể khác cười nhạo. Đáng tiếc, khiến gã vô lực chính là, Chúa Tể U Minh quả thực không am hiểu tốc độ. Cái con kiến đang chạy trốn phía trước cũng rất ư cổ quái, có khi thì bộc phát ra tu vi cấp Chí Tôn đỉnh cao, có khi lại chỉ có tu vi Đế cấp trung kỳ, nhưng tốc độ ở trong hỗn độn lại rất kinh khủng. Cho dù là gió trong hỗn độn cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
- Không thể để cho hắn trốn vào Chí Tôn Thiên, nếu không muốn lần ra hắn cũng sẽ khó khăn. Chúa Tể U Minh thầm hạ quyết tâm. Thiêu đốt một giọt chân huyết u minh, tốc độ toàn thân lại tăng vọt một lượng lớn.
Lúc này, Lý Lân cảm giác rõ ràng được nguy cơ tử vong tới gần, nhưng hắn đã không còn sức lực tăng thêm tốc độ. Trong không gian Lục Mang Tinh, suối Sinh Mệnh đã bị hắn tiêu hao khá nhiều, các loại linh dược, linh thụ cũng bị Lý Lân rút đi lực lượng quang linh mà héo rũ. Những linh cầm, linh thú lại đã sớm trở thành thức ăn bổ sung linh lực cho Lý Lân. Vì chạy trốn, hắn tiêu hết sạch tài nguyên sở hữu trong tay.
Lúc này đã nhìn thấy Chí Tôn Thiên ngay trước mắt, nhưng Lý Lân đã không cách nào tăng tốc nữa.
Phương xa xuất hiện một đại thế giới to lớn, huy hoàng, khác xa so với Thương Long đại lục uể oải không phấn chấn. Đại thế giới trước mắt tản ra khí tức cực kỳ khủng bố, cho dù cách xa trăm vạn dặm, vẫn có thể cảm nhận được loại đại khí huy hoàng này.
- Ta đã đến Chí Tôn Thiên! Trên mặt Lý Lân hiện lên chút tươi sáng, thân thể khô héo cũng sinh ra một chút lực lượng.
- Đồ khốn khiếp, chạy đi đâu! Phía sau truyền đến thanh âm của Chúa Tể U Minh, một cỗ uy áp khủng bố của cấp Chúa Tể nghiền ép đến phía Lý Lân.
- Ta không thể chết được! Ta còn chưa đứng trên đỉnh cao nhất! Trong lòng Lý Lân rống to, hắn bắt đầu thiêu đốt cả tính mạng của mình. Quanh thân hắn bộc phát ra một cỗ huyết quang, Lục Mang Tinh dưới sự kích thích của huyết quang đột nhiên bộc phát ra một luồng thần quang, làm cho tốc độ của Lý Lân trong nháy mắt thành bão tố, tiến xa trăm vạn dặm.
Trước mắt hắn đã nhìn thấy thế giới khổng lồ kia, hắn biết trong thế giới này có được sinh linh vô tận, chỉ cần mình xông vào được, lẫn vào trong ngàn vạn sinh linh đó, sẽ có cơ hội chạy thoát thật lớn.
- Khốn nạn, chạy đi đâu! Chúa Tể U Minh sắc mặt phẫn nộ, vốn muốn bắt giữ Lý Lân, hiện tại chỉ có thể tàn nhẫn ra tay. Một quyền ầm ầm đánh ra, quyền bá đạo hóa thành một con quỷ thú u minh, trong nháy mắt đã tiếp cận Lý Lân.
Lý Lân cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, một cỗ sợ hãi thâm trầm từ trong lòng bộc phát ra.
- Đế Thi đi ra cho ta! Lý Lân rống to, đem Đế Thi ném về phía quỷ thú u minh to lớn kia.
Một tiếng ầm vang, Đế Thi bạo nổ, tốc độ của quỷ thú u minh đột nhiên giảm bớt, nhưng rất nhanh lại phát ra một tiếng rít gào chấn nhiếp hồn phách người khác, khí tức âm u bùng nổ, tốc độ ngược lại còn trở nên nhanh hơn trước. Dễ nhận thấy, Chúa Tể U Minh cũng lo lắng Lý Lân trốn vào Chí Tôn Thiên, lúc đó tạo thành phiền toái không cần thiết.
Lý Lân hoảng sợ không thôi, lúc này trên người hắn ngoại trừ Lục Mang Tinh, không hề có thủ đoạn gì có thể ngăn cản công kích.
Lý Lân cắn răng một cái, thúc dục Lục Mang Tinh nghênh hướng quỷ thú u minh.
Một tiếng ầm vang, bản thể ảm đạm của Lục Mang Tinh va chạm với quỷ thú u minh. Quỷ thú u minh phát ra tiếng hét thảm, mi tâm vỡ vụn, thân thể quỷ khổng lồ tan vỡ. Đồng thời trên Lục Mang Tinh cũng vang lên một tiếng giòn tan, một vết nứt xuất hiện trên Lục Mang Tinh.
Lý Lân có chút đau lòng, nhưng hắn biết bây giờ không phải là thời điểm lo lắng vấn đề này. Hắn thúc dục thần lực còn sót lại, điên cuồng phóng về phía Chí Tôn Thiên. Hắn muốn xông vào, hắn muốn cố hết sức tạo ra một đường sinh cơ.
- Đáng chết! Chúa Tể U Minh biến sắc, tức giận như thể vạn năm nay chưa từng tức giận.
- Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu!
Chúa Tể U Minh rống giận, bay nhanh tới tiếp cận, đồng thời đánh ra mười con quỷ thú u minh. Gã muốn giết chết Lý Lân để tiêu tan hoàn toàn phẫn nộ trong lòng.
Ầm ầm ầm!
Lý Lân thúc dục Lục Mang Tinh thành tấm chắn, liên tiếp đánh vỡ công kích của chín con quỷ thú u minh. Lúc này, phía trên Lục Mang Tinh vết nứt xuất hiện chằng chịt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.
Lý Lân phun ra một búng máu lớn, khí tức uể oải tới cực điểm. Cho dù có Lục Mang Tinh thừa nhận lượng lớn công kích, Lý lân vẫn bị thương rất nặng, trên thân thể Đế cấp xuất hiện vết rách chằng chịt, đế huyết nhuộm đầy thân. Thần hồn cũng giống vậy, Lý Lân cùng Lục Mang Tinh đều đã đạt tới cực hạn, sắp tan vỡ.
- Đáng chết, vì sao cánh cửa thứ ba không mở ra chứ! Lý Lân tràn đầy không cam lòng. Nếu cảnh tượng lúc trước hắn nhìn thấy là thật, thì tùy tiện một người nào trong cánh cửa đó đi ra đều có thể giải quyết tình thế nguy hiểm của hắn. Đáng tiếc, hắn là chủ nhân của bản nguyên thế giới này, lại không thể mở cánh cửa đó ra, lại càng không thể liên lạc với chí cường giả bên trong nhờ cứu giúp.
Ầm ầm!
Một con quỷ thú u minh tập kích tới, Lục Mang Tinh bị đụng, tan vỡ trong nháy mắt. Ngay sau đó, thân thể cũng như thần hồn Lý Lân vỡ vụn giống như tuyết tan. Con quỷ thú u minh kia mất đi cản trở, mang theo tàn hồn, máu huyết của Lý Lân nhảy vào trong Chí Tôn Thiên. Ở trong Chí Tôn Thiên nổ mạnh, tạo thành một mảnh tử vực âm u nghìn vạn dặm.
Vù vù vù!
Chúa Tể U Minh xuất hiện ở lỗ hổng của Chí Tôn Thiên, trên mặt thần sắc âm tình bất định. Thần niệm đã sớm dò xét chỗ này, bản nguyên thế giới của Thương Long đại lục đã tan vỡ hoàn toàn. Hơn nữa con kiến Lý Lân này, trên đường chạy trốn đã thiêu đốt tất cả lực lượng bản nguyên thế giới của Thương Long đại lục, làm cho Chúa Tể U Minh muốn dựa vào những mảnh bản nguyên thế giới tan vỡ mà chữa trị cũng khó có khả năng.
- Đáng chết, đáng chết! Chúa Tể U Minh nổi giận, không ngờ tới gã không tiếc bại lộ thực lực, đuổi giết hàng tỉ dặm, thế nhưng kết quả lại thành như vậy. Công dã tràng, công dã tràng rồi!
Nhưng lúc này, bên trong Chí Tôn Thiên bay ra mấy bóng người, từng người đều cực kỳ cường đại.
- Chí Tôn U Minh, là ngươi, ngươi cũng dám phá hư Chí Tôn Thiên, chẳng lẽ ngươi không sợ Chúa Tể Quang Minh trừng trị sao? Người tới mặc áo trắng thánh khiết, sau lưng có một đôi cánh chim màu trắng ngà, tản ra quang huy vô cùng thánh khiết. Y là tộc trưởng Thánh Diệu của tộc Quang Minh, là một cường giả Chí Tôn đỉnh phong thực lực cường đại.
- Cút! Tâm tình không tốt, Chúa Tể U Minh căn bản sẽ không cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.
- Lớn mật, Chí Tôn U Minh, hiện tại bản tôn muốn bắt ngươi về, chờ sau khi Chúa Tể Quang Minh trở về sẽ trừng trị ngươi. Phá hư Chí Tôn Thiên chỉ có một con đường chết. Ngươi nhất định phải chết! Thánh Diệu biến sắc, tức giận quát.
Chúa Tể U Minh đột nhiên nhìn về phía bọn họ, trong mắt hiện lên tia sắc bén.
- Ta bảo các ngươi biến, thừa dịp tâm tình ta còn tàm tạm. Nếu không các ngươi cũng không cần đi nữa! Những người này đều là cường giả của tộc Quang Minh, cầm đầu là Thánh Diệu, ngoại trừ thân phận là tộc trưởng tộc Quang Minh, còn là đệ đệ ruột của Chúa Tể Quang Minh. Thực lực bản thân cũng vô cùng cường đại, cho dù không có đột phá cấp Chúa Tể, nhưng mà nửa thân thể được bước vào rồi, là người Chúa Tể Quang Minh cực kỳ coi trọng.
- Bắt lấy hắn! Thánh Diệu vung tay lên, bốn gã cường giả tộc Quang Minh phía sau y xông lên, ý đồ trấn áp Chúa Tể U Minh.
Chúa Tể U Minh bực tức nở nụ cười, trên mặt hiện lên một chút sát khí làm cho người ta sợ hãi.
- Các ngươi đã muốn chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!
Trên người Chúa Tể U Minh đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế, luồng khí thế này trong nháy mắt hóa thành bốn con quỷ thú u minh.
- Đây là... cấp... Chúa Tể.. Ngươi.... Ngươi đột phá.... Vài vị cường giả tộc Quang Minh còn chưa dứt lời, đã bị bốn con quỷ thú u minh xé thành mảnh vụn, thần hồn bên trong thân thể vỡ vụn thoát ra, phát ra tiếng thét sợ hãi chói tai. Đáng tiếc, bọn họ căn bản trốn không thoát, bị quỷ thú u minh cắn nuốt, trở thành lực lượng của quỷ thú u minh. Ánh mắt Chúa Tể U Minh nhìn về phía đệ đệ ruột của Chúa Tể Quang Minh, tộc trưởng đương thời của tộc Quang Minh, Thánh Diệu.
- Ngươi.... Ngươi không thể giết ta! Nếu không Chúa Tể Quang Minh sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thánh Diệu hoảng sợ hô lên, cả người xoay về hướng Chí Tôn thần giới bỏ chạy.
Đồng thời y còn phát động bí pháp, đem một màn trước mắt tố cáo với Chúa Tể Quang Minh đang ở phương xa. Chí Tôn Thiên xuất hiện cường giả cấp Chúa Tể thứ tư, toàn bộ thế lực trong thế giới này đều phải sắp xếp lại một lần nữa.
- Ta nói rồi, vừa mới rồi không đi, hiện tại không cần đi nữa! Chúa Tể U Minh vung tay lên, bộc phát ra một luồng khí tức âm u, hóa thành một con quỷ thú u minh lớn hơn nữa, nháy mắt vọt tới Thánh Diệu còn sống, một ngụm xé rách hơn phân nửa thân hình y, sau đó cắn nuốt thần hồn hoảng sợ bên trong.
Đối mặt với cường giả cấp Chúa Tể, Thánh Diệu thậm chí ngay cả thủ đoạn phản kháng cũng không có chỗ dùng, liền bị cắn nuốt. Cũng không phải do thực lực Thánh Diệu không mạnh, cũng không phải là không có chút năng lực phản kháng, thật sự là do uy thế cường giả cấp Chúa Tể đã sinh ra ám ảnh trong lòng y. Y biết rõ thực lực của cường giả cấp Chúa Tể, bởi vậy sau khi y biết Chúa Tể U Minh đã đột phá, ngay cả dũng khí phản kháng y cũng đã đánh rơi mất.
- Phế vật vô dụng! Chúa Tể U Minh cười lạnh nói: - Cũng là chạy trốn, ngươi ngay cả cái con kiến Đế cấp mà bản tôn vừa giết cũng không bằng.
Chúa Tể U Minh giết vài vị cường giả tộc Quang Minh, tâm tình buồn bực có phần giảm bớt. Cả người nhảy vào Chí Tôn Thiên, chuẩn bị ứng phó với ba vị Chúa Tể sắp trở về. Lúc trước gã luôn luôn áp chế thực lực không để bị lộ, chính là hy vọng lần này đi đến Thương Long đại lục trước, có thể giả trư ăn cọp. Đáng tiếc, kết quả cuối cùng làm cho hắn buồn bực, hiện tại hắn đã bại lộ thực lực, cũng là thời điểm phân chia lại núi sông Chí Tôn Thiên lần nữa.
Chúa Tể U Minh biến mất, vết nứt của Chí Tôn Thiên do quỷ thú u minh đánh rách ra phát ra một cỗ hấp lực, hút lấy những huyết nhục còn sót lại.
Chí Tôn Thiên không hổ là đại thế giới đỉnh cao của hỗn độn. Bức tường ngăn cản thế giới cực kỳ dày, cho dù bị đánh ra một lỗ hổng lớn như thế, cũng sử dụng thân mình khôi phục sức khỏe nhanh chóng, khí hỗn độn căn bản khó có thể ăn mòn chút nào.
Cùng lúc đó, cách Chí Tôn Thiên không xa, một tòa giáo đường Quang Minh, một tòa thần điện Hắc Ám, một cái răng nanh thị huyết từ trong không trung xuyên qua.
Đột nhiên trong điện đường Quang Minh bạo phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ.
- U Minh a, U Minh, ngươi che dấu đủ sâu a! Chúa Tể Quang Minh lao ra giáo đường, tức giận quát.
Chúa Tể Hắc Ám cùng Chúa Tể Bóng Đêm đều từ trong thần khí Chúa Tể lao tới, trên mặt hiện lên chút vẻ kinh ngạc.
- Chúa Tể Quang Minh, ngươi gào cái quỷ gì thế! Chúa Tể Hắc Ám bất mãn nói. Lúc này bộ dáng Chúa Tể Hắc Ám cũng không tốt, vẻ tà mị trên mặt có chút suy yếu khó có thể che dấu. Nhìn kỹ thì hai vị Chúa Tể khác cũng có khí tức không ổn định, hiển nhiên cũng không phải trạng thái cao nhất.
- Xảy ra chuyện gì? Chúa Tể Bóng Đêm hỏi. Trong ba vị Chúa Tể, hơi thở của y là yếu nhất, hai kiện răng nanh kiên cố không gì địch nổi trong miệng cũng bị bẻ gãy mất một.
- Chúng ta khinh thường, U Minh vậy mà đột phá đến cấp Chúa Tể. Trở thành vị Chúa Tể thứ tư của Chí Tôn Thiên. Chúa Tể Quang Minh âm lãnh nói.
- Cái gì, chuyện này là khi nào? Chúa Tể Hắc Ám giật mình hỏi.
- Hẳn là không ngắn, chúng ta đều bị che mắt. Tộc Quang Minh của ta gặp phải độc thủ của gã, đệ đệ Thánh Diệu của ta cùng bốn tên Chí Tôn đỉnh cao trong tộc bị gã giết chết. Chúa Tể Quang Minh tức giận nói.
- Tên U Minh này xuất thế cùng một thời đại với chúng ta, nhưng mà số phận từ trước tới nay không tốt, thực lực thì bị chúng ta bỏ rất xa. Là nguyên nhân gì giúp gã ta đột phá đến cấp Chúa Tể? Chúa Tể Bóng Đêm trầm giọng hỏi.
- Hiện tại không cần lo nguyên nhân, chúng ta phải làm gì. Hành động lần này chẳng những không có thu hoạch, ngược lại còn vì chiến đấu mà bị thương không nhẹ. Mất đi thực lực cao nhất, chúng ta quay về có thể chấn nhiếp Chúa Tể U Minh hay không? Chúa Tể Quang Minh sắc mặt khó coi. Không nghĩ tới, Chúa Tể U Minh an phận thủ thường một khi bùng nổ, mục tiêu đầu tiên lại là tộc Quang Minh cường đại. Y đương nhiên không biết, Chúa Tể U Minh giết hết cường giả tộc Quang Minh, căn bản không phải vì khơi mào tranh đấu với Chúa Tể Quang Minh, mà là thuần túy phát tiết phẫn nộ trong lòng. Chỉ là không may lúc đó là có cường giả tộc Quang Minh xuất hiện mà thôi.
Trong mắt Chúa Tể Hắc Ám hiện lên chút tinh quang. Ba vị Chúa Tể trong Chí Tôn Thiên tạo thành thế chân vạc, hiện tại bỗng nhiên nhiều ra một người, tất nhiên sẽ đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt. Đối với Chúa Tể Quang Minh đã muốn trở mặt, thì Chúa Tể U Minh là một phiền toái, nhưng đối với Chúa Tể Hắc Ám thì cũng chưa chắc. Sau thái cổ, Chúa Tể Bóng Đêm cùng Chúa Tể Quang Minh luôn cấu kết làm bậy, thường xuyên hợp tác chèn ép y, làm cho y khổ không thể tả, nếu như có thể liên hợp với Chúa Tể U Minh, cũng có thể một lần nữa khôi phục trạng thái cân bằng.