Tam Thái Tử

Chương 897: Gia chủ đến



- Thiểu gia đang đột phá, sắp thành, quản gia La Tư Phúc hãy kiên nhẫn chờ.
Thân thể mập mạp của Tát Ma giống như một núi thịt, chặn La Tư Phúc quản gia.

La Tư Phúc trong lòng thầm giận, lão cực kỳ hoài nghi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, một kích của Tư Kha Đạt có quan hệ với tên mập mạp đáng khinh kia, đáng tiếc là lão lại không có chứng cứ. Người ra tay thủ đoạn cực kỳ sạch sẽ, hiện tại lão cũng không nắm được một chút dấu vết hữu dụng nào để lại, Thác Tạp tuy rằng điên cuồng nhưng lại không ngờ tới người gọi là Tư Kha Đạt, dù sao danh tiếng phế vật của Tư Kha Đạt đã muốn lan truyền khắp gia tộc La Căn, một người nhỏ bé như vậy cho dù là có việc gì thì cũng không bị hoài nghi.

- Gia chủ đến là sự việc trọng đại nhất, thiếu gia phải đi nghênh đón.
La Tư Phúc kiên định nói, lão không biết là Lý Lân có phải đang thật sự đột phá hay không, nếu không phải thì rõ ràng là phải suy nghĩ sâu xa rồi. Địa vị gia chủ gia tộc La Căn cao không thua gì giáo hoàng giáo đình Quang Minh, hoàng đế đế quốc Tây Bái Chiếm Đình cũng chỉ có thể cung kính chờ ở ven đường, có thể liên lụy hay không đều phải nhìn xem tâm tình gia chủ gia tộc La Căn.

Trong tiểu viện vẫn vô thanh vô tức, La Tư Phúc lo lắng nhưng cũng không dám liều lĩnh xông vào, trực giác nói cho lão biết, nếu đi vào bây giờ sẽ gặp phiền toái lớn.

- Những việc khác ta không quản, dù sao thiếu gia phân phó rồi, hắn hiện tại không chịu ra, không phải là gia chủ đến đây thôi sao, nơi này là tổ trạch, không cần hắn dẫn đường.
Tát Ma bô bô hò hét nói.

Điều này ở trong mắt La Tư Phúc quả thực là không biết sống chết.

- Ngươi đi trước đi, ta rửa mặt chải đầu một chút sẽ đi.
Giọng nói của Lý Lân từ trong tiều viện truyền ra.

Sắc mặt La Tư Phúc cứng đờ, đến lúc nào rồi mà còn nói rửa mặt chải đầu, phải biết rằng đến trễ thì hậu quả sẽ đến ngay trước mắt, gia chủ tính tình nghiêm khắc, điều mà ngài ghét nhất là người khác đến muộn.

- Thiếu gia gia chủ ghét nhất là người khác đến muộn, chúng ta bây giờ đuổi nhanh hãy còn kịp.
La Tư Phúc nhẫn nại thuyết phục,

Kẹt!

Cửa tiểu viện mở ra, Lý Lân nét mặt lạnh lùng đi ra.

- Đi thôi.
Thoạt nhìn Lý Lân cực kỳ khó chịu, tiếp theo ánh mắt Tát Ma nhìn La Tư Phúc cũng không thân thiện gì.

La Tư Phúc cũng không để ý những thứ này, lão có chút khiếp sợ nói:
- Thiếu gia, Quang Minh pháp điển của ngươi tu luyện tới tầng thứ chín rồi ư?
La Tư Phúc có chút lý do để khiếp sợ, lão không biết Lý Lân có phải chính mình đã có Quang Minh pháp điển từ trước hay không, nhưng mà ngày hôm qua thật sự hắn còn đang ở tầng tám Quang Minh pháp điển, vậy mà đến hôm nay đã lại đột phá đến Quang Minh pháp điển tầng thứ chín. Đây chính là trình tự cấp Thánh Nhân, chẳng lẽ thiếu gia còn nhỏ tuổi như vậy mà đã là cường giả cấp Thánh Nhân sao?

- Thiếu gia… Ngươi… Ngươi đột phá?
La Tư Phúc cảm thấy đầu óc mình hình như không đủ dùng.

- Có đột phá chút ít, đáng tiếc công pháp tiếp sau lại không có.
Lý Lân nét mặt lạnh lùng nói. Bắt đầu từ tối hôm qua trạng thái của hắn tốt một cách thần kỳ, bình cảnh giữa tầng tám đến tầng chính được buông lỏng, hắn đã hao phí thời gian cả đêm cuối cùng thì cũng đột phá thành công. Điều này hắn còn muốn cảm ơn Tát Ma đã cản trở mở cửa, nếu không một khi La Tư Phúc xông vào Lý Lân nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma. Lần này khả năng đột phá thành công cực kỳ thấp, nhưng vận khí của hắn không tệ ở thời khắc mấu chốt đã đột phá. Đến khi hắn nói rửa mặt chải đầu, chẳng qua là hắn muốn có một chút thời gian lắng đọng lại hơi thở quanh thân, hắn cũng không muốn đem một thân hơi thở thánh lực Quang Minh tầng chín đi gặp cái gọi là gia chủ.

Thấn sắc La Tư Phúc bất định, cuổi cùng lão nói với Lý Lân:
- Thiếu gia, lão nô ở nơi này có một đạo bí pháp che chắn hơi thở bản thân mình, tuy rằng không được thâm ảo nhưng lại cực kỳ dễ dàng luyện thành. Như vậy có thể che dấu hơi thở của thiếu gia, làm cho người khác nhìn không thấu tu vi đích thực của thiếu gia.

- Nga?
Thần sắc Lý Lân vui vẻ nhìn về phía lão nhân quật cường này, trong nháy mắt ánh mắt đã hiền lành đi rất nhiều.

Nhìn thấy Lý Lân đồng ý, La Tư Phúc đem một đạo bí pháp đánh vào trong thức hải của Lý Lân. Rất nhanh hơi thở trên người Lý Lân đã thu lại, toàn bộ hơi thở quanh thân biến mất, làm cho thoạt nhìn hắn giống như một người bình thường.

Ánh mắt La Tư Phúc lộ ra vẻ hoảng sợ, bí pháp chính mình cung cấp tuy rằng đơn giản, nhưng cũng không thể lần đầu tiên vận dụng liền thành công thu lại tất cả hơi thở toàn thân. Mà Lý Lân thì chẳng những đã làm được mà còn tỏ ra cực kỳ thoải mái.

- Không tồi, giảm đi cho ta không ít thời gian.
Lý Lân cực kỳ vừa lòng, dựa vào thần niệm mạnh mẽ của hắn, cho hắn thời gian nửa khắc là có thể thu lại hơi thở toàn thân. La Tư Phúc cung cấp bí pháp này có tốc độ rất nhanh, dù sao loại bí pháp này chính là chuyên môn nhắm vào thánh lực, so với Lý Lân một mình tìm hiểu muốn tinh chuẩn hơn nhiều.

Đoàn người đi ra, La Tư Phúc không tự giác đi chậm lại một bước, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy vẻ ngưng trọng. Từng làm tâm phúc của gia chủ trực hệ, đối với tất cả những người thừa kế trong gia tộc La Tư Phúc đều có hiểu biết, những người thừa kế khác quả thật có đủ các hạng người kinh thái tuyệt diễm, nhưng mà không có ai làm cho lão thấy quỷ dị như Lý Lân. Thường thường không có ẩn chứa mũi nhọn khủng bố nào, nhưng một khi bùng nổ, toàn bộ đại lục đều phải run rấy.

Trên quảng trường gia tộc, ý cảnh do Hắc Bà náo động làm phá hư đều đã khôi phục, đầu kia Ma Long bạo động bị một khóa sắt thật lớn xích chặt nhốt ở trong lồng, nếu không phải là những thứ này cũng không dễ thuần hóa, chỉ sợ nó sớm đã bị Thác Tạp nổi điên đánh chết cho hả giận.

Nhìn thấy La Tư Phúc theo sau Lý Lân tiến lại, sắc mặt âm trầm của Thác Tạp liếc mắt một cái về phía bọn họ, tiếp theo gã nhìn về phía người sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, hai chân theo bản năng run run lên. Trong lòng lão thở dài, trong một canh giờ ngắn ngủn, một thiếu niên có chí, khí thế tận trời biến thành đến bộ dáng như thế này. Hắc Bà chết tiệt, cái loại tà vật này làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, mà tại sao lại nhằm vào Lãng Mỗ. Mấy vấn đề này làm thành trăm mối vẫn không có cách giải, đáng tiếc mấy vấn đề này căn bản lại không thể nói được minh bạch ngoài sáng, nếu không đương sự Lãng Mỗ tất nhiên lập tức hỏng mất, điều này hoàn toàn không phù hợp với kế hoạch của lão.

- Lãng Mỗ, tỉnh lại một chút đi, người ta sinh ra ai không có lúc phải suy sụp và thất bại, đây là cơ hội tốt để ma luyện nhân sinh. Một khi vượt qua, tương lai thành tựu của ngươi sẽ là không có giới hạn
Thác Tạp trầm giọng nói, Lãng Mỗ là người mà lão nhìn thấy tốt nhất trong những người thừa kế của gia tộc, gánh vác hy vọng thật lớn của lão. Loại chuyện này như Hắc Bà này nếu khắc phục được, tương lai sẽ trở thành nhân vật vô cùng thành đạt. Trên Quang Ám đại lục cũng không phải là không xuất hiện qua loại tình huống này. Có một số người khắc phục được bóng ma trong lòng, trở thành cường giả đứng đầu đại lục, nhưng mà cũng có rất nhiều người thì hoàn toàn trầm luân mà bi thảm chết đi.

Ai biết được Lãng Mỗ sắc mặt trắng nhợt, trong đáy mắt hiện lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp, cả người mềm nhũn chỉ thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Thác Tạp nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên một chút ghét bỏ, nhưng khi nhìn thấy đại bộ đội của gia chủ từ trên trời cao sắp hạ xuống, Thác Tạp đã rất khéo che đậy tâm tình của mình.

Lý Lân nhìn chín con Ma Long xoay quanh trên trời cao, trong lòng hắn dâng lên một luồng khát vọng. Đương nhiên, hắn cũng không muốn ngồi ở trên cái xe ngựa hoa lệ quá đáng kia, mà là nhìn trúng ma tinh của chín con Ma Long cấp chín kia. Ma Long thuộc tính Quang Minh vốn là Ma Long mạnh nhất, lập tức xuất hiện chín con, chẳng những biểu hiện nội tình gia tộc La Căn, mà còn cho thấy đây là làm một động suối nguồn thánh lực Quang Minh. Lý Lân tin tưởng, nếu hắn có được đầy đủ công pháp, sau đó luyện hóa ma tinh của vài con Ma Long, tất nhiên có thể nhanh chóng đột phá đến Đế cấp, càng nghĩ hắn càng thấy là có thể làm, ánh mắt của hắn cũng càng trở nên nguy hiểm. Trên bầu trời chín con Ma Long tất cả run lên, một luồng hàn ý phát ra từ linh hồn, lóe lên rồi mất.

Ngao.

Chín con rồng đồng thời rít gào, oai hùng rung trời, tất cả mọi người đều vì sợ mà nhảy dựng lên. La Căn- Lãng Mỗ tâm thần suy yếu trong nháy mắt ngồi liệt xuống đất, làm cho người đứng phía sau gã sắc mặt kéo dài lại càng khó coi

Một tiếng ầm vang, chín con rồng hạ xuống, sau đó trăm con ma thú phi hành đang bay phía sau cũng lục tục hạ xuống.

Cửa xe mở ra, môt nam tử trung niên nho nhã tuấn dật từ trong xe ngựa bước ra.

Theo bản năng La Tư Phúc tiến lên từng bước, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, nhưng rất nhanh sau đó, lão nghĩ tới thân phận của mình gian nan lùi lại phía sau, ý đồ muốn trốn trong đám người.

Vèo.

Gia chủ La Căn xuất hiện ngay trước mặt La Tư Phúc, một phát nắm ngay được tay của lão, đồng dạng kích động nói:
- Ông bạn già, chỉ chớp mắt đã mười năm không gặp, ông có khỏe không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.