Tầm Thần Ký

Chương 174: C174: Trắc linh căn 7



Không ai biết Vân Tiêu nghĩ cái gì, trêu chọc nhau vài câu sau, bọn họ lại đem lực chú ý phóng lên trên đài.

Quá trình trắc linh căn vẫn tiếp tục diễn ra một cách nhiệt liệt. Ngoại trừ Lục Vận có đơn linh căn hệ Băng, Lục Ly có song linh căn ra thì đa số đệ tử chỉ có tứ linh căn, ngũ linh căn. Nhưng nhân số cũng không quá nhiều, không chênh lệch mấy so với các gia tộc trước đó.

Thời khắc tà dương nhiễm hồng nửa bầu trời, các đệ tử của Lục gia rốt cuộc trắc xong rồi.

Cuối cùng chỉ còn lại Lâm gia.

Bất kể là ai cũng có thể thấy được, gia chủ Lâm Kiêu ngồi thẳng lưng, biểu tình hơi có chút khẩn trương. Mà các đệ tử, con cháu cũng đều nhấp nhổm, biểu tình vừa phấn khởi lại vừa lo sợ.

Trong đám đệ tử chuẩn bị lên đài ấy, Tịch Thần lơ đãng thấy được vài gương mặt quen thuộc.

Lâm Tổ Nhi kiêu căng ngạo mạn, Lâm Vu Kiệt - người giỏi nịnh nọt luồn cúi, gió chiều nào xoay theo chiều ấy. Hai người này đã từng cùng nàng và Doãn Nguyệt, Yến Thanh xảy ra xung đột ở đầm lầy khi cách năm năm về trước.

Lúc này nhìn thấy, Lâm Tổ Nhi vẫn ngạo mạn như trước, nhưng nét ngây thơ phụng phịu đã không còn nữa, thay vào đó là một loại khí chất âm trầm quỷ quyệt. Nói tóm tắt lại, Lâm Tổ Nhi vẫn không thể khiến cho người ta có thiện cảm nổi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà Lâm Vu Kiệt đâu, hắn cũng trưởng thành hơn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng láo liên vẫn để lộ hắn là người không thành thật, tâm chí không kiên định.

Một người khác nữa là Lâm Mục - thiếu niên kiêu căng bừa bãi nàng gặp ở trong Thiên Thu Hoạ, cũng chính mắt thấy hắn bị Hoạ Cốt Hồng Quân trừng phạt đến ngất xỉu. Hôm nay hắn thần thái sáng láng, y quan chỉnh tề, thái độ khó được khẩn trương mà chờ đợi trắc nghiệm.

Trong lòng Tịch Thần thầm nghĩ, quả nhiên là thượng bất chính thì hạ tắc loạn, từ người lớn đến kẻ nhỏ của Lâm gia đều có chung một tật xấu, đó là phô bày cái vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, không ai bì nổi ra bên ngoài. Cả một đại gia tộc, thật là hư từ tận cùng của cả bộ rễ. Nếu bọn họ không nghiêm túc sửa đổi thói quen xấu thì sớm muộn gì cũng sẽ rước hoạ vào thân.

Tịch Thần vừa nghĩ vừa lắc đầu, nhưng dư quang nhìn đến một người, nàng lại bỗng chốc sửng sốt, biểu tình hơi biến đổi.

Sợ chính mình nhìn lầm, Tịch Thần vội tập trung tinh thần lực nhìn chằm chằm một lần nữa.


Đó là một người thiếu niên tầm hai mươi mấy tuổi, mặc võ phục màu xanh sẫm, hắn đứng tận cùng ở một góc, tách biệt bản thân với những đệ tử ríu rít xung quanh. Điều đáng nói ở đây là, nửa khuôn mặt của hắn bị lửa đốt cháy, phỏng rộp lâu năm nhìn thấy ghê người, làn da khô khốc, sẫm sì như một trương giấy ráp. Biểu tình của hắn âm trầm quỷ quyệt, cặp mắt âm u thị huyết, khoé miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng đầy hung tàn.

Tịch Thần là một Ma Pháp Sư với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa am hiểu sinh hoạt dã ngoại, cho nên nàng không xa lạ gì với các loại vết thương được tạo thành từ ma pháp.

Vết bỏng trên mặt người kia được tạo nên từ ma pháp hệ Hoả, vết thương thâm đ ến thấy cốt, diện tích cũng chằng chịt khắp nơi, hiển nhiên là trong lúc hoảng loạn gây ra, hoàn toàn không kiểm soát được chừng mực.

Hơn nữa điều này còn thể hiện, thủ pháp của người tạo ra vết thương không ổn định, là trình độ của người mới học.

Thế giới này mất đi truyền thừa từ lâu, nàng lại là dị thế chi hồn, cách thức tu luyện ma pháp sư nàng chỉ đã dạy cho một người.

Một cái tên tức khắc hiện lên trong óc nàng.

Kỳ Tiểu Nhã! Là Kỳ Tiểu Nhã!

Nếu không phải Tịch Thần có định lực tốt thì nàng đã sớm xông đến trước mặt người thiếu niên kia, hỏi cho ra lẽ những nghi hoặc trong lòng.

Nhưng có lẽ cảm xúc của nàng dao động quá lớn nên khiến cho Yến Thanh chú ý, nương theo ánh mắt của Tịch Thần, Yến Thanh hỏi:

“Ngươi làm sao vậy? Ở bên kia có gì thú vị mà khiến ngươi nhìn chằm chằm đến như vậy?”

Nghe Yến Thanh hỏi, đám người Doãn Nguyệt, Can Mạch, Vân Tiêu cũng không khỏi tò mò nhìn Tịch Thần.

Lúc này đám đệ tử Lâm gia đang rối loạn sắp xếp vị trí xem ai tiến lên trắc nghiệm trước, tạm thời không ai chú ý tới bên này. Tịch Thần kìm nén cảm xúc, ra vẻ tò mò mà hỏi:


“Người thiếu niên mặc y phục xanh sẫm đứng ở tận cùng trong góc kia. Hắn cũng là con cháu của Lâm gia sao? Ta thấy nửa khuôn mặt của hắn đều hủy hoại, là do ai tạo nên?”

Yến Thanh ngồi gần Tịch Thần nhất, nghe vậy liền hưng tợn mà đáp:

“Hắn tên Lâm Việt, là con trai độc nhất của Đại trưởng lão Lâm Tùng. Hẳn là ngươi cũng không xa lạ gì với thói hư tật xấu của Lâm gia? Lâm Việt ỷ vào thân phận của mình, trước kia hoành hành ngang ngược, thấy bảo vật liền đoạt, đoạt không đến liền giết người diệt khẩu. Hơn nữa dùng thủ đoạn rất bỉ ổi, thường lấy nữ nhân ra uy hiếp, làm lợi thế c**ng bức người khác đi vào khuôn khổ. Không chỉ vậy, hắn còn háo sắc thành tánh, nữ hài bị hắn tai hoạ thật sự không ít. May cho hắn là chưa tới tai hoạ lão nương ta, nếu không lão nương sẽ cho hắn biết tư vị khi làm thái giám là như thế nào.”

Yến Thanh vừa dứt lời, Doãn Nguyệt tiếp theo câu chuyện, giọng điệu bất bình mà kể ra:

“Xác thật! Lâm Việt có Đại trưởng lão dung túng, không biết làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Ngay cả ông trời cũng nhìn không được, khiến cho hắn đá đến ván sắt, bị người ta hủy hoại nửa khuôn mặt. Nghe nói sau đó Đại trưởng lão nổi giận đùng đùng, giống trống khua chiên đi tìm hung thủ trả thù. Nhưng ai biết một đám người lại trực tiếp mất tích ở Sơn Cốc Hồng Mông, đến nay vẫn chưa được tìm thấy.

Không có cha hắn chống lưng, Lâm Việt khi xưa lại tạo nghiệt quá nhiều, rốt cuộc gặp phải quả báo. Ở trong tộc bị chèn ép, cắt giảm tài nguyên. Ra bên ngoài thì mọi người đòi đánh như chuột chạy qua đường. Hắn hầu như ngừng nghỉ đã nhiều năm, nếu không phải Tiểu Thần Thần chú ý tới, ta còn suýt thì quên mất Lâm gia còn có một nhân vật như vậy.”

Tịch Thần yên lặng nhớ bốn chữ “Sơn Cốc Hồng Mông” ở trong đầu, vì còn nghi hoặc, nàng ra tiếng hỏi thêm:

“Với tính cách của Lâm gia, chẳng lẽ để yên chuyện này không nhắc tới nữa sao? Rồi hung thủ rốt cuộc có tìm được hay không?”

Vân Tiêu nghe đến chỗ này, vội xen vào nói:

“Chuyện này ta biết, ban đầu khi Đại trưởng lão mất tích, Lâm Việt còn tìm đến Liên Minh Đánh Thuê chúng ta hòng làm khó dễ. Đến lúc này ta mới biết, thì ra trong Liên Minh có vài đoàn đội tùy tiện tiếp riêng nhiệm vụ bên ngoài. Trải qua điều tra thì ta mới phát hiện nhiệm vụ này chỉ là một cái mồi mà Lâm Việt tung ra. Hắn phát hiện một khu quặng mỏ, nhưng lại sợ hãi bị huynh đệ đồng tộc phân một ly canh, cho nên hắn nặc danh phát nhiệm vụ, thù lao rất cao.

Rất nhiều đoàn đội nhỏ tiếp nhiệm vụ, giúp Lâm Việt dọn đi chướng ngại vật, tiêu trừ sở hữu nguy hiểm. Nhưng nhiệm vụ làm xong rồi, Lâm Việt lại qua cầu rút ván, hắn sợ tin tức tiết lộ ra, bèn dùng dược vật hãm hại cho các lính đánh thuê táng th@n dưới miệng yêu thú hòng diệt khẩu.

Mãi đến khi Lâm Việt muốn cắn ngược lại Liên Minh, ta mới phát hiện chuyện này đã không thể vãn hồi. Mấy trăm lính đánh thuê chết thảm ở các nơi, tung tích đều bị lau sạch sẽ.


Lâm Việt lại cứ khăng khăng còn có cá lọt lưới, hắn nói mặt hắn hủy hoại cũng là một trong những lính đánh thuê ấy trở về trả thù. Cha hắn đuổi theo bắt người cũng mất đi tin tức, hắn yêu cầu Liên Minh cho một công đạo. Lâm gia và Phủ Thành Chủ cũng tạo sức ép.

Ta phát giác chuyện này có dị, mới phái người đến Sơn Cốc Hồng Mông điều tra, nhưng quanh thân sạch sẽ như tân, không có dấu vết chiến đấu, người mất tích có lẽ là nguyên nhân nào đó.

Lâm gia vẫn còn ương ngạnh, ta liền tung ra một loạt bằng chứng, bọn họ lúc này mới chịu ngừng nghỉ, không truy cứu nữa.

Nhưng trống rỗng biến mất mấy chục người, chuyện này vẫn trở thành một dấu chấm hỏi lớn, khiến người của cả Hoang Vực Giới nghĩ mãi mà không ra nguyên do.”

Doãn Nguyệt giật mình nói:

“Trong âm thầm, Liên Minh chúng ta thế mà còn xảy ra chuyện lớn như vậy nữa sao?”

Yến Thanh cũng kinh ngạc không thôi, nhưng biểu tình còn tính bình thản. Không thể trách nàng máu lạnh, bởi vì nàng chỉ nghe nói mà không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó. Hơn nữa những lính đánh thuê kia cũng không liên quan đến nàng. Nếu có trách thì cũng trách bọn họ quá thật thà, không thể kịp thời phát hiện mưu đồ của Lâm Việt, dẫn tới uổng mạng nơi núi sâu rừng già.

Tịch Thần nghe đến đây thì hít sâu một hơi, nàng cơ hồ đã có thể khẳng định, hung thủ trong câu chuyện chính là Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã.

Lần cuối cùng bọn họ xuất hiện có lẽ là ở Sơn Cốc Hồng Mông, nhưng sau đó thì hai người đã đi đâu?

Có một chút nàng vẫn là thở phào nhẹ nhõm, hai huynh muội bọn họ không bị Lâm gia và Lâm Việt bắt được.

Xem ra sau khi trở về, nàng phải đến chốn cũ một chuyến mới có thể yên lòng.

Giữa lúc Tịch Thần thầm hạ quyết định, thì Can Mạch đã bắt đầu trắc linh căn cho đệ tử của Lâm gia. Âm thanh diễn đọc của hắn vẫn lạnh lùng và không cảm xúc như những lần trước đó:

“Lâm Vi, không có linh căn…”

“Lâm Tuyền, không có linh căn…”

“Lâm Như, thủy hoả mộc thổ - Tứ linh căn. Danh ngạch thông qua!”


“Lâm Hạ, không có linh căn…”

“Lâm Tổ Nhi, kim mộc hoả - Tam linh căn. Danh ngạch thông qua.”

“Lâm Vu Kiệt, thổ mộc - Song linh căn. Danh ngạch thông qua.”

“Lâm Trác, không có linh căn…”

“Lâm Mục, Thiên linh căn hệ Hoả! Danh ngạch thông qua.”

“…”

“…”

“Lâm Việt, kim hoả - Song linh căn!”

“…”

Nghe Can Mạch đọc lên từng cái tên, biểu tình của Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt đồng thời đồng thời trở nên rất khó coi.

Vận số của Lâm gia vậy mà tốt như vậy, hầu như những người có cừu oán hay khúc mắc với bọn họ thì đều có linh căn.

Tịch Thần vốn muốn lặng yên không một tiếng động giết Lâm Việt thế đoàn đội Túy Bình báo thù. Nhưng xem ra, đoạn thời gian này không phải là cơ hội tốt.

Đã như thế thì, Lâm Việt! Ta cho ngươi sống lâu mấy ngày!

Tịch Thần hơi rũ mắt, đ è xuống sở hữu sát khí vừa thoáng dâng lên, không cho ai khác nhận ra mảy may.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.