Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Lang Diễm dong binh đoàn hoàn toàn sụp đổ. Mọi người cuồng hoan, thống khoái được một thời gian, sau đó không khí của cả Hoang Vực giới dần yên tĩnh trở lại. Nhưng dưới sự bình lặng này, lại ấp ủ một bầu không khí đầy khẩn trương và áp lực khác.
Truyền tống trận dựa vào vị trí trên Địa Tâm Đồ - cũng là nơi trung tâm mà Can Mạch từng lợi dụng thú triều muốn công phá vào trong đó. Vị trí toạ lạc ở mảnh đất trống đằng sau hậu viện của Phủ Thành Chủ, đồng thời bên trái mảnh đất ấy có một toà thư viện lớn - nơi cất chứa những sách sử, những con người và cả những bí ẩn của cả Hoang Vực Giới từ hàng nghìn năm nay.
Cho nên trong đoạn thời gian này, Phủ Thành Chủ luôn trong trạng thái bận rộn. Người ra kẻ vào thường xuyên, từng chiếc xe chở đầy nguyên liệu được vận chuyển vào bên trong, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Giữa trung tâm của đất trống, một toà thạch đài hình tròn đầy đồ sộ đã gần hoàn tất, diện tích rộng lớn có thể chứa đựng cả ngàn người. Viền ngoài của thạch đài được lũy lên kiên cố hệt như một bức tường thực thụ, nhưng độ cao lại chưa tới nửa mét. Ẩn sâu trong lớp tường dày đặc ấy là các mô khối trận pháp liên thông lại với nhau, sau đó chúng được kết nối với khu vực trung tâm của thạch đài. Hầu hết các nguyên liệu đều đã được đặt vào trong đó, hơn nữa có chỗ tháo lắp để thay thế nếu nguồn năng lượng đó cạn kiệt.
Một tiếng “cạch” vang lên đại biểu cho chốt gài đang được mở ra, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều đồng thời thấy rõ bốn bức tường xung quanh bỗng chốc sáng lên, mấy đoàn năng lượng chạy dọc liên kết vào nhau, tản ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Đoàn năng lượng đó như một mảnh cầu vồng đồng thời chạy về phía trung tâm thạch đài. Nơi chúng nó đi qua, đất đai phát ra tiếng “uỳnh, uỳnh” như muốn rung chuyển.
Cho tới khi đoàn năng lượng đó hoàn toàn tẩm nhập vào vòng tròn trận pháp giữa thạch đài, thì thạch đài phát ra một tiếng “răng rắc, răng rắc” hệt như bánh xe quay đang chuyển động.
Sau đó…
Oạch!
Từ vòng tròn trận pháp dưới chân bay vụt lên những cánh cửa trong suốt, những cánh cửa ấy tựa như những lá bài liên tục xoay tròn trên thạch đài.
Nhưng thông qua các cánh cửa ấy, mọi người có thể loáng thoáng thấy được những khung cảnh kỳ lạ khác nhau.
Cạch!
Can Mạch giơ tay tắt đi chốt mở, các cánh cửa mờ dần rồi biến mất, thạch đài trở về yên ắng như lúc ban đầu. Nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại khiến mọi người kích động vô cùng.
“Truyền tống trận đã liên hệ thành công với thế giới bên ngoài!!! Mọi người mau trở về chuẩn bị, hậu thiên chúng ta sẽ tập kết và rời khỏi Hoang Vực Giới.”
Mọi người có mặt nghe được tin tức này, đồng thời mừng rỡ nhảy cẫng lên, ai cũng nở một nụ cười hân hoan và nhẹ nhõm, đồng thời xì xào bàn tán một cách inh ỏi.
“Thật tốt quá! Chúng ta rốt cuộc có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!”
“Đúng vậy, mấy ngày nữa thôi là chúng ta sẽ đến thế giới khác bên ngoài. Cũng không biết thế giới ngoài kia có bộ dáng gì? Thật là tò mò quá đi!”
“…”
Đây là những lời lẽ chân thật nhất của dân bản xứ. Họ trú ngụ ở giới vực này đã nhiều năm, một nơi không có truyền thừa tu luyện khiến họ chật vật, vùng vẫy với cuộc sống thường nhật. Cho nên bọn họ khao khát được đổi mới, muốn trở nên cường đại hơn. Sự chờ mong hoàn toàn áp đảo đi cái dáng vẻ lo lắng và mờ mịt của họ. Chưa biết tương lai như thế nào, nhưng ít nhất ở hiện tại, bất kể là ai thì cũng cực kỳ phấn khởi và nôn nao.
Can Mạch đứng chung với bốn vị gia chủ của Tứ đại gia tộc và thành chủ Trình Thiêm. Không hổ là gia tộc có nội tình, nguyên liệu mà bọn họ cung cấp để dựng lên truyền tống thạch đài quả thật là một con số khủng khiếp. Nếu không có bọn họ góp sức, e là truyền tống trận không thể được xây nên một cách thuận lợi như vậy rồi.
Bởi vậy, thái độ của Can Mạch với bọn họ cũng trở nên ôn hoà hơn, hắn nói:
“Chư vị hãy trở về thống kê lại số đệ tử cùng ta rời đi Hoang Vực Giới đến đại lục Thần Châu. Có câu nói quý tinh mà bất quý đa, nhân số nhiều quá kỳ thật cũng không tốt, sẽ khiến cho bên kia chú ý. Chư vị nên chọn các đệ tử tinh anh, có thiên phú tốt, chịu đựng được gian nan cực khổ. Có như vậy thì bọn họ mới có khả năng sống sót ở nơi cá lớn nuốt cá bé như đại lục Thần Châu.
Hơn nữa, chư vị cũng phải để lại vài đệ tử trụ cột để chống đỡ cho gia tộc ở Hoang Vực Giới. Có như vậy, nếu một ngày chẳng may trận pháp phong ấn không còn nữa, thì chư vị cũng không sợ bị các thế lực bên ngoài thôn tính.”
Phong Sách nghe vậy, gật gù nói:
“Đa tạ Can thủ lĩnh đã cho ý kiến, lão phu nhất định sẽ suy xét thật kỹ.”
Bên cạnh, Lục Quyền sực nhớ đến chuyện gì đó, bèn hỏi:
“À đúng rồi… lúc nãy khi trận pháp khởi động thử, nhưng ta chỉ thấy tác dụng truyền tống, không thấy được pháp trận phong ấn? Còn nữa, trận pháp truyền tống có thể sử dụng thường xuyên không? Chúng ta có thể đưa đệ tử đến thế giới bên ngoài theo từng đợt khác nhau được mà!”
Chưa đợi Can Mạch trả lời, thì gia chủ Lăng Xích Vân đã vội cất tiếng giải thích. Bởi vì gia tộc của hắn có chút thiên phú về trận pháp cho nên hắn hoàn toàn phụ trách và hiệp trợ Can Mạch xây dựng nên truyền tống trận, cho nên hắn cũng rõ ràng nguyên lý bên trong:. Googl𝚎 𝘵rang này, đọc ngay không quảng cáo ﹛ 𝘵rum𝘵 ruy𝚎n.Vn ﹜
“Các ngươi có điều không biết, kỳ thực khi trận pháp truyền tống vừa khởi động thì trận pháp phong ấn cũng đồng thời bao quanh lấy cả giới vực này, chỉ là trạng thái của nó trong suốt nên nhìn bằng mắt thường thì không thể nào thấy được. Nội dung trong bản chép tay mà Tịch Thần tiểu hữu đưa cho chúng ta thực sự rất tuyệt diệu và hữu ích. Ta quả thực đã học hỏi được rất nhiều từ nó.
Đến nỗi Lão Lục ngươi muốn phân bố đệ tử, chia theo từng đợt đến đại lục Thần Châu, ý định này thật sự rất khó để thực hiện. Bởi vì sao?
Thứ nhất, trận pháp phong ấn hoạt động ngày này qua tháng nọ, giúp giới vực chúng ta không bị thế lực ngoại lai phát hiện. Nhưng năng lượng duy trì nó đã cực kỳ khổng lồ. Tứ đại gia tộc chúng ta và Phủ thành chủ cộng đồng chịu phí duy trì phần này thôi cũng đã gánh nặng lắm rồi. Huống chi mỗi một lần khởi động truyền tống trận thì lại là một con số thiên văn khác nữa!
Thứ hai, truyền tống trận nếu hoạt động thường xuyên, đặc biệt là vượt qua hai thế giới thì sẽ dễ mài mòn nguyên vật liệu và nhanh sụp đổ. Hơn nữa mỗi một lần hoạt động, từ trường năng lượng mà nó phát ra rất lớn, nguy cơ bị thế giới bên kia phát hiện cực kỳ cao.
Chuyện này ta tham khảo ý kiến từ Can thủ lĩnh, hắn nói khoảng thời gian ngắn nhất để khởi động lại truyền tống trận là năm mươi năm. Nhưng cách mỗi mười năm chúng ta phải duy tu, sửa chữa nó để nguyên liệu không bị hao tổn.”
Ba vị gia chủ và thành chủ nghe vậy thì đồng thời nhìn về phía Can Mạch với ý dò hỏi.
Can Mạch lúc này tâm tình cực kỳ sung sướng, nguyện vọng hơn hai mươi năm của hắn đã gần ngay trước mắt, cho nên hắn không ngại nán lại thêm ít phút để buông chuyện. Giọng điệu của hắn chắc chắn và tự tin, hắn gật đầu nói:
“Đúng vậy! Truyền tống trận càng lớn, cùng lúc vận chuyển được nhiều người thì áp lực mà bản thân nó phải hứng chịu cũng cực kỳ nặng. Bởi vậy nó cần có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, làm lạnh lại từ trường hỗn loạn. Phải một thời gian dài sau đó thì mới có thể sử dụng tiếp được.”
“Vậy thì đáng tiếc quá!” Lục Quyền không khỏi cảm thán một câu đầy tiếc nuối. Bất quá biện pháp này đã không thông, hắn không cố chấp miễn cưỡng nữa.
Vấn đề được giải đáp xong, bọn họ chào tạm biệt, sau đó mạnh ai về nhà nấy để chuẩn bị cho hậu thiên.
…
Cùng lúc đó, Tịch Thần cũng thu hồi ngọn lửa trước ngực. Nhưng treo không ở trước mặt nàng, là một chuỗi vòng cổ với tám viên ngọc trai lấy màu sắc chủ đạo là xanh và đỏ xen kẽ lẫn nhau.
Sau khi được luyện hoá, các hạt ngọc trai càng thêm bóng loáng và sắc sảo, dường như có thể thấy được dòng khí đang lưu chuyển ở bên trong mỗi hạt ngọc.
Đối với tác phẩm đặc biệt mà mình làm ra, Tịch Thần cực kì hài lòng. Nàng không khỏi nhoẻn miệng cười, trước tiên thông báo cho Khắc Lạp Ni một tiếng là nàng đã luyện hoá thành công.
Sau đó, nàng treo chuỗi ngọc lên cổ mình, tính toán dùng tinh thần lực để trải nghiệm các loại ký ức bên trong đó.
Nhưng ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
Kèm theo giọng nói hào sảng đặc trưng của Doãn Nguyệt:
“Tiểu Thần Thần! Tiểu Thần Thần!”
Không khó nghe ra hơi thở của người ngoài cửa có chút dồn dập, và ngữ điệu thì gấp gáp. Tịch Thần tạm thời gác lại ý định của mình, nàng đứng dậy và đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì vậy, A Nguyệt?” Nàng nhìn chăm chú vào biểu tình của Doãn Nguyệt, nghiêm mặt hỏi.
Doãn Nguyệt dùng tay vuốt ngực vài cái để bình ổn hơi thở, khoảng chừng mười mấy giây sau mới nói:
“Phủ thành chủ vừa truyền tin đến, truyền tống trận đã dựng xong rồi, giờ Dần ngày mốt là ngày khởi hành đi đại lục Thần Châu. Chúng ta chỉ còn một ngày để chuẩn bị thôi!”
Tịch Thần cũng không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:
“Đột nhiên như vậy sao!?”
Doãn Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu, nói:
“Thật ra cũng không đột nhiên, ngươi ở trong phòng không ra khỏi cửa, nhưng bên ngoài đã qua gần một tháng kể từ ngày trắc linh căn. Bọn họ có nhiều người như vậy, hợp sức gần cả tháng mới xong thì cũng đã kéo dài nhiều rồi. Can Mạch còn sợ không kịp thời gian đi ra khỏi bí cảnh Ngạc Sơn nữa kìa.”
Tịch Thần nghe vậy, rốt cuộc bình thường trở lại, mỉm cười nói:
“Ta đã biết, đồ vật của ta không nhiều lắm, đa số đều đặt ở trong túi trữ vật. Chỉ cần tới ngày là đi thôi. A Nguyệt ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Doãn Nguyệt lắc đầu nói:
“Ta vội gõ cửa báo tin cho ngươi biết, còn chưa kịp chuẩn bị thứ gì đâu. Vậy thôi ta về phòng trước, ngày mốt gặp!”
Tịch Thần cười đáp lại:
“Ừ, A Nguyệt về phòng chuẩn bị đồ đi, ngày mốt gặp.”
Doãn Nguyệt xoay người đi rồi, Tịch Thần trở về phòng, sực nhớ tới một chuyện, nàng bắt đầu thông qua khế ước truyền tin cho Cự Thạch Thú quay về.
Xong rồi, Tịch Thần dùng tinh thần lực quan sát khắp phòng này một lần nữa, đột nhiên có chút chờ mong về hành trình sắp tới.
Nhân lúc Cự Thạch Thú chưa về, Tịch Thần ngồi xếp bằng trên giường, kích phát hạt ngọc số một trên vòng cổ, bắt đầu trải nghiệm ký ức của nhân vật đầu tiên.