Tầm Thần Ký

Chương 186: C186 Quỷ cốc tùng lâm 1



Cảnh vật xung quanh như những hư ảnh vụn vặt lướt qua một cách chớp nhoáng. Tịch Thần cảm giác thân mình lơ lửng như đi trên đám mây, bởi vì đôi mắt nhìn không thấy, hơn nữa nàng đã thu hồi sở hữu tinh thần lực trước khi bước vào Truyền Tống Trận, cho nên nàng không có các triệu chứng như đầu váng mắt hoa hay tay chân loạng choạng.

Cũng chưa đợi nàng kịp kết thúc mớ ý nghĩ trong đầu thì thoáng chốc đó, nàng cảm nhận được đôi chân mình đứng thẳng trên mặt đất, và quanh mình chỉ có tiếng gió vi vu lướt nhẹ qua từng chân tơ kẽ tóc.

Ngọn gió này mang theo chút se lạnh, khác hẳn với luồng gió nóng bức âm ỉ của Hoang Vực Giới.

Giật mình, Tịch Thần lập tức tản ra tinh thần lực để quan sát cảnh vật chung quanh.

Nơi này dường như là một mảnh mộ địa, xung quanh có rất nhiều gò đất chợt cao chợt thấp, thỉnh thoảng có những ánh lửa xanh bay vụt lên không hệt như ma trơi. Xa hơn nữa là những đồi núi trùng điệp lên nhau, bóng cây rậm rạp che phủ tầm mắt.

Tịch Thần phát hiện những người khác dường như đều bị tách ra, hiện tại chỉ có một mình nàng ở chỗ này mà thôi.

Nhưng Tịch Thần cũng không hoang mang, có Địa Tâm Đồ mà Thiên Đạo cung cấp và trương dư đồ của Can Mạch làm tham khảo, nàng đã biết mình thân ở nơi nào.

Ngạc Sơn bí cảnh - Quỷ Cốc Tùng Lâm.

Sở dĩ gọi nơi này bằng cái tên như thế, là bởi vì địa thế của nó rất thấp và sâu, trũng thành hình dáng một toà sơn cốc. Vây quanh bốn phía ở bên trên là từng hàng cây tùng với tán lá rậm rạp, trận pháp thiên nhiên cứ thế mà hình thành đem hẹp cốc vây đến gắt gao, người ở bên trong khó lòng ra tới, người bên ngoài cũng không tìm thấy đường vào.

Nhưng trên dư đồ có chỉ dẫn rõ ràng, cách Quỷ Cốc Tùng Lâm hơn hai trăm dặm, lại liên tục đi về hướng Bắc thì sẽ thấy được xuất khẩu của bí cảnh.

Bởi vậy, trước mắt việc mà Tịch Thần cần làm là tìm đường rời khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm.

Đồng thời, Tịch Thần cũng cải trang giả dạng một phen, y phục trên người đổi thành màu lam nhạt. Sau đó, nàng kích phát hạt châu thứ nhất trên vòng cổ, ngay tức khắc gương mặt và khí chất từ trong ra ngoài đều biến hoá thành một người khác.


Từ giờ khắc này trở đi, nàng sẽ dùng thân phận Trác Lan Đình để hành tẩu trong bí cảnh Ngạc Sơn, và thậm chí là Thần Châu đại lục.

Cho dù là Doãn Nguyệt hay Yến Thanh đứng trước mặt thì cũng chưa chắc đã nhận ra nàng.

Kế tiếp, Tịch Thần như suy tư gì nhìn Cự Thạch Thú, một lát sau mới nói:

“Đoạn thời gian này, ngươi cứ ở trong Trân Thú Viên cùng với đám ấu tể. Không có việc gì quan trọng thì ra sẽ không triệu hồi ngươi ra tới. Ngươi giúp ta xem trọng và dạy dỗ bọn họ đi!”

Ngay tại lúc Tịch Thần biến trang thì Cự Thạch Thú đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy mà. Nó chỉ hơi trợn trắng mắt, nhưng lập tức gật đầu khẳng khái nói:

“Được rồi! Ta biết trong lòng nữ nhân ngươi có suy tính riêng! Cả Hoang Vực Giới đều biết ta là chiến sủng của ngươi, ngươi thay hình đổi dạng thì tất nhiên không muốn cho bọn họ nhận ra, vậy ta không cho ngươi thêm phiền. Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc đám ấu tể kia thật tốt!”

Hiếm hoi lắm mới thấy Cự Thạch Thú không chống đối, hơn nữa còn thiện giải nhân ý như vậy, Tịch Thần không khỏi ngứa tay vuốt v e cái gáy của nó, cười nói:

“Ta che giấu thân phận, không cho người của Hoang Vực Giới nhận ra chỉ là một nguyên nhân. Một nguyên nhân khác là chúng ta đến thế giới mới xa lạ, cần thiết điệu thấp hành sự, không nên rêu rao gây chú ý. Ngươi và tiểu Hắc, xác thật không thích hợp xuất hiện trước mắt người khác, bởi vì các ngươi là át chủ bài quan trọng nhất của ta!”

Nghe Tịch Thần nói vậy, Cự Thạch Thú mới thoáng vẫy đuôi, tỏ ra biệt nữu mà nói:

“Hừ! Ngươi nói vậy thì còn nghe được!”

Dứt lời, nó đã chủ động chui vào Trân Thú Viên - một cái hộp nhỏ bỏ trong túi gấm được Tịch Thần treo bên hông, phủ dưới lớp pháp bào dày cộm.


Hơi ấm trên vai không còn, Tịch Thần hơi sửng sốt một lát, kế tiếp nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhưng chỉ thấy lớp mây đen và bóng cây dày đặc. Nàng dùng tay phải miết lên lòng bàn tay trái, nỉ non kêu gọi:

“Tiểu Đằng!”

Chỉ vài giây sau, có những tia ánh sáng xanh bỗng vụt lên từ lòng bàn tay trái của Tịch Thần, chúng tụ lại và kết thành một đoạn dây đằng thô tráng. Nó nhảy nhót trên tay nàng, rồi cất lên âm thanh đầy non nớt:

“Chủ nhân! Chủ nhân người gọi tiểu Đằng có việc gì không!?”

Tịch Thần dùng ngón trỏ khảy khảy thân cây của nó, sau đó chỉ vào khắp nơi xung quanh mình, nói:

“Ta muốn nhờ ngươi điều tra giúp ta hoàn cảnh xung quanh nơi này. Hơn nữa tìm ra con đường chính xác nhất để rời khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm.”

Dây đằng uốn éo vài cái như thể nhoài người nhìn ra bên ngoài, ngay sau đó giọng điệu hùng hồn của nó vang lên:

“Không thành vấn đề, chủ nhân đợi tiểu Đằng một chút nha!”

Tiếp đó, Tịch Thần thông qua tinh thần lực hoàn toàn thấy rõ, dây đằng nhảy khỏi tay nàng và rơi xuống đất. Rễ của nó bấu chặt vào trong đất, mượn dùng Thổ nguyên tố, Hắc Ám nguyên tố xung quanh, hơn nữa bản chất sinh sôi nảy nở từ Mộc hệ khiến nó nhanh chóng đâm chồi nảy lộc.

Các rễ cây, nhánh cây là tán cây của nó túa ra và bắt đầu lan tràn ra khắp nơi, len lỏi qua kẽ đá, vươn mình lên vách núi,…


Trong bóng đêm, bản thể của tiểu Đằng quần ma loạn vũ, nếu như có người ngoài ở đây thì chắc chắn sẽ hoảng sợ vì sự thô tráng và khổng lồ của nó.

Từng tiếng “vùn vụt” như xé gió cắt qua màn đêm, Tịch Thần thông qua tinh thần lực mà có thể thấy rõ tiểu Đằng đã leo tới đỉnh núi phía trên, và dần dần tiếp cận hàng cây Tùng chằng chịt rậm rạp.

Đến lúc này, phảng phất một viên đá rơi xuống mặt sông và kích khởi một tầng rung động. Hàng cây Tùng phảng phất như là có sinh mệnh và ý thức, khi phát hiện có thứ ngoại lai xâm nhập thì chúng bắt đầu thức tỉnh và giương nanh múa vuốt.

Sự chiến đấu giữa thực vật cũng tàn khốc không hề thua kém gì so với yêu thú. Nếu nói bản thể của tiểu Đằng là bá đạo, ngang ngược, thì bản thể của những cây Tùng kia lại vững chãi, cao lớn, hơn nữa phối hợp nhịp nhàng ăn ý. Chúng như mối quan hệ họ hàng thân tộc, khi kẻ địch đến thì cùng nhau vác vũ khí ra trận. Bao vây, siết chặt, cắt chi đoạn cành,…

Trong lúc nhất thời, Tiểu Đằng chỉ lo thân mình, chống chọi với sự vây công từ những hàng cây tùng đông đảo sắc bén, khó có thể đột nhập vào phòng tuyến chính yếu của chúng nó.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
=====================================

Tịch Thần sao có thể để Ma Đằng thân cô thế cô mà chiến đấu một mình được. Nàng đứng ở tại chỗ, hai tay đồng thời đặt lên thân cây bản thể của tiểu Đằng, ma lực ầm ầm tuôn ra, màu xanh dương thuộc nguyên tố Thủy, màu xanh lục thuộc nguyên tố Mộc, cả hai cùng lúc giao hoà với nhau và chạy dọc theo thân cây tản xuống rễ sâu, men theo tán lá và các nhánh dài khác.

Có sự trợ giúp từ Tịch Thần, các nhánh cây như được rót vào sinh cơ mà phát triển nhanh chóng, Tiểu Đằng cũng vì vậy mà càng thêm hăng hái, nhảy nhót lung tung, cùng các cây tùng đánh đến đất trời u ám.

Thế của tiểu Đằng như chẻ tre, nó liên tục chèn ép, bẻ gãy nghiền nát các thân cây cao lớn trong rừng Tùng, phía sau lưng nơi mà tiểu Đằng đi qua đã đổ rào rào một mảng lớn, có những bộ rễ bị xốc lên, thân cây ngã xuống vắt ngang cả đường đi.

Nhưng tiểu Đằng chưa dừng lại, nó tiếp tục hăng hái xông lên công kích, đồng thời âm thanh của nó truyền lại cho Tịch Thần:


“Chủ nhân! Rừng Tùng đang có dấu hiệu lùi bước, trận pháp mà chúng nó vây lên đã lộ ra sơ hở, tiểu Đằng đã tìm được đường ra rồi, ta đưa ngươi đi lên!”

Tịch Thần một bên tiếp tục thuyên chuyển ma lực trợ giúp tiểu Đằng, rũ mắt đáp lại:

“Cảm ơn tiểu Đằng!”

“Hì hì! Chỉ cần giúp được chủ nhân là tiểu Đằng vui lắm rồi.”

Ma Đằng hớn hở đáp lại, sau đó từ thân cây bản thể mọc ra mấy nhánh dây đằng, chúng nó cuốn lấy tay, chân và eo của Tịch Thần để cố định.

Kế tiếp, thân cây mang theo Tịch Thần bắt đầu di chuyển trên mặt đất, nó đi đến đâu thì hệ rễ kéo dài đến đó, dưới lòng đất cũng rung chuyển dữ dội.

Nó mang theo Tịch Thần leo lên vách đá, các nhánh cây túa ra và trói chặt vào khoang vách, vào đỉnh tầng. Cho nên Tịch Thần cơ hồ không cảm giác được một chút xóc nảy hay chênh vênh nào cả.

Chỉ chốc lát sau, nó đã mang nàng lên đ ỉnh núi, và vọt vào rừng Tùng.

Nơi đi qua, nàng trơ mắt nhìn thấy cây cối sụp đổ, tàn chi đoạn cành văng ở khắp nơi, hơn nữa chúng đã bắt đầu khô héo và chết mòn từ thời khắc đó.

Thấy vậy, Tịch Thần lại phóng một pháp thuật từ Quang Minh nguyên tố nhằm xoa dịu sự đau đớn và oán hận của chúng nó. Nàng khẽ nỉ non nói:

“Thực vật tu luyện không dễ, ta vốn vô tình thương tổn các ngươi. Chỉ bất đắc dĩ con đường này là nơi đi ra duy nhất, cho nên ta phải ra tay, thực xin lỗi!”

“Nay, Quang Minh Thánh Ca hiến độ, nguyện cho các ngươi được giải thoát, diệt trừ u minh mê muội, sớm ngày chứng thành đại đạo!!!”

“…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.