Ầm ầm!
Ùng Ùng!
A!
Thanh thế to lớn, sơn băng địa liệt, cả ngọn núi ca ca rung động, dường như chuyển mình.
Tất cả những sự vật ở khu vực gần nó, đều bị điên đảo.
Chấn động liên tục xảy ra kéo dài hơn hai tháng, làm cho khắp nơi không còn một ngọn cỏ, không có người dám đến gần.
Nếu có người từ bên ngoài nhìn thấy, sẽ kinh dị mà phát hiện, cả tòa núi lớn bị lật úp ngược trở lại, giống như một cái chảo khổng lồ úp ngược xuống phía dưới, đem hết thảy vật còn sống đều chôn vùi.
Mà bên ngoài, vốn dĩ có quanh co đường núi, đã bị san bằng từ lâu, rốt cuộc tìm không thấy hình dáng ban đầu.
Lăng Quang nhập nhèm mở mắt, chỉ cảm thấy cả người tê rần, từ đầu đến chân, giống như bị ngàn lần lăng trì qua.
Phải phát ngốc một hồi, hắn mới sửng sốt nhớ đến cái gì, vội vàng chuyển động tầm mắt.
Xung quanh… thình lình là ngổn ngang… thi thể!
Ách! Không phải, là các thành viên của Thiết Huyết dong binh đoàn.
Chỉ là, tình huống lúc này của mọi người có vẻ không được lạc quan.
Bởi vì mọi người hơi thở thoi thóp, cả người chi chít đều là vết thương, nhìn không ra người nào là người nào, mặt khác trên người còn đè nặng một tảng đá lớn.
Lăng Quang có lý do hoài nghi, đoàn viên của hắn, sẽ không xui xẻo đến nỗi bị một tảng đá đè chết đi?
Lăng Quang cố nén lồ ng ngực đau đớn ngồi dậy, trước tiên là tìm được Hoa Y, cũng may nàng rơi xuống ở một góc, cho nên may mắn không có bị đá đè lên người.
Hắn lòm còm bò lại, vội vàng kêu:
“Hoa Y! Hoa Y! Tỉnh, mau tỉnh dậy!”
Kêu hai ba lượt, cũng không thấy có bất kì phản ứng nào, Lăng Quang nhịn không được hoảng sợ.
Sẽ không thật sự treo đi?
Lăng Quang nhíu mày tới gần, cẩn thận quan sát, không phát hiện hai người khoảng cách có chút mờ ám.
“Khụ! Khụ! Đoàn trưởng! Ngươi… ngươi định làm gì?” Hoa Y ho khan bừng tỉnh, đợi thấy được khuôn mặt gần trong gang tấc, sắc mặt bạo trướng, nhảy cẩng lên.
Hai tay vội vàng nắm lấy cổ áo, sắc mặt tràn đầy cảnh giác.
Lăng Quang biểu tình còn duy trì cứng đờ, sau đó chuyển thành nứt nẻ, chỉ cảm thấy đỉnh đầu âm u một mảnh.
Hắn nhìn qua có đói khát như vậy sao?
Lăng Quang làm ra vẻ trấn định, thanh âm thập phần chất phác mà nói:
“Hoa Y! Ngươi suy nghĩ nhiều quá! Ta chỉ là tưởng gọi ngươi dậy mà thôi!”
Hoa Y thở phào một hơi, mỉm cười nói:
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Ha hả, ta đã nói mà, đoàn trưởng làm sao có thể cầm thú như vậy, đối với người một nhà xuống tay đâu! Ha ha!”
Lăng Quang: “…”
Thỉnh ngươi suy xét tình đoàn đội gắn kết lâu dài?
Mắng hắn cái này đoàn trưởng là cầm thú, Hoa Y, ngươi có thể a! Sao ngươi không trời cao đi?
Hoa Y cảm thấy ánh mắt của đoàn trưởng càng ngày càng lạnh, chỉ phải vì bản thân sinh mệnh nhỏ bé, mà khéo léo dời đi đề tài.
“Đoàn trưởng, ta… ta cảm thấy cần thiết phải đi giúp bọn họ một chút, nếu không… có khả năng trên đời này không còn Thiết Huyết dong binh đoàn, ha hả!”
Lăng Quang trợn trắng mắt, cho Hoa Y một ánh mắt đầy thâm trầm.
Ngươi chờ! Lão tử sẽ túm được bím tóc của ngươi.
Hoa Y đổ mồ hôi hột, nhưng giả mô giả dạng, cũng đi cứu trợ những đồng đội đáng thương.
Trải qua một đoạn thời gian, Lăng Quang cùng với Hoa Y đều mệt thành cẩu, đáng mừng là, các thành viên của Thiết Huyết dong binh đoàn chỉ bị thương mà không có tổn thất mạng người.
Từng người từng người tỉnh lại, sau khi cắn dược, tất cả tháo hán tử đều sống lại, sinh long hoạt hổ.
“Đoàn trưởng, chúng ta vì cái gì mất đi ý thức? Trước đó đã xảy ra cái gì vậy?”
“Nơi này là nơi nào? Quá tối tăm a! Chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài đều nổi da gà.
Ngao! Lão tử muốn về nhà, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
”
“Mẹ ơi! Đoàn trưởng ơi, vì sao quần áo của chúng ta lại thê thảm thế này, bộ dạng này, chúng ta làm sao có mặt mũi nhìn lão bà, ô ô ô…”
Lăng Quang: “…”
Cũng không tưởng đem bọn họ đánh thức!
Nhìn một đám tháo hán tử này, giống như đàn bà vậy khóc nháo ầm ĩ, là muốn làm cái gì?
Thiết Huyết binh đoàn đổi phong cách sao? Vì sao một lời khó nói hết như thế.
Hiện tại đem mỗi người bạo lật đánh ngất liệu còn kịp không?
Lăng Quang duy trì ưu nhã mỉm cười, trong lòng kì thật đang tưởng phát điên…
Lão tử cũng muốn biết, rốt cuộc là vương bát đản nào, đem bọn họ một ổ bắt hết đi vậy?
Lão tử cũng muốn về nhà bú sữa mẹ được chưa!
Hơn nữa, thỉnh chú ý, các ngươi là quang côn lão độc thân, lấy đâu ra mặt mũi đi đối diện lão bà.
Phi! Lão tử còn chưa có vợ, đám con chồng trước các ngươi mơ tưởng cưới lão bà, hiện tại lão tử đánh ngất các ngươi, ngủ một giấc nằm mơ đi thôi.
Hoa Y nhìn đoàn trưởng ở đằng kia quỷ súc mỉm cười, chỉ cảm thấy gió lạnh vèo vèo, thay mặt các đồng đội mà âm thầm lo lắng.
Vì vậy, Hoa - tiên nữ - Y lần nữa đâm thượng họng súng, đem mục tiêu dời đi hướng khác.
“Đoàn trưởng! Ngươi có phát hiện hay không? Yến Thanh, Doãn Nguyệt, Tịch Thần… ba người bọn họ không thấy?”
Quả nhiên, Lăng Quang nháy mắt không lại chú ý những đoàn viên không bớt lo nhà mình, ngược lại sửng sốt hỏi:
“Đúng vậy ha? Hoa Y, ngươi không hỏi, ta cũng suýt chút nữa quên ba người bọn họ.
Xung quanh đây, tìm không thấy người sao?”
Hoa Y cũng mờ mịt: “Đúng vậy, khá kì quái, bọn họ đi cùng chúng ta, lẽ ra phải rớt xuống cùng một chỗ mới đúng…”
Lăng Quang không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc có chút ngưng trọng:
“Có khi nào, ba người bọn họ cũng bị tách ra hay không?”
Hoa Y kinh ngạc hỏi:
“Đoàn trưởng, vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Lăng Quang lắc lắc đầu, nhìn cảnh sắc chung quanh, tối om huy3t động, có chút bất an nói:
“Ta cũng không biết vì cái gì, chính là có loại trực giác như thế…”
Hoa Y đi theo Lăng Quang khá dài thời gian, chỉ cần nhìn mặt liền đoán được ý tưởng, cho nên Hoa Y cũng không khỏi vận dụng đầu óc lên.
Nhưng ngay sau đó, nàng lắc đầu:
“Nếu như đoàn trưởng nghi ngờ như vậy, hẳn là chúng ta cũng phải bị tách ra, nhưng hiện tại Thiết Huyết dong binh, một người cũng không thiếu nha!”
Lăng Quang gãi đầu, không xác định nói:
“Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều!”
Hoa Y mỉm cười:
“Đúng vậy, nghĩ nhiều cũng vô dụng, đi tới bước nào tính bước nấy thôi.
Ta tin tưởng vận khí của đoàn trưởng sẽ không quá tệ.
”
Lăng Quang gật đầu, thâm chấp nhận, nhưng cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.
Hoa Y, Lăng Quang cũng không biết, bọn họ vận khí là không có vấn đề.
Chỉ là, có một số người, không gọi vận khí, mà gọi thể chất, biến cố thể chất…
Đi tới nơi nào, nơi nào có biến cố.
Mà cái gọi là người chung một thuyền, đứng trước phong ba bão táp, nguy cơ lật thuyền, người ở trên, ai có thể tốt hơn ai đâu?
Hai người vận khí tốt, cũng cứu rỗi không được ba con vận khí mốc meo.
Lăng Quang tuyệt đối sẽ không dự đoán được, dự cảm của hắn là chính xác.
Nhưng, cũng không hoàn toàn.
Ở một nơi nào đó, Tịch Thần đang cùng một đám hài cốt mắt to trừng mắt nhỏ.
Thử hỏi vừa mở mắt tỉnh lại, liền phát hiện bản thân nằm bên cạnh một cái ao đầy huyết, mà trước mặt là thi cốt xếp thành sơn, có đầu lâu, có cánh tay cánh chân còn đang rỉ máu.
Mùi tro cốt hủ bại, mùi tanh tưởi của máu tươi, mùi nấm mốc, mùi của các loại sinh vật lạ tình cờ đi ngang qua đây để lại dấu hiệu.
Hỗn hợp các loại mùi vị quấy vào cùng nhau, hương vị kia… tuyệt đối là mất hồn!
Vừa tỉnh dậy còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị hương vị huân đầy mặt, Tịch Thần chỉ cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.
Là nàng tỉnh lại phương thức không đúng sao?
Xét thấy mùi vị kia… Tịch Thần quyết đoán đóng lại ngũ cảm, mới có thời gian rảnh rỗi đánh giá chung quanh.
Cẩn thận xem xét một hồi, nàng phát hiện chính mình đã lại ở một không gian khác, nhịn không được nhíu mày.
Việc này còn phải liên hệ hai tháng trước, nàng rõ ràng cùng Doãn Nguyệt, Yến Thanh, Thiết Huyết dong binh đoàn đi lên một đường sơn đạo.
Cứ việc mọi người đã toàn thân cảnh giác, nhưng toàn bộ thời gian đều không có xảy ra sự tình gì đặc biệt.
Sau đó, đột nhiên không kịp phòng ngừa, thiên địa rung chuyển, nàng cũng trở tay không kịp, không thể hiểu được mất đi ý thức.
Cho đến hiện tại tỉnh lại, đã ở nơi quái quỷ này, bên mình không còn một người nào khác.
Không, phải nói là còn có một con quỷ.
Phía sau lưng nàng, ngồi xổm ở bên cạnh huyết trì phát ngốc không phải tiểu Hắc thì là ai?
Có lẽ là phát hiện Tịch Thần tỉnh lại, hắn vậy mà quay đầu lại, hồn ảnh hơi hơi rung động, hai con mắt có hai đốm lửa hiện lên.
Có lẽ là khế ước quan hệ, Tịch Thần vậy mà quỷ dị cảm nhận được đốm lửa trong mắt tiểu thiếu niên cư nhiên là nôn nóng, bất an, còn có lo lắng.
Tịch Thần khẽ thở dài, nhẹ giọng nỉ non:
“Tiểu Hắc, ta không sao, không cần lo lắng!”
Sau đó Tịch Thần chứng kiến, tiểu Hắc thật sự không lo lắng, hơn nữa còn đối với huyết trì tiếp tục phát ngốc.
“…” Tiểu không lương tâm!
Tịch Thần bỏ qua tiểu Hắc, tiếp tục đánh giá chung quanh.
Nói là quan sát, nhưng mà không gian thật sự không lớn, chỉ có trăm mét bình phương.
Tinh thần lực đảo qua một cái, mọi thứ thu vào đáy mắt.
Nhưng mà, biểu cảm của Tịch Thần dần chuyển vì ngưng trọng.
Bởi vì…
Nơi này cư nhiên phong bế, nàng tìm không ra ma năng nguyên tố, cũng cảm nhận không được có cấm chế dao động.
Nói trắng ra, không gian nơi này là độc lập tách ra, tự thành một phương thiên địa, bị chặt chẽ khóa lại, muốn đột phá, chỉ có một chữ:
Khó!
Nói cách khác, nàng hiện tại là… bị nhốt ở!
Tịch Thần không tin vận khí của bản thân kém tới như vậy.
Nàng đứng dậy, ma pháp trượng thoắt cái cầm ở trên tay, lấy nàng vì trung tâm, từng làn ma lực nguyên tố dũng mãnh tràn ra ngoài, nhanh chóng thẩm thấu vào mặt tường chung quanh, lấy tư thế dịu nhẹ đánh sâu vào kết giới.
Nhưng…
Kết quả thông qua tinh thần lực truyền lại làm cho nàng nháy mắt biến sắc.
Bởi vì, bức tường kia giống như dòi bám trên da, đang không ngừng hút đi ma lực của nàng.
Thấy tình thế không ổn, Tịch Thần quyết đoán cắt đứt ma lực nguồn cung ứng.
Cũng may nàng cẩn thận, chỉ đưa ít ỏi một bộ phận ma lực đi thăm dò, cho dù là vậy, ma lực cũng bị cắn nuốt gần một phần tư.
Tịch Thần có chút bực bội gãi gãi đầu, đáy mắt thâm trầm hắc ám.
Đúng lúc này, phía sau lưng nàng đột nhiên phát ra những âm thanh kì lạ.
Ùng ục! Ùng ục!
Cà rạt! Cà rạt! Cà rạt!
Thô dát! Thô dát!
Tiểu Hắc hóa thành một đạo tàn ảnh chạy đến bên cạnh nàng, hai đốm lửa trong mắt kịch liệt nhảy lên.
Tịch Thần bất giác tim đập trật một nhịp, biểu hiện của tiểu Hắc lúc này thật không bình thường.
Đó là hãi hùng khiếp vía kèm theo một tia khát vọng, gấp gáp kèm theo một tia hưng phấn, lo sợ rồi lại có chút nóng lòng muốn thử.
Khác với tiểu Hắc, Tịch Thần lại cảm giác được nguy cơ thật mạnh.
Bản năng thúc giục nàng, cần thiết phải chạy ra khỏi nơi này trước khi đồ vật kia xuất hiện.
Tịch Thần cắn chặt răng, tàn nhẫn mà dồn hết ma lực vào quyền trượng, mong muốn phóng thích tất cả phá tan tòa nhà giam này.
Đáng tiếc…
Phản ứng của nàng đã coi là rất nhanh, nhưng mà trình độ quỷ dị của nơi này, so với nàng chỉ có hơn mà không kém.
Ma lực vừa phát tán, Tịch Thần nghe được bên tai dường như có tiếng gầm rú hưng phấn.
Sau đó chính mắt Tịch Thần thấy rõ, huyết trì vốn chỉ có một hồ nước nhỏ đột nhiên sôi trào lên, lấy lốc xoáy vì trung tâm, điên cuồng mà bành trướng, ở giữa giống như có một cái vòi rồng, không ngừng mà phun chất lỏng màu đỏ sền sệt ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, huyết trì đã rộng gấp đôi, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng.
Nhìn từ xa, có chút giống như là dung nham phun trào, muốn nhấn chìm cả tòa không gian này.
Hơn nữa, để cho Tịch Thần phải kinh hãi là, nơi huyết trì chảy qua, xương cốt trên mặt đất bỗng nhiên ca ca rung động, thấp thấp nỉ non, dường như muốn sống lại.
Răng rắc!
Vách tường ở bốn phía chấn động, đồng loạt hiện lên chi chít thanh sắc đồ đằng, ngang dọc đan chéo, hình thành rừng cây rậm rạp bất quy tắc, chặt chẽ kiên cố đem không gian này bao lại.
Tịch Thần cảm giác tâm lạnh một nửa, nỗ lực hít sâu duy trì bình tĩnh.
Trước mắt nàng giờ phút này, chỉ còn lại một mảnh huyết hồng.
Huyết trì đã lan tràn đến cách nàng chỉ còn có bảy tám mét, Tịch Thần quyết định không làm điều thừa, lợi dụng Quang hệ ma pháp, đem ma lực ngưng tụ thành cánh, kéo theo Tiểu Hắc bay lên không trung.
Rào rạt!
Không ra vài phút, dưới mặt đất đã không còn chỗ đứng, nơi nơi đều là nước.
Nước màu đỏ!
Tịch Thần ngự không mà đứng, nhìn mặt nước an tĩnh phía dưới, trong lòng chỉ thấy càng thêm trầm trọng.
Trực giác nói cho nàng, tuyệt đối không thể dính vào loại nước quỷ dị này, nếu không sẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà ma lực của nàng là có hạn, đợi khi ma tuyền khô kiệt, đợi nàng chỉ có thể là đường chết.
Tịch Thần cũng đã thử qua, sự công kích của ma pháp đối với nơi này không có một chút tác dụng, ngược lại còn bị cắn nuốt hoàn toàn.
Cho nên hiện tại, Tịch Thần cảm thấy có chút bó tay bó chân.
Ma pháp không được, tinh thần lực cũng không được…
Ma pháp nguyên tố, tinh thần lực giống như là tứ chi của nàng, mà hiện tại tứ chi bị chặt đứt, không thể sử dụng được.
Phải làm sao bây giờ đây?
Tuyệt đối phải có biện pháp thoát ra nơi này.
Trong lúc Tịch Thần còn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ, phía dưới huyết trì lại có động tĩnh.
.