Ninh Trạch Huy vừa tan ca, Trác Á Minh nhìn thấy trong tay gã một chai rượu vang đỏ.
Người như Ninh Trạch Huy, gã thường xuyên theo Tần Liệt Dương đi xã giao, lúc ở nhà chẳng bao giờ chịu uống rượu, trái ngược với y vẫn thường xuyên phẩm rượu thư giãn.
Y tiện tay nhận lấy, nhìn xong thì vui vẻ, “Kiếm ở đâu vậy, rượu ngon nha.”
Ninh Trạch Huy cởi áo vest khoác ngoài, cười cười, “Của Tần Liệt Dương đó, tôi đi chung nên lấy một chai.” Gã nói xong thì quay đầu nhìn lại, trên bàn ăn đã bày sẵn ba món một canh, nhìn Trác Á Minh khen ngợi, “Cục cưng, anh thật là đảm đang.”
Trác Á Minh cái người này khi lần đầu tiên gặp chính là có bộ dạng một người chuyên nghiên cứu nghiêm trang, người bình thường sẽ cho rằng y ngoại trừ đọc sách ra thì cái gì cũng không biết.
Ninh Trạch Huy là gay có thâm niên, so với người khác thì nhìn thấu đáo hơn, nhìn ra được Trác Á Minh là ngụy trang, nhưng nói thật gã cũng không nghĩ ra y có bộ dạng này.
Toàn thân cơ bắp, bản lĩnh quyến rũ, chỉ cần nghĩ tới một cái là Ninh Trạch Huy có chút nhộn nhạo không yên.
Mà năng lực của Trác Á Minh không chỉ ở dáng người, kỹ năng sinh hoạt của y cũng rất cao, từ khi hai người sống chung, Ninh Trạch Huy mới phát hiện mình nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên gã được trải nghiệm cuộc sống áo đến giơ tay cơm đến há miệng.
Gã thật là mỹ mãn!!! Gã tháo giày xong, có chút gợi tình mà xoa nắn bờ mông đàn hồi của Trác Á Minh, nhìn y nói, “Đợi tôi rửa tay.”
Trác Á Minh đã quen với việc Ninh Trạch Huy hay động tay động chân, không để ý lắm, còn đi theo gã vào cửa phòng ngủ, dựa lên tường nói, “Nước nóng tôi chuẩn bị rồi, anh tắm trước đi, còn tôm cần rang, chờ anh tắm xong vừa kịp ăn,”
Nói xong, còn rất ngọt ngào tiến lên hôn môi Ninh Trạch Huy.
Vì vậy lúc tắm rửa, Ninh Trạch Huy không tránh khỏi suy nghĩ miên man, tuy bình thường Trác Á Minh cũng phục vụ tốt lắm nhưng hôm nay thật sự là tốt hơn rất nhiều, có phải chuẩn bị tốt để nằm dưới? Hay là Trác Á Minh muốn dựa vào đồ ăn ngon và phục vụ tốt để lấy lòng gã, để gã từ bỏ cơ hội phản công?
Nằm mơ!
Ôm ý nghĩ này, Ninh Trạch Huy tắm rửa thật sạch sẽ, còn xịt nước hoa nữa mới ra ngoài.
Bên ngoài Trác Á Minh đã nấu xong tôm xào cay, thuận tiện tắt đèn đốt nến, bầu không khí trong phòng rất ngọt ngào lãng mạn.
Mấy chuyện này thường là do số 1 làm, trước đây Ninh Trạch Huy cũng hay làm vậy ―― Gã vẫn luôn hi vọng có thể tìm được người sống chung, luôn cố gắng làm số 1 hợp cách, cho nên mỗi lần yêu đương gã đều rất nghiêm túc.
Nhưng được người khác đối xử như vậy là lần đầu tiên, gã đột nhiên cảm thấy hai người bạn trai trước của mình chẳng còn đáng yêu nữa, hôm nay gã cảm động muốn chết luôn rồi, cảm thấy đời này gã chỉ cần Trác Á Minh thôi, gã cũng đối xử với bạn trai cũ như vậy, bọn họ tại sao lại muốn chia tay với gã vậy?
Nhắc tới cái này phải nói tới hai người bạn trai cũ của Ninh Trạch Huy.
Mối tình đầu của Ninh Trạch Huy là bạn cùng lớp, tất nhiên Tần Liệt Dương cũng biết, đáng tiếc người ta là trai thẳng, coi Ninh Trạch Huy giống như bạn thân, căn bản chẳng có ý nghĩ gì khác, đoạn tình cảm này cứ vậy chưa kịp nở hoa đã chết đi.
Bạn trai đầu tiền của gã là đàn anh trên đại học, lúc hoạt động đoàn đội với nhau mà quen, cậu trai đó trắng trẻo cao gầy, không coi là xinh trai, nhưng lại hợp nhãn.
Ninh Trạch Huy nói chuyện yêu đương luôn xài hết vốn liếng, nào là tặng hoa tặng nhẫn chơi trò lãng mạn, còn mượn xe thể thao của Tần Liệt Dương đi hóng gió.
Hai người yêu nhau được hai năm, đến lúc cậu trai tốt nghiệp đã nói với Ninh Trạch Huy một câu, “Anh cảm thấy anh vẫn còn thích mối tình đầu, anh muốn theo đuổi người ấy.”
Ninh Trạch Huy nghe mà choáng váng, anh không thích tôi còn ngủ với tôi hai năm? Anh ngủ với tôi hai năm mà trong lòng luôn nghĩ về người khác? Chỉ cần nghĩ tới đó là trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng cuối cùng tình cảm này vẫn không thể giữ lại, gã rất tiêu sái tạm biệt nó, cậu trai đó bay qua Úc, gã lôi kéo Tần Liệt Dương uống rượu giải sầu hết nửa tháng mới nguôi ngoai.
Tốt nghiệp đại học, Ninh Trạch Huy theo Tần Liệt Dương vào Tần thị làm việc.
Bận rộn nhưng vẫn thấy cô đơn, ba mẹ gã đều ly hôn rồi tái hôn cả rồi, gã sống một mình tuy không thiếu tiền nhưng lại không người chia sẻ, vừa vặn đi bàn chuyện làm ăn gặp được một người hợp nhãn, cùng nghề, hoàn cảnh gia đình học thức bối cảnh giống nhau, có thể nói vừa gặp đã yêu.
Hai người tình cảm nồng cháy, không nói chuyện được bao lâu đã lăn lộn một chỗ, còn thề non hẹn biển với đối phương, “Đã qua rồi thời kỳ oanh liệt, chỉ mong sau này có thể cùng anh sống vui vẻ với nhau.” Khi đó Ninh Trạch Huy còn vỗ ngực nói với Tần Liệt Dương, “Lần này tôi gặp được chân ái rồi.” Lần này thời gian bên nhau quả thật khá dài, bốn năm.
Tháng hai năm đó, Ninh Trạch Huy đã hứa về quê thăm bà nội, không ngờ chờ gã trở về căn nhà trống không.
Gã nhanh chóng đi tìm người, khó khăn lắm mới tìm được người, kết quả người ta nói với gã, “Chúng ta sống với nhau rất tốt, hai bên rất hợp, nhưng anh không thấy quá nhàm chán sao? Chính là ngày nào cũng gặp nhau, không thú vị, tôi cảm thấy tôi vẫn là thích hợp với cuộc sống nhiều màu sắc hơn.”
Thật sự là ở trong phúc mà không biết phúc!
Có điều hiện giờ Ninh Trạch Huy lại thấy cảm ơn vì bọn họ đã chia tay, để cho gã gặp được người tốt như Trác Á Minh.
Còn Trác Á Minh y thật sự không ngờ Ninh Trạch Huy lại có phản ứng lớn như vậy, thiếu chút nữa bị hù.
Vội vàng dỗ gã ngồi xuống ăn, bầu không khí tốt đẹp thế này tự nhiên muốn khui rượu, chẳng qua trong lòng Ninh Trạch Huy có kế hoạch, uống rượu cũng không thế nào tận hứng, luôn thúc giục Trác Á Minh uống.
Một chai không say, còn đi tủ rượu khui thêm một chai rượu trắng.
Trộn rượu lại uống là dễ say nhất, kết quả xong một bình rượu trắng 52 độ Trác Á Minh nhìn vẫn còn tỉnh táo lắm, Ninh Trạch Huy cảm thấy… tiêu cự của gã có chút bồng bềnh.
Gã loạng choạng, thất thố ngã ngồi xuống ghế, Trác Á Minh tự nhiên là thấy không xong, tranh thủ ôm lấy gã, thở dài nói, “Anh nói tựu lượng thấp, còn thích rót cho người ta.” Sau đó gọi một tiếng Trạch Huy, Ninh Trạch Huy lầm bầm không trả lời, nhìn là biết uống nhiều rồi, trực tiếp ôm người lên đi vào phòng ngủ.
Ai ngờ lúc vừa đặt người nằm ngang trên giường, tên này đột nhiên tỉnh, hai mắt mở to, xem ra rất thanh tỉnh đây, nhìn Trác Á Minh hô lên, “Ông muốn đè ngươi!”
Đột nhiên la lên làm Trác Á Minh hết hồn.
Sau đó cảm thấy thật thú vị, y biết Ninh Trạch Huy rất để ý chuyện này, nhưng y cũng không muốn nằm dưới.
Gần đây không có làm, hai người thật sự rất bận, không rút ra được, bình thường chỉ hôn hôn sờ sờ rồi đi ngủ, cho dù muốn làm sâu hơn cũng không được, hai bọn họ không ai rãnh.
Y vừa cởi đồ gã vừa đáp, “Được thôi, hôm nay vốn đến lượt anh.”
Ninh Trạch Huy rõ ràng không tin được, mở to đôi mắt muốn giết người trừng y tiếp tục hét lên, “Anh không được nói cho có lệ, tôi rất nghiêm túc!”
Trác Á Minh bị gã làm cho dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Ninh Trạch Huy say rượu, sớm biết vậy nên chuốc say gã sớm hơn, vậy là có trò vui rồi, y gật đầu thừa nhận, “Ừ, tôi cũng rất nghiêm túc.”
Kết quả Ninh Trạch Huy chỉ ừ một tiếng rồi cả người mơ mang, còn ợ một tiếng.
Trác Á Minh thở dài, tên này vẫn không chịu bỏ cuộc.
Nhưng hứa cũng đã hứa rồi, y điều chỉnh tư thế cho Ninh Trạch Huy xong thì đi vào phòng tắm để tắm rửa, lúc buông tay ra Ninh Trạch Huy kêu lên, “Không cho anh đi!”
Một hồi sau Trác Á Minh quấn khăn tắm đi ra.
Tên kia quả nhiên đã ngủ mơ rồi, y lấy tay vẫn còn ẩm vỗ vỗ lên mặt Ninh Trạch Huy, tên kia mới từ từ mở mắt, híp mắt nhìn y, quơ tay hất tay y, “Lại dụ dỗ tôi.”
Trác Á Minh cúi đầu nhìn xuống, còn không phải sao, lộ cả ngực kìa.
Y cũng vui, giật khăn tắm ra, lại tủ quần áo tìm cái quần chữ T, mặc xong đứng trước giường nhìn Ninh Trạch Huy, vô cùng lẳng lơ gọi gã, “Trạch Huy?” Ninh Trạch Huy mơ màng mở mắt, sau đó ánh mắt mới tập trung, chậm rãi xoay mông hướng về phía gã, bốp! Bốp! Vỗ mông mình hai cái, còn hỏi, “Có muốn không?”.
Truyện Truyện Teen
Phản ứng đầu tiên của Ninh Trạch Huy là ngồi dậy, nhưng do gã uống say quá nên không được chính xác, xém chút nữa ngã xuống đất.
Trác Á Minh vội vàng đỡ người, lập tức bị Ninh Trạch Huy cuốn lấy đè xuống.
Tên này nhìn thì tưởng tỉnh táo, thật ra hoàn toàn làm theo bản năng thôi, trực tiếp gặm người y, không biết nặng nhẹ.
Trác Á Minh cũng để mặc gã, nhưng bị gã liếm nửa chừng thì nghĩ đến, bây giờ gã say rồi lỡ ngày mai tỉnh dậy không nhớ không thừa nhận thì không ổn, sau đó mò tìm điện thoại.
Tay của y sờ soạng khắp nơi trên giường, nụ hôn nóng bỏng của Ninh Trạch Huy một đường từ yết hầu đi xuống, khi đến ngực thì liên tục trêu chọc cắn cắn liếm láp.
Chờ y tìm được điện thoại, khó khăn mở ra thu hình lại, Ninh Trạch Huy đã tấn công xuống phía dưới.
Y mới chọc ghẹo gã, “Anh được không đó, có cần tôi cưỡi lên không?” Sau đó cảm giác được ở dưới đau đến tê tâm liệt phế, có gì đó cố đẩy vào.
Trác Á Minh theo bản năng chửi một tiếng đm, sau đó nắm chặt ra giường, y biết cái đó của Ninh Trạch Huy không nhỏ, nhưng không ngờ tiến vào lại đau như vậy, đã vậy tên kia còn không đợi một chút để thích ứng, không ngần ngại bắt đầu di chuyển.
Đợi cơn đau giảm bớt, Trác Á Minh lớn tiếng mắng, “Ninh Trạch Huy, con mẹ nó anh dừng lại chút được không?”
Ninh Trạch Huy? Ninh Trạch Huy tỏ vẻ: Gã đang say, không nghe thấy.
Tần Chấn hẳn là rất thích Lê Dạ, hai người chơi cờ tới giờ cơm tối mới ngừng, Tần Chấn còn chủ động rủ Lê Dạ chơi tiếp.
Lê Dạ là người rất dễ nói chuyện, nhất là chuyện này có thể làm Tần Chấn vui, vậy mới có lợi cho quan hệ của anh và Tần Liệt Dương, anh còn ước gì nữa.
Tất nhiên đồng ý.
Vì vậy chuyện Tần Liệt Dương chuẩn bị rượu vang đỏ rồi leo giường cứ vậy mà bị đẩy ra sau.
Chờ lúc kết thúc, Lê Dạ về phòng đã chín giờ rưỡi.
Giờ này đối với mấy người hay tăng ca không gọi là muộn, nhưng với Tần Chấn thì đã rất trễ rồi, ông có thói quen đúng giờ lên giường, thấy như vậy khiến Tần Liệt Dương cảm thấy ba của hắn là thật sự rất thích Lê Dạ rồi.
Lê Dạ đi tắm, Tần Liệt Dương chơi trò lưu manh, trực tiếp đứng chặn ngay cửa không cho anh đóng cửa, vừa nghênh ngang nhìn chăm chú vừa hỏi anh, “Ba có làm khó anh không? Có nói gì không?”
Lê Dạ rất không quen bị như vậy, tuy hai người đã thân mật nhưng anh đã quen sống nề nếp.
Chính là kiểu tắm rửa thay quần áo cũng muốn tránh đối phương mới làm.
Mấy chuyện làm tình thì tốt nhất là làm trên giường, nếu có thể tắt đèn thì càng tốt.
Đáng tiếc Tần Liệt Dương không phải, hắn từ trước đến giờ rất thích những thứ kích thích.
Lê Dạ không lay chuyển được hắn, còn bị ánh mắt nhìn chăm chú của hắn làm cho anh có chút phản ứng, vội vàng mở vòi hoa sen, mượn nước che giấu phản ứng của cơ thể.
Sau đó trả lời Tần Liệt Dương, “Không có, chú rất tốt tính.
Hình như chú cũng không phản đối chuyện của hai đứa, không phải rất phản đối, chỉ là lo lắng chuyện không có con.”
Thật ra Tần Liệt Dương đã nghĩ kỹ, hắn thật sự không thích có con, cảm giác mình không thích hợp có con.
Nhưng nếu như cùng Lê Dạ nuôi dưỡng và dạy dỗ thì cảm giác rất khác, hắn cảm thấy hắn chắc chắn có thể làm người cha tốt.
Chỉ là hắn không có nói mấy lời này với Tần Chấn, thật ra để tăng thêm phân lượng của Lê Dạ, hắn muốn để cho ba hắn biết, chỉ có Lê Dạ muốn có con, hắn mới muốn đứa bé ấy.
Cho nên hắn cảm thấy rất hứng thú hỏi anh, “À, vậy anh nói thế nào?”
Lê Dạ nghe xong có chút im lặng, nước chảy rào rào, cả phòng bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt của anh.
Tần Liệt Dương thấy có chút không ổn, lại hỏi anh, “Lê Dạ, anh sao vậy?”
Lúc này Lê Dạ mới hồi phục tinh thần, thấy có lỗi với hắn, “Liệt Dương, anh giống như đã làm hỏng rồi, anh nói anh không nuôi dưỡng được.
Nhưng…” Rất hiếm khi anh yêu cầu cái gì, thật ra là nhiều năm rồi anh chưa muốn cái gì cho mình, trước kia anh luôn sống vì Lê Diệu, hiện tại là sống vì Tần Liệt Dương, nhưng lần này anh không cách nào, “Anh… anh thấy mình nuôi dạy không tốt, anh… không có dũng khí nuôi dạy con.”
Giọng nói của anh làm Tần Liệt Dương đau lòng, gần như không hề do dự tiến vào, vươn tay ôm lấy Lê Dạ trong nước.
Cách rất gần mới có thể nhìn thấy mắt Lê Dạ có hơi đỏ, Lê Dạ tiếp tục giải thích, “Lê Diệu… Anh nuôi Lê Diệu quá thất bại rồi.”
“Vậy thì không có con là được.” Con cái, con cái thế nào cũng không quan trọng bằng Lê Dạ.
Hắn là muốn dựa vào cái này để ba hắn chấp nhận Lê Dạ, nhưng không có thì sao chứ? Hắn sẽ gánh hết áp lực, hắn có thể chống đỡ bầu trời của hai người.
Tần Liệt Dương ôm chặt người trong lòng, Lê Dạ của hắn hiện giờ đau khổ như vậy mà vẫn luôn giữ trong lòng không thể hiện ra, nghẹn trong lòng rất khó chịu.
Làm hắn đau lòng muốn chết.
Lê Dạ hình như vẫn cảm thấy có lỗi, “Liệt Dương… có phải anh nói sai rồi không, anh nên đồng ý phải không?”
“Sao có thể?” Tần Liệt Dương trả lời anh, “Em cũng không muốn, em cảm thấy hai chúng ta là vừa đủ, cùng lắm thì nuôi thêm con chó được rồi, ba là không có cách nào với em mới muốn ra tay từ chỗ anh thôi, anh có đồng ý em cũng không đồng ý.”
Sau đó hắn cúi đầu hôn Lê Dạ, nước ấm vẫn chảy trên đầu, nụ hôn của hai người ngày càng kịch liệt hơn, Tần Liệt Dương thì thầm bên tai Lê Dạ, “Chúng ta làm, tình đi, Lê Dạ, em muốn vào trong anh…”.