Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 108





Lê Dạ bảo trì bình thản cực tốt, Tần Liệt Dương đợi chừng một tiếng anh mới đi ra từ căn phòng kia.
Anh mặc bộ đồ đó trên người, trên đường đi tay áo bồng bềnh, cộng thêm đình thủy tạ trong trang viên này nhất thời khiến cho Tần Liệt Dương sinh ra cảm giác giao thoa giữa không gian và thời gian, sau đó khi Lê Dạ len lén nháy mắt với hắn, mới cảm giác được nơi đây vẫn còn là Bắc Kinh.
Nhìn ra được Lê Dạ đối với Ninh Thành Sơn rất cung kính, vừa đến trước mặt đã cúi mình chào, sau đó mới nói, “Sư phụ, hôm nay đã sờ xong Dịch hồng thọ xuân bảo hạp.”
Tay Ninh Thành Sơn vuốt ve chòm râu nói, “Nói nghe thử.”
Lê Dạ suy nghĩ một chút rồi nói, “Hộp này nạm đỏ tươi, tử mẫu khẩu, khuôn mép hình cung, hồi văn quyển túc, miệng hộp và đáy hộp sơn đen.

Nắp hộp điêu khắc tụ bảo bồn, ở giữa là một chữ xuân rực rỡ, trái phải đều có đuôi rồng, bên hông nắp hộp có bốn cái bình đầu như ý khai quang, dưới đáy hạp có chữ Khải sơn vàng ghi chế tạo năm Càn Long Đại Thanh.”
“Chỉ là rất kỳ lạ,” Báo cáo xong đặc điểm, Lê Dạ cau mày nói, “Đồ vật đời nhà Thanh, lại là đồ tốt, nhưng cảm giác được nước sơn trên mặt bị rạn nứt, không đúng lắm.”
Ánh mắt Ninh Thành Sơn đột nhiên nhìn về phía anh, “Không đúng chỗ nào?”
“Không biết.” Lê Dạ lắc đầu, “Chính là ở đây vài ngày sờ khá nhiều đồ, cảm giác nó không lâu năm như vậy, cảm giác không đúng nhưng không thể nói là không đúng chỗ nào.”
Ninh Thành Sơn nhìn dáng vẻ khó hiểu của anh mà nở nụ cười, dùng ánh mắt giống như sói nhìn thỏ con quan sát anh vài giây, nếu không phải ông già này đã hơn tám mươi tuổi, thật sự không có sức cạnh tranh gì, Tần Liệt Dương đã đứng lên chen vào giữa che anh lại rồi.

Lúc này Ninh Thành Sơn mới nói, “Đúng là ông trời thưởng cơm ăn.

Cậu chỉ mới nhập môn vài ngày không nói ra được rất bình thường, có được trực giác như vậy là đủ rồi.

Cái này người bình thường cũng không có được.

Món đồ đó đích thật là giả, đồ thật ở viện bảo tàng Nam Kinh rồi, nó là do ta phục chế ba mươi năm trước.” Ông già nói khoác mà không biết ngượng, “Có điều cậu muốn sờ đồ thật cũng có thể, hai ngày nữa chúng ta đi Nam Kinh.”
Tần Liệt Dương đâm chọt, “Đồ trong viện bảo tàng muốn sờ là sờ được sao?”
Ông già nói một câu chua lè, “Không phải sờ đồ trong viện bảo tàng, đại sư huynh của ta có một món đồ thật.” Lê Dạ nghe xong rất vui, anh từng nghe sư phụ nhắc về chuyện của đại sư huynh, người lăn lộn giỏi nhất, năm nay đã sáu mươi rồi, cũng nghỉ làm sơn mài từ lâu, hiện giờ đã là người giám thưởng và sưu tầm đồ cổ có tiếng, trong nhà rất nhiều đồ tốt.


Ông già vừa yêu vừa hận đại sư huynh, cho nên lời nói ra đều có mùi chua chua.
Kết quả bị sư phụ liếc mắt, anh lập tức ngồi yên.
Chờ báo cáo hoàn tất, Lê Dạ xin về sớm, ông già không phải người không thấu tình đạt lý, vẫy vẫy tay cho hai người rời đi.

Lê Dạ về gian phòng của mình thay đồ, ông già để riêng cho anh một phòng ở đây, bày trí vô cùng lịch sự tao nhã, giữa trưa hoặc ngẫu nhiên có thể ngủ lại, còn có mấy bộ quần áo này, anh rất thích.
Tần Liệt Dương cũng vào theo, nhìn thấy anh chuẩn bị thay áo sơmi quần jeans mặc hồi sáng thì cản lại, cảm thấy Lê Dạ mặc đồ này rất tiện ra tay nên nói, “Mặc cái này đi, nhìn rất đẹp.”
Hai người là quan hệ gì? Trên đời này người Lê Dạ hiểu rõ nhất là Tần Liệt Dương.

Nhìn ánh mắt của hắn là Lê Dạ biết hắn chẳng nghĩ tới cái gì tốt lành rồi, anh nhỏ giọng nói, “Không được, quần áo này là do sư phụ chuẩn bị, để ông biết được sẽ tức giận.

Căn phòng đó rất thiêng liêng, mỗi lần đi vào bản thân anh đều muốn thay đồ mới đó.”
Tần Liệt Dương có chút nuối tiếc, ừ một tiếng.
Lê Dạ thấy vậy nhanh chóng thay đồ, lộ ra cơ thể trắng trẻo, cọ cọ bên cạnh hắn, ngọt ngào hôn nhẹ lên khóe môi của hắn, bắt đầu trò chuyện về chủ đề khác, “Hôm nay công việc giải quyết xong chưa? Phương Hải Đông không quậy gì chứ?”
Lê Dạ rất ghét người này, là người luôn cản trở đường về nhà của Tần Liệt Dương.

Tuy rằng Tần Liệt Dương sớm về nhà thì giữa bọn họ sẽ không có ràng buộc gì, nhưng không phải cứ người làm chuyện xấu đưa đến kết quả tốt thì có thể được tha thứ.

Huống chi, có đôi khi Lê Dạ cũng không nói rõ được như vậy với Tần Liệt Dương là tốt hay xấu, anh là người cô đơn không có chỗ dựa thì không nói làm gì, nhưng Tần Liệt Dương thì sao? Câu nói của Tần Chấn muốn có con cháu vẫn còn bên tai.
Tần Liệt Dương vốn là không thể nào từ chối Lê Dạ như vậy, thời tiết dạo này đã bắt đầu lạnh hơn, gian phòng kia lại kế bên hồ nước nên lại càng lạnh hơn.

Hắn cúi đầu hôn một cái, thúc giục anh, “Trên đường sẽ nói cho anh nghe, anh mau mặc đồ vào đi, cũng không sợ bị cảm.”
Lê Dạ cười vui vẻ nói, “Anh còn tưởng em thích chứ.” Gần đây anh cởi mở hơn nhiều, uhm… lá gan cũng lớn hơn nhiều.


Dứt khoát ngồi lên đùi Tần Liệt Dương, còn quấn hai chân lên người hắn, “Cứ như vậy.”
Như vậy thì ai chịu nổi chứ?! Tần Liệt Dương bị anh khiêu khích thì không nhịn được, người anh em cũng chào cờ rồi, nhưng lại không thể làm, chỉ hận hai ngày nay chưa đủ cố gắng, gia hỏa này rõ ràng là rất thừa tinh lực đây mà.

Chỉ có thể vừa mặc đồ cho anh vừa nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh không sợ sư phụ nghe thấy?”
Lê Dạ còn cố tình siết chặt hai chân một chút, “Xa như vậy, nghe không thấy đâu.”
Cảm giác đè nén này, Tần Liệt Dương hít sâu một hơi.
Sau đó chợt nghe giọng Ninh Thành Sơn vọng vào từ ngoài sân, “Lê Dạ, còn không đi thì trời tối đó.”
Tần Liệt Dương cảm giác được cơ thể Lê Dạ lập tức cứng lại, ngay cả con mắt cũng không dám nhúc nhích.

Hắn xem như được giải phóng, nhịn cười giúp anh mặc xong áo sơmi, sau đó vỗ vỗ lên đôi chân quấn trên lưng hắn, “Được rồi, đừng đùa nữa, đêm nay sẽ không bỏ qua cho anh, trước về nhà đã.”
Khi Lê Dạ ngẩng đầu lên mặt đã đỏ bừng.
Cho nên khi ra cửa, Lê Dạ đứng chào cách Ninh Thành Sơn khá xa, không ngờ Ninh Thành Sơn còn nói thêm, “Sao mặt đỏ vậy, nhiễm lạnh à? Về nhớ uống thuốc.”
Lê Dạ nhanh chóng vâng dạ, giống như chạy trốn mà ra về.
Chờ lên xe, Tần Liệt Dương mới cười ha hả, “Trước kia lúc nào cũng trách em cứ dẫn anh đi mấy nơi rừng núi dã ngoại, bây giờ học hư, mới nãy không phải em chủ động nha.”
Lê Dạ buồn bực ngồi đó không lên tiếng, cảm thấy vừa nãy đúng là t*ng trùng lên não, tự mình cũng buồn cười.

Nhìn Tần Liệt Dương oán trách, “Đều là bị em dạy hư.”
Tần Liệt Dương còn rất không biết xấu hổ nói, “Nhất định là em kỹ thuật quá tốt.”
Hai người đều có ý tưởng kia, nhưng giờ không khí nhà chính nhất định rất áp lực, nên về nhà riêng lăn lộn một hồi, Tần Liệt Dương còn quấn Lê Dạ lên mạng đặt hai bộ quần áo kiểu kia, xong mới lên đường về nhà chính.
Lúc về đến nhà đã tám giờ, bình thường thì vào giờ này, ở nhà họ Tần đã ăn tối xong, cũng bắt đầu bận rộn chuyện riêng, trong phòng khách thường chỉ còn ba hắn cầm sách tự chơi cờ một mình và Phương Mai ngồi bên cạnh xem tivi đắp mặt nạ.
Nhưng hôm nay trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Lã Bình dẫn theo Phương Vĩ tới, ba mẹ hắn lại không có đây, chỉ có Tần Phù và Đường Đỉnh Hân, trong phòng Lã Bình đang thao thao bất tuyệt.
“A Phù, cậu con trước giờ luôn đối xử với con hết lòng, từ nhỏ đến lớn đối đãi với con không khác gì với Phương Dương, Phương Vĩ cả, hai đứa nó có cái gì cậu con cũng mua cho con cái đó.


Con không thể vô lương tâm như vậy, nói mặc kệ là mặc kệ, đừng nói cậu con có ý đồ riêng gì đó, chuyện này còn không phải nhà của con muốn nói thế nào thì nói thế đó sao? Mợ chỉ hỏi con một câu, cậu ruột của con đã hơn năm mươi tuổi rồi, con muốn để cậu con vào tù cả đời không thể ra ngoài sao?”
Phương Vĩ ở bên cạnh cũng nói vào, “A Phù, anh em chúng ta là thân nhất, em không thể quên ba anh đối xử với em như thế nào chứ!”
Tần Phù tất nhiên sẽ không giúp đỡ Phương Hải Đông, nhưng ở chung đã nhiều năm cậu cũng không nỡ nói gì quá đáng, “Hai chuyện này không thể gộp chung để nói, chuyện này không giống vậy.

Mợ, mọi người về trước đi.

Ở chỗ con cũng không tìm hiểu thêm được gì.”
Nếu chịu đi đã sớm đi rồi, người sau khi bị bắt không thể bảo lãnh, đưa thẳng vào trại tạm giam.

Trong trại tạm giam chỉ có luật sư có thể đi vào, đi ra chỉ gửi hai câu, “Cầu xin Phương Mai, về quê rước chị cả lên đây.”
Vừa nhận được tin, Lã Bình lập tức kêu em trai về quê, còn thuận tiện để Phương Dương và Trương Ngọc Văn đi theo, nhất định phải rước được chị cả lên.

Bản thân thì lập tức dẫn Phương Vĩ chạy tới nhà họ Tần, mặc dù biết rõ không có ích gì, ả cũng muốn van xin thương tình, mới làm ra bộ dạng này.
Lúc ả tới là khoảng ba bốn giờ chiều, Tần Chấn vừa thấy ả một câu cũng không nói, trực tiếp ném sách dạy chơi cờ trong tay, bảo má Lưu đẩy ông về phòng.

Lã Bình cũng là người mạnh mẽ, lập tức quỳ phịch xuống, sau đó nói với Tần Chấn, “Chị thật sự không biết anh ấy làm ra chuyện như vậy, anh ấy có sai, anh ấy đáng chết! Nhưng mà em rể, chúng ta quan hệ nhiều năm như vậy, em tạm tha cho ảnh lần này đi.

Cả nhà lớn thế này chỉ dựa vào anh ấy, Phương Dương có thể cáng đáng nhà này hay Phương Vĩ có thể đây? Em rể, chị biết trong lòng em khó chịu, chuyện này nếu là chị chị cũng không chịu nổi, nhưng cuối cùng mạng chỉ có một, anh ấy đã hơn năm mươi rồi, phán vài năm thì nửa đời còn lại anh ấy phải ở trong tù rồi.

Cầu xin em, tha cho anh ấy một lần đi!”
Tần Chấn chỉ nói lại một câu, “Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.”
Nói xong thì bỏ đi.
Lã Bình là bề trên, Tần Phù không thể để ả quỳ như vậy, nếu để truyền ra ngoài thì dù nhà cậu rõ ràng có lý cũng không dễ nói.

Nhưng cho dù cậu nói thế nào Lã Bình cũng không chịu đứng dậy.


Vẫn là Đường Đỉnh Hân giỏi, đi thẳng lại đỡ Lã Bình đứng dậy, nhỏ giọng nói một  câu, “Mợ, mợ tuyệt đối đừng để con ngã, nhà các người đã hại ba con tàn tật rồi, nếu ngay cả đứa cháu trai cũng bị hại không còn, mợ có tin con nói nhà các người muốn hại nhà của chúng con đoạn tử tuyệt tôn không.”
Lã Bình nghe xong tim đập lỗi nhịp, Đường Đỉnh Hân rất dễ dàng đỡ ả đứng dậy, giúp ả ngồi xuống sofa.

Sau đó Đường Đỉnh Hân mới thong thả đến ngồi bên cạnh Tần Phù, xoa bụng, một bộ bảo vệ quốc gia.
Cho nên lúc Tần Liệt Dương và Lê Dạ vào nhà, Lã Bình chỉ dám ngồi trên ghế năn nỉ, không dám lại quỳ xuống làm bộ nữa.
Tần Phù vừa thấy hắn giống như nhìn thấy được cứu tinh, lên tiếng kêu, “Anh!”
Lã Bình thấy hắn trái lại rất không vui, ai chẳng biết nhà họ Tần Tần Chấn và Tần Liệt Dương khó đối phó, Tần Phù ngây thơ, Phương Mai không đầu óc.

Chuyện ả ở đây cầu xin, Tần Phù không dám nói lời khó nghe, nhưng Tần Liệt Dương thì khác.
Ả là bề trên, nhưng đây là lần đầu tiên chủ động thăm hỏi Tần Liệt Dương, “Liệt Dương về rồi à, hôm nay cực khổ rồi.”
Tần Liệt Dương không thèm phản ứng với ả, chỉ hỏi Tần Phù, “Mợ tới đây lúc nào, tới đây làm gì?”
Tần Phù vội vàng trả lời, “Tới từ ba giờ rưỡi chiều, là muốn xin ba thả cho cậu một con ngựa.”
Lã Bình nhanh chóng xen vào, “Liệt Dương, dù sao người cũng là cậu con, là anh ruột của mẹ con, cậu con có không đúng đi nữa thì con cũng nên cho cậu con đường sống.

Liệt Dương, chúng ta…”
Tần Liệt Dương vốn không nghe ả nói, tiếp tục lên tiếng hỏi Tần Phù, “Ngoại trừ mấy câu này mợ còn nói gì nữa? Mợ có trịnh trọng xin lỗi không? Mợ có đề nghị bồi thường như thế nào không? Mợ có tỏ vẻ ăn năn không?”
Những lời này vừa nói xong cả phòng lập tức yên tĩnh, Lã Bình trợn mắt há mồm ngồi ở đó, nói không nên lời.
Không có, ngoại trừ câu cậu hai có sai nhưng tội không đáng chết, một câu cũng không nói! Từ đầu tới cuối chỉ cầu xin nhà bọn họ tha thứ cho Phương Hải Đông.
Tần Phù vốn còn ngại quan hệ thân thích, cảm thấy việc do cậu hai làm không liên quan đến mợ, nhưng giờ phút này cậu tỉnh ngộ rồi, bọn họ chỉ lo cho bản thân mình, vốn không nghĩ cho nhà mình phải chịu bao nhiêu tội, ba của cậu suýt chết, nhà họ Tần thiếu chút nữa là sụp đổ, nhưng bọn họ một câu xin lỗi cũng không có.
Không biết là quá ích kỷ hay nghĩ không tới, hay là nghĩ tới nhưng vốn không tính nói.
Lúc này Tần Phù trả lời phi thường dứt khoát, “Không có, mợ vừa tới đã quỳ xuống, nhưng không phải thay cậu hai xin lỗi, mà là thay cậu hai xin tha thứ, bọn họ tới lâu như vậy nhưng một câu xin lỗi cũng chưa nói.”
Lã Bình và Phương Vĩ đều muốn giải thích, “Chúng ta…”
Tần Liệt Dương nhìn Tần Phù nói, “Kẻ thù như vậy giữ lại trong nhà làm gì, thích ngột ngạt à? Bọn họ thân hay ba mẹ thân? Còn không đuổi ra!”
Tần Phù lập tức hiểu được, trả lời, “Em biết rồi, anh hai!” Sau đó đứng dậy nhìn Lã Bình và Phương Vĩ nói, “Đi ra ngoài đi, nơi này không chào đón mấy người!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.