Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 111





Vào buổi tối, Tần Chấn dẫn theo Tần Liệt Dương đi họp mặt gia đình.

Hôm nay không có Phương Mai và Tần Phù, nhưng dẫn theo Lê Dạ và Đường Đỉnh Hân, thuận tiện còn thông báo cho cả nhà Tần Dũng, nơi họp mặt là hội sở trực thuộc Tần thị, nguyên tầng được đặt trước, chỉ còn lại hai nhà bọn họ.
Sau khi hai nhà hẹn thời gian xong thì gặp mặt ở cửa ra vào hội sở, Tần Liệt Dương đẩy xe lăn giúp Tần Chấn, Tần Dũng đi một bên, cứ như vậy vào cửa, sau đó quản lý hội sở vội vàng ra đón, cung kính nói, “Bà Lã đã tới từ sớm, đang chờ bên trong.”
Tần Liệt Dương dặn anh ta một tiếng, “Đừng để người không có phận sự đi lên, anh lên lầu nhìn xem mà phục vụ.”
Nghe được lần này là bàn bạc chuyện quan trọng, quản lý vội vàng xác nhận rồi cẩn thận suy nghĩ sắp xếp nhân viên thích hợp, loại đi những người nhiều chuyện, giữ lại một người được việc nhất giúp đỡ mình, những người khác đều cho rời khỏi tầng này.

Đồng thời cho bảo an canh kỹ ở cửa thang máy và cầu thang, không cho ai đi vào.
Tần Chấn nói với Tần Liệt Dương, “Không cần nghiêm trọng như vậy.”
Tần Liệt Dương trả lời ba hắn, “Không phải việc này không thể để người ta biết, con chỉ sợ bọn họ làm ầm ĩ, chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt.”
Tần Dũng ở một bên nói, “Anh, Liệt Dương lo lắng vậy là đúng, dù sao có đề phòng so với không có đề phòng tốt hơn.”
Vừa nói chuyện vừa đi đến cửa phòng riêng, cửa hơi mở, nhưng bên trong không có một chút tiếng động nào, Tần Dũng đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên đã nhìn tới Phương Vĩ và Lã Bình ngồi trên ghế sofa, bà cụ một mình ngồi ngay ngắn ở một bên, không biết Trương Ngọc Văn đã đi đâu, Phương Dương đứng bên cửa sổ ngẩn người.
Nghe thấy tiếng động, người trong phòng như sống lại, nhao nhao đứng lên chào hỏi.

Tần Chấn lập tức chào hỏi Phương Bình, “Chị cả, chị đã tới, đi đường mệt nhọc rồi.”
Phương Bình dù sao cũng là người có tự trọng, nhìn thấy Tần Chấn không tránh khỏi tự xấu hổ, bà cụ nói, “Aiz, đã đến, chị cả không còn mặt mũi gặp em.”
Chuyện này có thể trách Phương Hải Đông, trách Phương Mai, trách Lã Bình trách Phương Vĩ hay thậm chí là Phương Dương cũng có một chút liên quan, ai bảo Phương Hải Đông là ba anh chứ.

Nhưng chị cả Phương Bình hoàn toàn không có trách nhiệm gì cả, từ sau khi bọn họ phát tài, chị cả chưa từng mượn tiền của bọn họ, chưa từng nhờ bọn họ giúp đỡ, ngược lại là rất nhiều chuyện trong nhà, thí dụ như cưới gả tang sự của họ hàng, tảo mộ phụng dưỡng cha mẹ, đều do Phương Bình một mình làm hết, lại nói, Tần Chấn còn nợ Phương Bình một ân huệ lớn.
Tần Chấn vội vàng khoát tay, “Chị, chị nói lời này quá khách khí.”
Phương Bình đang muốn tâm sự với ông, chợt nghe thấy Lã Bình hỏi một câu, “A Mai đâu?”
Lúc này người nhà họ Phương mới nhìn qua đây, quả nhiên, chẳng những Phương Mai không tới, Tần Phù cũng không.

Chuyện khác thì thôi, Phương Bình là sợ Tần Chấn trong lúc tức giận đã làm gì Phương Mai rồi, vội vàng nói, “Cô em gái của chị luôn hồ đồ, nó không nên thân, chị thay nó xin lỗi nhà em…”
Tần Chấn nghe xong là biết Phương Bình có ý gì, vội vàng nói, “Không phải, chị cả, không phải.

Ngày hôm qua Phương Mai chịu kích thích khá lớn, ở bệnh viện nghỉ ngơi đến trưa vẫn chưa khỏe, em đã cho A Phù đưa mẹ nó ra nước ngoài rồi.”
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của Lã Bình là nhìn về phía Phương Bình nói, “Chị, chị xem bọn họ nhất định là cố ý, tiểu Mai…”
Nhưng lời của ả còn chưa dứt đã bị bà cụ trừng trở về.
Đã nhắc tới chuyện của Tần Chấn hôm qua, Phương Bình tự nhiên không thể giả bộ hồ đồ, bà cụ nói tiếp, “Chị là đến đây mới nghe nói, nhưng em cũng biết, mấy đứa trẻ kia, trong miệng Ngọc Văn chẳng nói câu nào là thật, chị thấy Vĩ Vĩ cũng không khác lắm, ngược lại là Dương Dương thành thật hơn, nhưng đó là ba của nó, nó cũng không tiện nhiều lời.


Chị hỏi bọn nó một lần, mấy lời đó cũng không dám tin.

Tiểu Tần, chị biết rõ em làm người luôn luôn công chính, em nói cho chị nghe đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì.”
Bà cụ trịnh trọng hỏi, Tần Chấn cũng nghiêm túc, thở dài nói, “Chuyện này do Liệt Dương xử lý, để nó nói đi.”
Điều này cũng nên, dù sao cũng nên tìm người thích hợp để kể lại tình hình thực tế mới phải.

Tần Liệt Dương thành thật đứng lên, gọi một tiếng dì cả, kể lại mọi chuyện.

Hắn đã quen làm việc nhanh chóng dứt khoác, một chuyện kể lại vô cùng đơn giản rõ ràng, không bao lâu đã giải thích hoàn tất.
Tần Chấn mới thở dài nói, “Chị cả, làm anh em nhiều năm như vậy, năm đó em như thế nào chiếu cố Hải Đông chị hẳn là biết rõ.

Em làm sao có thể ngờ được anh ấy sẽ đối với em như vậy.

Em nói em khó chịu, sợ là bên nhà chị sẽ không tin! Nhưng em thật sự rất khó chịu.”
Khi ông nói xong, Lã Bình tự nhiên là muốn tiếp tục năn nỉ, đáng tiếc có bà cụ ở đây, đã nói trước để bà cụ nói chuyện thì ả phải câm miệng, chỉ có thể nhịn.

Chợt nghe bà cụ nói, “Được rồi, chị đã nghe đủ hai bên nói, chuyện này xem như chị đã nghe toàn bộ.

Nói như vậy, không cần biết các người che giấu như thế nào,” bà cụ nhìn Lã Bình và Phương Vĩ, “cũng không cần biết các người tức giận như thế nào,” bà cụ nhìn Tần Chấn và Tần Liệt Dương, “Chuyện này thật ra rất đơn giản, em trai không nên thân của chị ăn trong bát nhìn trong nồi, dụ dỗ Phương Mai lấy danh nghĩa vì tốt cho A Phù, một bên tổn hại lợi ích của Tần thị, một bên còn tìm người giết em rể.

Lời này không sai chứ.”
Người nhà họ Tần tự nhiên không có gì dị nghị, nhưng Phương Vĩ lập tức phản bác, “Bác cả, ba cháu chỉ là làm theo lời của cô nhỏ thôi, ba không phải cố ý.” Trương Ngọc Văn cũng thiên vị cậu của gã đấy, “Mẹ, mẹ nói vậy hơi quá đáng.

Nếu dì nhỏ không tìm cậu, cậu có thể làm như vậy sao?”
Phương Bình nghe xong thì cười, bà cụ hỏi bọn họ, “Đừng nói nguyên nhân, hãy nói sự thật, sự thật là như thế đúng không?”
Một đám người không lên tiếng.

Sự thật đều đang ở chỗ cảnh sát còn gì, bọn họ giải thích nhưng không có chứng cứ, cho nên chỉ có thể bám víu vào nguyên nhân không phải cố ý, vì giúp đỡ Phương Mai thôi.
Bà cụ thấy bọn họ không lên tiếng, mới nói, “Em rể, chị làm sáng tỏ một chuyện với em, trước khi đến chị không biết chuyện này, còn tưởng rằng đây chỉ là mâu thuẫn gia đình.


Sau khi đến nhà họ Phương, cháu trai không nên thân của em,” bà cụ chỉ vào Trương Ngọc Văn, “mới nói chân tướng cho chị biết, nếu không, chị nhất định không đến, chị không còn mặt mũi để gặp em.”
“Nhà họ Phương chúng ta, tổ tông cũng không có ai có tiền đồ, nhưng cũng không có người làm chuyện phạm pháp, không hiểu sao đến thế hệ này, khó khăn mới có người phát tài rồi, vậy mà lại là tên súc sinh dám giết người.

Chị hận,” bà cụ vỗ ngực, “hận em mình tại sao không biết đủ, hận em mình vì sao không nghĩ tới tình thân, tiền có nhiều hơn nữa thì đến chết cũng không thể mang theo, Hải Đông đã có nhiều như vậy rồi, nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì?”
Bà cụ khoát tay không cho người khác nói chen vào, nhìn Tần Chấn nói, “Nhà họ Phương không cho em người vợ tốt, còn xuất hiện người anh vợ như vậy không biết nhân nghĩa, là nhà họ Phương chúng ta có lỗi với em.

Nhưng chị phải nói câu không biết xấu hổ, cha mẹ hai nhà đều không còn, chị coi như lớn nhất.

Cho dù chị không muốn thế nào đi nữa, chị cũng phải đến hòa giải.”
“Không,” Tần Chấn nói, “Chị cả, chuyện này không liên quan đến chị, tiểu Mai bên kia chị cứ yên tâm, em sẽ không giận chó đánh mèo với cô ấy đâu.”
“Em là người tử tế.” Phương Bình nghe xong câu này mới yên tâm hơn phân nửa, Phương Hải Đông là gieo gió gặt bão, nhưng Phương Mai chỉ là không rõ ràng, nếu ngay cả hôn nhân của bà cũng mất thì phải làm sao.

Bà cụ tiếp tục thở dài, “Gặp được em là may mắn của Tiểu Mai, Hải Đông bị quỷ ám rồi.

Nhưng chuyện này nói đến đây thôi, em tử tế hơn nữa thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng, nhà em cũng không thể chấp nhận, chuyện này vốn là sự thật.

Vậy chị nói ra suy nghĩ của mình, từ xưa giết người đền mạng là chuyện đương nhiên.

Tiểu Tần mạng lớn, mất đi hai cái chân giữ được cái mạng, nhưng chuyện này không thể bởi vậy mà giảm nhẹ.

Chuyện chúng ta làm sai, muốn người ta tha thứ, không phải lấy bối phận ra đè đầu người ta là được, phải bồi thường người ta, để người ta thư thản, mới là việc nên làm.”
“Lúc đến đây chị đã nói lời này với Lã Bình, Lã Bình nói để chị làm chủ.

Tiểu Tần, chị cũng đành ném mặt mũi, em có thể nể mặt chị cả mấy năm nay không đối xử tệ với em, em nương tay thả Hải Đông một con đường được không? Tài sản của Hải Đông, em xem rồi lấy, chỉ cần em như ý hết giận, tất cả đều cầm đi cũng tốt, được hay không?”
Nói xong, bà cụ liền đứng lên, tính quỳ trước mặt Tần Chấn.

Trong miệng vẫn tiếp tục nói, “Chị là chị cả, Hải Đông từ nhỏ gần như đều do chị chăm sóc, là chị không biết dạy, chị thay nó xin lỗi em.”
Tần Chấn làm sao dám nhận? Tần Liệt Dương và Tần Dũng tiến lên đỡ người.


Bà cụ đã lệ rơi đầy mặt, xem dáng vẻ là thật sự khó chịu, Tần Liệt Dương cũng rất đau lòng, không cần biết nói như thế nào, mẹ hắn đối xử tệ với hắn, cậu hai đối xử tệ với hắn, nhưng bà cụ luôn đối xử với hắn rất tốt.

Mỗi lần về quê đều thiên vị hắn.
Tần Liệt Dương nhỏ giọng khuyên bà cụ, “Dì cả đừng khóc, lại ngất đi.”
Bà cụ nói, “Dì đây cả đời cần mặt mũi, lần này không biết xấu hổ đến cầu xin ba của cháu, cháu có thể ưng thuận không.”
Trái lại Tần Chấn có vẻ bình tĩnh hơn nàng, ông nhìn lướt qua Lã Bình, lúc này sắc mặt của Lã Bình cũng không tốt.

Tần Chấn nói, “Chị cả, lời này chị làm được chủ không?”
Bà cụ nhìn Lã Bình, “Lã Bình, tự cô nói đi.”
Lã Bình cũng có suy nghĩ riêng, trước khi đến bà cụ đã nói, bất kể là cái nào thì mất tiền là khẳng định.

Hỏi ả muốn Phương Hải Đông hay là muốn tiền.

Lã Bình tất nhiên không thể nói muốn tiền, hơn nữa quan trọng nhất là Phương Vĩ cũng đưa ý kiến cho ả, “Có bác cả ở đây, dượng nhỏ không dám đòi nhiều đâu.

Ông ấy còn cần mặt mũi chứ.”
Cho nên Lã Bình đồng ý, nhưng nào sẽ nghĩ đến đây rồi bà cụ này cả buổi không nói một câu nào giúp đỡ cho Phương Hải Đông, giống như chỉ tới đây vì muốn Tần Chấn hài lòng mà thôi.

Bây giờ nghe bà cụ nói như vậy, ả thực sợ bà cụ chỉ nghĩ cho Tần Chấn, đành phải nói lập lờ nước đôi, “Chỉ cần tốt cho Hải Đông, chúng ta tự nhiên sẽ đồng ý.”
Tần Chấn nghe xong, liền nói, “Vốn là chuyện này dự định không chết không thôi, nếu chị cả đã lên tiếng, em sẽ đáp ứng chuyện này.

Hải Đông có dã tâm, mầm mống tai hoạ chính là chỗ sản nghiệp này.

Sản nghiệp của anh ấy hôm nay phân ra ba phần, một phần là tài sản để lại của mẹ Dương Dương, cái này không thể động vào.

Một phần khác là công ty của Lã Bình, coi như là của cô ta đi, cũng không động vào.

Còn dư lại là cổ phần của tập đoàn Tần thị, em muốn lấy toàn bộ.

Phần tài sản này không ít, gần như là toàn bộ tích cóp của Hải Đông, anh ấy mưu đồ muốn cho em hai bàn tay trắng, hôm nay chính anh ấy trở thành hai bàn tay trắng, coi như xả giận cho em.

Chuyện phán quyết của tòa án, em sẽ nghĩ cách giúp anh ấy giảm tội.”
Tần Chấn là một thương nhân tiêu chuẩn, nói như vậy tự nhiên là có tính toán rồi, Phương Hải Đông vào tù là chắc chắn, vấn đề là phán hai năm hay phán tử hình hoãn thi hành án*, nhưng bất kể là cái nào, lão mất đi cổ phần công ty coi như bỏ, bất kể ở trong tù hay ngoài tù thì đều như nhau.


Vậy thì tội gì không chọn cái nào có lợi nhất chứ?
* Tử hình hoãn thi hành án (tử hoãn): tên đầy đủ là tử hình hoãn kỳ nhị niên chấp hành, hình phạt đặc thù của Trung Quốc, một loại hình phạt của tử hình.

Tử hoãn là tội phạm bị phán tử hình nhưng chưa thi hành án ngay mà chờ hai năm.

Trong thời gian này nếu như không cố ý phạm tội sẽ được tự động giảm án xuống còn chung thân.

Nếu như có biểu hiện tốt hoặc lập được công lao, có thể xem xét giảm thời hạn ở tù.

Nếu cố ý phạm tội được chứng thực, lập tức tử hình.
Ông vừa nói xong, sắc mặt bà cụ tốt hơn, gật đầu nói, “Cứ làm như thế, nó nên chịu bài học này.” Mà phản ứng đầu tiên của Lã Bình là, sao ông dám công phu sư tử ngoạm như vậy? Đều cho Tần gia hết, con trai ả còn thừa cái gì? Tất nhiên là ả không chịu rồi.
Thấy ả không nói lời nào, bà cụ liền hỏi nàng, “Cô nói như thế nào?”
Lã Bình tất nhiên là không đồng ý, chỉ là ả nội liễm hơn Phương Mai nhiều, vẻ mặt khó xử nói, “Chuyện này… em thật lòng muốn đáp ứng, nhưng sản nghiệp này không phải do em kiếm được, em muốn hỏi ý kiến của Hải Đông.”
Bà cụ nghe xong liền hiểu có ý gì, cho ả một câu, “Vậy chờ tin của cô.”
Tối hôm đó chuyện này đã kết thúc như vậy.

Lúc trở về Lê Dạ ngồi cùng xe với Tần Liệt Dương, anh hỏi, “Mợ em có đáp ứng không?”
Tần Liệt Dương cười nói, “Trong tay cậu em có 15% cổ phần công ty của Tần thị, trong đó người mợ đã mất của em chiếm một nửa, để lại cho Phương Dương, cái này là năm đó trước khi mất, mợ em ép buộc cậu em đáp ứng.

Còn dư lại một nửa, thì vốn là Lã Bình sẽ có một nửa, nửa còn lại hai anh em chia đều, nói cách khác, dì cả đưa ra biện pháp này, bán đi đều là sở hữu của Lã Bình và Phương Vĩ, anh biết những cổ phần công ty kia bán đi được bao nhiêu tiền không? Mợ em làm sao có thể đồng ý?”
Lê Dạ liền hỏi, “Vậy cậu của em…”
“Thì cứ như bây giờ.

Ba em đồng ý tới gặp mặt chỉ vì nể mặt dì cả.

Lã Bình tuyệt đối sẽ không từ bỏ tài sản đâu, anh cứ chờ xem.” Tần Liệt Dương chắc chắc mà nói.
Thật ra đúng như Tần Liệt Dương dự đoán, ba ngày sau Phương Hải Đông nhận tội, Lã Bình bên kia cũng không nhả ra.

Sau đó chính là những trình tự mở phiên tòa thẩm tra xử lí, người nhà của bị cáo nếu tích cực tranh thủ sự tha thứ của người bị hại, tòa án có thể tham khảo mà cân nhắc hình phạt, nhưng Lã Bình lại không nói câu nào, rõ ràng là muốn giữ tài sản mà không cần chồng.
Nghe nói luật sư bên kia bào chữa dựa trên việc nhận tội, mục tiêu là mười năm trở xuống.

Tự nhiên, nhà họ Tần bên này cũng không cần để ý tới tình cảm mặt mũi, chỉ cho luật sư một câu, “Cứ dí vào tử hình hoãn thi hành án mà tới.”
Tần Liệt Dương vốn cho rằng chuyện này sẽ cứ vậy, không ngờ ngày hôm sau, luật sư của Phương Hải Đông lại xuất hiện ở Tần gia, đưa lên một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Phương Hải Đông… lão muốn tự do..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.