Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 72





Tần Phù nhìn trừng trừng vào tờ báo, đồng thời nghe ngóng mấy ông già bà già bên cạnh nói chuyện.
Một ông già cầm mấy tờ báo rất hoang mang nói, “Ai ôi!!! Sao báo chí hôm nay nhìn y chang nhau vậy?”
Một bà già khác nhiệt tình phổ cập cho ông chuyện gì đang diễn ra, “Nhìn ông là biết hai ngày nay không xem báo rồi.

Hôm qua và hôm trước Báo Đô Thị nói quần áo và túi xách công ty này có Aldehyde vượt quy định, ông hai nhà tôi nói quần áo của họ rất mắc, một món cũng vài ngàn đồng, ai dè mua về có mùi lạ, người ta tốn nhiều tiền vậy chắc là nóng nảy, liền tự đi tìm nơi làm kiểm trắc, phát hiện quần áo bị Aldehyde vượt quy định, có thể gây ung thư.

Ông nói xem vậy thì ai mà chịu, cái này là trả lại cho Báo Đô Thị.”
Bà già cảm thán, “Ông nói xem sao con người bây giờ thiếu đạo đức quá, chi phí một bộ quần áo bao nhiêu tiền chứ, một cái váy mình tự may hết mấy thước vải đâu, sao quần áo bán mấy ngàn đồng cũng có người mua.

Kiếm tiền thì kiếm tiền, còn khiến người ta bị ung thư, thật không có lương tâm.”
Tần Phù đứng kế bên nghe xong rất tức giận.

Thật ra trước khi cậu không cảm thấy Tần thị có gì liên quan tới mình, lần trước khi phá hoại ‘Gia Phù’ cậu không hề cảm thấy mình đang đào góc tường nhà mình, còn cảm thấy anh hai cậu đang làm quá lên.

Phàm con người đều giống nhau, đồ nhà mình tự mình phá thế nào cũng không thấy gì, nhưng để người khác làm, vậy thì nhất định không bằng lòng rồi.
Huống chi, cảm xúc mạnh mẽ hào hứng ngày hôm qua của Tần Liệt Dương và cấp dưới đã khiến cậu rung động sâu sắc, sau khi về nhà cậu kể chuyện này cho Đường Đỉnh Hân, ngoại trừ câu hùng ưng và gà con kia Đường Đỉnh Hân còn nói với cậu, “Chính bản thân anh cũng không xem trọng Tần thị, dựa vào cái gì bắt nhân viên xem trọng.

Anh nhìn lại chuyện mình làm đi, anh tiết lộ nội dung ‘Gia Phù’, sau đó quay phim truyền hình dù biết nó là sản phẩm sao chép vẫn mặc kệ không lo, Tần Liệt Dương là hạng người như vậy sao? Nếu như Tần Liệt Dương cũng học giống anh, để Báo Đô Thị tùy tiện vu oan cho QUEEN, anh xem bọn họ sẽ làm gì?”
Vì vậy, Tần Phù siết chặt tờ báo trong tay suy nghĩ, cuối cùng tiến lên nói, “Bà ơi, cháu cảm thấy bà nói vậy không đúng lắm.”
Người ta đều là những người già quen biết nhau thường xuyên tập thể dục buổi sáng với nhau đang nói chuyện, một người trẻ tuổi như cậu vừa lên tiếng lập tức thu hút sự chú ý.

Bà già kia theo bản năng hỏi lại, “Ai không đúng? Cậu…” Chỉ vừa quay lại liền sững sờ.
Cái này thì không thể không nhắc tới gương mặt của Tần Phù, tuy Phương Mai con người không tốt, nhưng tướng mạo tuyệt đối là đẹp, Tần Phù giống bà đến chín phần, nam sinh nữ tướng*, cộng thêm được nuôi môi hồng răng trắng, tuổi lại nhỏ, tuy rằng không có khí khái đàn ông, nhưng chỗ nào cũng là bộ dạng được người lớn yêu thích.
* Nam sinh nữ tướng: con trai nhưng bề ngoài đẹp như con gái.

Trong sách tướng học có câu ‘Nam sinh nữ tướng chủ phú quý, nữ sinh nam tướng nhiều mệt nhọc’.
Lão bà nói chuyện cũng thân thiện hơn, “Vì sao nói không đúng?”
“Chuyện bà vừa nói đúng lúc cháu biết rất rõ, đích thật Báo Đô Thị nói là có người mua hàng thấy sản phẩm có mùi lạ nên đem đi kiểm tra, kết quả cuối cùng là sản phẩm có chất Aldehyde vượt quy định.

Nhưng người mua hàng này từ đầu không hề liên hệ dịch vụ hậu mãi, vì vậy chuyện này công ty sản xuất hoàn toàn không biết, cũng không cách nào xử lý được.

Sau khi Báo Đô Thị đăng tin hôm trước, công ty này đã liên hệ bọn họ với hi vọng có thể xử lý chuyện này thỏa đáng, nhưng Báo Đô Thị lại làm ngơ không trả lời, còn vu oan công ty hai mặt ba lòng.”
Không gặp được người mua hàng lại không biết lỗi ở chỗ nào, vừa muốn giải quyết vấn đề, công ty này đã đem sản phẩm xuất hiện trên Báo Đô Thị đem tới 13 công ty khác nhau để kiểm tra toàn diện, hôm qua đã có kết quả, không hề có vấn đề gì.

Bà xem,” Cậu chỉ vào bản tin, “Bà nói xem, cho dù bán dưa hấu, người mua nói dưa hấu bị hư, cũng phải đưa dưa hấu hư ra mới đòi tiền lại được chứ.

Cái này không có bằng chứng, như thế nào kêu người ta giải quyết.”
Cậu nói như vậy khiến mọi người thấy rất có lý, mấy người già đều gật đầu.
Tần Phù vốn còn có chút lo lắng không yên, dù sao là lần đầu tiên nói chuyện cho nhà mình, lúc này lá gan cũng lớn hơn nhiều, “Hơn nữa, vì đảm bảo không ai mua được sản phẩm có vấn đề, bọn họ hôm nay đã đăng một bài quảng cáo, bà xem mấy chữ chỗ này, bất kỳ ai mua sản phẩm đều có thể đem đi kiểm tra miễn phí.

Bà, tuy đồ này đắt, tiền làm kiểm trắc lại không hề rẻ đâu, bọn họ nói vậy cũng do không còn cách nào khác, Báo Đô Thị vốn không để ý đến bọn họ.

Chỉ có thể tốn tiền chứng minh sự trong sạch của mình, bao nhiêu nghẹn khuất chứ.”
Cậu nói rất có lý, mấy người già ở đây cũng là người biết chữ đấy, quả nhiên nhìn theo cậu chỉ phần quảng cáo ở trang đầu các tờ báo, hoàn toàn đúng, hơn nữa, trong bản tin Tần thị còn in kết quả tự mình kiểm tra lên, từng khoản một đều được chứng thực, hắn còn ghi rõ trong 48 tiếng vừa qua QUEEN đã xử lý như thế nào, ý định liên hệ Báo Đô Thị như thế nào, cuối cùng chất vấn Báo Đô Thị tại sao một bên không trả lời chúng tôi, một bên vu oan chúng tôi, ai cho các người tự tin đó.
Mấy người già tất nhiên tin, mọi người đều nói chuyện này cần phải xem xét lại, không thể kết luận vội vàng được.

Tần Phù cũng không nghĩ thuyết phục được mọi người nhanh như vậy, chỉ cần bọn họ dùng ánh mắt công bằng để nhìn là cậu thấy vui rồi.
Bà lão kia còn vỗ vỗ Tần Phù, “Vẫn là những người trẻ tuổi như cậu có hiểu biết, đúng đó, thanh danh của người khác không thể ăn nói lung tung vậy được.”

Chờ mọi người đi rồi, Tần Phù mua hai tờ báo rồi lái xe về nhà.

Có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên làm chuyện thế này, cậu còn rất phấn khởi, ít nhất lúc Đường Đỉnh Hân thấy cậu, còn đang ngâm nga bài hát.
Đường Đỉnh Hân cũng đang chờ đọc báo nha, tiện tay giật lấy xem, sau đó hỏi cậu, “Anh lụm được tiền à?”
Tần Phù không muốn kể về việc mình đã làm, thật ra… đó không phải phong cách của cậu ba Tần thị, mới buột miệng nói, “Tôi đây nhặt được bao nhiêu tiền mới có thể vui vẻ thế này hả?” Cũng đúng, Tần Phù lại không giống Đường Đỉnh Hân, từ nhỏ chỉ có tiền tiêu vặt cố định, thêm một đồng cũng đừng mơ, còn Tần Phù lại có một bà mẹ bao che từ nhỏ, thiếu gì chứ không thiếu tiền.

Câu đùa này thật nhạt nhẽo.
Đường Đỉnh Hân không thèm để ý tới cậu, cúi đầu nghiêm túc xem quảng cáo của Tần Liệt Dương, Tần Phù ngồi bên cạnh không bỏ đi.

Thật ra Tần Phù phát hiện con người Đường Đỉnh Hân tuy không được tốt, có điều mắt nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng, vì vậy hiện giờ không tự giác muốn hỏi cách nghĩ của cô.

Chờ xác định Đường Đỉnh Hân xem xong rồi, Tần Phù mới hỏi, “Cô cảm thấy cách anh tôi đáp trả thế nào?”
Đường Đỉnh Hân chớp mắt, hỏi lại một câu, “So với cách xử lý của anh à?”
Tần Phù không phải chưa nghĩ tới, cậu mở miệng, “Anh ấy quá ngông cuồng rồi.

Khẩu khí khiêu khích như vậy không phải là suy nghĩ bình thường.”
“Nhưng đang bị người ta thêu dệt mà.” Đường Đỉnh Hân lấy tờ báo đặt xuống trước mặt cậu, “Người khác đến gây chuyện trên đầu anh, tại sao phải nhân nhượng cho qua? Anh làm gì sai? Là anh có lỗi với người ta sao? Đều không có, tại sao không chủ trương vì lợi ích của bản thân chứ.

Chỉ sợ là anh vốn không thấy được bố cục tinh túy của Tần Liệt Dương, muốn em thấy, thì ảnh đang cố tình lăng xê đó.”
Đôi mắt Tần Phù mở to hết cỡ, Đường Đỉnh Hân nói, “Ảnh đương nhiên điên cuồng, xí nghiệp nhà ai dám khoe khoang khoác loác cỡ này, chỉ cần sản phẩm của mình ai cũng có quyền kiểm tra.

Anh bị chuyện này ràng buộc, nên xem đó là phản kích đối với ngôn luận trên Báo Đô Thị, là bỏ tiền mua sự yên ổn, nhưng nếu thoát ra được thì sao, chính là quảng cáo lớn.

Báo Đô Thị nghĩ mình ở chiếm được lợi thế, không bao giờ nghĩ được Tần Liệt Dương lại lợi dụng nó để xào nhiệt độ cho bản thân sẵn tiện tăng nhận diện thương hiệu.

Anh nhìn câu chữ anh hai dùng đi, nhãn hiệu xa xỉ phẩm duy nhất của Trung Quốc nổi tiếng trên thị trường quốc tế, sau khi chuyện này qua đi mọi người đều sẽ nhớ điều này.

Cái này nghiễm nhiên trở thành phương thức marketing cực kỳ hiệu quả giúp QUEEN nâng tầm vị thế lên một bậc.”
“Anh ta… Loại thời điểm này không sợ xào thành hồ sao?” Phản ứng đầu tiên của Tần Phù.
Đường Đỉnh Hân rất nghiêm túc nói với Tần Phù, “Cái này là do anh hai không giống người thường, người như anh gặp cảnh khó khăn chỉ biết sa sút tinh thần, còn anh hai là người biết tìm cơ hội sống trong khó khăn.” Đương nhiên, Đường Đỉnh Hân sẽ không nói đây là lý do cô chọn Tần Phù, người đàn ông này lòng dạ không xấu, tính cũng mềm yếu, vậy là đủ rồi, có gia sản có địa vị còn có người anh tốt, là lựa chọn tốt nhất của cô.
Tần Phù đột nhiên nhớ lại chuyện năm đó, sau khi bị bắt cóc, mẹ và cậu cực kỳ sợ hãi, người ta kêu cái gì liền làm cái đó sợ vô cùng, chỉ có anh cậu luôn suy nghĩ tìm cách trốn thoát, còn mang theo hai người bỏ chạy.
――――――――――
Tất nhiên, lần này kế hoạch lớn như vậy, chỉ cần là người chú ý đến, coi như không thấy cũng khó.

Người giống Tần Phù sáng sớm đã chạy đi mua báo còn có Lê Diệu.

Ngày hôm qua Từ Mông Mông vô cùng phấn khởi nói với gã, Tần Liệt Dương đã đồng ý, “Hắn đồng ý giúp chúng ta thanh toán khoản còn lại của ngôi nhà, em đã lấy được chi phiếu hai trăm ngàn, còn cho em thăng chức, lần này chúng ta trở mình rồi.” Ả đắc ý nói, “Em đã sớm nói với anh, anh hai của anh là người nhẹ dạ, rất dễ nói chuyện.”
Lê Diệu cẩn thận hơn Từ Mông Mông, gã luôn cảm thấy chuyện này có chút mạo hiểm, hơn nữa lúc ấy gã thật có lỗi với anh gã, nếu anh hai đối xử với gã như vậy, gã dám chắc sẽ không bao giờ gặp lại anh gã nữa, vì vậy luôn thấy không yên tâm.

Nghe ả nói đến đó mới an lòng.

Sau đó mới bàn vấn đề mấu chốt với Từ Mông Mông, “Vậy em muốn anh phải làm gì? Đến lúc đó sẽ không kéo anh vào chứ?”
Từ Mông Mông không để ý nói, “Anh không phải làm theo em nói sao? Lúc làm cái đó không phải đã đợi tan ca không còn ai, tránh đi camera rồi chứ? Bọn họ sao có thể nói anh làm được.

Dù có qua tay anh đi nữa thì người kia đã từng có vết đen, thêm nữa chẳng lẽ anh hai anh không bảo vệ anh sao, chuyện này ảnh chỉ có thể giả câm ăn hoàng liên thôi, ảnh không dám làm rõ trắng đen đâu.”
Lê Diệu ừm một tiếng, rốt cuộc mới yên tâm.

Sau đó hỏi ả, “Vậy bao giờ em trở về, tiền nên rút ra sớm.”

“Hôm nay không về nhà được rồi, bọn họ bên này cần bản thảo gấp, em đã đưa chuyên đề của mình cùng bọn họ xem qua, bọn họ muốn lập tức dẫn em xuống xưởng sản xuất làm phỏng vấn, anh không cần để ý tới em.” Sau cùng Từ Mông Mông còn dặn dò gã, “Sáng sớm mai giúp em mua tờ Báo Đô Thị, nói cho em biết bọn họ nói gì trong đó.”
Bởi vì chuyện này coi như đã giải quyết nên Lê Diệu rất vui vẻ, đi ngủ sớm.

Có điều Từ Mông Mông đã dặn dò, sáng sớm liền thức dậy xuống lầu mua báo.

Nhưng gã cũng y như mọi người, khi thấy chín tờ báo với trang đầu màu trắng chói lóa giống nhau như đúc, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó còn nói đùa với ông chủ sạp báo, “Chuyện gì thế này? Máy in của mấy tờ báo này hỏng cùng lúc rồi.”
Ông chủ cũng hiếm khi gặp chuyện giống vầy, coi như cuối năm làm lớn bán đại hạ giá, mỗi cái thương hiệu chiếm trang đầu làm quảng cáo, cũng chưa từng đồng bộ như vậy, ông chủ sớm lật ra nhìn rồi, lập tức nói, “Nào có, đây là cái gì… cái gì… Cun.” Ông chỉ nghe đại khái được từ tiếng Anh do người ta nói, vì vậy chỉ nhớ được thanh âm mang mang, “Chính là cái nhà bán quần áo và túi xách đó, làm quảng cáo, không phải Báo Đô Thị hai ngày nay đuổi theo người ta không buông sao? Người ta nào chịu chứ.”
Lê Diệu nghe xong hết hồn, vội vàng rút một tờ ra nhìn, sau đó nhìn thấy lời văn bên trên, còn có tin tức bên dưới.

Gã thấy có chút không ổn, hôm qua Từ Mông Mông không nói với gã Tần thị có hành động này.

Mặc dù hành động này của Tần thị và kế hoạch của bọn họ không liên quan gì nhau, nhưng bọn họ nên cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lê Diệu mua báo xong lập tức lên lầu gọi điện cho Từ Mông Mông.

Có thể ả ta giống như thường ngày, đi ngủ sợ bị đánh thức nên hay tắt máy ―― Bởi vì tật xấu này của ả, lần trước đã bị Chủ nhiệm phê bình một lần, nói là phóng viên thì phải mở máy hai mươi bốn trên bảy, có tin tức đột phát lại tìm không thấy Từ Mông Mông, còn trừ lương của ả hai trăm đồng, nhưng tật xấu này vẫn không sửa.
Lê Diệu đành phải chờ, sẵn tiện lên mạng xem thử, quả nhiên, bài viết lớn của Tần thị ở trên mạng cũng gây sóng gió, tuy trên mạng vẫn còn một bộ phần kêu gào ầm ĩ như cũ, nói đây là thủ đoạn lừa bịp của QUEEN, vốn không trả lời vấn đề, nếu không có chuyện gì, vậy tại sao lại có bản xét nghiệm Aldehyde vượt tiêu chuẩn chứ.

Nhưng đã có khá nhiều người cho rằng, QUEEN nếu đã dám tuyên bố tất cả những người sở hữu sản phẩm đều có thể kiểm tra miễn phí, cái đó đã nói lên họ không thẹn với lương tâm, ngược lại chính Báo Đô Thị lại trốn tránh giải quyết vấn đề, thái độ làm người khác nghi ngờ.
Quả nhiên thổ hào là không giống người thường, quăng ra một đống tiền, dư luận đã lặng lẽ đổi chiều.
Lê Diệu đến chín giờ mọi gọi điện thoại, có lẽ Từ Mông Mông bên kia đang rất bận rộn, gã nghe thấy tiếng giải thích, hẳn là đang ở nhà xưởng của QUEEN, Từ Mông Mông có chút không kiên nhẫn hỏi gã, “Chuyện gì, em đang bận lắm.”
Gã vừa định nói thì nghe thấy có người kêu Từ Mông Mông, “Phóng viên Từ, cô đến xem chỗ này, cái này là máy móc thế hệ mới nhất của chúng tôi…” Từ Mông Mông lập tức lên tiếng, sau đó nói với gã, “Em bận lắm, anh đừng làm phiền em, hai ngày này đi làm bình thường là được rồi, chờ em viết bản thảo xong, hai ta đổi đời rồi.”
Sau đó cúp điện thoại, Lê Diệu nhìn trừng trừng vào điện thoại, không biết làm sao với ả luôn.
Gã cúp điện thoại rồi vào phòng thí nghiệm, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.

Một người trong đó nói, “Ê Tống Vĩ, mấy bộ quần áo và túi xách đó đều do anh làm kiểm tra đó, xảy ra chuyện lớn như vậy, không sao chứ.

Anh xem báo hôm nay chưa? QUEEN bỏ ra số tiền lớn mua trang đầu, nói sản phẩm nhà bọn họ hoàn toàn không có vấn đề, tùy ý mọi người làm kiểm tra.

Anh nói xem cái này còn không phải công khai đối chọi với chúng ta sao?”
Tống Vĩ bên cạnh hừ một tiếng, “Dù sao tôi không thẹn với lương tâm.”
Người kia lại nói thêm, “Có điều không phải lúc đầu Lê Diệu muốn làm sao? Anh ta mỗi ngày lầm lầm lì lì, không nói tiếng nào, hiếm lắm mới chủ động một lần, sao tự nhiên lại không làm?”
“Nói là bận qua làm không kịp, ai biết gã phát điên cái gì? Ôm sản phẩm xong không làm, nếu không phải tốt nghiệp tiến sĩ thì đừng mơ kiếm được việc làm.” Tống Vĩ cười ha hả nói, sau đó trong phòng cũng vang lên tràng cười.
Lê Diệu nắm chặt nắm đấm, gã biết mình thân là tiến sĩ mà vào loại công ty này làm việc, là đã khiến người ta chê cười, có điều cũng may, mọi chuyện sẽ nhanh chóng thay đổi.

Gã không vào nữa, mà đi ra ngoài làm điếu thuốc.
――――――――――
Báo Đô Thị bên kia tất nhiên có phản ứng đấy.

Dưới tình huống bình thướng báo chỉ vốn đã không làm việc và nghỉ ngơi như người bình thường, phóng viên là ban ngày phỏng vấn, còn biên tập và lãnh đạo đều là ba giờ chiều bắt đầu đi làm, buổi tối hoàn thành xong trang báo mới tan ca cũng phải hơn nửa đêm hay một hai giờ sáng, vì vậy người đầu tiên phát hiện phản kích của Tần Liệt Dương là phóng viên Báo Đô Thị, người đăng tin chuyện này Tống Thành Thành.
Xuất phát từ thói quen, tuy tòa soạn đã đặt mua tất cả các tờ báo có mặt trên thị trường Bắc Kinh, nhưng hắn trước khi đi làm vẫn tự mua một phần tự mình xem, như vậy có thể nhanh hơn nhìn thấy những quan điểm bất đồng và nguồn tin khác nhau của báo chí về cùng một vấn đề, huống chi còn có thể điều tra chỗ thiếu sót để bổ sung, tìm lại tin tức bị bỏ sót ngày hôm qua, tiến hành thu thập tin tức.
Vì vậy vừa tới sạp báo hắn thấy được các tờ báo gần như y đúc.

Trực giác khiến hắn lập tức lật xem, sau đó tim đập mạnh một cái.

Hắn vốn đã viết xong bài chuẩn bị đả kích QUEEN, nhưng hắn không ngờ được lại là cục diện thế này.


QUEEN so với thái độ hai ngày trước luôn tỏ thái độ nhẹ nhàng muốn câu thông với hắn hoàn toàn khác nhau, bất kể lời văn của những bài quảng cáo này có bao nhiêu lễ độ, nhưng đều đại biểu cho một ý duy nhất, ta bắt đầu quăng tiền xé ngươi đó, hơn nữa còn là xu hướng điên cuồng.
Thật ra bọn họ là tổ chức truyền thông, trước giờ luôn chiếm ưu thế nên mới dám kiếm chuyện như vậy, thử nghĩ mà xem, cho dù một doanh nghiệp có lớn mạnh cỡ nào cũng đâu thể có chỗ phát ngôn mỗi ngày muốn nói gì nói.

Đây là ưu thế tất nhiên của bọn họ, vì vậy từ xưa đến nay, bọn họ chẳng bao giờ phải chuẩn bị hòa giải.

Còn hôm nay, rõ ràng đối phương đốt tiền viết bài lớn, mua nhiều trang báo như vậy, đối chọi với bọn họ, nhìn cái sạp báo này mà xem toàn một trình bày thống nhất, duy chỉ có bài báo nhà mình không giống người ta, hôm nay nhìn làm gì còn ưu thế của bọn họ nữa? Hắn cảm thấy bọn hắn đang bị bao vây, đã thành chỗ trũng.
Loại suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lập tức gọi cho Chủ nhiệm.

Dù sao, bài viết này vốn không phải hắn thật sự muốn làm, mà là ba ngày trước Chủ nhiệm giao cho hắn một báo cáo kiểm tra đo lường, đồng thời nói với hắn, với tư cách là ký giả ưu tú của Phòng tin tức xã hội, hắn vẫn luôn là đối tượng được lãnh đạo coi trọng, bởi vì thế mới đem nhiệm vụ gay go này giao cho hắn.
Có mạo hiểm mới có lợi.

Mạo hiểm là bị QUEEN nhớ kỹ, nói không chừng sẽ bị chửi.

Nhưng chỗ tốt cũng rất lớn đấy, đầu tiên là trong nội bộ tòa soạn cạnh tranh khốc liệt, khả năng Tống Thành Thành được cất nhắc rất cao, tiếp theo QUEEN là nhãn hiệu lớn, sẽ được quần chúng chú ý, Tống Thành Thành có thể nhờ vào một trận chiến thành danh.
Đầu năm nay làm cái gì mà không phải mạo hiểm với lợi ích cùng tồn tại, chê khen nửa này nửa kia? Tống Thành Thành không thêm suy xét đã đồng ý.

Sự thật đúng như vậy, tuy rằng bên ngoài nhìn thì danh tiếng của hắn còn chưa có cảm giác tồn tại, ít nhất ở bên trong tòa soạn báo, hắn cảm giác mình đã tiến vào cùng một tầng với cấp lãnh đạo.
Lúc gọi điện thoại qua, Chủ nhiệm còn đang trên đường đi, nghe hắn kể chuyện các tờ báo rất coi trọng, “Tôi còn chưa xem, giờ biết rồi.”
Tống Thành Thành thấy cấp trên không sốt ruột, nên cũng yên tâm, dù sao một tòa soạn lớn chừng này, nhất định có biện pháp.

Nhưng không hề biết Chủ nhiệm của hắn sau khi cúp điện thoại lập tức tắp vào lề, gọi điện cho cấp trên của mình, Thủ trưởng buổi tối là phải tăng ca, thường xuyên về đến nhà vào khoảng hai ba giờ sáng, lúc này thường đang ngủ.

Bị đánh thức tuyệt không dễ chịu, nhưng sau khi nghe xong lại không có ý kiến, chỉ nói sẽ lập tức xử lý.
Sau khi cúp điện thoại, Thủ trưởng lập tức rời giường, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

Bên kia hiển nhiên đã sớm thức dậy, vừa kết nối Thủ trưởng liền hỏi, “Anh xem báo hôm nay chưa? Chuyện này e là có chút rắc rối.”
Đều là người có thân phận, tất nhiên sẽ biết giữ bình tĩnh, đối phương nói, “Tính tình của hắn luôn như vậy, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám cắn, y như chó điên.

Dám dùng phương thức như vậy để phản bác, có điều, những cái khác không có vấn đề với cái trên tay anh có vấn đề thì liên quan gì nhau? Cho dù có làm thêm nhiều cái kiểm trắc nữa thì cũng không thể nói cái này không có vấn đề, hắn rõ ràng là đảo lộn thị phi, tầm nhìn lẫn lộn, anh phải hiểu đạo lý này.”
“Nói vậy cũng không sai, nhưng khí thế của hắn quá hung hãn rồi.

Anh xác định báo cáo kiểm trắc này không hề có sơ suất gì chứ? Chúng ta là chiến hữu nhiều năm, tôi đã lấy tiền đồ của mình ra để giúp đỡ anh đó.”
“Yên tâm đi.” Đối phương cho ông một liều thuốc an tâm, “Mọi chuyện đều trong lòng bàn tay của tôi, hứa hẹn của tôi với anh không thay đổi.”
――――――――――
Có điều khác với sự kích động của Tần Phù, Lê Diệu vừa tự đắc vừa lo lắng, bài viết mông lung của Báo Đô Thị so với người liên quan đến sự kiện này Tần Liệt Dương, e là người thoải mái nhất.
Phương án một khi đã bắt đầu, thói quen của đại chúng cũng bắt đầu vận chuyển theo quái vật khổng lồ Tần thị, mười ngày tiếp theo các trang đầu của các tờ báo đã được đập tiền mua triệt để, bọn họ ngày càng có nhiều văn án đang được tiến hành.

Chưa kể, bên Á Uy kiểm trắc cuối cùng đã có bàn giao cho hắn, nếu không phải có người trong phòng thí nghiệm bị mua chuộc, thì là trong phòng thí nghiệm có người cố tình hãm hại, chuyện này đã không thể thay đổi được cũng như liên quan đến việc quản lý không nghiêm ngặt của phòng thí nghiệm.
Không lập tức thả tin ra, chẳng qua là vì muốn Báo Đô Thị càng có cơ hội xấu mặt hơn thôi, người ta đã dám đâm sau lưng mình, tại sao mình phải thương tiếc người ta, nhất định sẽ nhân cơ hội dẫm trên đầu người ta, bằng không chính là chịu thiệt.

Hơn nữa, hắn muốn thả dây dài câu cá lớn, người chủ mưu phía sau thật sự quá độc ác, trước kia hắn mới tiếp nhận nên chưa có thời gian đối phó lão, nhưng hôm nay Tần Liệt Dương sớm đã khác xưa, hắn nhất định phải tìm được chứng cứ để lôi lão ra.
Hắn ngày hôm qua chưa tan ca đã tới siêu thị cho nhân viên mua một đống đồ ăn vặt, lại nói nhà ăn chuẩn bị cho hắn bốn món đồ ăn nguội thật ngon, ví dụ như lẩu cay, tôm hùm đất sốt cay, sau đó đúng năm giờ chiều hắn xách đồng đồ ăn vặt đi, sẵn tiện thả cho Ninh Trạch Huy nghỉ ngơi một đêm.
Hai ngày nay thật sự bận rộn, Ninh Trạch Huy cho dù là người chuyên thức đêm cũng có chút chịu không nổi, vì vậy nghe có thể về nhà sớm nghỉ ngơi, lập tức gọi điện cho Trác Á Minh báo hôm nay không cần phải làm đêm, đêm nay gã có thể gặp mặt người ta.

Sau đó mặc kệ giọng điệu ghét bỏ của Trác Á Minh, “Hửm, anh muốn đến à.” Thu dọn đồ đạc chen lấn một cái thang máy với Tần Liệt Dương xuống bãi đỗ xe.
Chờ đứng vững, gã mới nhìn thấy đống đồ ăn trên tay Tần Liệt Dương, Ninh Trạch Huy thấy kỳ lạ, “Anh đi ăn dã ngoại à.

Nhưng giờ này trễ rồi.”
Ngược lại Tần Liệt Dương rất thản nhiên, “Tôi đi Nam Thành.”
Ninh Trạch Huy thiếu chút bị hù chết, gã mở to đôi mắt đỏ au sau bốn mươi tám tiếng tăng ca nhìn Tần Liệt Dương, “Anh điên rồi hả? Anh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, còn muốn chạy liên tục năm tiếng đồng hồ đi Nam Thành? Anh làm gì? Muốn chết hả.”
“Tôi gọi tài xế.” Tần Liệt Dương không muốn cố quá, có điều câu nói sau đó cũng ngược chết người, “Tôi nhớ anh ấy, không đi gặp buổi tối cũng ngủ không ngon.”
Ninh Trạch Huy nghĩ tới hoàn cảnh bị đá xuống giường N lần của mình, thấy trong dạ dày không ngừng chua xót, còn cái thang máy này sao chậm vậy chứ, nhất định là bị hư.

Chưa kể không phải Tần Liệt Dương lái xe, Ninh Trạch Huy không thể lo chuyện bao đồng quá sâu, nghẹn cả buổi mới thổ tào một câu, “Thật là, trực tiếp đưa người về không được sao.”
Tần Liệt Dương trả lại một câu, “Ảnh có phạm vi rồi, nghe thấy chuyện này nhất định không yên tâm, không bằng cứ ở đó cho nhẹ lòng.”
“Ầy, anh đúng là bạn trai nhị thập tứ hiếu, anh có còn là tên bệnh thần kinh kia không đó?” Ninh Trạch Huy thổ tào một câu, nhưng rõ ràng Tần Liệt Dương không hề đổi ý, gã cũng đành mặc kệ.


Lúc này thang máy đã tới nơi, hai người trước sau ra thang máy, tài xế của Tần Liệt Dương đã chờ sẵn, hắn vừa lên xe là chạy luôn.
Ninh Trạch Huy ngồi trong chiếc SMART nhỏ của gã, càng nghĩ càng thấy uất ức.

Đúng là không có thiên lý, bên kia tôi hận anh mười lăm năm hận đến mức sao anh không chết đi lại biến thành tình trạng chỉ cần một đêm không gặp tôi ngủ không ngon, còn gã bên ngày nhìn vào hoàn cảnh có bao nhiêu tốt đẹp chứ, kết quả đến giờ vẫn còn là bạn trai bí mật nữa chứ! Cái này thật khiến người ta tổn thương.
Kết quả gã lại gọi điện cho Trác Á Minh, chất vấn y, “Hai chúng ta là quan hệ gì, anh nhất định phải cho tôi đáp án.”
Trác Á Minh nói một câu, “Anh có qua hay không, không qua tôi ra ngoài đó.”
Ninh Trạch Huy trực tiếp khởi động xe, nhanh như chớp chạy đi.
Đến mười giờ tối, Tần Liệt Dương mới chạy tới nông gia nhạc chỗ bọn họ ở dưới chân Bắc Hoa Sơn.

Mặc dù là nơi du lịch, nhưng người trong thôn đều ngủ sớm, giờ này đã sớm tắt đèn đi ngủ.

Toàn bộ thôn trang tối đen như mực, Tần Liệt Dương không tiện để xe chạy vào quấy rầy mọi người, cho tài xế dừng lại, hai người dùng đèn pin đi bộ vào thôn.
Cũng may trước khi tới hắn đã liên lạc với Tiểu Châu, biết rõ vị trí đại khái nên tìm đến khá nhanh, Tiểu Châu chưa ngủ, đứng trong sân chờ hắn.

Vừa gặp mặt Tiểu Châu lập tức nói, “Theo lời ngài, không nói với anh ấy ngài tới, đã đi ngủ rồi.” Tần Liệt Dương để Tiểu Châu dẫn tài xế đi nghỉ ngơi, bản thân tự tới phòng của Lê Dạ.
Cửa phòng đã đóng, trăng hôm nay không được sáng, lúc hắn đi vào trong phòng cũng khó nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn loáng thoáng bày biện vô cùng đơn giản trong phòng, hai cái giường đơn, một cái TV, còn có một phòng vệ sinh nhỏ.

Lê Dạ ngủ trên cái giường gần cửa sổ, tư thế ngủ giống y như hồi còn nhỏ, nằm ngửa, đang đắp chăn, hai tay đặt trên bụng, không nhúc nhích gì luôn.
Hắn vừa thấy người này, trong lòng liền mềm nhũn.

Cởi quần áo rồi nằm bên cạnh anh.

Có lẽ do có người đột ngột xuất hiện bên cạnh, Lê Dạ từ từ mở mắt, Tần Liệt Dương kéo người lại ôm trong lòng, nhỏ giọng, “Là em, ngủ tiếp đi.”
Giống như thuốc an thần, Lê Dạ vừa nghe là hắn, đầu theo bản năng dúi vào trong ngực hắn, sau đó nhắm mắt lại, lầm bầm hỏi, “Đã trễ vậy rồi em còn tới làm gì, quá xa.”
Tần Liệt Dương thở một hơi nhẹ nhàng khoan khoái, hắn cực kỳ yêu thích loại cảm giác này, sơn thôn yên tĩnh như này, hắn ôm người mình yêu chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Đừng nói năm tiếng, cho dù có là mười tiếng, hai mươi tiếng, cũng đáng giá.
Hắn mới nhỏ giọng trêu chọc, “Ai bảo anh không đọc thơ cho em, anh hứa với em rồi.”
Lê Dạ rốt cuộc tỉnh một chút, ở trong lòng hắn trở mình, có lẽ là muốn ngồi dậy giải thích với hắn, nhưng Tần Liệt Dương lập tức ôm lại, chỉ có thể nằm yên, “Anh vốn muốn đọc nhưng lại quên mang theo tập thơ, bọn họ nói đều không thích hợp.”
Tần Liệt Dương mới hỏi, “Là đám sinh viên mỹ thuật kia? Bọn họ nói cái gì?”
Lê Dạ ngáp một cái, “Dù sao đều là thơ tình thôi, anh không đọc được.

Em ngày mai phải đi sao?”
“Đi, năm giờ đi, vừa kịp giờ vào làm.” Tần Liệt Dương hẳn là rất mệt, vậy mà không hỏi tiếp, không nói gì, dần dần chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn có tiếng ngáy nhỏ.

Lê Dạ đã từng ngủ chung với hắn trên một cái giường hai năm nên hiểu rất rõ cơ thể của hắn, biết hắn trạng thái này là muốn kiệt sức rồi, chỉ có lúc rất mệt mỏi Tần Liệt Dương ngủ mới ngáy.
Trên núi buổi tối rất lạnh, anh ngồi dậy giúp hắn đắp mền, sau đó lấy điện thoại hẹn giờ báo thức, xong mới nằm xuống.

Có điều không ngủ mà nằm nhìn Tần Liệt Dương.

Dưới ánh trăng lờ mờ trong phòng, ngắm nhìn người đàn ông này có thể khiến anh yên tâm.
Thơ ca anh ngại không dám hỏi người khác, chỉ tìm tới Đại Hùng.

Cũng không hỏi thơ tình, chỉ hỏi cậu có bài thơ nào hay không.

Đại Hùng tiện tay trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, viết một bài thơ.

Bài thơ kia thật sự rất hay, anh nhìn thấy rất thích, thậm chí anh muốn thuộc rồi, chỉ là xấu hổ không dám mở miệng đọc cho Tần Liệt Dương, “Anh yêu em, không chỉ vì dáng vẻ của em, mà còn vì dáng vẻ của anh khi ở bên cạnh em.
Anh yêu em, không chỉ vì những chuyện em làm cho anh, mà còn vì những chuyện anh có thể làm vì em.
Anh yêu em, bởi vì em có thể nói ra điều chân thật nhất của anh.
Anh yêu em, bởi vì em có thể xuyên qua cánh đồng bao la trong tâm hồn anh, như ánh mặt trời có thể dễ dàng xuyên qua thủy tinh, ngớ ngẩn của anh, nhược điểm của anh, gần như không tồn tại trong mắt em.
…”
――――――――――
Chương này thiệt là dài, gấp đôi luôn….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.