Tần Phù há hốc nhìn Đường Đỉnh Hân bưng hai ly nước lên lầu, nói chuyện phiếm với chị dâu là cái quỷ gì vậy? Coi như người yêu, thì người đó vẫn là đàn ông có được không?
Có điều cậu cũng rất hiếu kỳ về Lê Dạ, mười mấy năm trước đã tò mò rồi.
Trước kia nghe nói anh hai sống ở nhà Lê Dạ hai năm, cậu luôn nghĩ xem đó là người thế nào, bản thân còn chưa trưởng thành lại cưu mang Tần Liệt Dương? Bây giờ thì tò mò, Lê Dạ trông rất bình thường không có gì đặc sắc, với lại ba mươi tuổi rồi, Vương Tuấn Vĩ gào thét muốn sống với người kia, đối phương tốt xấu gì cũng là diễn viên đẹp trai ngời ngời, Tần Liệt Dương lần này là có ý đồ gì?
Mẹ cậu đã đủ khiến cậu phiền, lại không thể nổi giận, hiện giờ không muốn về phòng chút nào, sợ mẹ cậu lại nghe được cái gì hay nghĩ ra cái gì, kiếm cậu nói chuyện nữa.
Tần Phù lập tức chạy theo.
Đường Đỉnh Hân đi tới cửa rồi, thấy cậu thì vô cùng ghét bỏ, “Anh tới đây làm gì? Anh ở đây tụi tôi làm sao nói chuyện.”
Tần Phù nói, “Đều là đàn ông, rõ ràng nói chuyện với tôi càng có nhiều chủ đề hơn.”
Đường Đỉnh Hân dùng đôi mắt tròn trịa đáng yêu của mình đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, Tần Phù cảm giác toàn thân không thoải mái, cũng may Đường Đỉnh Hân không nói ra, chỉ cho cậu một câu, “Anh im lặng mà nghe là được rồi.” Sau đó gõ cửa.
Lê Dạ đã sớm nghe thấy có tiếng nói bên ngoài, nghe được là Đường Đỉnh Hân và Tần Phù.
Tuy chỉ gặp mặt một lần nhưng người nhà họ Tần không đông, chỉ có hai bà chủ, hai người này càng dễ phân biệt.
Phương Mai giọng thấp mềm mại dễ nghe, nhưng chú ý sẽ thấy thật ra khi nói nhanh trong giọng bà có chút chói tai.
Còn Đường Đỉnh Hân thì khác, giọng nói của cô giống như tướng mạo của cô, đều ngọt ngào trong trẻo, nếu không phải Tần Liệt Dương đã nói với anh, Đường Đỉnh Hân thật ra là một cô gái rất lợi hại, anh thật sự cảm giác cô y chang như em gái nhà bên.
Đương nhiên chỉ là cảm giác, nhà anh không có em gái có tiền vậy đâu.
Về phần Tần Phù, giọng của cậu cũng rất dễ nhận biết, cảm giác giống như giọt nước rơi vào biển cả, rất thanh thúy, cũng không trầm mạnh.
Khác hoàn toàn với Tần Liệt Dương.
Anh đứng dậy mở cửa, người của hai phe gặp nhau.
Đường Đỉnh Hân giơ lên ly nước trái cây trong tay, “Anh… anh Lê, em làm nước trái cây, uống chung đi.”
Thật ra Lê Dạ cũng không biết đi chung với bọn họ phải nói cái gì, chắc chắn là không thể đuổi người.
Cửa vừa mở, Đường Đỉnh Hân cùng Tần Phù vào phòng.
Cô gái này hình như không bao giờ biết cảm giác xa lạ là cái gì.
Vừa bước vào đã rất tự nhiên để ly xuống bàn, sau đó đưa một ly nước trái cây cho anh, ngồi trên ghế sofa lên tiếng đánh giá xung quanh, “Chỗ này là phòng cho khách, thật ra phòng ở tầng ba đã tu sửa xong, anh hai ngại phiền phức không muốn lên đó ở, anh Lê tới thì anh hai nhất định đồng ý, kế bên phòng của tụi em.”
Lê Dạ gật đầu, cúi đầu nhấp một ngụm nước trái cây.
Nước trái cây màu xanh lá, không biết là cái gì nhưng uống rất ngon.
Anh ít nói, Đường Đỉnh Hân không để trong lòng, tươi cười nói với anh, “Anh Lê, chắc anh cũng thích uống nước trái cây, ly này là nước ép bơ thêm mật ong, bơ có tác dụng giảm cholesterol đấy, ba bị mỡ trong máu, uống cái này là quá chuẩn luôn.
Có điều ba không thích ăn trái cây, mỗi sáng do má Lưu ―― Là người giúp việc lúc nãy cũng đi bệnh viện, ép cho ba một ly, hai trái bơ hai muỗng mật ong, có thể thêm một ly nước ấm.
Nước trái cây ba thích uống cũng không nhiều lắm, à còn có sữa bắp nữa, ba hay uống mỗi tối.
“Đúng rồi,” Đường Đỉnh Hân hình như không quan tâm Lê Dạ có đang nghe hay không, từ ly nước trái cây nói về chuyện trong nhà, “Mỗi sáng ba rời giường lúc sáu giờ, uống ly nước trái cây, đi vòng vòng trong sân khoảng mười lăm phút, trở vào thì luyện chữ một tiếng, thể chữ Âu Dương Tuần.
Sau đó xong hết thì hay xem thời sự buổi sáng, gần trưa không có gì làm thì chơi cờ vây.
Mấy thứ này là sở thích của ông lúc còn trẻ, A Phù cũng biết luyện chữ một chút nhưng đã bỏ phế nhiều năm rồi, còn chơi cờ vậy hả, A Phù với anh hai đều không thể ngồi yên, ba chỉ có thể tự giải các thế cờ trong sách.” Cô đẩy đẩy Tần Phù, “Có phải lần trước ba còn nói, nếu sinh đứa nữa nhất định phải cho nó học cờ vây không?”
Lời này thì Tần Phù có nghe, mỗi lần ba của cậu đuổi cậu ra khỏi bàn cờ thường hay nói câu này.
Nhưng Tần Phù nhìn Lê Dạ, cậu cảm thấy anh cũng đâu có đẻ con được, nói với anh có tác dụng gì? Có điều hồi nãy đã đồng ý điều kiện để đi chung nên Tần Phù ừ một tiếng.
Đường Đỉnh Hân cũng không quan tâm cậu làm gì, tiếp tục nói, “Ba thích đồ ăn nhạt, có lẽ do mấy năm ra ngoài làm ăn xã giao quá nhiều, rất ghét món Âu, đồ cay, ăn cũng ít, bình thường thích mấy món điểm tâm.
À đúng rồi, nhất định phải uống canh mỗi ngày.
Chị Trương trong nhà bếp là người nấu canh giỏi nhất, anh Lê nếu muốn học có thể đi tìm chị ấy, chỉ rất nhiệt tình, sẽ chỉ dạy tận tay anh kỹ càng chu đáo.
Có hai đứa con trai cũng có chỗ không tốt, một chén canh cũng không biết nấu.
Về phần con dâu như em, haizz, em đang mang thai nên cũng không làm được rồi.”
“Ba hay ngủ trưa từ một giờ tới ba giờ chiều, xế chiều tỉnh dậy hay massage nửa tiếng, sau đó sẽ đọc sách, thật ra ba hồi nhỏ không được học hành đầy đủ, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nhưng rất chăm chỉ hiếu học, ba tự mình học chương trình học từ cấp một tới hết cấp ba, mười mấy năm trước còn tốn một số tiền để được dự thính bốn năm một khóa tài chính ở đại học, về sau học thêm ở học viện tài chính, cho nên năng lực học tập rất tốt.
Có điều từ khi ông lui về sau thì đọc đủ loại sách, lịch sử xã hội nhân văn địa lý vân vân đều có hứng thú, thỉnh thoảng cũng đọc tiểu thuyết kinh dị, gần đây rất hứng thú với ‘Ma Thổi Đèn’, em thấy ba xem liên tục.”
“Gần đây ba chỉ ở nhà nghỉ ngơi, rất ít khi xã giao.
Hai anh em nhà này đều chuyển ra ngoài sống, buổi tối cơm nước xong thường đẩy ba tản bộ khoảng nửa tiếng, sau đó ở phòng khách nghiên cứu cờ vây, chín giờ đi ngủ.
Em nghĩ nếu có người cùng chơi với ba, chắc ba không ngủ sớm vậy đâu, mẹ lại không hợp với ba ở những khoản này.”
Nói xong mấy cái này, ly nước trong tay Đường Đỉnh Hân đã vơi hơn nửa, cô mỉm cười nói, “Anh Lê anh xem, em là người hay nói nhiều, làm phiền anh rồi, thời gian cũng trễ, anh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong thì đứng dậy, dẫn Tần Phù ra cửa.
Lê Dạ có ngốc cũng hiểu cô cố ý nói chuyện trong nhà cho anh biết, chỉ điểm bến mê cho anh để làm thế nào nhanh chóng hòa nhập vào nhà này, làm sao lấy lòng ông cụ.
Sao anh có thể không cảm kích, lập tức đứng dậy tiễn họ ra cửa, còn rất ngây ngô đáp lại, “Có rãnh tới chơi.”
Gương mặt tròn nhỏ nhắn của Đường Đỉnh Hân vui vẻ lên, gật đầu nói, “Em cũng thấy rất thân thiết với anh Lê, nói chuyện với anh rất thoải mái vui vẻ, em nhất định thường xuyên đến.”
Chờ trở về phòng ở tầng ba, Tần Phù ôm bụng thiếu chút nữa cười ngất, “Từ lúc cô vào Lê Dạ có nói chữ nào sao? Còn nói chuyện rất vui vẻ nữa chứ, cô thật hài hước.”
Đường Đỉnh Hân liếc cậu khinh bỉ, “Anh ấy vui, tôi vui thì là vui, chuyện này có liên quan gì tới việc có nói hay không?” Cô sờ sờ bụng, dặn dò cục cưng trong bụng, “Đúng không, Cục Cưng, mẹ cũng rất vui vẻ khi nói chuyện với con đó.”
Cái bụng của Đường Đỉnh Hân đã bốn tháng rồi, chỉ là người cô gầy nên nhìn không thấy bụng.
Cô đang sờ bụng, ngẩng đầu lên thấy Tần Phù đang nhìn bụng mình, Đường Đỉnh Hân nở nụ cười, ưỡn bụng về hướng Tần Phù, “Nè, anh muốn qua đây sờ thử không?”
Tần Phù liền mở to mắt, cậu nhìn cái bụng rất bằng phẳng của Đường Đỉnh Hân, nhịn không được hỏi, “Tôi… Tôi sờ được không? Sẽ không làm nó sợ chứ?”
Đường Đỉnh Hân trực tiếp cầm tay cậu đặt lên bụng, “Có cái gì không được, anh không phải người lạ.
Đến đây nhanh chóng làm cho nó sớm ngày quen thuộc với anh đi, sau này sinh ra mới thân với anh được.”
Người Tần Phù cứng ngắc, cẩn thận sờ bụng, “Sao không thấy nó nhúc nhích, không phải nói sẽ động đậy hả?”
Đường Đỉnh Hân thấy vui, cười hằng hặc, “Anh ngốc à, mới có bốn tháng, còn nửa tháng nữa mới biết đạp.”
“A à,” Tần Phù lập tức yên tâm, “Ra là chưa tới ngày, tôi có biết đâu.”
Nhờ khúc nhạc đệm này, hai vợ chồng nói chuyện càng hòa hợp hơn, khi nằm ở trên giường Tần Phù hỏi cô, “Mấy điều cô nói với Lê Dạ làm sao mà cô biết được, có mấy chuyện tôi cũng không biết.”
Đường Đỉnh Hân cười trong bóng tối, cậu là con ruột tất nhiên không cẩn để ý nhiều, còn cô muốn sinh tồn ở nhà họ Đường, phải trong thời gian ngắn nhất hiểu được thích ghét của từng người, là bản năng của cô.
Cô nói như không có gì đặc biệt, “Cũng không có gì, tình cờ phát hiện thôi.”
Tần Phù ồ một tiếng.
Hôm đó Lê Dạ ở trong phòng chờ đến hơn mười một giờ đêm, Tần Liệt Dương mới trở về phòng.
Anh còn tưởng phải trở về nhà kia, bởi người nhà họ Tần còn chưa chấp nhận anh, anh ngủ ở đây thật không tốt.
Tần Liệt Dương nghe xong lập tức lắc đầu, xoa đầu anh, “Anh đi tắm đi, hôm nay ngủ ở đây.”
Lê Dạ nhìn hắn xong thì hiểu, Tần Liệt Dương tính tối nay ngủ chung phòng với anh, anh cảm thấy làm vậy đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, “Hay là em lên tầng ba ngủ đi, không phải phòng đó được sửa lại cho em rồi sao? Ba mẹ em đều không đồng ý, chúng ta làm vậy khác nào chọc tức họ.”
Tần Liệt Dương không thích bộ dạng băn khoăn trước sau như vậy của Lê Dạ, đây là tính cách hiện giờ của anh là do trải qua quá nhiều biến cố trong cuộc sống mà tạo thành.
Hắn hi vọng Lê Dạ có thể tự do làm điều mình thích mà không cần phải để ý tới người khác, thích cái gì mua cái đó không cần nhìn giá, vậy mới gọi là được chăm tốt.
Cho nên, không hiểu sao Tần Liệt Dương cảm thấy hình như mình có chút không đủ tư cách.
Đột nhiên hắn kéo người ôm vào lòng, hào khí vạn trượng nói, “Không vui thì không vui, sợ bọn họ làm gì! Em thích ở đây thì ở đây, không đi.
Mỗi ngày đều cho bọn họ nhìn.”
Lê Dạ nghe hắn nói mà sợ hết hồn, nói hắn, “Làm vậy sao được! Tim của ba em không tốt, làm vậy không phải chọc tức ông sao?”
Tần Liệt Dương mới xoa xoa trán anh, “Không sao đâu, em đã nói chuyện với ba rồi, chúng ta cứ ở lại đây thôi.” Nếu không làm sao hắn về phòng trễ như vậy được? Cho dù chuyện này vẫn chưa thỏa hiệp, nhưng hắn và ba đã thông suốt nhiều chuyện, kết quả coi như thỏa mãn.
Chỉ là không tiện nói cho Lê Dạ biết, hắn chuyển chủ đề, “Sao anh biết tim ba em không tốt? Đường Đỉnh Hân tới đây?”
“Có tới.
Sao em biết?” Lê Dạ kể lại mấy chuyện Đường Đỉnh Hân nói với anh, “Cô ấy giống như chỉ anh làm sao để ở chung với ông cụ.”
Tần Liệt Dương đương nhiên là biết, Đường Đỉnh Hân thông minh vậy sao có thể không nắm chặt cơ hội lấy lòng này? Nhưng hắn hài lòng như cũ, lần lấy lòng này khiến hắn cực kỳ hài lòng, có nhiều chuyện Tần Liệt Dương có biết, chỉ là mấy thói quen nhỏ hằng ngày thì một người ngày ngày ở bên ngoài dốc sức làm việc như hắn làm sao biết được.
Hắn xoa xoa đầu Lê Dạ, “Trong lòng anh hiểu là được.” Có điều hắn sẽ không chỉ anh cách đi lấy lòng, mấy chuyện này phải xuất phát từ tấm lòng mới tốt, tất nhiên Lê Dạ chịu làm là tốt nhất, còn nếu không muốn hắn không miễn cưỡng.
Tuy sẽ hơi phiền nhưng hắn có thể lo được, anh là quan trọng nhất, hắn chỉ cần anh thoải mái, “Về sau mỗi ngày em chở anh tới chỗ đại sư Ninh, chiều đón anh về, yên tâm đi, em sẽ luôn bên cạnh anh.”
Lê Dạ thoáng cái yên lòng.
Trong phòng ngủ, Phương Mai giúp Tần Chấn đắp mền, tắt đèn, lên giường nằm.
Bà vẫn không thấy yên tâm, bởi hôm nay nhìn khí thế hùng hổ dọa người của Tần Liệt Dương, anh bà để lộ không ít dấu vết, cho dù không thừa nhận nhưng có những việc, không phải không nhận là được.
Bà nhỏ giọng nói với Tần Chấn, “Tiểu Vĩ bị phỏng nặng như vậy, mém tí nữa là bị thương chỗ đó, anh em rất sợ.” Bà cảm thấy, miễn là vẫn có thể tâm sự, nói không chừng có thể khiến Tần Chấn nói ra chuyện liên quan đến anh trai bà, sẵn tiện thêm vài lời tốt, mọi khi cũng toàn như vậy.
Nhưng hôm nay Tần Chấn không lên tiếng.
Phương Mai cảm thấy không ổn, nhịn không được nhắc lại chuyện cũ, “Anh của em là người có công góp phần xây dựng Tần thị, mấy năm nay đóng góp không ít, ảnh không thể làm chuyện hại người không lợi mình như vậy được.
Nhất định là Liệt Dương làm bậy rồi, anh cũng biết trước giờ giữa Liệt Dương và cậu nó có khúc mắc, nó luôn nghĩ em bỏ nó, nhưng lúc đó em cũng hết cách rồi, ai bảo người đàn bà kia độc ác như vậy, không ngờ còn muốn giết chết bọn em.”
Chuyện này là nhược điểm của Tần Chấn, là ông mắc nợ Phương Mai, những năm này chỉ cần nhắc lại chuyện này, Tần Chấn phải bỏ cuộc.
Còn hôm nay, Tần Chấn không lặp lại câu đó nữa, mà là nói, “Anh đã nói chuyện di chúc với Liệt Dương, nó biết muốn thừa kế cần phải có con.”
Chuyện này Phương Mai luôn để trong lòng, hôm nay bà tính nhắc tới rồi, chỉ đáng tiếc Tần Liệt Dương đổi chủ đề quá gắt, khiến bà không có cơ hội đề cập.
Có điều di chúc là hai người lập, không có sự đồng ý của bà không thay đổi được, cho nên bà không sốt ruột, chỉ không ngờ Tần Chấn nói ra sớm vậy.
Phương Mai cao hứng việc Tần Chấn rõ ràng không muốn có con dâu nam, mặt khác bà quan tâm việc Tần Liệt Dương sẽ nói thế nào, không khỏi ngồi bật dậy.
“Liệt Dương chịu không?”
Tần Chấn trả lời, “Không.
Nó nói nó không cần con cái, nó không thể làm người cha tốt.”.