Vương Tuấn Vĩ nói không thích gã là có lý do đấy.
Lúc trước Vương Tuấn Vĩ và Tần Liệt Dương đều lớn lên ở dưới quê, hàng năm chỉ có khi nghỉ hè và nghỉ đông mới ở Bắc Kinh chơi mấy tháng, khỏi cần phải nói, đều rất khó thích ứng với hoàn cảnh.
Giống như Tần Phù và mấy anh em của Vương Tuấn Vĩ, họ đều có bạn cùng trang lứa, muốn nói gì chơi gì cũng được.
Bọn họ có dẫn theo Tần Liệt Dương và Vương Tuấn Vĩ ra ngoài chơi, nhưng hoàn cảnh không giống nhau.
Ở dưới quê không thiếu tiền nhưng thiếu kiến thức, người ta nói cái gì nghe cũng không hiểu, khẩu âm cũng khác, không phải dễ bị cô lập sao?
Cho nên dù sống ở Bắc Kinh, bối cảnh hai nhà không có điểm chung, quan hệ của hai người vẫn tốt như cũ, tình nghĩa thì không giống vậy.
Tần Liệt Dương bị bỏ rơi hai năm, vừa trở về người bạn đầu tiên hắn liên hệ là Vương Tuấn Vĩ, vị trí hai nhà không gần nhau, không học chung một trường, nhưng con trai mà, trong nhà có xe hơi riêng lại có tài xế, muốn gặp lúc nào chả được.
Mấy năm nay tình cảm cũng không cạn.
Lúc học cấp 3 Vương Tuấn Vĩ phát hiện tính hướng gã khác người, con người gã trước giờ chưa bao giờ giống người bình thường, người ta yêu sớm thường là thích hoa khôi hay hot boy của trường, có kinh hãi thế tục hơn một chút thì là yêu giáo viên.
Gã làm ngược, người đầu tiên gã thích là trợ lý của Tần Chấn, đúng đó, trợ lý Chủ tịch, cùng chức vị với Ninh Trạch Huy, ba mươi ba tuổi, gương mặt anh tuấn, rất có tình thương, nghỉ hè Vương Tuấn Vĩ theo Tần Liệt Dương đến công ty làm việc, liếc một cái đã thích rồi.
Chỉ tiếc hai người bọn họ đều bị phân tới phòng hành chính, cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với Tần Chấn.
Khi đó mỗi ngày Vương Tuấn Vĩ đều túm Tần Liệt Dương chạy lên lầu tìm ba hắn tâm sự.
Tần Liệt Dương cũng không phải ngu, lần đầu tiên bị Vương Tuấn Vĩ lôi đi hắn đồng ý, cùng lên lầu xong thuận tiện quan sát, một hồi là hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm sau Vương Tuấn Vĩ lại rủ rê, Tần Liệt Dương hỏi gã, “Có phải cậu thích Giang Nhất Phàm không?”
Khi đó còn nhỏ, có lẽ da mặt mỏng hơn so với hiện giờ, Vương Tuấn Vĩ còn xấu hổ nè, “Có chút chút, thấy anh ấy thì vui vẻ.
Cậu sẽ không ghét đồng tính luyến ái chứ, nếu không có anh ấy, tớ cũng không biết mình thích con trai.”
Tần Liệt Dương nói một câu, “Cậu thích ai qua lại tình cảm với ai thì có quan hệ gì?”
Vương Tuấn Vĩ mới yên tâm.
Ở Tần thị làm việc nửa tháng, gã tìm cách thả thính Giang Nhất Phàm nửa tháng.
Nói thật, không phải là gã không có sức hấp dẫn, ngẫm lại xem, không đề cập tới thân phận của Vương Tuấn Vĩ, gã mới mười sáu tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng còn lẳng lơ không biết xấu hổ, xứng danh tiêu chuẩn cực phẩm tiểu thụ, đã là 1 không ai không thích loại hình này.
Giang Nhất Phàm đương nhiên cũng rung rinh, còn qua lại hai lần với Vương Tuấn Vĩ, chính là kiểu nhìn thì như vô tình gặp được, tan làm đưa về nhà.
Vốn là hai người phát triển khá tốt, mối tình đầu của Vương Tuấn Vĩ với gã còn chuẩn bị cho đêm đầu tiên của mình, ai ngờ Tần Liệt Dương nghe được tin Giang Nhất Phàm sắp kết hôn, đã tuyên bố trong nội bộ công ty.
Con người Tần Liệt Dương trước nay luôn ra quyết định rất nhanh, lập tức chạy đi hỏi thẳng thư ký của ba hắn, hắn là con trai lớn của Chủ tịch, họp hội đồng luôn ngồi bên cạnh Tần Chấn, ai dám gạt hắn.
Nói từng cái một, nào là bạn gái thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau thời gian dài mười hai năm bây giờ sắp bước chân vào lâu đài hôn nhân, quan trọng nhất là hai người bọn họ thật ra đã đăng ký kết hôn rồi, bạn gái đã mang thai, ba tháng đầu thai chưa ổn định nên hôn lễ mới tổ chức sau.
Mẹ nó, đúng là tên cặn bã! Không phải muốn trèo cao thì là lừa gạt.
Tần Liệt Dương nói hết mọi thứ cho Vương Tuấn Vĩ nghe, xuất thân trâm anh thế phiệt, còn có gì không hiểu chứ, Vương Tuấn Vĩ có thích đến cỡ nào thì chuyện này vẫn phải dừng lại.
Sẵn tiện Tần Liệt Dương còn đến trước mặt ba hắn nói mấy câu, không lâu sau Giang Nhất Phàm bị điều xuống phân nhánh công ty.
Nhưng tình cảm là tình cảm, còn là mối tình đầu, Vương Tuấn Vĩ rất ủ rũ giống y chang trái dưa héo, ngày nào cũng buồn bã ỉu xìu, nhìn cái gì cũng không hứng thú, nếu không phải còn biết bỏ cơm vào miệng, Tần Liệt Dương còn nghĩ gã muốn bỏ đói bản thân nữa kìa.
Chuyện này cũng khó khuyên giải, Tần Liệt Dương là bạn thân từ nhỏ không thể để gã chán nản tới chết, đành phải dẫn gã ra ngoài giải sầu, buồn phiền hỏi gã, “Nếu không tôi lôi hắn ta về đây cho hai người làm một lần? Nói không chừng jj của gã ta chỉ có một tí, làm một lần là xong.”
Vương Tuấn Vĩ không phải người không rõ ràng, làm sao chịu được.
Chỉ lẩm bẩm, “Haizz, mối tình đầu của tớ cứ như vậy là hết rồi, đêm đầu tiên của tớ còn chưa cho nữa.
Má nó, tớ còn tìm người hỏi làm sao để làm sạch lỗ đuýt.”
Tần Liệt Dương nghe gã nói mà buồn nôn, thậm chí muốn bỏ đi, ai ngờ tên nhóc này chồm qua một tay ôm vai của hắn, một tay sờ sờ ngực hắn nói, “Hay là hai chúng ta thử đi? Hiểu rõ lẫn nhau, thương nhân hợp tác chính trị gia, ba cậu ba tớ nhất định sẽ vui đó.”
Tần Liệt Dương… Tần Liệt Dương đấm gã một cái.
Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Vĩ tự mình hiến thân, đã bị Tần Liệt Dương đè xuống đất đánh.
Có điều với tính tình của gã thì vốn không phải người biết an phận thủ thường, trong suy nghĩ của Tần Liệt Dương, coi như thành công với Giang Nhất Phàm cũng chẳng kéo dài được mấy năm.
Nói tóm lại, tuy Tần Liệt Dương không muốn gã, cuối cùng trong thời gian học cấp 3 gã cũng toại nguyện mất lần đầu tiên.
Lên đại học tên này càng ăn chơi sa đà, mỗi lần gặp nhau lại dẫn một người bạn khác, Tần Liệt Dương không thèm hỏi tên luôn, bởi hỏi cũng vô ích, lần sau cũng chẳng gặp lại.
Sau đó thời gian nhảy tới năm ngoái, Tần Liệt Dương tiếp quản Tần thị, trở thành Chủ tịch nổi danh thần kinh của giới thương nghiệp, Vương Tuấn Vĩ cũng không đi con đường giống hai anh trai gã, tùy tiện kiếm gì đó kinh doanh, vẫn làm Vương Tam Thiếu như trước kia, tung hoành giới gay.
Không phải Tần Liệt Dương trước giờ không nói chuyện yêu đương sao? Dùng loại từ ngữ mang tính thời đại này bởi vì trước giờ Tần Liệt Dương chưa từng tìm bạn gái, thậm chí bạn trai cũng chưa, có lần hai người ăn cơm uống say, Vương Tuấn Vĩ mới hỏi hắn, “Nói cho cùng thì cậu thích dạng gì? Không thể làm trai tân cả đời được.”
Tần Liệt Dương đã nói, “Không biết.
Tùy duyên đi.”
Vương Tuấn Vĩ cười đê tiện hỏi hắn, “Cậu xem bên cạnh cậu nhiều người đẹp như vậy, một người cậu cũng không thích làm tôi có cảm giác, có phải cậu thích đàn ông không hả?”
Tần Liệt Dương liếc xéo, “Câm miệng.”
Nếu Vương Tuấn Vĩ biết hai chữ câm miệng viết thế nào thì tốt rồi, gã nhỏ giọng đề nghị với Tần Liệt Dương, “Dù sao gần đây tôi đang cô đơn, người anh em, hay là tôi hi sinh, hai ta thử xem.
Tôi cho cậu biết, kỹ thuật của tôi tốt lắm nha, người bình thường tôi không thèm đâu.
Nói không chừng sau khi ngủ với tôi một lần, tám phần cậu sẽ phát hiện thì ra mình thích đàn ông, cánh cửa thế giới mở rộng…”
Lần này Tần Liệt Dương không đánh gã, chỉ gọi phục vụ lại mở một chai rượu, rót hết cho gã.
Cho nên Vương Tuấn Vĩ là bị Tần Liệt Dương ghét bỏ không thèm đó, vừa thấy Lê Dạ, tự nhiên là nhịn không được lắm miệng.
Đời này Lê Dạ chưa từng gặp qua đàn ông nào ăn mặc tinh tế như vậy ―― Xinh đẹp như Tần Phù anh thấy rồi, cậu ấy thuộc dạng ngũ quan cực đẹp, nhưng so với Vương Tuấn Vĩ thì cảm giác rất khác.
Hơn nữa Vương Tuấn Vĩ còn chạy đến tỏ vẻ rất quen thuộc làm anh hơi sợ, nên chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười hơi gượng gạo.
Vương Tuấn Vĩ còn chưa nói hết, “Tốn cả buổi, tôi mười sáu tuổi đã nói với cậu tôi là gay, cậu không hề ngạc nhiên, rõ ràng là cậu cũng vậy.
Cậu luôn im lặng không nói ra, uổng công tôi coi cậu là bạn thân từ nhỏ.”
Pháp bảo duy nhất Tần Liệt Dương luôn dùng để đối phó Vương Tuấn Vĩ là ―― không cần đi theo chủ đề của gã, trước tiên hắn giới thiệu Vương Tuấn Vĩ cho Lê Dạ, “Vương Tuấn Vĩ, bạn từ nhỏ của em, rất không đứng đắn, anh không cần để ý đến nó.
Đây là Lê Dạ.” Giới thiệu Lê Dạ xong nhìn thoáng qua bên trong, “Cố Quân đâu?”
Cố Quân là số 1 Vương Tuấn Vĩ đang bao dưỡng, mặc dù nói là bao dưỡng nhưng Vương Tuấn Vĩ thật lòng với cậu, muốn cùng cậu sống cả đời, đáng tiếc người ta không có ý này, còn nghĩ trả xong cho Vương Tuấn Vĩ hai triệu thì chia tay.
Nhắc tới Cố Quân, Vương Tuấn Vĩ tự nhiên muốn bớt lại, gã không muốn để Cố Quân nghe thấy gã với Tần Liệt Dương từng có qua lại gì đó, mấy chuyện này đã nhiều lắm, chủ yếu là trước kia gã ăn chơi quá đà, friends with benefits quá nhiều.
Vương Tuấn Vĩ nhỏ giọng, “Sắp tới rồi, từ phim trường chạy qua.”
Gã làm người không tệ, sợ Lê Dạ ngượng ngùng nên nói với anh, “Bạn trai tôi là ngôi sao, tên Cố Quân, gần đây rất hot đó.
‘Người anh yêu là em’ là phim thần tượng ngôn tình hot nhất gần đây, cậu ấy diễn nam hai.
Hôm nay cậu ấy có phim mới khởi quay, cậu ấy là nam hai nhất định phải có mặt, phải qua bên kia trước, đã hứa nhất định sẽ đến đây.”
Nếu là trước đây, Lê Dạ thật sự là không xem phim ảnh gì, nào biết Cố Quân là ai? Nhưng từ một năm trước lúc nằm viện, ở trong bệnh viện mỗi ngày anh đều xem phim truyền hình, xem rất nhiều phim, trùng hợp từng coi phim này rồi.
Anh có ấn tượng sâu sắc với Cố Quân, khí chất rất nam tính, đường nét ngũ quan mạnh mẽ, cho cảm giác rất giống Tần Liệt Dương, không phải ngoại hình tiểu thịt tươi tiêu chuẩn được ưa thích hiện nay.
Nghĩ đến đây, Lê Dạ không nhịn được nhìn thoáng qua Tần Liệt Dương, không phải Vương Tuấn Vĩ từng thật sự thích hắn chứ.
Tần Liệt Dương tất nhiên không biết được Lê Dạ đang ở đây lên cơn ghen, nếu không hắn có thể bay lên trời mất thôi, hắn đang nói với Vương Tuấn Vĩ về chuyện gần đây QUEEN bị hãm hại, Vương Tuấn Vĩ nói với Tần Liệt Dương, “Về Lưu Thành cậu cứ yên tâm, chỉ cần gã từng làm, không có chuyện không điều tra ra, anh em làm việc ngài cứ yên tâm, ngoài ra chuyện của Lưu Nhị, năm đó đúng thật là đã kết án, có điều đã có liên quan hẳn là có thể mở lại điều tra, tôi sẽ đốc thúc liên tục, chuyện này cậu không cần lo, sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Vương Tuấn Vĩ giúp đỡ rất nhiều, nếu không mặt mũi của Tần Liệt Dương cũng chỉ là mặt mũi của tiền, Phương Hải Đông cũng có.
Đến lúc đó không chắc hướng gió sẽ thổi bên nào đâu, sao có thể giống như bây giờ, Vương Tuấn Vĩ vừa lên tiếng, Phương Hải Đông lập tức sờ không được tin tức của Lưu Thành, đây cũng là nguyên nhân ngày đó Phương Hải Đông kinh hoảng bất an, lão ta không cách nào tìm hiểu chuyện này đã đi đến đâu.
Bàn xong chuyện này, mắt Vương Tuấn Vĩ lại nhìn qua Lê Dạ, nói rất nhỏ, “Người nhìn rất tốt, có vẻ thành thật ngượng ngùng, cậu thích dạng như vậy à! Trách không được…” Thanh âm tiếc hận kia còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tần Liệt Dương liếc xéo cho trở vào, sau đó đành đổi chủ đề, “Ba cậu có cho phép không?”
Đó là thiên cổ nan đề, Tần Liệt Dương trả lời, “Sao có thể đồng ý, không khác ba cậu lắm.”
Nhắc tới ba của gã, Vương Tuấn Vĩ hậm hực nói, “Đó là do ba tôi không biết Quân Quân tốt cỡ nào.” Hắn còn chưa mắc ói xong đâu, điện thoại đổ chuông.
Tần Liệt Dương không hề muốn nghe gã nói, vội vàng nhắc, “Có phải Cố Quân tới rồi không, mau nghe máy đi.”
Vương Tuấn Vĩ rút điện thoại ra nhìn, gật đầu xong mới nói chuyện, “Hey thân ái, anh đến rồi, em nhanh nhanh…”
Không biết bên kia Cố Quân nói cái gì, sắc mặt Vương Tuấn Vĩ lập tức thay đổi, “Không có, em đừng nghe người ta nói, anh có thể giải thích…”
Gã còn chưa nói xong nhưng rõ ràng bên kia đã cúp máy, Vương Tuấn Vĩ đen mặt nhìn điện thoại, sắc mặt không được tốt lắm.
Tần Liệt Dương thấy không ổn liền hỏi gã, “Làm sao vậy?”
Vương Tuấn Vĩ với hắn không có gì giấu giếm, mắng một câu, “Aizz, cả ngày đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mù mắt*, mấy tên khốn khiếp đó dám đi hủy sân khấu của ông đây, đúng là chán sống.” Nói xong gã đứng dậy, tiện tay cầm túi lên, nói lời xin lỗi với Lê Dạ, “Nội bộ mâu thuẫn rồi, hôm nay không thể ăn cơm, tôi đã gọi món xong rồi, hai người tự ăn bữa tối dưới ánh nến đi, tôi đi trước.”
* Cả ngày đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mù mắt: ví von con người ai cũng mắc sai lầm, ngựa có lúc bị rớt móng.
Thường dùng để chỉ người quá tự tin có lúc lơ là mà phạm phải sai lầm không đáng có.
Tần Liệt Dương có chút không yên lòng, chạy theo ra ngoài hỏi gã đã xảy ra chuyện gì, không bao lâu thì vào.
Lúc này Lê Dạ mới hỏi, “Không sao chứ?”
Tần Liệt Dương nói, “Lớn chuyện, không phải Cố Quân tham gia lễ khởi quay sao? Nam một Tạ Nam là người đã nổi tiếng trong giới ngôi sao được năm sáu năm rồi, minh tinh điện ảnh.
Tạ Nam chê phòng hóa trang nhỏ quá, muốn chiếm luôn phòng của Cố Quân, Cố Quân không chịu, bên đó đang ầm ĩ.”
Lê Dạ vẫn không hiểu chuyện này thì có liên quan gì tới Vương Tuấn Vĩ? Chẳng lẽ Cố Quân muốn Vương Tuấn Vĩ tới làm chỗ dựa cho cậu ấy? Tần Liệt Dương ôm người vào lòng nói, “Tạ Nam kia là người tình cũ của Vương Tuấn Vĩ.”
Đúng là lớn chuyện.
Tần Liệt Dương tự mình khoe khoang, “Chỉ có em là tốt, trước giờ chỉ có một mình anh.”
Lê Dạ còn đang lo lắng cho Vương Tuấn Vĩ, bởi anh đã sớm nghe Tần Liệt Dương kể, Cố Quân không muốn ở bên cạnh với Vương Tuấn Vĩ, xảy ra chuyện như vậy không phải là họa vô đơn chí sao? Anh hỏi Tần Liệt Dương, “Em là bạn người ta sao? Sao lại không lo lắng gì hết!”
Tần Liệt Dương bị Lê Dạ tràn đầy tinh thần trượng nghĩa chọc cười, dù sao phòng bao riêng không có ai, trực tiếp kéo người qua hôn.
Về phần Vương Tuấn Vĩ, Tần Liệt Dương cảm thấy nếu nói hắn bệnh thần kinh, thì đại khái Vương Tuấn Vĩ là một tên phúc hắc, Tạ Nam này thuần túy là nhìn người không rõ, dám đi trêu chọc Vương Tuấn Vĩ, mới đúng là không muốn sống..