Tam Thế Duyên

Chương 30: Chương 30: Tâm Tư Nhỏ Của Đại Di Nương



CHƯƠNG 30:TÂM TƯ NHỎ CỦA ĐẠI DI NƯƠNG
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao vừa trở về phòng nàng nằm phịch trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ, nếu lúc nãy Nhữ Hinh không phát bệnh thì có phải nàng cùng hắn. . .Chỉ là chuyện này cũng không to tát gì lắm, nàng tin chắc phụ mẫu sẽ vì nàng ta tìm y sư giỏi nhất để chữa trị mà thôi.
Nàng đưa tay lên nhìn nhớ lại chuyện lúc nãy, mặt lại đỏ bừng lên.
Hai nha hoàn thiếp thân thấy được lại trêu ghẹo.
“Chúc mừng tiểu thư, nếu là ngũ tiểu thư gả cho thải tử điện hạ thì tiểu thư người chẳng phải được như nguyện sao?”
“Còn phải nói, lúc nãy biểu thiếu gia cũng để mặc tiểu thư kéo tay dẫn đi cơ mà.”
“Vậy ngươi nói có phải biểu thiếu gia cũng. . .”
Bỏ lửng lại câu nói hai nha hoàn gian xảo nhìn nhau cười. Lúc nãy các nàng không được hầu hạ ở trong thính mà chỉ đứng gác ở cửa. Nên lúc Nhữ Dao cùng An Lam Ca bước ra thì các nàng mới nhìn thấy rõ.
Mặt Nhữ Dao bạo hồng, cả đến tai cùng cổ cũng lộ rõ dị sắc. Nàng úp mặt vào gối mặc kệ hai nha hoàn, phản chính nàng cũng mong muốn như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đột nhiên cửa phòng mạnh bị người đẩy vào. Chỉ thấy đại di nương mang gương mặt tức giận đi đến. Nàng ta không nói hai lời phân phó bà tử lôi hai nha hoàn ra ngoài vả miệng sau đó bình lui tất cả hạ nhân tức giận bước đến chỗ Nhữ Dao.
Tiếng đẩy của khá mạnh thế nên Nhữ Dao kinh ngạc rời khỏi gối xoay người lại. Thứ nàng thấy chính là hai nha hoàn bị kéo ra ngoài trong tiếng cầu xin tha thứ, còn đại di nương mang sắc mặt không chút tốt đẹp đã tiến đến trước mặt mình.

“Di. . .di nương!”
“Ngươi còn biết gọi ta là di nương!” Đại di nương hung tợn trừng mắt Nhữ Dao, không chút hà nề một bạt tai quất xuống gương mặt xinh đẹp động nhân lán mịn của Nhữ Dao: “Giữa thanh thiên bạch nhật kéo tay nam nhân khác nếu là để thái tử điện hạ thấy được sẽ thế nào? Cũng may lúc đó mọi người đều chú ý Nhữ Hinh nên không người để ý.”
Lệ trào như thác lăn trên gương mặt khuynh thành, Nhữ Dao đưa tay ôm mặt bị tát đến nóng bừng của mình nức nở: “Ta biết lỗi rồi, di nương bớt giận.”
“Bớt giận? Thế nào bớt giận được?” Đại di nương vẫn chưa trút hết nộ khí, tuy không dám to tiếng sợ kinh động đến những viện khác cũng như hạ nhân trong phủ, nhưng nàng cắn chặt hai hàm răng bứt ra từng từ một: “Ta tốn bao nhiêu tâm huyết nuôi dạy ngươi là vì cái gì? Ngươi còn không nhớ rõ sao? Khó khăn lắm tướng gia mới đồng ý để người gả phong quanh như vậy, ngươi là một thứ nữ, nếu không phải vì Nhữ Hinh bị hủy dung cũng không đến phiên ngươi. Ngươi phải biết tranh thủ nắm lấy cơ hội tốt như vậy.”
“An Lam Ca hắn chỉ là một phó tướng nhỏ nhoi, làm sao sánh được với thái tử điện hạ, ngươi còn dám đặt tâm tư lên người hắn? Hắn còn mang họ An, là người của An thị, ngươi có biết không? Ngươi thật khiến ta thất vọng!” Dứt lời đại di nương lại tát thêm một cái lên mặt Nhữ Dao.
Nhữ Dao không đáp trả chỉ là ôm mặt khóc. Vì sao? Vì sao di nương lại không hiểu cho nàng? Nàng vốn không muốn thái tử phi vị gì gì đó, nàng chỉ muốn gả cho nam nhân nàng yêu thương mà thôi.
Nghĩ vậy trong đầu nàng bọc phát một ý nghĩ. Đó chính là đi cầu mẫu thân, cầu Nhữ Hinh, hy vọng hai người đó có thể giúp nàng. Với di nương nàng hoàn toàn buông bỏ hy vọng rồi!
Đại di nương phất mạnh tay áo, ngồi xuống giường. Nhữ Hinh một nữ nhân bị hủy đi hết tất cả tiền đồ làm sao có thể thu hút được nhãn quang của Trưởng Tôn Tề Duyệt? Đây chính là điều khiến nàng tức giận nhất. Đã vậy còn một màn lúc sáng cùng thái độ châm chọc của nhị di nương để nàng phản bát không được nữa chứ.
Nộ khí còn chưa tiêu đã thấy được Nhữ Dao kéo tay An Lam Ca chạy vào Vong Địa, càng khiến nàng nộ khí xung thiên. Cũng may lúc đó Nhữ Hinh phát bệnh nếu không thì tiền đồ của nàng cũng mất sạch. Không được, nàng phải tìm tướng gia thương lượng rõ.
Chỉ cần Nhữ Dao ngồi trên thái tử phi vị thì địa vị của nàng ở trong phủ liền không người sánh bằng. Lúc đó tướng gia cũng sẽ yêu thương nàng hơn, mang luôn chính vị của An thị đưa luôn cho nàng cũng không chừng!
Lúc này bà tử bên ngoài viện cao giọng hành lễ: “Lão nô gặp qua phu nhân!” Nàng làm thế này là để báo tin cho đại di nương bên trong có tâm lý chuẩn bị
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

An thị rời Vong Địa liền đến tìm Nhữ Dao. Còn chưa đến viện đã nghe tiếng hai nha hoàn khóc lóc la, bước đến gần lại nghe được tiếng tát tai mãnh liệt.
Dừng chân trước chỗ đám người, nàng nhận ra được trong đám người quỳ bên dưới có hai nha hoàn thiếp thân của Nhữ Dao. Nàng lạnh mắt nói: “Tất cả ngẩng đầu lên!”
Mọi người đều ngẩng đầu trừ hai nha hoàn thiếp thân của Nhữ Dao. An thị lại lần nữa lên tiếng: “Ta không muốn một lời lặp lại tận hai lần.”
Đám người run rẩy không thôi, nếu để An thị biết chuyện nhất định đại phu nhân sẽ không yên ổn. Hai nha hoàn kia chậm chạm ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt sưng đỏ, mơ hồ còn thấy được vết móng tay phía trên, khóe miệng chạy máu, khiến An thị cảm thấy ác tâm quay đầu đi nơi khác.
“Bọn họ phạm lỗi gì? Vì sao phạt nặng như vậy?”
Bà tử vội vàng lên tiếng siểm nịnh hồi lời: “Hồi phu nhân, hai nha hoàn này nghị luận sau lưng chủ tử chiếu theo quy củ liền phạt vả miệng.”
Lạnh giọng hừ một tiếng, đôi mày của An thị cau lại. Hai nha hoàn này là năm đó Nhữ Dao đích thân chuộc ra từ sòng bạc. Nàng ta mang hết trang sức trên người chuộc thân cho bọn họ, nàng thấy vậy liền lưu lại trong phủ để bọn họ hầu hạ nàng ta. Bởi nàng nghĩ Nhữ Dao bỏ ra không ít bạc, nếu thả bọn họ đi biết đâu bị người sòng bạc bắt lại, vậy chẳng khác nào không cứu đâu.
Trong thời gian ở trong phủ nàng cũng chưa từng nghe Nhữ Dao phàn nàn lời nào. Càng có thể quan sát được hai nha hoàn này rất kín kẽ, nên đoán chắc Nhữ Dao gặp chuyện. Mắt không tự chủ nàng liếc nhìn căn phòng của Nhữ Dao.
Nhũ mẫu ở bên cạnh thì thầm vào tai An thị: “Phu nhân, lẽ nào do chuyện của thái tử điện hạ lúc nãy?” Bởi hiện không những trong Nhữ phủ mà toàn bộ kinh thành đều đang bàn tán chuyện này. Nếu hai nha hoàn này có đôi lời sau lưng đó cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Phạt cũng đã phạt rồi mau đến dược phòng xử lý vết thương đi.” Để lại những lời này, chân An thị tiếp tục cất bước đến phòng của Nhữ Dao.
Bên trong phòng, đại di nương cùng Nhữ Dao nghe là An thị đến trong lòng loạn thành một mảnh. Lúc này đại di nương mới ý thức được bản thân làm sai chuyện gì, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm tay mình rồi lại chuyển đến trên gương mặt sưng đỏ của Nhữ Dao.
Nàng nhanh chóng phân phó: “Ngươi mau nằm xuống, nơi này có ta.”

Nhữ Dao sợ thân mẫu bị phạt nên cũng ngoan ngoãn nằm xuống. Nàng xoay mặt vào trong, dùng chăn đắp kín người, che cả hai gò má có hai dấu bàn tay.
Chỉ thấy cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, đại di nương đổi lại gương mặt dịu dàng làm từ mẫu ngồi trên giường an ủi Nhữ Dao: “Tứ cô nương không cần khó chịu trong lòng, tin chắc phu nhân sẽ làm chủ cho người a.”
Vừa thấy An thị bước vào, đại di nương đứng lên hành lễ: “Nô tỳ gặp qua phu nhân.” Thái độ trấn định đến không thể trấn định hơn được nữa, như thể màn dĩ hạ phạm thượng lúc này của nàng chưa từng phát sinh qua vậy.
An thị vờ như thứ gì cũng không biết, nàng mỉm cười bước đến, bỏ qua đại di nương mà tới giường hỏi: “Dao nhi thế nào giờ này lại nằm trên giường a? Thân thể không khỏe?”
Nhữ Dao nhẹ nhàng lên tiếng: “Không phải.” Trong âm thanh có chút run nàng sợ An thị phát hiện trừng phạt thân mẫu của nàng.
An thị lướt qua đại di nương, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, vươn tay vỗ vỗ lên vai Nhữ Dao cách tấm chăn bông dày: “Vậy tại sao lại không xuống giường hành lễ? Là trách mẫu thân không giữ lời hứa với ngươi?” Giọng nàng lúc này có chút bén nhọn, sắc quang lóe ra khỏi mâu tử là muốn cảnh cáo đại di nương. Tâm tư của đại di nương nàng còn không biết sao, thế nhưng nàng cũng có ý đó nên mới xem như không nhìn thấy mà thôi.
“Không. . .không phải, nữ nhi không có ý đó.” Nhữ Dao lại run một trận, chăn được nàng kéo chặt hơn.
Đại di nương đầy đầu mồ hôi siểm nịnh quỳ bên giường hướng An thị nói: “Phu nhân nói quá lời, tứ cô nương làm sao sẽ trách phu nhân, người đã quá tốt với chúng ta rồi.”
An thị lạnh mắt trừng đại di nương hỏi:” Chúng ta? Ngươi là đang đánh đồng thân phận của mình với tứ tiểu thư Nhữ gia?”
Đại di nương lập tức dập đầu nói: “Không có không có, phu nhân bớt giận, nô tỳ nhất thời lỡ lời.”
“Sau này chú ý lời nói một chút tránh được nỗi đau thể xác.”
“Nô tỳ đã biết, nô tỳ đã biết.” Trong lòng đại di nương câm hận không thôi. Nàng nhẫn, nàng nhẫn đến khi Nhữ Dao ngồi vững thái tử phi vị để xem tiện nhân này còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
An thị như không nghe được nàng lại tiếp tục quay sang Nhữ Dao nói: “Mau để mẫu thân xem nào, hiện ngươi là mang khuôn mặt gì?” Bình thường Nhữ Dao rất ngoan ngoãn lễ phép quy củ nhưng hôm nay lại như vậy khẳng định có cổ quái.
Nhữ Dao lo cho thân mẫu càng lo An thi sẽ phát hiện chút gì. Nàng đến động cũng không dám động.

An thị lại vươn tay đưa sờ lên gò má của Nhữ Dao, cảm giác dính dính của nước vừa khô đọng ở trên tay khiến khóe môi của nàng giần giật: “Dao nhi vì sao khóc, nói ra mẫu thân sẽ làm chủ cho ngươi!”
Tâm của Nhữ Dao cùng đại di nương nhảy lên cực cao rồi lại vô pháp hạ xuống. An thị nghe không được đáp trả liền biết bản thân đoán trúng: “Là do thái tử điện hạ sao? Vậy mẫu thân liền phải lập tức tiến cung thỉnh hoàng hậu nương nương làm chủ cho Dao nhi rồi. Ngươi ủy khuất đến khóc như vậy mẫu thân vẫn là lần đầu nhìn thấy!”
Nói xong An thi vờ đứng lên như là chuẩn bị ly khai vậy. Nhữ Dao sợ hãi ngồi bật dậy nắm lấy tay An thị: “Mẫu thân, không phải như vậy đâu.” Nàng sợ An thị tiến cung xong thì hôn sự của nàng xem như định chắc rồi thoát không được nữa.
An thị xoay người trong nháy mắt, mười dấu ngón tay vẫn còn đỏ in trên gương mặt thanh tú trắng hồng của Nhữ Dao. Nàng lập tức ngồi xuống sờ lên gương mặt của nàng ta, hỏi: “Đây là thế nào?”
Đại di nương bị hách đến một phản ửng nhỏ cũng không có. Chỉ trơ mắt nhìn An thị, một chữ cũng phát không ra được.
Nhữ Dao vội giấu mặt xuống không giải thích được. Bởi nàng biết bằng vào cách làm việc của An thị nhất định là đoán ra rồi.
An thị hừ một tiếng cao giọng phân phó: “Tội trạng của đại di nương lần trước lão gia xử còn quá nhẹ nên mới lộng hành như vậy! Cả mặt của Dao nhi cũng dám đánh có phải lần sau đánh cả ta luôn không?”
“Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng!” Chuyện này nếu như đến tai Nhữ Liệp nàng xem như cái gì cũng không có rồi.
Nhữ Dao bò xuống giường quỳ gối trước mặt An thị thay thân mẫu cầu tình: “Mẫu thân người tha cho di nương đi, nàng là lỡ tay thôi.”
“Lỡ tay?” An thị trợn mắt hung hăng trừng đại di nương, nàng sợ lên mặt của Nhữ Dao hỏi: “Nếu một lần còn xem như lỡ tay, mà đây những hai lần.” Dung mạo là tất cả của nữ tử, thế mà tiện nhân này dám làm như vậy? Thật không xem nàng ra gì, nàng là chủ mẫu còn chưa từng nói nặng qua Nhữ Dao một lời, nàng ta cư nhiên dám động thủ?
“Nô tỳ. . .nô tỳ. . .” Đại di nương lệ đẫm mặt, nàng ngoại trừ dập đầu ra thì không còn biết nói gì nữa. Liên tục nhìn về phía Nhữ Dao ra hiệu cầu cứu.
“Mẫu thân, di nương là sinh mẫu của nữ nhi, người vì nữ nhi tha cho nàng một mạng có được không? Chỉ cần người đồng ý, người muốn nữ nhi làm gì cũng được.” Nhữ Dao dập đầu đến cái thứ hai trán bắt đầu sưng đó, lê hoa đái vũ khiến người tiếc thương vô hạn.
An thị khom người đỡ nàng ta, lại nhìn sang bà tử nói: “Đại di nương dĩ hạ phạm thượng đánh hai mươi trượng cảnh cáo.” Dứt lời nàng lại nhìn sang Nhữ Dao thả mềm biểu tình: “Mẫu thân làm như vậy ngươi thấy thế nào?”
Đại di nương bị người lôi đến hình phòng lãnh trượng. Trước đó còn bị nhét vải vào miệng miễn ồn ào ảnh hưởng mọi người xung quanh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.