Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 5



Edit: Tiểu Phong Tranh

Beta: Tiểu Phong Tranh

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Thấm Xu, Câu Hành cười hì hì, sau đó lại quay mặt đi, hung hăng trừng mắt nhìn Thuần Quân một cái, ngay sau đó mở rộng hai tay, lại biến thành một con hắc ưng cực kì lớn bay đi.

Tuy rằng Câu Hành đã xuống núi, nhưng nghĩ đến hắn lời hắn nói trước khi đi, vẻ mặt Thấm Xu vẫn hoảng hốt không bình tĩnh.

Đúng lúc này, Thuần Quân vốn dĩ đứng xoay lưng với nàng, chậm rãi xoay người lại. Thấy thế, Thấm Xu không khỏi tò mò mà ngẩng đầu, nhìn hắn. Thời điểm nhìn thấy dáng vẻ Thuần Quân, trong lòng Thấm Xu không khỏi chấn động. Chỉ thấy tóc hắn đen mượt như thác nước, mặt như quan ngọc [1], mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, dáng người cao ngất giống như tùng bách.

[1] Ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp. ◇Ấu học quỳnh lâm 幼學瓊林: “Mạo xú viết bất dương, mạo mĩ viết quan ngọc” 貌醜曰不颺, 貌美曰冠玉 (Quyển nhị, Thân thể loại 身體類) Dung mạo xấu gọi là bất dương, Dung mạo đẹp gọi là quan ngọc.

Không nghĩ tới, tại nơi Thanh Khâu xa xôi, lại có thể có người lớn lên còn xinh đẹp hơn Thiên Tuyền Thiên Quân.

Lúc này, Thuần Quân đang dùng ánh mắt trong suốt còn sáng hơn cả ánh mặt trời nhìn nàng. Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Cô nương chính là Công chúa Nam Hải - Thấm Xu?” Thời điểm hắn nói chuyện với Thấm Xu, tuy rằng trong mắt bớt đi vài phần lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn rất là thanh đạm, giọng nói hắn giống như bàn thạch va chạm vào nhau, cực kỳ thanh thúy dễ nghe, khiến người nghe vô cùng thoải mái.

Chẳng qua là, nàng nghe được Thuần Quân nói ra thân phận của mình, không khỏi sửng sốt. Không phải mình đã ẩn long khí đi rồi sao? Sao hắn vẫn biết được thân phận của mình? Chẳng lẽ pháp lực của hắn đã cao đến mức cỏ Thần Ẩn cũng không che được mắt hắn?

Nghĩ đến đây, Thấm Xu nâng mắt, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Sao ngươi biết thân phận của ta?”

Nhưng Thuần Quân không trả lời câu hỏi của nàng mà nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ, cười lạnh nhạt, nói: “Công chúa, mời theo ta vào nhà nói chuyện.”

Thấm Xu hơi dừng một lát, sau đó gật gật đầu, đáp: “Được.” Vào nhà thì vào nhà, dù sao mình cũng đang có chuyện tìm hắn.

Thấy Thấm Xu đã đồng ý, Thuần Quân vươn tay, làm một động tác mời, nói: “Công chúa, mời đi bên này.” Sau đó hắn bước chân, đi phía trước dẫn đường.

Thấy dáng người vui vẻ chậm rãi đi phía trước, Thấm Xu do dự một lát, sau đó cùng Phù Quyên đi theo hắn.

Đi phía sau Thuần Quân, Thấm Xu không nhịn được trộm giương mắt đánh giá hắn. Thiên Đế đã hạ chiếu, ban hôn cho nàng và Thuần Quân, lại nói tiếp, lúc này bọn họ cũng coi như là hôn phu và hôn thê, nhưng hôm nay, mới là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Lần đầu tiên thấy Thuần Quân, Thấm Xu đúng là có kinh diễm. Nghĩ lại thì, Thuần Quân này chính là hồ ly tinh. Nếu hồ ly tinh lớn lên khó coi, sao có thể mê hoặc thế nhân? Cho nên, tuy rằng thanh danh của bọn họ không tốt lắm, nhưng diện mạo là nhất đẳng. Nhưng cho dù hắn lớn lên xinh đẹp, cũng là chỉ hồ ly tinh, bản thân mình chính là long nữ, sao có thể trở thành người một nhà với hồ ly tinh?

Chẳng qua khi nhìn hắn đi trên đường, dưới chân sinh gió, vạt áo nhẹ bay, dáng người như trúc, cũng coi như là cảnh đẹp ý vui. Ách, tạm thời quên hắn là chỉ hồ ly tinh đi.

Đang lúc tinh thần Thấm Xu rối loạn, chỉ thấy Thuần Quân xoay người lại, nói với nàng: “Công chúa, đã tới hàn xá.”

“A.” Thấm Xu vội vã gật đầu, cười nói: “Làm phiền công tử rồi.” Ngay sau đó nâng mắt, nhìn Thuần Quân dẫn mình tới trước một động phủ, phía trên còn viết hai chữ “Thanh Tuyền”. Xem ra, đây là động Thanh Tuyền Thuần Quân vẫn ở.

Thế nhưng Thấm Xu lại để ý cách đó không xa dường như còn có một động phủ nữa. Phải biết rằng, người ở sơn dã đều thích sống một mình, sẽ không sống cùng với người khác, bởi vậy, Thấm Xu thấy động phủ gần chỗ Thuần Quân, trong lòng không khỏi có chút tò mò. Vì thế, nàng chỉ vào động phủ bên cạnh, hỏi Thuần Quân: “Ngoại trừ Thuần Quân công tử, còn có người khác sống ở chỗ này sao?”

Nghe vậy, Thuần Quân sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trước kia huynh trưởng của ta cũng ở đây.”

“À.” Thấm Xu sáng tỏ, gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy sao bây giờ ngài ấy không ở đây?”

Chỉ thấy đôi mắt trong suốt phát sáng của Thuần Quân sẫm lại, sau một lúc lâu, mới nghe hắn nói: “Một năm trước đại ca ta thần hình phiêu tán, hôi phi yên diệt [2].”

[2] Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi

Nghe vậy, Thấm Xu cả kinh. Nhi tử của Thanh Khâu quốc chủ  cũng sẽ thần hình phiêu tán, hôi phi yên diệt? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Trong lòng nàng càng thêm tò mò.

Vốn nàng còn nghĩ tiếp tục hỏi, nhưng thấy đau thương tột cùng trong mắt Thuần Quân, nàng cũng không muốn tiếp tục hỏi. Vì thế, nàng lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói  với Thuần Quân: “Thấm Xu trong lúc vô ý gợi lên chuyện đau lòng của Công tử, mong rằng công tử không lấy làm phiền lòng.”

Thuần Quân nhẹ nhàng thở dài, sau đó khôi phục lại sắc mặt. Hắn nhẹ nhàng cười với Thấm Xu, nói: “Không sao. Công chúa, chúng ta vẫn nên vào trong phòng trước đi.” Nói xong hắn đi đến trước động, nhẹ nhàng niệm chú với cửa đá đang đóng chặt, chỉ nghe “Ầm vang” một tiếng, cửa đá mở ra, sau đó chậm rãi tách về phía hai bên

Thuần Quân quay đầu vươn tay với Thấm Xu, hành lễ với nàng, nói: “Công chúa, mời!”

Thấm Xu gật đầu cười với Thuần Quân, giơ tay đáp lễ lại: “Công tử có lễ.”

Hai người khách sáo một phen, Thấm Xu không từ chối nữa, nhấc chân vào động. Trong tưởng tượng của Thấm Xu, trong sơn động hơn phân nửa là màu đen tuyền, chỉ có thể dựa vào ngọn đèn dầu chiếu sáng mới có thể nhìn thấy. Không nghĩ tới nàng vừa bước vào động, lại phát hiện bên trong không chỉ có ánh sáng rực rỡ, hơn nữa còn có cảnh đẹp nàng chưa bao giờ gặp qua.

Đập vào tầm mắt đầu tiên là một mảnh hoa cỏ nở rộ, nơi xa xa có dòng suối nhỏ róc rách chảy xuôi, bên dòng suối liễu xanh rợp bóng, dường như còn nghe thấy tiếng chim nhỏ sống trên cây liễu kêu pi pi. Ở bên dòng suối, có một gian nhà trúc mộc mạc, ở bốn phía sân sau có trúc xanh rì rào, tường vi hồng phấn leo trèo khắp nơi.

Từ nhỏ đến lớn Thấm Xu vẫn luôn sinh hoạt ở Nam Hải, nhìn thấy sắc thái đẹp nhất, rực rỡ nhất cũng chỉ là san hô ở đáy biển, nào từng gặp qua cảnh sắc sơn thủy hữu tình như thế? Cho nên, trong lòng nàng lập tức kích động không thôi. Nàng hít một hơi thật sâu, dường như có thể ngửi được mùi hoa tường vi say lòng người tràn ngập trong không khí.

Lúc này, Thấm Xu không khỏi đứng núi này trông núi nọ. Nếu mình thuận theo ý chỉ của Thiên đế, gả cho người tên Thuần Quân này, có phải có thể ở lại nơi như thơ như hoa này hay không?

Nghĩ đến đây, nàng vô thức quay mặt đi, nhìn về phía Thuần Quân.

Thuần Quân thấy Thấm Xu đột nhiên quay đầu nhìn mình, hắn sửng sốt một chút, nhìn lại Thấm Xu, trong mắt hình như có ý hỏi.

Thấy khuôn mặt ưa nhìn của Thuần Quân, trái tim Thấm Xu nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay mặt lại. Hồ ly tinh không hổ là hồ ly tinh, quả nhiên lớn lên rất mê hoặc người a! May mắn mình nghị lực kiên cường, bằng không, nói không chừng thật sự bị hồ ly tinh này mê hoặc. Thích sơn quang thủy sắc này thì nhất định phải gả cho con hồ ly tinh này sao? Hừ, đợi trở lại Nam Hải, mình tự chọn một đảo nhỏ gió xuân chiếu rọi, dựa theo nơi này, tạo một cái tương tự.

Vì thế, nàng cười nhạt với Thuần Quân.

Thuần Quân hơi run, sau đó mỉm cười lại với Thấm Xu: “Công chúa, chúng ta vào nhà đi.” Nói xong dẫn nàng vào nhà trúc nhỏ màu xanh lá kia.

Mới vừa ngồi xuống, liền có một tiểu đồng chừng mười hai mười ba bưng chén trà tiến vào, dâng trà cho Thấm Xu. Tuy rằng tiểu đồng này có dáng vẻ con người, nhưng ngoại trừ gương mặt, da thịt trên người rải rác vảy cá.

Thấm Xu thấy, có chút kỳ quái. Chẳng lẽ tiểu đồng này cũng là thủy tộc? Nếu như vậy, mình là long nữ sao lại chưa từng gặp qua? Nếu không phải thủy tộc, sao trên người hắn lại rải rác vẩy cá?

Dường như hiểu ra thắc mắc trong lòng Thấm Xu, Thuần Quân vội vàng nói: “Công chúa, Phục Sinh là Xích Xích biến thành. Ngoại trừ Thanh Khâu thì nơi khác không có.”

Thấm Xu nghe xong, trong lòng hiểu rõ. Hóa ra là chỉ có ở Thanh Khâu, khó trách mình chưa từng nhìn thấy.

Thuần Quân lại nhìn Thấm Xu cười cười, nhẹ giọng nói: “Công chúa, mời uống trà.”

“Đa tạ công tử.” Thấm Xu cười đáp lễ với hắn, sau đó cầm lấy trong chén trà trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tuy là lướt qua, nhưng cũng nhận ra hương vị. Nước trà vừa vào miệng, trong lòng nàng cả kinh, kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: “Thuần Quân công tử, ở đây cũng có trà Nguyên Dương?” Không phải ông chủ quán trà kia nói ở đây không có trà Nguyên Dương sao?

Thuần Quân hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Không biết so với trà Công chúa uống ở Nam Hải có khác không?”

“Không khác.” Thấm Xu thành thành thật trả lời.

“Vậy tốt rồi, cũng không uổng công ta cố ý tìm để thết đãi.” Dứt lời, hắn lại hỏi: “Đúng rồi, không biết Công chúa ngàn dặm xa xôi từ Nam Hải đến Thanh Khâu tìm tại hạ, có việc gì sao?”

Nghe vậy, Thấm Xu ngẩn người. Mục đích nàng tới, dĩ nhiên là muốn giải trừ hôn ước với hắn, nhưng mà, nên mở lời với hắn thế nào đây? Chung quy không thể nói mình ghét bỏ hắn chỉ là một con hồ ly nên không muốn thành thân với hắn được.

Nhìn Thấm Xu cúi đầu, chân mày hơi chau, Thuần Quân lại nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: “Công chúa?”

Nghe được giọng nói thúc giục của Thuần Quân, Thấm Xu hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhưng nhìn khuôn mặt của Thuần Quân, trong lòng nàng không khỏi nhảy dựng lên. Hồ ly tinh này, đúng là lớn lên quá mê người.

Vì thế, Thấm Xu nhẹ nhàng khụ hai tiếng, sau đó chuyển ánh mắt sang hướng khác, nói: “Thuần Quân công tử, lần này ta đến đây, là vì việc Thiên Đế ban, ban hôn cho, cho ngươi và ta, ta, ta……” Những lời sau đó, Thấm Xu thực sự không biết nên nói như thế nào.

Thấy Thấm Xu ấp a ấp úng nói không rõ, Thuần Quân cắt đứt lời nàng, nói: “Về việc này, tại hạ cũng có chuyện muốn nói với Công chúa.”

“Hả?” Thấm Xu quay đầu lại, thấy vẻ mặt Thuần Quân nghiêm nghị, nàng ngẩn người, vội hỏi, “Không biết Thuần Quân công tử có chuyện gì muốn nói với ta?”

Lúc này, trên mặt Thuần Quân hiện lên vẻ lúng túng khó có được, dừng lại hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Công chúa, tại hạ đã có hôn ước với người khác, xin thứ cho tại hạ…… Không thể cưới Công chúa làm vợ.”

Nghe Thuần Quân nói xong, Thấm Xu ngẩn ngơ, ngay sau đó cười to nói: “Vậy thật tốt quá! Thuần Quân công tử, ta cố ý tới tới tìm ngươi, chính là muốn nói với ngươi, ta không muốn gả cho ngươi theo ý chỉ của Thiên đế.”

Nghe Thấm Xu nói như vậy, Thuần Quân nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cười cười, nói: “Vậy thì tốt rồi. Nếu hai chúng ta đều không muốn hôn sự này, nói vậy Thiên Đế cũng sẽ không cưỡng cầu, hẳn là sẽ hủy bỏ hôn sự này của chúng ta.”

Thấm Xu cười tủm tỉm gật gật đầu, nói: “Thuần Quân công tử, không bằng bây giờ hai chúng ta đến Thiên đình, cùng xin Thiên đế thu hồi ý chỉ đi.”

Nghe vậy, Thuần Quân trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.