"Ta ở trong mắt ngươi đã không còn là gì, phải không..."
Không đợi Ngụy Vô Song trả lời, A Kiệt vội chạy ra khỏi động. Bên trong chỉ còn Ngụy Vô Song cùng Nam Cung Xá Thành.
"A Kiệt gọi tiền bối là Tứ thúc, tiền bối chắc hẳn là bào đệ của tiền Môn Chủ?"
"Đúng vậy...ta là Nam Cung Xá Thành..."
"A Kiệt hắn...Không...Nhất định không phải là A Kiệt làm, hắn nhất định không thể độc ác như vậy."
"Không phải Kiệt nhi...là ả nữ nhân kia..."
"Nữ nhân?"
"Hết thảy đều là báo ứng! Báo ứng! Ha ha ha ha...Báo ứng..."
[Huynh đệ Nam Cung Gia, Xá Dư, Xá Thành cùng biểu muội Yến Thanh Thanh là thanh mai trúc mã. Xá Thành từ nhỏ đã có tình cảm với nàng biểu muội xinh đẹp thông minh, nhưng Yến Thanh Thanh trong lòng chỉ thích đại biểu ca Nam Cung Xá Dư.
Xá Dư đối với Yến Thanh Thanh cũng chỉ có tình cảm huynh muội, Yến Thanh Thanh lại nghĩ chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu hắn, một lúc nào đó biểu ca sẽ nhận ra tình cảm của mình. Không ngờ một ngày, mẫu thân của A Kiệt lại xuất hiện.
Xá Dư lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân của A Kiệt trong lòng đã nảy sinh tình cảm, chỉ vài ngày sau liền mang sính lễ tới cửa cầu hôn. Đến ngày hai người thành thân Yến Thanh Thanh mới biết biểu ca đã bị người khác cướp đi mất. Nhưng nàng không phải loại người chỉ ngồi một chỗ chờ chết, nhanh chóng mưu tính để trở thành thiên phòng* của Nam Cung Xá Dư.
Yến Thanh Thanh vốn tưởng rằng đến khi chính thất phu nhân qua đời, vị trí Môn Chủ Phu Nhân nhất định sẽ đến tay mình. Không ngờ Xá Dư vẫn không muốn phong nàng làm chính thất, cho dù nàng sinh được bốn đứa con vẫn không thể cùng A Kiệt ăn chung một mâm.]
"Đại ca vẫn nghĩ cái chết của Đại tẩu có điểm kỳ lạ, cho đến ba năm trước, hắn vô tình nghe được ta cùng ả nữ nhân kia nói chuyện, biết được Đại tẩu... là do ta cùng ả hợp mưu hại chết..."
[Nam Cung Xá Dư cũng không ra lệnh xử tử hai người, thê tử đã mất, hắn cũng không muốn lại mất thêm hai người thân. Không ngờ hai kẻ vừa được hắn tha mạng, lại quay ngược trở về dùng Nguyệt Tiên Tử hạ độc hắn.]
"Nguyệt Tiên Tử? Là kịch độc sao?" Ngụy Vô Song chưa từng nghe qua loại độc này.
"Độc! Rất độc! Trong thiên hạ không có loại độc nào so sánh được. Đại ca chính là vì không chịu nổi dày vò mới phải tự chấm dứt tánh mạng."
"Nam Cung Môn Chủ chết do tự sát?"
"Nguyệt Tiên Tử là kì dược bí truyền của Yến gia, không có thuốc giải....Người trúng Nguyệt Tiên Tử, mỗi ngày đầu tháng, thân thể sẽ giống như đang chịu xử lăng trì, liên tục mười hai canh giờ, da thịt trên người giống như bị từng đao từng đao cắt xuống. Cho dù là Đại ca cũng không thể chịu đựng nổi."
"Nguyệt Tiên Tử...tên rất đẹp..." nhưng cũng rất tàn độc.
"Kiệt nhi...cũng đã chịu được ba năm..."
"Ngươi vừa rồi nói cái gì?" Ngụy Vô Song một chưởng đánh vào tảng đá, nhảy đến trước mặt Nam Cung Xá Thành nắm lấy tóc hắn, "A Kiệt cũng bị các ngươi hạ Nguyệt Tiên Tử?" Thanh âm giống như đến từ âm ti địa ngục.
"Kiệt nhi rất giống Đại ca...Yến Thanh yêu thương hắn còn hơn con ruột..."
"Ta không muốn nghe cái này!" Ngụy Vô Song nắm tóc Xá Thành, đập đầu hắn vào tảng đá, "A Kiệt có phải cũng trúng Nguyệt Tiên Tử hay không? Nói đi!"
Nam Cung Xá Thành tiếp tục nói, "Ả nữ nhân đó có thể hạ độc với cả đứa trẻ mà ả yêu thương như Kiệt nhi... Ả điên rồi...điên rồi...Ả sẽ giết ta...giết ta...Cho nên ta muốn giết ả trước...Ta muốn giết ả! Ai ngờ nữ nhân kia lại luyện được Toái Tâm Chưởng thức thứ sáu...Ả nói là ta hại chết Đại ca...Muốn ta ở trong này sống không được chết không xong..."
Ngụy Vô Song ném Nam Cung Xá Thành vào vách đá, máu chảy loang lổ.
"Nguyệt Tiên Tử...A Kiệt...ba năm...Ha ha ha ha..." Ngụy Vô Song không rõ là mình đang cười hay đang khóc...
- ---------
Nhìn bóng dáng A Kiệt, đến bây giờ Ngụy Vô Song mới phát hiện thì ra hắn đơn bạc như vậy. Đều là thanh niên nam tử như nhau, cơ thể A Kiệt so với hắn lại không bằng một nửa...
"Có lạnh không?"
"Lạnh..."
Ngụy Vô Song tiến lên, đứng phía sau ôm lấy A Kiệt, dùng áo choàng che cho cả hai, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của hắn.
"Khi đó vì sao không nói với ta?"
"Khi nào?"
"Hai năm trước, khi ta đến Nam Cung Môn..."
A Kiệt mạnh mẽ xoay người lại, đôi tay nắm chặt hai vai Ngụy Vô Song, "Ta có! Ta có! Ta như thế nào lại không muốn nói với ngươi? Ngay lúc ta sống không bằng chết thì ngươi lại đến, lúc đó ta nghĩ...đã có thể thoát khỏi ma kế của Nhị nương...Nhưng cho dù ta ám thị thế nào ngươi cũng không thèm để tâm. Trước mặt ngươi dù là thổ huyết hay ngất đi, chỉ cần Nhị nương nói một câu ta nhiễm phong hàn ngươi liền tin ngay. Cứ như vậy mà rời khỏi Nam Cung Môn..."
"Thực xin lỗi..." Lúc ấy, hắn cùng Kỳ Nhi đang bị rất nhiều người đuổi giết, hắn lại không muốn liên lụy Nam Cung Môn đành phải vội vã rời đi. Sau nghe được A Kiệt thuận lợi kế nhiệm chức vụ Môn Chủ, hắn cũng yên tâm.
"Ngươi không cần xin lỗi! Ta thật là khờ! Ngay cả huynh đệ ruột thịt bên cạnh cũng có thể phản bội ngươi, Nhị nương giống như thân mẫu vẫn có thể hạ độc ngươi...Còn đi tin tưởng một vị nghĩa huynh kết bái...Muốn sống trên đời phải dựa vào chính mình...Những người khác không ai đáng tin cậy..."
Đôi mắt của A Kiệt tràn đầy âm lãnh, làm cho Ngụy Vô Song không khỏi sợ hãi, "Không phải như thế!"
"Ngươi đi đi!... Trước mặt ngươi bây giờ là một tên Môn Chủ lãnh huyết vô tình, tay dính đầy máu, không còn là một con sên yếu đuối lúc trước..."
"Ta sẽ đi! Ngươi cho ta biết, ba năm nay ngươi làm thế nào chịu đựng được Nguyệt Tiên Tử?"
"Cha trước khi chết mang hết nội lực truyền cho ta, chỉ cần dùng nó tu luyện...mỗi ba tháng mới phát tác một lần."
"Cho nên ngươi mới phải mỗi ngày mỗi đêm đều luyện công?"
"Ta vẫn muốn sống! Cha ta đã chết không minh bạch, ta đã hứa với cha nhất định sẽ đoạt được chức Môn Chủ, không để cơ nghiệp tổ tông rơi vào tay Nhị nương..."
"Bao lâu nữa sẽ lại phát tác?"
"Không biết..." Nếu phải tính ngày tính tháng chờ đợi, hắn sẽ hóa điên...
- ---------
Quần Ngạo cùng Kỳ Nhi từ lúc nào đã đứng giữa đường chờ Ngụy Vô Song.
"Các ngươi vì sao đến đây?"
"Đại ca trong thư nói không rõ ràng, ta thấy lo lắng liền đưa Kỳ Nhi đến đây." Bọn họ ở trọ tại một thị trấn nhỏ gần Nam Cung Môn.
"A Kiệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ta hiện tại không có thời gian giải thích cho ngươi. Ta cần một con ngựa!"
Quần Ngạo dắt ra một con ngựa cao lớn mạnh khỏe, "Trạm dịch trên đường cũng đã an bài thỏa đáng, Đại ca cầm theo lệnh bài này, nhìn thấy lệnh bài bọn họ sẽ thay ngựa cho ngươi."
"Tốt lắm! Ta đi đây!"
"Đại ca! [Dược Vương Lâm Tề] không biết có chịu gặp ngươi hay không?" Nghe đồn hắn chưa bao giờ chịu gặp người lạ.
"Ngạo ca, ngươi không cần quan tâm, Lâm Tề nhìn thấy Đại ca của ngươi sẽ rất vui vẻ." Kỳ Nhi lạnh lùng nói.
"Ách...Kỳ Nhi..." Ngụy Vô Song đau đầu hô to một tiếng [Giá------!], thúc ngựa chạy đi.
- ---------
"Ngạo ca, chúng ta đi thăm Kiệt ca được không?" Kỳ Nhi hỏi.
"Ân."
- ---------
"A Kiệt, ngươi rốt cuộc đưa mẹ ta đi đâu?" Nam Cung Đình, Hạo, Phi, Vũ, bốn người xếp thành một hàng đứng chắn trước mặt A Kiệt.
"Đại ca, chúng ta đã hai năm không nhìn thấy mẫu thân, cầu ngươi cho ta gặp mẹ đi!" Nam Cung Phi khóc rất đáng thương.
"Nhị nương rất khỏe. Các ngươi mau quay về biệt uyển đi, không có lệnh của ta không được bước vào Nam Cung Môn!"
"Vì cái gì?" Nam Cung Đình chỉ vào A Kiệt nói, "Cha cũng không có nói sẽ truyền chức Môn Chủ cho ngươi. Là ngươi vì đoạt chức Môn Chủ đã giết hại Tứ thúc, giam lỏng mẫu thân, đuổi chúng ta đến biệt uyển. Nam Cung Kiệt! Tên đại nghịch bất đạo ngươi căn bản không xứng....."
Ba ba ba ba-----! Bốn cái tát vang dội đánh cho Nam Cung Đình đầu óc choáng váng.
"Chỉ là con cái thiên phòng* lại có thể làm càn như vậy!"
"Ngươi...ngươi là ai?" Nam Cung Đình nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt ngay lập tức quên đi đau đớn.
"Kiệt ca, đã lâu không gặp!"
"Kỳ Nhi...ngươi là Kỳ Nhi?"
Kỳ Nhi mười một tuổi cao lên rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh cũng nhỏ nhắn hơn, sắc vóc rõ ràng đã trở thành một thiếu niên.
"Không chỉ là ta, còn có..." Kỳ Nhi nhìn về phía sau.
"Triển đại ca..."
Quần Ngạo vươn tay vuốt ve hai má A Kiệt, "Là Nam Cung Gia không có cơm ăn hay là Hoài Lĩnh mất mùa..."
A Kiệt hai tay nắm chặt, "Đi...Ta hiện tại không có thời gian đón tiếp các ngươi...Cút đi!" Ba ngày nữa Nguyệt Tiên Tử sẽ phát tác...
"Cút đi?" Hai mắt Quần Ngạo bắt đầu nổi lên màu đỏ tươi, nắm cổ áo A Kiệt kéo mạnh, "Như thế nào? Muốn đuổi ta?"
"Ngạo ca, muốn giáo huấn tiểu đệ thỉnh vào bên trong, đừng để người khác chê cười!" Kỳ Nhi tốt bụng đề nghị.
"Cũng tốt, xú tiểu tử cút vào trong cho ta!" Quần Ngạo một cước đá tung cửa lớn, mang A Kiệt ném vào trong.
Đại môn vừa đóng lại, bên trong lập tức truyền ra thanh âm hình cụ loạn xạ, "Xú tiểu tử, thật to gan, dám bảo Triển Quần Ngạo ta cút đi!" Tiếng đánh đập la ó chửi mắng vang khắp cả Nam Cung Môn.
"Ai... âm thanh thật êm tai..." Kỳ Nhi ngẩng đầu nhìn trời, cầu vồng sau cơn mưa đẹp đến kỳ lạ...