Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 40



"Ta không làm tề quân, ngươi thú ta được không?"

Ngụy Vô Song đang giữa trời nắng giống như bị Thiên Lôi đánh trúng, đánh cho hắn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn được.

"Vô Song ca..." Duy Nhất rụt rè kéo kéo tay áo Ngụy Vô Song, căng thẳng chờ đợi hắn trả lời.

"Ngươi có biết vừa rồi ngươi nói gì không?"

"Biết...."

"Biết cái gì?" Quát lớn một tiếng làm Duy Nhất sợ tới mức lui về sau vài bước, "Gả cho ta nghĩa là từ nay về sau Triệu Gia ngươi không được gần gũi nữ tử có hiểu không?"

"Hiểu....."

"Ngươi hiểu? Hiểu cái gì? Bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám..."

"Mười tám tuổi vẫn chưa thành gia lập thất mà đòi gả cho một nam nhân, chẳng lẽ nữ nhân không thể làm cho Tiểu Hầu Gia đây tận hứng sao?"

"Ta không có......"

"Không có? Đừng nói ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân đi! Duy Nhất nhà ngươi nếu không phải quậy phá dân chúng thì phải làm phiền Hầu Gia mới vừa lòng sao? Ngài nhất định đang rất lo lắng đứa con bảo bối có phải mắc bệnh khó nói hay không? Triệu Gia có phải về sau không có kẻ nối nghiệp hay không?"

"Vô Song ca...."

"Triệu Duy Nhất, nghe đây, ta không có thời gian cùng ngươi đùa giỡn. Mau trở lại kinh thành đi!"

"Không!" Duy Nhất dùng tay áo lau mũi, "Tại sao lại nói như vậy? Nếu không thể ngươi từ chối là được, tại sao lại nặng lời như vậy.....Ô ô ô........" Tiểu Hầu Gia được cưng chiều hết mực làm sao chịu bị người khác mắng mỏ, rốt cuộc nhịn không được ngồi bệt xuống đất mà khóc. Ngụy Vô Song cũng không để ý, cứng rắn bước đi.

Đồng bệnh tương lân, Duy Nhất đến lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ cảm giác của Hải Đàm......ô ô ô......không được người ta thích......

"Ngươi nói dối! Là ngươi thích ta!" Bằng không cũng sẽ không vì hắn đả thương Hải Đàm...

"Không thèm nói với ngươi!"

"Ta sẽ không buông tha đâu! Ngươi nhất định sẽ thích ta!"

Tiểu tử ngốc..........

- ---------

Kỳ Nhi ở bên cạnh Hải Phượng Hoàng, Ngụy Vô Song cũng nhân cơ hội này tu dưỡng thân thể. Lần trước luyện công đã tổn thương kinh mạch, lần này lại cùng Hải Đàm giằng co hao tốn không ít chân khí, thân thể đã sắp chịu không nổi, nếu không kịp thời điều dưỡng có thể sẽ gục ngã nay mai.

"Vô Song ca, chúng ta đi đâu?"

"Thiên Sơn." Tử quả đã cho Duy Nhất ăn, muốn mau hồi phục phải dùng Tuyết Liên thay thế, "Không phải [chúng ta], chỉ một mình ta đi, ngươi không được đi theo!" Nói dứt lời Ngụy Vô Song liền giơ roi thúc ngựa đi.

"Ta càng muốn đi theo!" Duy Nhất liều mạng đuổi theo phía sau, nghĩ thầm con ngựa này bỏ ra năm nghìn lượng để mua thật không uổng phí, lại không biết người phía trước đang cố ý đi chậm lại, nếu không hắn có bỏ ra một vạn lượng cũng uổng công. 

- ---------

"Vô Song ca, đồ ăn chuẩn bị xong rồi!"

"Không ăn."

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Nhảy sông tự vẫn, ngươi đi không?"

"Đi."

- ---------

Nửa đêm, Ngụy Vô Song bước xuống giường uống nước.

"Ôi!"

"Là ai?" Thắp nến nhìn, thì thấy tên Tiểu Hầu Gia phiền phức kia đang nằm dưới đất, một tay ôm bụng kêu đau.

"Ngươi.......tên ngu ngốc! Không sợ lạnh chết à?"

"Ta sợ ngươi nhân lúc ta ngủ bỏ ta lại...." nên mới lặng lẽ ôm chăn đệm đến cạnh giường thủ sẵn. 

Thấy hắn môi lạnh đến nỗi thâm tím cả lên, Ngụy Vô Song vừa tức vừa đau lòng, bước đến ôm hắn nhét vào chăn, rồi lại ôm chăn vào lòng, vận khởi nội công sưởi ấm cho hắn, "Ngày mai bắt đầu dạy ngươi một chút nội công tâm pháp."

"Ngươi không đuổi ta đi?"

"Bị bám dính như vậy còn thoát thân được sao?"

"Ha ha....." Duy Nhất trong lòng thầm hô vạn tuế.

Từ hôm đó, cứ chạng vạng tối Duy Nhất lại tự động leo lên giường Ngụy Vô Song chiếm cứ một nửa. Ngụy Vô Song đuổi đi, hắn liền dùng vẻ mặt đáng thương nói rằng khí hậu ở đây lạnh hơn kinh thành, nằm một mình hắn không ngủ được.

"Cái tên này..." Ngụy Vô Song lấy tay chọc lên má Duy Nhất. Tiểu Hầu Gia ngủ càng say hắn càng phải chịu khổ, mỗi đêm đều bị ôm chặt như vậy, trừ phi là Liễu Hạ Huệ* mới có thể bình tâm không loạn....

"Ngô....Vô....Song ca....."

"Duy Nhất..." Môi hồng mê người ở trước mặt mấp máy mấp máy, Ngụy Vô Song nhẹ nhàng hôn, hương vị ngọt lịm, nhưng tâm lại đau.

- ---------

"Vô Song ca nhìn xem....Vô Song ca!"

Ngụy Vô Song thương thế đột nhiên bộc phát, tê liệt ngã xuống đất, trên mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra, "Ta không sao...Đỡ ta đứng lên!" Xem ra phải mau đến Thiên Sơn, nhưng chỉ sợ lúc đó Tuyết Liên vẫn chưa nở.

Không phải đóa Tuyết Liên nào cũng quý hiếm, chỉ có Tuyết Liên đang nở rộ mới là thánh phẩm chữa thương, nếu qua khỏi mấy canh giờ hoa nở, lập tức trở thành vô dụng.

Ngụy Vô Song điều tức một lúc, đã tạm áp chế được huyết khí, "Duy Nhất..mau thu dọn hành lí, chúng ta đi!"

"Được!"

- ---------

Trên thảm cỏ ở biên giới Thiên Sơn, các cô gái chăn dê xiêm y diễm lệ xinh đẹp, cưỡi trên những con kỵ mã vui vẻ chơi đùa, cất cao chất giọng trong trẻo. Gặp mỹ nữ phong tình liền khiến cho Duy Nhất cảm thấy hưng phấn, nghĩ thầm sau khi tìm được Tuyết Liên, nhất định phải tá các nàng về họa tranh. Đi tiếp một lúc thì gặp rất nhiều lều trại, một nhóm các cô nương nhìn thấy Ngụy Vô Song liền hết thảy xông tới.

"Đại ca, ngươi đi một mình à?" Các nàng nhìn quanh hỏi.

"Kỳ Nhi không có đi với ta."

"Thật tốt quá!" Các cô nương vui mừng bám lấy tay Ngụy Vô Song, một bên ôm thắt lưng một bên dựa vào ngực, hoàn toàn không để mắt đến Duy Nhất.

"Các ngươi tránh ra!"

"Ngươi là ai?" Các nàng lúc này mới chú ý đến người đứng sau lưng Ngụy Vô Song, bộ dạng cũng không tệ.

"Không cần ngươi quản! Mau buông Vô Song ca ra!" Cái gì gọi là ghen tuông, chính là như vậy.

"Tiểu lang quân, Đại ca là gì của ngươi? Dựa vào cái gì muốn chúng ta buông ra?" Vất vả lắm tên Kỳ Nhi tiểu ác lang kia mới không đi theo, các nàng làm thế nào lại bỏ lỡ cơ hội.

Duy Nhất lúng túng nói, "Hắn là....hắn là......." 

Ngụy Vô Song nhìn hắn cười mỉm.

"Đại ca, chúng ta đi!"

Mắt thấy Ngụy Vô Song sắp bị một đám sói nuốt sống, Duy Nhất nhịn không được hô lớn, "Hắn là phu quân của ta!"

"Đại ca?"

Ngụy Vô Song không nói gì, nhìn Duy Nhất đỏ mặt một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ai da........thực đáng tiếc!" Các cô nương mất hứng buông tay Ngụy Vô Song rời đi, có thê thất ở bên cạnh, các nàng cũng không muốn làm càn.

"Dưới đất có gì mà ngươi nhìn?"

"...Các nàng....ta......." Tuy rằng chính mình muốn gả cho Ngụy Vô Song, nhưng Duy Nhất dù sao cũng là nam nhi, trước mặt mọi người nói ra như vậy dĩ nhiên xấu hổ chết được.

"Đây không phải khách quý của chúng ta sao?" Một lão hán mặc y phục dân tộc bước đến, tay đặt lên ngực trái cúi đầu chào cung kính.

"Mã Y đại thúc!"

- ---------

"Nhận được tín hàm của ngài, lão đã cử người đến canh giữ Tuyết Liên, ba ngày sau Tuyết Liên sẽ nở." Mã Y lão hán rời ghế đích thân châm rượu cho Ngụy Vô Song, nhìn thấy Duy Nhất ngồi bên cạnh liền hỏi, "Đây cũng là thê tử của tây ngõa?"

"Đúng vậy." Ngụy Vô Song rành mạch đáp.

"Chúc mừng tây ngõa lại có hiền thê." Con trưởng của Mã Y lão hán đứng lên chúc mừng, các tộc nhân cũng liền hướng Duy Nhất kính rượu. Duy Nhất uống được vài chén đã ngà ngà say. Ngụy Vô Song liền cáo lỗi ôm hắn về nghỉ tạm.

Là phu thê dĩ nhiên phải ở chung một lều.

"Bọn họ........vì sao....vì sao gọi ngươi là tây ngõa?"

"[Tây ngõa] nghĩa là [ân nhân]."

"Nga.....nói vậy........ngươi đã cứu bọn họ?....Ngươi như thế nào......ở khắp nơi.....đều........ đều....cứu được người.......?" 

"Đừng nháo!" Hầu hạ một con ma men cũng thật không dễ dàng, "Được rồi, ngủ đi!", cẩn thận đắp chăn, phất tay tắt nến.

Duy Nhất chui vào ngực Ngụy Vô Song hỏi, "Ngươi sẽ không đổi ý?"

"Đổi ý cái gì?"

"Ngươi vừa rồi đã thừa nhận...."

"Thừa nhận cái gì?"

"Ta là thê tử của ngươi."

"Vậy sao? Ta nói là thê tử của tây ngõa."

"Ngươi là tây ngõa."

"Ta họ Ngụy, không phải họ [Tây]."

"Ngươi xấu lắm! Ô ô ô....ân........"

Ngọt quá, vừa rồi cho hắn uống rượu trái cây thật là hợp!

- ---------

"Bị sói ăn rồi?"

"Đúng vậy, phụ thân!"

Ngạc Nhĩ Đa trên người có rất nhiều vết cào, xem ra đã cùng bầy sói đấu nhau một trận, "Con chỉ mang về được caí này!" 

Hộp gỗ mở ra, bên trong có một gốc cây mang theo đóa Tuyết Liên chưa nở, "Mang nó đặt vào khe núi băng, năm ngày sau sẽ nở."

"Khe núi băng? Ai lại chịu được lạnh như vậy?"

"Tây ngõa công lực thâm hậu........."

"Không thể, tây ngõa đang bị thương...."

"Ta đi!" Duy Nhất đột nhiên bước vào nói.

- ---------

Nhất định phải đi vào khe núi băng, Tuyết Liên không có đất phải đặt ở chỗ cực hàn mới có thể nở rộ....Phải  ở lại canh giữ một bên, để Tuyết Liên hấp thụ tinh khí của con người......Còn có, ngàn vạn lần không được ngủ.....

Duy Nhất nhớ kỹ lời dặn của Mã Y lão hán, đi vào khe núi băng canh giữ cẩn thận, nhìn chằm chằm Tuyết Liên sợ chớp mắt một cái nó sẽ biến mất. Lạnh quá, sớm biết đã mặc nhiều một chút, bụng cũng đói quá..................Không được ngủ.......không được ngủ......

- ---------

Ai phá hắn, hắn còn muốn ngủ, đừng phá, đã bảo đừng phá!

"Còn phá ta tru di cửu......Vô Song ca?"

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

"Tuyết Liên...." Duy Nhất vội đẩy Ngụy Vô Song ra, "Tuyết Liên? Nguy rồi, Tuyết Liên đâu? Tuyết Liên đâu?"

"Mất rồi!"

"Mất rồi..." Nước mắt liền kéo đến.....

"Ở trong bụng ta."

"Nghĩa là....."

"Cũng nhờ ngươi, Tuyết Liên đã nở được. Nhưng mà ngươi mang Tuyết Liên đến rồi, còn ở lại đây làm gì?" 

"Mã Y đại thúc nói phải có người ở lại cho Tuyết Liên hấp thu tinh khí nó mới nở."

"Cái gì? Chuyện hoang đường vậy ngươi cũng tin? Ngu ngốc!" Hại hắn lo lắng chết khiếp.

- ---------

"Mã Y đại thúc, lão vì sao lại nói với Duy Nhất....."

"Hắn quả nhiên rất xứng đôi với tây ngõa." Nhìn thấy Ngụy Vô Song bước vào, Ngạc Nhĩ Đa vội cúi người hành lễ, "Ta sẽ đến gặp Triệu công tử bồi tội."

"Các ngươi cố ý......"

"Tây ngõa không thể thú hắn." Mã Y lão hán đột nhiên ngắt lời Ngụy Vô Song, "Hắn là con trai của Tịnh Khang Hầu Gia, trong tay nắm giữ lệnh bài tam quân, Hoàng Đế Thiên Triều làm thế nào có thể để hắn cùng tây ngõa hợp đôi?"

- --

===========================

*Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe vớiđàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.