Tam Thế

Quyển 1 - Chương 5-6: Ngoại truyện 3. Ngọc Thất (tam)



Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở Đại Yến, Hạo Thiên dẫn binh lính trở về Tề quốc, ta cũng bị áp giải theo.

Mùng bảy tháng mười một, Hạo Thiên trở về mang theo tin Tề quốc toàn thắng, Yến quốc đại bại, nhưng cả thành không ai vui mừng, cũng chẳng ai hát vang khúc ca khải hoàn, bởi thê tử của người chỉ huy cuộc chiến này, thái tử phi của họ đã chết. Cả thành không khí nặng nề, phủ trắng màu khăn tang.

Lúc mới biết tin, lòng ta như bị chìm trong băng lạnh, lồng ngực trống rỗng đến khó chịu, hệt như bị ai khoét mất tim mất phổi, như bị ai rút mất một nửa linh hồn. Mới một năm trước đây thôi, muội ấy còn bận rộn học lễ nghĩa, nữ công để chuẩn bị xuất giá; mới vài tháng trước đây thôi, muội ấy còn viết thư cho ta, từng câu từng chữ đều tràn đầy niềm vui, hạnh phúc cùng hy vọng của một người lần đầu nếm thử tư vị của ái tình. Vậy mà giờ đây, Tiểu Diệp lanh lợi, đáng yêu của ta chỉ còn là một đống huyết nhục mơ hồ, chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo nằm trong quan tài mà thôi.

Tiểu Diệp của ta, muội muội song sinh thuần khiết thiện lương của ta…

Yến quốc diệt vong, hoàng tộc không còn; phụ vương, mẫu hậu lựa chọn chết cùng xã tắc; Hạo Thiên coi ta như kẻ thù, bây giờ lại đến lượt muội bỏ rơi ta. Tiểu Diệp, muội nói đi, ta phải tiếp tục sống nốt quãng đời còn lại như thế nào đây?

Không còn mục tiêu để tiếp tục sống, không còn người thân làm chỗ dựa tinh thần, ta sống mà không bằng chết, hằng đêm đều bị ác mộng giày vò. Ta cứ tưởng bản thân từ trước đến giờ đều rất kiên cường, không ngờ trải qua bao biến cố, bị giam trong đại lao Tề quốc chưa đến bảy ngày, ta đã hoàn toàn sụp đổ. Có nhiều đêm tỉnh dậy từ ác mộng, ý thức được bản thân chỉ còn lại một mình trên thế gian này, ta chỉ muốn kết thúc mạng sống, chấm dứt tất cả. Chết, sẽ không còn cảm thấy khổ đau. Chết, sẽ không còn cảm thấy day dứt. Dù sao thì tất cả cũng từ ta mà ra. Dù sao thì ta cũng không còn trách nhiệm nào phải gánh vác. Dù sao thì trên thế gian này, cũng chẳng còn ai cần ta cả.

Chết, đôi khi cũng là một sự giải thoát. 

Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu ta cả trăm cả ngàn lần, giày vò ta cả ngày lẫn đêm. Cho đến một ngày, ta phát hiện ra cái chết của Tiểu Diệp không chỉ đơn giản như vậy.

Hôm đó, ta vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng quen thuộc thì mơ hồ nghe thấy mấy tên gác ngục xì xào bàn tán về vị thái tử phi quá cố của chúng. Dường như Tiểu Diệp rất được lòng người Tề quốc, ngay cả một tên gác ngục cũng cảm thấy tiếc thương cho cái chết đột ngột của muội ấy: “Hồng nhan quả nhiên bạc mệnh, số thái tử phi thật khổ mà, còn trẻ như vậy mà đã… Ài…”.

Một tên khác lại hỏi: “Vậy ngươi có biết vì sao thái tử phi lại chết không?”.

Tên kia lập tức đáp lời: “Đương nhiên rồi, chuyện này cả thành đều biết, cũng chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới chẳng hay điều gì thôi. Sức khỏe thái tử phi vốn không tốt, mới vừa thành thân lại phải xa cách với thái tử trong một thời gian dài, nhớ nhung quá nhiều trở thành tâm bệnh, ngay cả ngự y cũng phải bó tay. Vốn tưởng chỉ cần thái tử trở về là mọi chuyện lại ổn thỏa, không ngờ thái tử phi lại chẳng thể cầm cự nổi đến lúc đó”.

Sức khỏe không tốt?

Nhớ nhung thành tâm bệnh?

Vì vậy mà chết?

Nghe đến đây, ta đột ngột vùng dậy, cao giọng hỏi lại mấy tên gác ngục: “Các ngươi nói gì? Thái tử phi của các ngươi vì tâm bệnh mà chết?”.

Có lẽ mấy tên gác ngục không ngờ một tù nhân vẫn luôn im hơi lặng tiếng như ta lại đột nhiên cao giọng chất vấn, vậy nên phải mất một lúc lâu chúng mới kịp phản ứng lại: “Đúng. Đích thân thái hậu đã bố cáo với thiên hạ như vậy mà, sao có thể không là thật được? À, mà ngươi là Diệp Thất, muội muội song sinh của thái tử phi đúng không? Chậc, Yến quốc đúng là thảm bại mà. Đất nước diệt vong, Yến vương Yến hậu chết cùng xã tắc, ngươi lại bị giam cả đời trong lao ngục Đại Tề, ngay cả thái tử phi cũng chẳng thể thoát khỏi kết cục bi thảm ấy”.

Tên gác ngục lải nhải hồi lâu, nhưng ngoài nguyên nhân cái chết của Tiểu Diệp ra, ta chẳng còn nghe được gì hết. Sức khỏe không tốt? Chết vì tâm bệnh? Sao có thể! Sức khỏe của muội ấy ta rõ hơn ai hết, từ nhỏ muội ấy đã tập võ, cơ thể rất khỏe mạnh, rất hiếm khi ngã bệnh, nếu có cũng chỉ là nhiễm phong hàn thông thường. Muội ấy cũng không phải người đa sầu đa cảm, không thể vì quá nhớ nhung ái nhân mà lâm bệnh qua đời được. Muội ấy không thể chết một cách lãng nhách như thế, trừ phi…

Trừ phi đó chỉ là cái cớ thái hậu dùng để che mắt thiên hạ!

Trừ phi cái chết của Tiểu Diệp vẫn còn nhiều ẩn tình buộc phải che giấu!

Chỉ có cách giải thích như vậy mới hợp tình hợp lý. Cái chết của Tiểu Diệp còn quá nhiều điểm đáng ngờ, ta phải làm sáng tỏ mọi chuyện, không thể để muội ấy chết oan ức như vậy được. Bởi vậy, ta túm lấy áo một tên đứng gần qua khe hở, nói gần như gào lên: “Đưa ta đến gặp Hạo Thiên! Ta có chuyện cần nói với thái tử của các ngươi!”.

Tên gác ngục bị ta túm áo nào chịu nghe theo. Hắn không ngừng giãy giụa hòng muốn thoát ra, miệng không ngừng chửi rủa: “Ả tiện nhân này! Mau bỏ tay ra khỏi áo của ta! Thái tử điện hạ đang đau buồn vì thê tử qua đời, ngài không có thời gian để tâm tới một tù nhân ti tiện thấp kém như ngươi đâu!”. Thấy tự mình không thể thoát ra, hắn bèn quay đầu lại, vội vã hét lên: “Khốn kiếp! Còn đứng đó làm gì? A Phúc, mau đến giúp ta một tay!”.

Tên gác ngục tên A Phúc lập tức đến kéo tên kia ra khỏi tay ta. Nhưng ta nào chịu dễ dàng buông xuôi như vậy, một tay túm lấy áo tên trước mặt như níu kéo tia hy vọng duy nhất còn sót lại, một tay siết chặt lấy tay hắn, dùng nhiều khí lực đến nỗi hắn phải cau mày khẽ rên một tiếng. Ta lại siết chặt tay hơn, cao giọng ra lệnh: “Mau đưa ta đến gặp thái tử của các người! Mau lên!”.

Đúng lúc bọn ta còn đang giằng co kịch liệt, lời qua tiếng lại vô cùng gay gắt thì một giọng nói trầm và khàn bất chợt vang lên, dường như chủ nhân của nó vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Người đó chỉ nói hai chữ “thật ồn”, ngữ khí rất mực bình thường, nhưng cũng đủ để ta ngẩn người trong thoáng chốc.

Thừa dịp tay ta buông lỏng, tên gác ngục kia lập tức lùi về phía sau, cau mày chửi thề một tiếng rồi cùng người mà hắn gọi là A Phúc rời khỏi đại lao. Ta cũng chẳng thèm để ý đến chúng, bởi tâm trí ta lúc này chỉ còn lại bóng hình của chủ nhân giọng nói vừa rồi. Tuy đã bị giam trong đại lao Tề quốc mấy ngày liền nhưng đến giờ ta mới phát hiện ra ở đây còn một tù nhân nữa. Nhờ ánh nến lờ mờ trong đại lao, ta thấy rõ ngồi ở trong góc là một nam tử trạc tuổi Hạo Thiên, mắt sao mày kiếm, tuấn tú vô cùng. Thoạt nhìn thì có vẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sinh khí, vết bớt hoa lê ở góc trán khiến gương mặt chàng như bừng sáng trong đêm. Thấy ta không hề phản ứng, chàng khẽ cau mày: “Nhìn đủ chưa?”. Giọng chàng không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, toát lên vẻ biếng nhác và khí chất của người mang mệnh đế vương.

Nhìn vết bớt hoa lê cực kỳ sinh động như mọc ở góc trán nam tử đó, ta càng ngẩn người.

Dung mạo tuấn tú ấy vừa lạ vừa quen, như đã in sâu trong ký ức kiếp trước.

Giọng nói trầm khàn ấy vừa quen vừa lạ, như vọng lại từ quá khứ xa xăm.

Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy chàng, trái tim vốn luôn cảm thấy thiếu vắng của ta đột nhiên được lấp đầy, đầu óc như trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất vọng đi vọng lại trong tâm trí: Cuối cùng ta cũng tìm thấy chàng rồi.

Bị ta nhìn chằm chằm như vậy, chàng cũng không tức giận, như thể đã quá quen với việc được người khác chú ý đến, chỉ khẽ mỉm cười, cảm thán một câu: “Ta cứ tưởng bọn họ dành riêng đại lao này cho ta chứ, không ngờ bây giờ lại đưa một mỹ nhân đến làm bạn với ta trong những ngày cuối cùng của cuộc đời”. Ngừng một lát, ánh mắt chàng từ ngọn nến trong ngục di chuyển về phía ta, khẽ nói: “Bị giam giữ ở đây, thân phận cô hẳn là không hề đơn giản chút nào. Cô là ai? Người nước nào? Vì sao lại bị giam ở đây?”.

Nghe chàng hỏi một tràng dài xong, hồn ta mới từ trên mây trở về. Một thoáng sững sờ qua đi, ta ngồi xuống bên cạnh chàng, không trả lời câu hỏi chàng đưa ra mà đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Huynh nói trước đi. Huynh là ai, sao lại bị giam ở trong này?”.

Nam tử có vết bớt hoa lê trên trán thản nhiên trả lời, giọng nói trầm khàn mà vô cùng dễ nghe như dòng nước mát chầm chậm chảy vào lòng ta, vào từng ngõ ngách trong trái tim này: “Ta là ngũ hoàng tử của Tề quốc, là thái tử tiền nhiệm, Hạo Diệp. Năm ta mười bốn, Hạo Thiên mười ba, nó lợi dụng Hoa phi, cấu kết với thất đệ Hạo Nhiên, từng bước dành được lòng tin của phụ vương, bày mưu tính kế với ta, hại ta bị phế truất còn mang thêm một thân bệnh tật. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, chúng còn giăng bẫy để ta sa lưới, giam ta vào trong đại lao này. Kể ra ta cũng ở đây chín năm rồi”. Chàng dùng vài câu kể lại chuyện xưa, giọng điệu nhàn nhạt như đang nói về cuộc đời người khác chứ không phải về số phận của mình. Nói xong, dừng một lát, chàng lại hỏi: “Giờ thì có thể cho ta biết danh tính của cô được chưa, cô nương?”.

Ta do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói cho chàng biết thân phận thật sự của mình: “Ta là tứ công chúa của Yến quốc, tên Ngọc Thất, hiệu Chiêu Nhân”.

Đôi mắt chàng thoáng vẻ ngạc nhiên: “Chiêu Nhân công chúa Ngọc Thất? Đó chẳng phải là thê tử của Hạo Thiên, người đang nằm trong quan tài trong hoàng lăng của Tề quốc sao?”.

Ta mỉm cười, hai tay ôm lấy chân, cằm tựa lên đầu gối, thản nhiên trả lời: “Đó chẳng qua chỉ là kế sách thay mận đổi đào, tráo đổi tân nương mà thôi. Người thành thân với lục đệ Hạo Thiên của huynh thật ra là Diệp Thất, muội muội song sinh của ta. Chuyện này… kể ra thì dài lắm”.

Giấu giếm mọi chuyện với người quen, nhưng lại có thể dễ dàng nói ra với người lạ. Con người đôi khi mâu thuẫn như vậy đấy. Ta cũng vậy. Không biết là vì ta cảm thấy chàng rất quen, hai ta thân thuộc hệt như đã từng biết nhau ở kiếp trước hay vì chàng là người lạ mà ta có thể thản nhiên kể cho chàng nghe mọi chuyện. Trong đại lao lờ mờ ánh nến, ta kể tất cả cho chàng nghe, từ những trọng trách mà ta phải gánh vác từ khi còn nhỏ đến chuyện ta gặp Hạo Thiên trong lễ mừng thọ thái hậu chín năm trước, từ những khát khao nguyện vọng của ta cho đến việc ta trót lừa dối muội muội song sinh, kể cả nỗi đau đớn khổ sở khi Hạo Thiên coi ta là kẻ thù. 

Sau khi kể xong, ta như trút được gánh nặng, thoát khỏi bóng ma ám ảnh của quá khứ, trái tim cũng cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trong suốt thời gian ta kể chuyện, Hạo Diệp chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói lời nào. Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, chàng trầm ngâm hồi lâu, lát sau mới đưa ra ý kiến của mình, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt: “Thiên hạ đồn đại Hạo Thiên là một thái tử tài tức vẹn toàn, nhưng có mấy ai biết thật ra hắn lại là một kẻ vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn”.

Ta sững người trong chốc lát, nhỏ giọng phản bác lời nói của chàng: “Nhưng Hạo Thiên đâu biết tiểu cô nương chàng gặp năm đó là ta, mà không biết thì không có tội”. Đúng là chàng đã tự tay tống ta vào ngục, nhưng “vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn” ư, Hạo Diệp cũng nói quá khó nghe rồi. 

Hạo Diệp nhắc lại lời ta nói một lần nữa: “Không biết thì không có tội?”. Chàng khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn hiển hiện trên môi: “Thất Thất, đúng là hắn không biết cô mới chính là tiểu cô nương năm đó, nhưng chẳng phải hắn đã biết ân nhân của mình là công chúa Yến quốc sao, vậy mà hắn còn đem quân san bằng Yến quốc, không lẽ đó là cách mà hắn trả ơn ân nhân của mình?”.

Hai chữ “Thất Thất” quen thuộc khiến tim ta bất chợt nhói đau, ta tựa cằm vào hai đầu gối, nhỏ giọng đáp: “Hạo Thiên làm thế là để trả thù bọn ta, đòi lại công bằng cho muội ấy”.

Nghe vậy, ý giễu cợt trong mắt chàng càng đậm hơn: “Ý cô là hắn làm thế là vì ái nhân của mình? Chẳng lẽ hắn không biết rằng khi chiến tranh giữa hai nước nổ ra, thê tử của hắn mới là người khó xử nhất?”.

Những lời chàng nói tuy tàn nhẫn nhưng cũng không hề sai, khiến ta nhất thời không biết phải phản bác thế nào mới đúng.

Thấy ta không trả lời, chàng cũng chẳng để ý, tiếp tục lên tiếng: “Hắn nói hắn làm thế là vì Diệp Thất, nhưng chẳng phải nàng ta cũng vì vậy mà tìm đến cái chết hay sao?”.

Nghe đến đây, tựa như người vẫn luôn đi trong bóng tối đột ngột nhìn thấy ánh sáng, ta lập tức ngẩng đầu hỏi lại, quyết tâm lần theo chút hy vọng nhỏ nhoi đó đến tìm thấy chân tướng sự việc: “Tìm đến cái chết? Ý huynh là gì?”.

Hạo Diệp che miệng ho một hồi, sau đó mới lên tiếng kể rõ những gì chàng biết: “Chết vì tâm bệnh chẳng qua chỉ là cái cớ thái hậu dùng để che mắt thiên hạ mà thôi. Theo những gì ta được biết thì muội muội của cô đã nhảy từ tường thành xuống tự sát. Nghe nói lúc đó nàng ta đang có thai, vì hận chuyện bị Hạo Thiên lừa dối nên nàng ta đã mang theo cốt nhục của hắn xuống suối vàng”.

Trầm ngâm hồi lâu, lát sau ta lắc đầu đáp: “Có thể chuyện huynh biết được cũng không phải là sự thật đâu”.

Chàng nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc: “Hả?”.

Ta đưa mắt nhìn ánh nến lờ mờ trong ngục, nói ra suy nghĩ của chính mình: “Con người muội ấy, người làm tỷ tỷ là ta rõ hơn bất kỳ ai. Muội ấy là người công tư phân minh, vạch rõ ranh giới giữa nợ nước thù nhà và tình cảm cá nhân, cũng là người hiểu rõ sự quý giá của sinh mệnh. Một người như vậy sao có thể chưa làm rõ mọi chuyện đã tìm đến cái chết, còn làm liên lụy đến sinh linh vô tội trong bụng mình được”.

Hạo Diệp tiếp lời: “Ý cô là… muội muội của cô không chết vì tâm bệnh, cũng chẳng phải tự sát vì hận thù, mà là bị người khác hại chết?”.

Ta gật đầu hỏi lại: “Nếu không thì sao phải dựng lên tầng tầng lớp lớp tin đồn làm gì? Phải rồi, huynh có nghĩ ra người nào sẽ được lợi nhiều nhất từ cái chết của Tiểu Diệp không?”.

Chàng lập tức nói ra một cái tên mà không cần đắn đo suy nghĩ: “Biểu muội trên danh nghĩa của ta, Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm. Từ nhỏ Nghi Hàm đã muốn trở thành thê tử của Hạo Thiên, nay vị trí ấy lại phải nhường cho người khác, mà người ấy còn đang mang trong mình cốt nhục của người muội ta yêu, muội ta cam lòng mới là lạ. Chỉ cần Tiểu Diệp của cô không còn, mọi chuyện sẽ trở về như cũ, muội ta sẽ lấy được người mà muội ta yêu”.

Ta nhanh chóng hiểu ra: “Nghe nói Tề thái hậu vô cùng yêu thương vị quận chúa này, hèn gì lại không ngại dựng lên tầng tầng lớp lớp lời đồn chỉ để che giấu cho nàng ta”. Ngừng một lát, lại tiếp: “Nhưng nếu suy đoán này đúng là thật thì chúng ta phải làm sao để vạch trần nàng ta đây? Nàng ta có Tề thái hậu chống lưng, chúng ta lại chẳng có bằng chứng, vậy phải làm sao mới có thể làm rõ chân tướng sự thật?”.

Thấy ta lo lắng, kích động như vậy, Hạo Diệp bèn lên tiếng trấn an, giọng vô cùng dịu dàng: “Cô biết không, ở Tề quốc của ta có một truyền thuyết, truyền thuyết đó kể rằng con người sau khi chết sẽ được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đến một cây cầu ở địa phủ gọi là Nại Hà, uống một bát canh Mạnh Bà, người nào không còn luyến tiếc, vấn vương trần thế sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra ở kiếp này, đi qua cây cầu đó, bắt đầu một cuộc sống mới. Còn những người chết trong oan khuất, chấp niệm quá nặng, cho dù có uống canh Mạnh Bà cũng vô ích, chỉ khi những oan ức ở kiếp này được tháo bỏ, mới có thể qua cầu đầu thai. Nếu muội muội của cô thật sự chết oan, hẳn là nàng ấy vẫn còn quanh quẩn ở nhân thế, tìm mọi cách để Hạo Thiên biết được chân tướng sự thật, sẽ không để bản thân phải chết một cách vô ích như vậy đâu”.

Ngừng một lát, chàng ôm ta vào lòng, dịu dàng vuốt ve tóc ta: “Đừng quá lo lắng, đừng quá đau buồn, Thất Thất. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi”.

Đột ngột rơi vào vòng tay ấm áp ấy, ta chợt sững người. Suốt bao năm sống trong chốn thâm cung lạnh lẽo bẩn thỉu, suốt bao năm phải gánh vác trọng trách ngoài sức chịu đựng, ta vẫn luôn ước rằng những lúc mệt mỏi, những lúc tưởng chừng như sắp gục ngã, sẽ có một người ôm ta vào lòng, nói với ta một câu: “Đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Dẫu cái ôm đó chỉ để an ủi, dẫu lời nói đó chỉ là giả dối, ta cũng ấm lòng.

Trong suốt những tháng năm dài đằng đẵng ấy, ta vẫn cứ chờ đợi, cứ mãi ước ao, nhưng chưa bao giờ nhận được những thứ đó từ những người thân của mình. Vậy mà trong hoàn cảnh này, một người xa lạ chỉ mới quen được mấy canh giờ lại có thể ôm ta vào lòng mà an ủi, nói với ta điều ta muốn nghe nhất.

Ta vòng tay ôm trả, vùi đầu vào hõm vai chàng, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lặng lẽ chảy ra, lặp lại lời của chàng bằng giọng pha chút nghẹn ngào: “Ừ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.

Nhất kiến như cố [1]. Câu nói đó hoàn toàn phù hợp với chuyện giữa ta và Hạo Diệp. Biết nhau chưa lâu, nhưng giữa hai người bọn ta luôn có một sự ăn ý đến kỳ lạ, ăn ý đến nỗi có nhiều lúc ta không kìm được mà chọc chàng một câu: “Có lẽ kiếp trước chúng ta là một cặp uyên ương cũng nên”.

[1] Nhất kiến như cố: Đại khái là lần đầu gặp mặt mà như đã quen từ lâu.

Những lúc như vậy, chàng cũng lười phản bác, chỉ hùa theo mà đáp lại một câu: “Cũng có thể lắm”.

Những chuyện xảy ra trong thời gian tới hầu hết đều nằm trong dự liệu của bọn ta: Tề thái hậu ban hôn cho Hạo Thiên và Nghi Hàm, ngày hai người thành thân cũng là ngày Hạo Thiên đăng cơ. Đó vốn là ngày đại hỉ của Tề quốc, vậy mà tân lang lại mất tích ngay trong ngày cưới, còn tân nương thì lại bị nhốt vào đại lao cùng bọn ta. Lúc đại lao có thêm một tù nhân mới, Hạo Diệp khẽ nhếch môi, nói với ta một câu: “Ta đã nói với cô rằng Diệp Thất sẽ không để mình chết trong oan khuất mà”. Ngừng một lát, lại hỏi: “Theo cô, Hạo Thiên đã đi đâu?”.

Vấn đề này không cần đắn đo suy nghĩ, ta lập tức trả lời: “Hẳn là đã đến chỗ Tiểu Diệp rồi”.

Sự thật chứng minh suy đoán của ta là đúng.

Mấy ngày sau đó, cung nhân vớt được xác của Hạo Thiên trong hồ sen gần tẩm điện của chàng. Ngày chàng được hợp táng cùng lăng với người chàng yêu cũng là ngày Nghi Hàm được trả tự do, ngày thất hoàng tử Hạo Nhiên đăng cơ kế vị.

Và cả ta và Hạo Diệp đều đoán được ngày chết của chàng đang tới gần.

Hạo Thiên và Hạo Nhiên cùng thuộc một loại người, mưu sâu kế hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn. Việc Hạo Nhiên làm ngay sau khi đăng cơ là diệt cỏ tận gốc, loại bỏ những kẻ có nguy cơ đe dọa đến ngôi vị của hắn, trong đó có Hạo Diệp.

Quả nhiên, ngày thứ ba sau khi Hạo Nhiên đăng cơ, hắn gán cho chàng rất nhiều tội danh, dồn chàng vào chỗ chết, ban cho chàng một chén rượu độc để chàng tự chấm dứt đời mình.

Đêm trước khi rượu độc được ban, ta và chàng đều không ngủ được, và có lẽ cũng chẳng muốn ngủ cũng nên. Bọn ta ngồi kể những chuyện trước đây cho nhau nghe, kể đến cả chuyện lần đầu bọn ta gặp nhau trong ngục và nhanh chóng trở thành tri kỷ bằng hữu. Nói đến đây, ta không kìm được mà cảm thán một câu: “Thời gian quen huynh là khoảng thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta. Đáng tiếc, ngày vui nhanh tàn, hạnh phúc chóng tan”.

Ta cứ tưởng nghe xong những lời đó chàng sẽ nói với ta vài câu an ủi, nào ngờ chàng lại chỉ ngồi trầm ngâm suy tư, dường như chẳng để ý đến việc ta nói những gì. Bởi vậy, ta vỗ nhẹ lên vai chàng, nói bằng giọng pha chút khó chịu: “Này, huynh lại đang suy nghĩ gì vậy?”.

Bấy giờ chàng mới hoàn hồn, mày rậm khẽ nhướng, khóe môi cong lên đầy vẻ giễu cợt: “À, chỉ là cảm thấy lời đồn cũng chẳng mấy đáng tin mà thôi. Thiên hạ đồn rằng Hạo Thiên là một người tài hoa cơ trí, nhưng nếu thật sự thông minh như vậy, sao hắn lại không nhận ra cô mới chính là tiểu cô nương hắn gặp năm đó?”.

“Lại nữa!” Ta ôm trán thở dài. Dạo gần đây không biết vì cớ gì mà chàng thường nhắc đến chuyện giữa ta và lục đệ của chàng, thỉnh thoảng còn nói vài câu châm chọc Hạo Thiên. Thấy chàng chưa có ý định bỏ qua chuyện này, ta đành phải nói: “Đã qua chín năm, lúc đó bọn ta còn nhỏ, lại mới chỉ gặp nhau một lần trong một thời gian ngắn, hơn nữa ta cũng đã thay đổi, còn Tiểu Diệp thì vẫn thiện lương thuần khiết hệt như ta năm nào, bởi vậy, Hạo Thiên nhận lầm là chuyện có thể hiểu được”.

Nghe vậy, chàng lại cau mày khó chịu như mọi lần, ngữ khí lại phảng phất mùi chua: “Cô lại nói giúp cho hắn”. Nhìn ta hồi lâu, lát sau chàng hỏi: “Vậy tại sao cô không nói cho hắn biết cô mới là tiểu cô nương năm đó? Nếu hắn thật sự không phải loại người vong ân bội nghĩa, hắn nhất định sẽ không để cô phải trải qua phần đời còn lại ở một nơi như thế này”.

Ta lắc đầu mỉm cười: “Huynh chưa yêu, sao có thể hiểu những chuyện đó. Ai mà chẳng muốn người mình yêu chỉ nhìn thấy những điểm tốt của mình. Ta cũng vậy thôi. Ta muốn trong trái tim chàng, ta mãi mãi là một tiểu công chúa thuần khiết thiện lương, vô ưu vô lo, không màng thế sự, chứ không phải một người ‘hại cả muội muội ruột của mình’, một ‘con rắn độc’ như chàng nói”.

Hạo Diệp khẽ “hừ” một tiếng: “Sinh trưởng trong hoàng gia, có ai lại không tàn nhẫn tuyệt tình? Sống mà phải chứng kiến những cuộc chiến tranh giành quyền lực thấm đẫm máu và nước mắt, có ai giữ được tâm địa thiện lương?”. Nói đến đây, ánh mắt chàng càng thêm lạnh lùng: “Hắn có tư cách gì mà nói với cô những lời đó? Xét cho cùng thì hắn cũng giống như chúng ta mà thôi, ta, cô và hắn đều thuộc cùng một loại người”.

Ta mỉm cười, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì sất: “Lòng người luôn hướng về sự thuần khiết. Đáng tiếc, ta bây giờ đã không còn là tiểu công chúa thuần khiết thiện lương năm nào”.

Chàng buông tiếng thở dài: “Rốt cuộc Hạo Thiên có gì tốt mà lại được nhiều người yêu thật lòng, yêu trọn kiếp? Diệp Thất, Nghi Hàm, ngay cả một người lý trí như cô cũng…”.

Ta thản nhiên ngắt lời: “Huynh yêu rồi sẽ biết thôi”.

Chàng nhìn ta hồi lâu, ánh mắt dịu dàng pha chút tiếc nuối: “Phải chi ta gặp cô trước Hạo Thiên, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như vậy, cô cũng sẽ có một kết cục tốt hơn”. Chàng đưa tay mân mê tóc ta, môi nở nụ cười rất mực dịu dàng: “Thất Thất, cô biết không, ngay từ lần gặp đầu tiên ta đã có cảm giác như chúng ta đã từng quen biết từ lâu lắm rồi. Nhưng nếu thật sự đã từng quen nhau, không lý nào ta lại có thể quên một người đặc biệt như cô được. Vậy cô thử nói xem, chúng ta đã quen nhau khi nào, ở kiếp trước chăng?”.

Lời chàng nói ra khiến ta không khỏi bật cười: “Ý huynh là ‘Lần đầu gặp gỡ, ngỡ như đã quen cả một đời’? Hạo Diệp, ta không ngờ huynh cũng có thể nói ra những lời này đấy”. Thấy gương mặt tuấn tú của chàng thấp thoáng vẻ bối rối, tâm tình ta bỗng tốt hơn bất kỳ lúc nào: “Đùa huynh vậy thôi, thật ra ta cũng có cảm giác như huynh vậy. Còn nữa, huynh nói rất đúng, nếu gặp nhau sớm hơn, có khi hai ta đã sớm trở thành một đôi uyên ương rồi cũng nên”.

Ngoài mặt thì nói cười vui vẻ, trong lòng lại âm thầm tiếc nuối. Nếu gặp nhau sớm hơn, phải chăng mọi chuyện thật sự sẽ khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.