Đêm ly biệt, không có ánh trăng, bóng tối càng làm người ta thêm tuyệt
vọng.
Gió thổi điên cuồng, táp mạnh vào song cửa, cửa sổ giấy đã rách một góc, chỉ
e sau này cũng chẳng có người tới sửa. Gió thổi xuyên qua lỗ thủng, tạo ra âm
thanh như tiếng khóc nỉ non.
Cung nữ A Mãn thu bộ y phục cuối cùng vào bọc vải, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn
về phía cửa, Đế Cơ đang đứng trong đình viện, tóc dài tán loạn bay trong gió,
tay áo dài thêu hoa tựa như đôi cánh chim chờ người bẻ gãy.
Cô chần chừ bước tới, khoác chiếc áo choàng dày nặng lên bờ vai gầy yếu của
Đế Cơ, khẽ nói: “Công chúa, đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.”
Đế Cơ gật gật đầu, vươn một bàn tay trắng nõn chỉ vào đình viện tràn ngập sắc
hồng, thanh âm rất nhẹ: “A Mãn, ngươi xem, hoa hải đường nở cả rồi. Phụ hoàng
mẫu hậu lại không thấy được.”
A Mãn dịu dàng nói: “Công chúa, người còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng
ta mau đi thôi.”
Đế Cơ lẳng lặng nhìn những cánh hoa màu hồng rơi đầy mặt đất, chúng bị gió
cuốn thổi tung lên, giống như tuyết bay lại tựa như yêu thương nhung nhớ. Rõ
ràng vẫn đang là tháng năm, lại bỗng nhiên có đợt lạnh ập tới, những đóa thu hải
đường* yếu ớt vừa mới nở, không chịu nổi gió táp mưa sa, thê thê thảm thảm lìa
cành, nương thân nơi bùn đất.
“A Mãn, nước đã mất, ngươi nói xem vì sao ta lại không thể cùng phụ hoàng mẫu
hậu thủ hộ cho tới chết? Đáng lý ra ta phải bám trụ lại, không phải sao?
A Mãn cơ hồ muốn khóc, lại cố nén nước mắt mà nở một nụ cười: “Công chúa mới
mười bốn tuổi, cuộc đời sau này còn rất dài. Hoàng thượng và hoàng hậu chỉ mong
người được bình an sống trọn một đời.”
Đế Cơ chậm rãi lắc đầu, xoay người nắm một vốc hoa hải đường sắp héo tàn
trong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ vào túi áo.
“A Mãn, ta có thể nhìn lại nơi này một lần không?” Đế Cơ khẽ hỏi.
A Mãn lén lau nước mắt, run giọng nói: “Được … Nhìn lại …”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một ánh lửa Lưu
Tinh, kèm theo tiếng gào rú chói tai, trực tiếp phóng thẳng vào hoàng cung. “Ầm”
một tiếng, mái ngói lưu ly trên nóc cung Cẩm Phương của Đế Cơ vỡ vụn, ánh lửa
rơi vù vù như mưa, xen giữa mái ngói và bụi đất.
[ Lưu tinh: sao băng ]
A Mãn thét ầm lên: “Bọn chúng muốn phóng hỏa đốt hoàng thành! Công chúa! Nếu
không đi sẽ không kịp nữa!”
Không đợi Đế Cơ trả lời, cô nắm lấy cánh tay công chúa, liều mạng kéo nàng
chạy về phía đường nhỏ bí mật sau hoàng cung.
Đế Cơ vóc dáng nhỏ bé yếu ớt, bước chạy nghiêng ngả lảo đảo dường như có thể
ngã xuống bất cứ lúc nào. Đường nhỏ giữa núi ngổn ngang cành cây bụi gai, chỉ
sượt qua da cũng đủ chảy máu, mặt nàng đầy mồ hôi, bỗng nhiên không nhịn nổi
quay đầu nhìn lại, trên bầu trời có vô số ánh lửa Lưu Tinh sáng rực, ào ào rơi
xuống hoàng thành.
Giống như ngọc lưu ly bị thiêu đốt trong lửa, hoàng thành trong ánh lửa trở
nên lấp lánh mờ ảo, sẽ rất nhanh bị thiêu hủy.
Cùng với trận mưa lửa Lưu Tinh hạ xuống hoàng thành, còn có vô số quái điểu
lúc nhúc, cao gấp vài ba lần con người, đầu màu đỏ thẫm, tựa như những vũng máu
đông. Tiếng kêu khóc thê lương trong hoàng thành theo cuồng phong bay tới bên
tai, A Mãn rốt cuộc không chịu được nữa, bụm mặt quỳ trên mặt đất khóc nức
nở.
[ quái điểu: chim yêu quái ]
[ cuồng phong: gió mạnh ]
Đó là những con quỷ đầu đỏ, loại yêu quái chuyên ăn thịt người.
Một tia máu từ khóe môi Đế Cơ chảy xuống, nàng gắt gao cắn môi, nỗi thống khổ
cơ hồ muốn làm cơ thể nàng vỡ nát thành tro bụi. Dường như rốt cuộc cũng không
thể chịu đựng nổi, nàng bỗng nhiên vùng khỏi tay A Mãn, chạy xuống dưới núi.
Chưa chạy được vài bước, A Mãn đã từ phía sau túm được nàng, liều mạng ôm lấy
nàng. Cành cây chặn ngang đường, Đế Cơ giống như một con thú nhỏ cô đơn bị
thương, run rẩy như muốn phá tan mọi thứ để mở đường, bùn đất dính đầy trên mặt
trên người nàng.
Nàng không biết chính mình đã giãy dụa bao lâu, dần dần kiệt sức. Một cảm
giác trống rỗng và sợ hãi lan tỏa từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, nàng cho rằng
mình sẽ chết, thế nhưng hết lần này đến lần khác chết không được; hé miệng muốn
khóc to lên, lại chỉ có thể phát ra những hơi thở hổn hển đứt quãng.
Tối nay nàng bắt buộc phải mở to mắt nhìn hết thảy những gì mình có bị hủy
diệt, linh hồn bị một đao cắt cứa lăng trì, không thể yếu ớt, không thể quay
đầu.
A Mãn cảm thấy những giãy dụa trong lòng dần dần yếu đi, Đế Cơ nằm trong lòng
cô, im lìm không động đậy. Cô dùng sức lau nước mắt, rút khăn tay từ trong ngực,
vén tóc của Đế Cơ sang hai bên, lau sạch sẽ bùn đất trên mặt nàng.
Dưới ánh lửa, sắc mặt Đế Cơ tái nhợt như người chết, vẻ mặt trước kia xinh
đẹp linh động, hiện giờ chỉ còn vẻ ngẩn ngơ thảm đạm. Đôi mắt nàng nhắm chặt,
hàng mi dài rậm run rẩy, qua thật lâu thật lâu, mới có một giọt nước mắt thật
lớn chảy xuống.
Khi trời sắp sáng, Đế Cơ tỉnh lại.
“… A Mãn, chúng ta đi thôi.” Nàng không còn khóc, giọng điệu cũng bình thản,
chỉ có điều trong mắt vẫn hằn đầy tơ máu.
A Mãn lo lắng nhìn nàng: “Công chúa, hay là để ta cõng người. Người hãy nghỉ
ngơi thêm một chút.”
Đế Cơ lắc đầu, rút hai tờ giấy trắng từ trong tay áo, cắn đầu ngón tay nhỏ
máu lên đó rồi ném trên mặt đất, giấy trắng trong nháy mắt biến thành hai con
tuấn mã.
[ tuấn mã: ngựa tốt ]
Nàng xoay người leo lên ngựa, cầm lấy dây cương, tuấn mã lập tức hí vang một
tiếng.
“Xuống núi, tìm một chỗ dừng chân.”
A Mãn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, trong lòng lại âm thầm lo lắng, do dự
nói: “Công chúa … Người, người muốn làm gì?”
Đế Cơ quay đầu lại khẽ cười với cô, trên má lộ ra lúm đồng tiền trong trẻo,
trong ánh nắng mai nhè nhẹ, nàng dường như lại biến thành cô công chúa nhỏ đáng
yêu trước kia.
“A Mãn ngươi yên tâm, ta sẽ sống sót.” Sống đến ngày đó mới thôi.
Tuấn mã vung lên bốn vó, khởi hành xuống núi.
“Công chúa, chúng ta đi đâu?”
“Đi một nơi không có ngọn lửa chiến tranh.”
–––––
(*)Thu hải đường
Những ngày cuối năm, dưới chân núi Hương Thủ đón trận tuyết đầu tiên, tuyết
rơi lả tả trọn một đêm, đọng lại ước chừng chưa tới đầu gối. Đàm Xuyên vừa từ
phòng bếp ấm áp bước ra, lập tức run cầm cập vì lạnh, vội đưa tay quấn chặt khăn
quàng cổ.
Trần đại gia quản sự phòng bếp từ bên trong đuổi theo, luôn miệng gọi nàng:
“Xuyên Nhi, chờ một chút!”
“Mọi người còn chuyện gì cần giúp ạ?” Đàm Xuyên nhảy tưng tưng vì lạnh như
một chú thỏ nhỏ.
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi một chút, ngày mai lúc
nào cháu tới phòng bếp làm giúp? Minh Nhi con bác tới sửa lại bếp lò, có nhắc
với bác về cháu, chẳng biết có được gặp mặt hay không.” Trần đại gia cười tươi
tới mức khuôn mặt già nua nhăn nheo cả lại.
Đàm Xuyên giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, trong lòng lập tức hiểu được ý tứ của
lão, liền cười nói: “Việc này cháu cũng không nói chắc được, phải hỏi Triệu quản
sự một tiếng. Cháu cũng rất mong được gặp Trần đại ca nha, anh ta vận khí vô
cùng tốt, chơi bạc mười lần thì thắng đến chín lần, cháu còn đang chờ anh ta dạy
cháu chơi nữa kìa .”
[vận khí: vận may]
Gương mặt già nua của Trần đại gia không khỏi đỏ lên, hiển nhiên hiểu được
người ta nói mập mờ như vậy là còn cho mình chút thể diện, con của lão rõ ràng
là một kẻ vô tích sự ham mê cờ bạc, chơi mười lần thì chín lần thua, muốn tìm
cho nó một cô vợ thật chẳng dễ dàng.
Vẫy chào Trần lão đại còn đang xấu hổ, Đàm Xuyên rụt cổ chạy phía bên trái bờ
hồ. Tối qua tuyết rơi nhiều, chỉ sợ cây liễu tinh bên hồ bị đông lạnh hỏng mất,
nàng phải nhanh đi quét tuyết một phen, tránh cho chúng nó lại đi tìm nàng khóc
lóc.
Mới vừa đi được nửa đường, trước mặt lại thấy Triệu quản sự dẫn theo một cậu
chàng tựa như một quả cầu thịt [ý là béo như quả bóng] đi tới, Đàm Xuyên vội
vàng dừng bên đường, tươi cười chào hỏi: “Xin chào Triệu quản sự.”
Triệu quản sự vừa thấy nàng mắt liền sáng lên, hấp tấp đẩy quả cầu thịt kia
tới: “Xuyên Nhi, vừa vặn quá, đang có việc tìm cháu đây.”
Hiển nhiên quả cầu thịt kia cũng không cam tâm tình nguyện, chu môi chớp mắt,
xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn bị Triệu quản sự đẩy đến trước mặt Đàm Xuyên: “Phải
rồi, đây là cháu trai ta, làm môi giới ở đây. Nó năm nay hai mươi, còn chưa lấy
vợ…”
Quả cầu thịt nổi giận, chỉ vào Đàm Xuyên ra sức ồn ào: “Dì! Ánh mắt dì bị sao
vậy?! Bộ dạng nàng ta xấu đến cỡ này! So với vỏ quýt còn vàng hơn! Còn không
bằng một đầu ngón út của Hoàng Châu đại nhân, sao có thể xứng đôi với cháu?”
Quả thực là ăn ngay nói thẳng, làm cho Đàm Xuyên sửng sốt không thôi.
Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn nàng: “Này, ta nói ngươi cũng đừng quấn quýt lấy
ta nha! Ta đây không rảnh mà lèo nhèo với ngươi!”
Đàm Xuyên vội gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, ta làm sao xứng được đứng
cạnh ngài…” Nói xong nhìn cái bụng tròn vo của hắn, cả người giống như bánh trôi
vừa được luộc trong nồi, béo mập trắng nõn, không khỏi mỉm cười: “Ngài là một mỹ
nam tử ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng như vậy, đương nhiên chỉ có mỹ
nhân khuynh quốc khuynh thành mới có thể xứng đôi.”
“Hừ, xem như ngươi biết tự lượng sức mình.” Quả cầu thịt cười hớn hở, “Dì à,
cháu đi đây. Lần sau nhớ tìm người xinh đẹp một chút, mới có thể xứng đôi
cháu.”
“Ngài đi mạnh giỏi…” Đàm Xuyên cười híp mắt dõi mắt theo hắn, quay đầu lại
nhìn Triệu quản sự, bà ta hiển nhiên vô cùng xấu hổ, luôn miệng giải thích:
“Xuyên Nhi… Đúng là tính tình của nó hơi xấu, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt…
Cháu, cháu cũng đừng để bụng…”
“Có gì đâu, lệnh điệt [điệt là cháu, ở đây ý nói cháu của Trần quản sự theo
lối lịch sự] ăn nói thẳng thắn, cởi mở không câu nệ, đúng là bản sắc của nam
nhi.” Đàm Xuyên nói mà mặt không đổi sắc, tâm không loạn.
Triệu quản sự tự thấy thật là đáng tiếc, thở dài một hơi. Đàm Xuyên tuy mới
đến chưa được ba tháng, nhưng làm việc nhanh nhẹn, lại không có tư tình nam nữ,
mồm miệng ngọt ngào khéo léo. Thời nay những cô nương còn ít tuổi mà thông minh
lanh lợi như vậy thật sự không nhiều, bà có ý muốn tìm giúp cháu trai một người
vợ tốt, nào ngờ cháu trai bảo bối kia của bà mắt để trên đầu, không phải giai
nhân tuyệt sắc thì nhất định không vừa lòng.
Đứa nhỏ Đàm Xuyên này, cái gì cũng tốt, có điều bộ dạng hơi khó coi, mắt nhỏ
mày nhỏ, môi mỏng mũi tẹt, sắc mặt giống như mười năm rồi chưa được ăn no, xanh
xao vàng vọt. Đặt giữa một đám người, thì trong nháy mắt liền chìm ngỉm [quá mờ
nhạt sẽ bị che khuất].
“Đúng rồi, quản sự ngài tìm cháu là có việc gì phân phó sao?” Đàm Xuyên trực
tiếp đổi đề tài.
Triệu quản sự cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ: “Ta còn bao nhiêu
việc phải lo, cháu đem cái hộp này qua Nam điện. Phải thật cẩn thận, đừng để va
chạm sứt mẻ, đây chính là vật quan trọng của Huyền Châu đại nhân.”
Đàm Xuyên gật gật đầu, cầm hộp xoay người định đi, bỗng nhiên giống như nhớ
tới việc gì, quay đầu lại cười nói: “Quản sự, hôm nay Thúy Nha nói với cháu,
khỏi bệnh có thể làm việc được rồi. Việc phụ giúp ở phòng bếp ngày mai, có nên
giao cho nhóc ấy?”
Triệu quản sự không hề nghĩ ngợi: “Vậy ngày mai để nó đi làm, cháu qua giúp
ta, vừa vặn đang thiếu người.”
Đàm Xuyên cười tủm tỉm rời đi.
***
Chốn bồng lai núi Hương Thủ chia ra phía ngoài và phía trong, phía ngoài dành
cho hạ nhân tạp dịch lưu lại làm việc, phía trong là nơi ở của sơn chủ và các đệ
tử. Tạp dịch phía ngoài không được phép đi vào phía trong, vì vậy bốn điện đông
tây nam bắc được xem như trạm kiểm soát, bốn điện này tường xây bằng đá, cao hơn
10 trượng [khoảng trên 300m é.è], đối với những kẻ phàm trói gà không chặt như
bọn họ mà nói, có gắn thêm cánh cũng khó mà bay lên được.
Thế gian này, tiên nhân cũng thật bại hoại.
Sơn chủ khi xưa ở trên đỉnh Hương Thủ mọc cánh thành tiên, từ đó chiếm núi
làm … tiên [hắc hắc, ý nói không phải làm sơn tặc], trong khi trắng trợn cướp
đoạt những bảo vật hiếm lạ của thế gian, cũng biết thương xót những người trần
tục cực khổ, làm không ít việc thiện. Dạo gần đây có lẽ do tuổi tác đã lớn, nhìn
thấu tình đời ấm lạnh, cả ngày rụt cổ ở phía trong đếm bảo vật, nhân tiện còn
thu nhận vô số thiếu nam thiếu nữ mỹ mạo làm đệ tử, yên ổn hưởng thụ cuộc sống
của một lão nhân gia [ông già].
Núi Hương Thủ giờ đây chẳng khác nào một cái lồng chim kín không kẽ hở, thậm
chí còn có hai tầng lồng.
Đàm Xuyên cầm chiếc hộp một mạch đi tới Nam điện, gã gác cửa đang ôm lò sưởi
đọc sách, cũng không thèm nhìn nàng một cái, ồm ồm nói: “Dừng lại, có đồ vật gì
cũng bỏ xuống, qua bên kia ký tên đi. Thứ này chưa chắc đến được tay Tử Thần đại
nhân đâu, ngươi hiểu không?”
Đàm Xuyên vòng vo đảo mắt, lắc đầu cười: “Không hiểu, vì sao vậy?”
Gã gác cửa tiện tay chỉ chỉ phía sau, cực kỳ không kiên nhẫn: “Biếu tặng Tử
Thần đại nhân nhiều đồ thế kia, hắn làm sao có thể nhận hết? Đám tạp dịch phía
ngoài bọn ngươi, tầm thường vô danh còn không biết tự lượng sức mình, lại suốt
ngày muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Gửi tặng những thứ linh tinh vào đó,
lần nào cũng đều bị ném xuống, còn không chịu ngừng!”
Đàm Xuyên tò mò hướng vào trong nhìn quanh, quả thực thấy đầy một phòng là
chai, lọ, hòm, tráp, tiền xu nhìn mà hoa cả mắt.
Nàng không khỏi líu lưỡi: “Nhiều đồ như vậy … đều là gửi tới Tử Thần đại nhân
sao?”
Gã gác cửa rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhếch đôi mắt ti hí nhìn nàng: “Đúng thế
đấy, biết điều thì mau biến đi, thứ gì đó chuyển tới cũng không thể đưa vào bên
trong đâu.”
Đàm Xuyên mỉm cười, giơ chiếc hộp lên trước mặt hắn: “Hiểu rồi, lần sau ta sẽ
chú ý. Đây là đồ quan trọng của Huyền Châu đại nhân, phiền ngài nhanh đưa vào
trong, đừng để lỡ việc.”
Gã gác cửa sợ giật bắn mình, thực sự nhảy dựng lên, đỡ lấy chiếc hộp bằng hai
tay, luôn miệng nói: “Sao không nói sớm! Thì ra là đồ của Huyền Châu đại nhân!
Nếu để lỡ việc, với tính tình của nàng thì… Chậc chậc!”
Đàm Xuyên vừa ghi tên mình vào danh sách, vừa hỏi: “Bác à, mỗi ngày đều có
nhiều người như vậy từ bên ngoài tặng đồ cho Tử Thần đại nhân sao?”
“Nói vậy cũng không phải, ngươi mới tới đây hay sao? Chẳng trách không biết
được. Ngày kia là sinh nhật Tử Thần đại nhân hai mươi ba tuổi, những người biết
việc này đương nhiên muốn tặng quà mừng. Có điều những tạp dịch phía ngoài này
cũng không biết suy nghĩ một chút, Tử Thần đại nhân có thân phận thế nào, sao có
thể vừa ý mấy thứ quà phế phẩm không đáng tiền của bọn chúng? Năm nào cũng tặng,
làm phiền lão nhân gia ta còn phải đem từng cái từng cái ném xuống.”
Đàm Xuyên đỡ trán tưởng tượng Tả Tử Thần ôm trong lòng một đống ngân tráp
[hộp đựng bạc] tiền xu, vẫn như cũ bày ra bộ dáng nghiêm nghị không thể xâm
phạm, không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng hiểu sao, trong đầu lại hiện lên cảnh
tượng lần đầu gặp hắn năm năm trước. Trên đài Triêu Dương, thiếu niên tựa phù du
ấy tay nắm nhành liễu, hiếm khi nở một nụ cười, thanh tú như hoa lan, không biết
đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ.
Rõ ràng trái tim hắn còn lạnh hơn băng tuyết, nhưng những người thích hắn lại
vẫn nhiều đến vậy.
Nàng ghi danh xong, phủi phủi tay định rời đi, gã trông cửa bỗng nhiên hô gọi
nàng: “Đợi đã, tiện thể ngươi tới đây thì mang luôn phong thư này cho Triệu quản
sự, là chuyện rất quan trọng.”
Đàm Xuyên hơi nheo mắt, vân vê thư ở trong tay một thoáng, cười nói: “Được,
ta nhất định sẽ đưa.”
Một mạch từ Nam điện đi ra, sắc trời đã tối sầm.
Đàm Xuyên tìm một nơi vắng lặng, dựa trên bờ đá thạch bích đánh lên một đốm
lửa nhỏ. Lá thư này không dán miệng, ở vùng núi tiên này xưa nay chưa từng làm
những việc đề phòng người như vậy, luôn xem trọng quang minh chính đại, vì thế
hôm nay mới có dịp được gặp một người không được “quang minh chính đại” cho lắm
như nàng.
Mở phong thư, để sát vào ánh lửa xem qua một lượt, Đàm Xuyên bất chợt cau
mày, cũng không biết là kinh hay là hỉ [ý là việc đáng sợ hay việc vui]. Thì ra
tháng sau Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ làm khách, quản sự phía
trong lệnh cho Triệu quản sự chọn lựa một số tạp dịch bên ngoài, cho vào để giúp
chuẩn bị mọi việc.
Nàng xem thư đến nhập thần, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân
giẫm trên tuyết rất nhỏ, bất giác cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng ném đốm lửa
xuống đất, lấy chân giẫm lên, một khắc sau liền bị một đôi tay rắn chắc ôm vào
trong ngực.
Đàm Xuyên trong lòng có quỷ [đang làm việc xấu nên cảm thấy bất an], ngưng
thở không dám động, chỉ cảm thấy người này thân hình cao lớn, có vẻ như vừa uống
rượu, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu thơm nồng phả lên vành tai nàng, vừa tê
vừa ngứa.
“Ta tới muộn, có phải đang trách ta hay không?” Người đó cúi đầu cười, thanh
âm trong trẻo lại mang theo chút mềm yếu, mỗi tiếng đều mê người.
Đàm Xuyên không nói gì, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, chậm rãi lắc đầu.
Người nọ đỡ lấy đầu vai của nàng, xoay người nàng lại, nàng cũng không dám
phản kháng, may mà lúc này sắc trời tối mù, phía trên lại có bờ đá thạch bích
che chắn, đứng đối mặt cũng không thể thấy rõ đường nét.
“Thanh Thanh, sao không nói gì? Trong lòng đang trách ta sao?” Tay hắn từ đầu
vai trượt lên, dừng lại sau gáy nàng, dịu dàng vuốt mái tóc dài, tay kia để trên
vành tai mềm mại của nàng, vuốt ve đầy yêu thương.
Đàm Xuyên sợ buồn, vội tránh ra một chút, hắn say ngà ngà cười nói: “Vẫn
không chịu nói? À, ta tự có cách khiến nàng phải nói.”
Đàm Xuyên chỉ cảm thấy trước mũi ấm áp, mặt hắn thoắt cái đã kề sát, khẽ ngửi
bên môi nàng, sau đó khe khẽ thổi hơi trên mái tóc, than nhẹ: “Thơm quá … nàng
dùng hương liệu gì vậy?”
Nàng hốt hoảng, vội vàng nghiêng đầu tránh, không ngờ hắn đột nhiên giữ cằm
nàng, mạnh mẽ hôn xuống.
Lúc này nàng mới thực sự hoảng sợ, trong họng phát ra một tiếng rên ngắn
ngủi, dùng hết sức đấm đá giãy dụa, cũng chẳng thể lay động chút nào. Hắn hôn
rất mạnh mẽ, thậm chí còn có chút thô lỗ, mút lấy cánh môi nàng, ma sát lẫn
nhau, hơi thở giao triền. Đàm Xuyên gần như không thể hô hấp, trong ngực phảng
phất có một ngọn lửa, thiêu đốt tứ chi, rồi hừng hực lan ra toàn bộ cơ thể. Nàng
thực sự không chịu nổi, trên môi nóng cháy đau nhức, tay chân lại phát lạnh vì
sợ hãi.
Gian nan lần mò trong chiếc túi đeo bên hông, đầu ngón tay rã rời, run rẩy
không nắm nổi thứ gì, Đàm Xuyên thầm mắng chính mình vô dụng, khó khăn lắm mới
sờ thấy một cây ngân châm, dùng hai ngón tay nhặt lên, im hơi lặng tiếng đâm
xuống vai người nọ.
[ngân châm: châm bạc – cây kim bạc]
Châm đâm vào chưa đến một nửa, toàn thân người nọ chợt căng cứng, năm ngón
tay như cái kìm sắt, nhanh như chớp siết chặt cổ tay nàng.
“Trên châm có độc, ngươi là ai?” Tiếng nói của hắn bỗng trở nên trầm thấp,
lại không hề tỏ ra hoảng hốt.
Đàm Xuyên cắn chặt môi, mặc cho xương tay sắp bị hắn bóp nát, vẫn không nói
một tiếng.
Hai mắt người nọ trong bóng đêm sáng rực như sao, nhìn nàng thật lâu, bỗng nở
một nụ cười nhạt: “Dù thế nào … Ta cũng có … biện pháp tìm … tìm ra ngươi …”
Chưa dứt lời, người đã chậm rãi ngã xuống đất, thuốc mê kia phát tác rất
nhanh, tiếp xúc với máu lập tức lan ra, người này có thể chống cự lâu như vậy,
thật không phải dễ.
Đàm Xuyên toát mồ hôi lạnh đầy người, vùng khỏi tay hắn, không dám chần chừ
một khắc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, băng tuyết trên mặt đất rất nhiều, không
biết nàng đã vấp ngã bao nhiêu lần, cũng không dám dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, người nọ từ mặt đất đứng lên, thấy trên mặt tuyết
cách đó không xa có một chiếc túi nhỏ màu vàng nhạt.
Nhặt lên, đặt ở trước mũi hít một hơi thật sâu, hương thơm nhẹ nhàng kín đáo
lan tỏa trong ngực, đúng là mùi hương trên môi nàng. Hắn tung nhẹ ước lượng
chiếc túi trong lòng bàn tay, dường như đang suy nghĩ điều gì.
–––––
Anh zai được nhắc tới phía trên họ Tả, tên Tử Thần, cả họ tên là Tả Tử Thần,
chứ không phải anh là “tử thần” đâu nhóe