Tam Thiên Nha Sát

Chương 11: Từ đầu tới chân khinh bỉ ngươi



Trên đường đi Đàm Xuyên nghĩ rất nhiều đối sách, nhưng không tìm được cách nào có thể thuận lợi thoát thân, suy đi tính lại, bỗng dưng mở miệng nói: “Các tỷ tỷ, tiểu nhân…”

Còn chưa dứt câu, mấy tỳ nữ kia đã lạnh nhạt nói: “Nô tài này vô cùng xảo trá, mau đè nó xuống!”

Bốn ả vây quanh nàng, đẩy nàng ngã xuống đất, Đàm Xuyên định la lên, đối phương đã nhanh chóng dùng miếng vải bịt miệng nàng, tay chân cũng bị trói lại, trong lòng nàng chợt lạnh, cũng đình chỉ giãy dụa, tùy ý để mấy ả khiêng lên, ném vào phòng bếp.

Một tỳ nữ đứng ngoài canh cửa, còn lại ba người vào trong cài then cửa, quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi to gan lớn mật, đắc tội Huyền Châu đại nhân, xúi giục đệ tử sơn chủ bất hòa, còn dám mưu đồ câu dẫn Tử Thần đại nhân. Những tội danh này, nếu như ở ngoài kia, đã đủ cho ngươi chết vài chục lần, nhưng nơi này là núi tiên, công chúa không nỡ lấy mạng ngươi, lệnh cho ta ra tay trừng phạt, dạy cho ngươi rõ thân phận nô tài của chính mình.”

Đàm Xuyên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng, cũng không giãy dụa, giống như đã sợ đến ngốc người rồi.

Ba ả tỳ nữ liếc mắt ra hiệu cho nhau, một ả lấy từ trong tay áo một bộ kẹp trúc tối màu, năm nan trúc ráp nhám nối liền bằng dây thừng, lồng vào tay trái của nàng, nói: “Kẹp đầu ngón tay, bẻ gãy tám ngón, trục xuất khỏi núi ––– những lời này là Huyền Châu đại nhân phân phó. Chớ có oán trách bọn ta, muốn trách thì tự trách ngươi mệnh khổ đi.”

Hai tỳ nữ siết chặt dây thừng, bất ngờ kéo mạnh từ hai phía, tức thì Đàm Xuyên tuôn đầy mồ hôi lạnh.

***

Trong điện Phi Hương, đám đệ tử lần lượt theo thứ tự rút hương, châm hương trên giá nến lưu ly, rạp người quỳ lạy sơn chủ đang ở phía sau bức màn. Sơn chủ lần này xuất quan sớm một tháng, xem ra tinh thần không được tốt cho lắm, không xuất hiện tự nhiên thoải mái như mọi khi.

Sau bức màn khép kín, thanh âm già nua của lão từ bên trong truyền ra, nghe như vọng lại từ hư không: “Thời gian bổn tọa bế quan này, làm phiền chư vị hiền đồ nghiêm ngặt chấp hành quy củ, giữ gìn núi Hương Thủ một phương thanh tịnh. Tháng sau Bạch Hà Long Vương tới làm khách, đương nhiên phải giữ chút thể diện… Lão Bạch Hà Long Vương này đặc biệt thích phô trương, bổn tọa và lão đã năm mươi năm chưa gặp, lần này lão ta ắt sẽ muốn cùng bổn tọa khoe của. Cửu Vân, các báu vật trong bảo khố trước nay đều do ngươi ghi chép, bổn tọa lệnh cho ngươi tuyển ra vài người đáng tin cậy, chọn lựa những bảo vật tinh xảo, mùng ba tháng sau an trí tại Đông Thủ Chân Lan cung, trên Vạn Bảo các.”

Phó Cửu Vân cúi lạy sát đất, đáp lời: “Đệ tử tuân mệnh.”

Sơn chủ đột nhiên gọi: “Huyền Châu có đây không?”

Huyền Châu đang đứng trong góc điện, ngày nàng nhập sơn vốn nhờ vào thân phận công chúa nên được hưởng đặc quyền, tuy nàng và sơn chủ là danh phận sư đồ, nhưng khi gặp mặt cũng không cần cúi lạy, giờ phút này nghe gọi, lập tức khom người đáp: “Đệ tử ở đây, sư tôn có điều gì phân phó?”

Trong giọng nói vang vọng mà mượt mà của sơn chủ lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Bổn tọa tuy bế quan nhiều ngày, cũng không phải không hỏi về những sự tình trong núi. Nước Đại Yến diệt vong, muôn vàn sinh linh bi thương, bổn tọa kính ngươi là công chúa, thu ngươi nhập sơn, là hi vọng ngươi sớm bớt đau buồn, từ đó tu thân dưỡng tính, cũng tránh khỏi cảnh cành vàng lá ngọc phải trôi dạt lênh đênh. Ngươi có hiểu ý tứ của bổn tọa không?”

Sắc mặt Huyền Châu trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bẵng đi một lúc mới thấp giọng nói: “…Đệ tử hiểu rồi.”

“Ngươi nhập sơn đã được vài năm, cũng không nên hoài niệm mãi địa vị công chúa tôn quý kia. Từ nay trở đi, ngươi cũng như những đệ tử khác, dốc lòng tu hành, đối xử với mọi người khoan dung một chút. Chuyện tranh chấp trước đại điện sáng nay, bổn tọa lần này liền không truy cứu nữa. Ngoài ra, bổn tọa nghe nói bên cạnh ngươi đến nay vẫn có tỳ nữ hầu hạ, thậm chí bọn họ còn khi nhục tạp dịch bên ngoài, kiêu ngạo ngang ngược, ngươi hãy trở về kín đáo mà đuổi bọn họ đi thôi. Người tu tiên khoan dung tiêu dao, tâm không ràng buộc, càng không nên có kỳ thị cao thấp. Bổn tọa thường hối hận lúc trước đã quá dung túng ngươi, ngươi chớ khiến bổn tọa phải hối hận chuyện đưa ngươi nhập núi Hương Thủ.”

Huyền Châu nghiến răng nói vâng, sắc mặt đã trở nên tái mét, căm tức liếc nhìn Phó Cửu Vân, hắn lại làm như không có chuyện gì, cười dài nghiêng đầu tán dóc với Thanh Thanh.

Sơn chủ lại dặn dò thêm vài chuyện, ưng thuận lời thỉnh cầu cho kết hôn của vài đệ tử tâm đầu ý hợp —— các đệ tử tu tiên núi Hương Thủ nếu tìm được người tâm đầu ý hợp, đều có thể thỉnh cầu sơn chủ ban hôn, sau khi kết hôn liền có thể ở cùng một chỗ, ngoài chuyện không thể có con, thì cũng không có gì khác so với những cặp vợ chồng bình thường chốn nhân gian.

“Thật hả hê! Chàng nhìn mặt ả ta kìa!” Thanh Thanh nhân lúc sơn chủ đang nói chuyện, nhìn Huyền Châu ra sức cười trộm.

Phó Cửu Vân chỉ mím môi cười nhẹ, nói nhỏ: “Đánh kẻ đã vào đường cùng rất không thú vị, Thanh Thanh lại có sở thích này sao?”

“Hừ, ta thích đấy thì sao! Ai thèm quan tâm ả ta cùng đường hay không!”

Phó Cửu Vân thấy vô cùng nhàm chán, không nhịn được quay đầu nhìn về cửa điện, một mình Đàm Xuyên ở ngoài kia, tiểu nha đầu này tính tình ranh ma, không chừng lại muốn chạy loạn khắp nơi, chỉ mong nàng đừng có tới chỗ nào không nên tới.

Đệm cói kê dưới đầu gối dường như có gì đó động động, trông lờ mờ như một con trùng nhỏ màu xám tro sứt sẹo, mấy cái chân bé xíu đang gian nan ôm lấy y phục của hắn, nỗ lực muốn bò lên. Phó Cửu Vân nhẹ nhàng thổi một hơi, con trùng nhỏ lăn trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành một mảnh giấy trắng.

Đây là bạch chỉ thông linh thuật, loại tiên pháp cực kỳ hiếm gặp. Phó Cửu Vân kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn tỉnh bơ nắm mảnh giấy trong tay, chưa được một chốc, mảnh giấy trong tay hắn đã hóa thành tro. Người hạ thuật này thủ pháp cao siêu, một khi linh vật trở về nguyên hình, liền tự động hóa thành tro, làm cho người ta không tìm được nửa điểm manh mối.

Hắn mở lòng bàn tay, trong đó chỉ dư lại một lớp tro bụi, một chốc lát sẽ biến mất, như vậy một hạt bụi cũng chẳng còn sót lại.

Phó Cửu Vân không khỏi đăm chiêu, lại quay đầu nhìn về cửa điện một lần nữa.

***

Đàm Xuyên hôn mê trong cơn đau, lại bị hắt nước cho tỉnh lại, nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị làm cho tỉnh lại, thân thể đã lạnh tới cực hạn, da thịt đau đớn tê dại, nàng chớp chớp tròng mắt đau xót, hết thảy đều lắc lư lay động, chỉ thấy một màu đỏ như máu, không thể nhìn thấy gì khác.

Mấy ả tỳ nữ nhỏ giọng thầm thì: “Thực sẽ không chết người sao? Cứ để thế này ném ra ngoài chỉ sợ cũng không sống quá ba ngày…”

“Sao phải sợ? Có chết cũng là chết ở bên ngoài, chỉ cần không mất mạng trong núi, chẳng ai đi quan tâm làm gì.”

“Không ngờ tới nô tài kia ương ngạnh đến vậy, không kêu lấy một tiếng, cũng không phải đơn giản.”

Tỳ nữ vẫn đứng canh bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Dâng hương sắp kết thúc rồi! Nhanh lên, ném nó xuống dưới núi! Đừng để người khác nhìn thấy!”

Trong mơ hồ Đàm Xuyên chỉ cảm thấy mấy tỳ nữ kia ba chân bốn cẳng, cuống quít qua loa khiêng nàng ra ngoài. Ánh mặt trời chói lòa, nàng theo bản năng nheo mắt lại, tựa hồ tỉnh táo vài phần, xương cốt trên tay đau đớn làm nàng toát mồ hôi lạnh, dường như cả cơ thể đều run lên vì nỗi đau đáng sợ kia.

Nàng cơ hồ lại sắp hôn mê, loại giày vò chết đi sống lại này không ngừng lăng trì nàng, rốt cuộc trong cổ họng bật ra một tiếng rên ngắn ngủi tựa như tiếng nấc.

Đám tỳ nữ cẩn thận khiêng nàng ra khỏi cửa, nhìn ngó chung quanh, các đệ tử còn đang dâng hương, bọn tạp dịch làm việc ngày thường cũng sẽ không tới gần phủ đệ của Huyền Châu, nhân lúc không có ai, nhanh chóng chạy tới vách núi Lạc Anh ở góc bờ tây.

Năm đó sơn chủ chính là quy tiên trên vách núi Lạc Anh này, vách núi cũng không cao, chỉ có điều hơi dốc, phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt té xuống cũng sẽ không chết, nhiều lắm là theo dốc mà lăn tới giữa sườn núi mà thôi. Về phần Đàm Xuyên liệu sau khi rơi xuống có thể gặp được ai có lòng tốt cứu trợ hay không, còn phải tùy vào số mệnh nàng.

Có điều hôm nay quả không phải ngày lành đối với Huyền Châu, đám tỳ nữ vừa ra khỏi cửa, liền gặp ngay hai người đang đi tới, chính là Tả Tử Thần và Huyền Châu, hôm nay dâng hương tan sớm, đám tỳ nữ không tính toán đúng thời gian, lại vừa vặn đụng độ bọn họ ngay trên đường.

“Huyền… Huyền Châu đại nhân! Tử Thần đại nhân!” Đám tỳ nữ lập tức luống cuống tay chân, vội vàng dập đầu quỳ lạy, nhất thời chưa viện được cái cớ nào cho phải.

Sắc mặt Huyền Châu chưa bao giờ khó coi như vậy, Tả Tử Thần đứng ngay bên cạnh, nàng ta cũng không dám quay sang nhìn hắn, chỉ thấy cánh tay đang khoác tay mình kia dần trở nên cứng ngắc, sau đó, hắn buông tay nàng ta.

Trong lòng Huyền Châu bỗng chốc lạnh lẽo, khẽ nói: “Tử Thần, nó chẳng qua chỉ là một nô tài!”

Tả Tử Thần không nói gì, cúi người cẩn thận tháo miếng vải bịt miệng Đàm Xuyên xuống, thấy môi nàng đầy vết máu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi, sau đó bế nàng lên.

Huyền Châu đứng phía sau cao giọng gọi tên hắn, Tả Tử Thần làm như không nghe thấy, dường như muốn vĩnh viễn rời bỏ nàng ta, từng bước từng bước đi về phía trước. Trong lòng Huyền Châu bỗng cảm thấy sợ hãi tột độ. Nàng luôn luôn sợ hãi, cho dù ôm chặt ra sao, dựa gần thế nào, hắn mãi mãi cũng không thuộc về nàng. Sợ sẽ có một ngày, hắn sẽ rời bỏ nàng giống như bốn năm về trước, dù cho nàng có kêu khóc thế nào, những gì hắn để lại cho nàng cũng chỉ là một bóng lưng.

Nàng căm hận bóng lưng ấy, so với cái chết và sự sỉ nhục còn căm hận hơn nhiều.

Thanh âm nàng đột nhiên cất cao, biến thành một tiếng hét chói tai: “Tả Tử Thần! Chàng đừng có ép ta! Chàng quên rồi sao?! Là ta cứu chàng! Là ta vẫn chăm sóc chàng! Người vẫn luôn ở bên chàng, là ta!”

Cuối cùng hắn cũng dừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ thấp giọng nói: “Tự nàng suy nghĩ cho kỹ đi.”

Đàm Xuyên trong cơn mê man nửa chết nửa sống không ngừng trằn trọc, nghe tiếng Tả Tử Thần bên tai, nàng bừng mở mắt, trước mắt như có một tầng sương màu đỏ bao phủ, không cách nào thấy rõ khuôn mặt hắn.

Thế nhưng nàng lại cảm thấy mình đang nhìn rất rõ. Khuôn mặt này, đã từng mỉm cười dịu dàng trong ánh chiều dương, đã từng khoan dung cưng chiều tính khí thất thường của nàng, cũng đã từng… dưới cơn mưa tầm tã, lạnh lùng nói: “Cô nương, ta không quen biết cô, mời cô đi cho.”

Đàm Xuyên không biết mình lấy đâu ra sức lực, giãy dụa cắn y phục trên người hắn, cặp mắt đau nhức trừng trừng nhìn đôi mắt đang khép kín của hắn, chậm rãi từng chữ từng chữ, nói một cách mơ hồ: “… Tả Tử Thần, ngay cả việc hai mắt vì sao lại mù ngươi cũng đã quên… Đừng để cho ta… một lần nữa phải khinh bỉ ngươi từ đầu tới chân!”

Thân thể hắn cứng lại một chút, hồi lâu sau, mới khẽ nói: “Ngươi… Ngươi nói gì?”

Đàm Xuyên cảm thấy thích ý nhả y phục của hắn ra, nhìn thoáng qua Huyền Châu, trong ánh mắt dường như có chút khoái chí, có điều sau đó lại nhanh chóng hôn mê.

Tả Tử Thần ngơ ngẩn một lúc lâu, trong lòng dường như có sấm sét không ngừng dội xuống, quá khứ mơ hồ vẫn bị che phủ sau một màn sương mù dày đặc, dù hắn có muốn phá bỏ thế nào, cũng chẳng thể nhìn thấy mảy may.

Đứng lặng hồi lâu, hắn rốt cuộc vẫn cất bước tiến về phía trước, Huyền Châu thét to: “Tả Tử Thần! Chàng mau quay lại! Chàng nhìn ta đi! Chàng bước thêm bước nữa, ta nhất định sẽ giết nô tài kia!”

Tả Tử Thần đột nhiên xoay người, lạnh nhạt nói: “Cô điên rồi sao?”

Vừa dứt lời, liền nghe phía sau có một người cất giọng nhạt nhẽo: “Hai ngươi cứ từ từ tranh cãi, người trả lại cho ta.”

Tả Tử Thần chỉ thấy trong ngực bỗng nhiên nhẹ bẫng, Đàm Xuyên đã sớm bị người kia nhẹ nhàng ôm đi, hắn lúc đầu sửng sốt, vốn định xuất thủ đoạt lại, chợt thấy người kia là Phó Cửu Vân, hắn ta ôm Đàm Xuyên, đã đi xa chừng mấy trượng. Tả Tử Thần liền dừng động tác, cúi đầu chốc lát, thở dài một hơi, rồi cũng bỏ đi.

Huyền Châu ở phía sau lại gọi gì đó, mơ hồ còn nghe tiếng khóc, hắn chỉ thấy trong lòng phiền muộn, cũng không hề quay lại. Hành vi điên cuồng của Huyền Châu, hắn vừa cảm thấy kinh hãi lại vừa quen thuộc, dường như từ rất lâu trước đây đã biết nàng ta sẽ làm nên những chuyện cực đoan như vậy.

Đến tột cùng, hắn đã quên mất điều gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.