Tam Thiên Nha Sát

Chương 20: Rời đi (Phần 3)



Trong điện chém giết không ngừng, tình huống ngoài điện lại càng thêm hỗn loạn. Long Vương lần này thực sự tính toán chu đáo chặt chẽ, trước dùng rượu độc loại bỏ những kẻ lợi hại, bên ngoài lại phái người phóng hỏa đốt núi, chỉ cần có đệ tử từ điện Thông Minh chạy ra, lập tức bao vây tiễu trừ. Trong ngoài giáp công như vậy, núi Hương Thủ quả thật hiểm nguy khốn cùng.

Thấy có một nữ tạp dịch từ trong điện đi ra, đám thuộc hạ của Long Vương đang canh giữ ở bên ngoài đồng loạt xông lên, vung đao chém tới. “Leng keng” mấy tiếng lớn, bọn chúng chỉ cảm thấy giống như chém phải một thứ hết sức cứng rắn, bị chấn động đến nỗi gan bàn tay đau nhức vô cùng, tập trung nhìn kỹ, trước mặt đâu có người nào? Toàn bộ đao kiếm đều chém lên một khối đá không biết xuất hiện từ đâu, chém như vậy mà một vết tích cũng chẳng có.

Bọn chúng nghi hoặc quay đầu lại nhìn xung quanh, phía sau chỉ có tiếng gió thổi vi vu, Long Vương và sơn chủ còn đang đấu một mất một còn giữa không trung, ngoài ra đến nửa bóng người cũng chẳng thấy.

Đang giữa lúc hoang mang nghi hoặc, chợt nghe trong điện Thông Minh truyền tới tiếng chém giết từng đợt, đám đệ tử sơn chủ tựa hồ cho đến lúc này mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, nhao nhao hét lên điên cuồng, rút ra vũ khí đeo bên mình quyết một trận tử chiến với đám đào kép còn lại không nhiều lắm bên trong điện. Bọn tạp dịch bị dọa choáng váng ngất xỉu hoặc run lẩy bẩy cũng rốt cục tỉnh lại, tuy rằng không giúp đỡ được gì, tốt xấu gì cũng có thể dùng gậy côn gì đó, ưu thế dần dần nghiêng về phía núi Hương Thủ.

“Ầm” một tiếng nổ thật lớn, cửa điện vững chãi bị người từ bên trong phá đổ, đám đệ tử toàn thân đẫm máu vọt ra, lại lao vào chém giết cùng bộ hạ đang canh giữ bên ngoài của Long Vương. Trong giây phút sống chết này, ai cũng nhớ không nổi tiên pháp tiên thuật được học thường ngày, đao kiếm mới là vũ khí trực tiếp nhất, ngay cả Phó Cửu Vân cũng đoạt lấy một thanh trường đao, trong nháy mắt chém ngã bốn năm tên.

Thế lửa phía xa ngày càng hung mãnh, Phó Cửu Vân chỉ sợ lửa lan đến sân viện của mình, mắt thấy Long Vương cũng sắp bị đánh bại, hắn dứt khoát vung một hư chiêu, xoay người lao về nơi ở của chính mình.

“Cửu Vân!” Tả Tử Thần đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng, “Đàm Xuyên không ở bên cạnh ngươi?!” Giọng điệu của hắn ta cực kỳ nghiêm khắc, như thể trách cứ hắn không để ý tới nàng.

Phó Cửu Vân mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, thấy trong lòng hắn còn đỡ Huyền Châu đang thoi thóp, không khỏi giễu cợt bảo: “Trong lòng ôm kẻ khác, ngươi còn muốn hỏi ai?”

Tả Tử Thần ngậm miệng không nói.

Phó Cửu Vân ngừng một chút, mới bảo: “Chỉ sợ lửa sẽ lan tới phía sau sân, ta đi tìm nàng.”

Lời còn chưa dứt, người đã hóa thành một tia sáng, chớp mắt liền đi xa.

Huyền Châu cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực Tả Tử Thần, ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm suy yếu: “Tử Thần… Chàng, chàng đừng đi, ở lại với ta…”

Tả Tử Thần mím môi, xoay người đặt nàng ta xuống một góc an toàn, thấp giọng nói: “Ta có viên thuốc giải trăm loại độc, nàng ăn một viên đi đã.”

Hắn đem viên thuốc đặt trong tay nàng ta, nàng ta lại hất đi, nâng tay ôm chặt hắn, nức nở nói: “Ta không cần thuốc giải độc gì cả! Chàng ở lại là được! Chàng hãy ở lại đây!”

Tả Tử Thần gỡ hai tay nàng ta ra, nhặt viên thuốc kia lên dùng lực nhét vào miệng nàng, nghiêm giọng nói: “Đừng đem tính mạng của mình ra đùa giỡn!”

Huyền Châu nhắm mắt lại, chỉ là im lặng rơi lệ, rất lâu sau, mới thấp giọng nói: “Cô ta đi rồi… Cô ta không cần chàng, chàng hà cớ gì còn muốn tìm cô ta? Có phải chàng không có mắt? Người vẫn luôn bên chàng là ai chàng không rõ hay sao? Phải chăng đến lúc ta chết đi rồi, chàng mới có thể hiểu ra?”

Hắn không nói gì, chỉ khẽ vỗ vai nàng ta hai cái: “Nàng hãy nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm người.”

Huyền Châu đột nhiên mở mắt, trừng trừng nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Tả Tử Thần! Chàng rõ ràng đã quên tất cả! Chàng rõ ràng chỉ có dựa vào ta mới có thể sống tới bây giờ! Chàng sao có thể vong ân bội nghĩa như vậy?! Chàng đi tìm cô ta thì ích lợi gì cơ chứ? Thù nước hận nhà đều bắt đầu từ nơi đây, chàng còn cho rằng có thể trở lại như trước kia sao?”

Tả Tử Thần im lặng giây lát, bỗng nhiên nói nhỏ: “Nàng cũng biết rõ những chuyện ta đã quên, chuyện hận nước thù nhà gì đó? Nàng biết nàng ấy là ai?”

Huyền Châu lập tức nghẹn họng, thầm hối hận chính mình lỡ lời, gắt gao cắn chặt môi, chỉ ai oán nhìn chằm chằm hắn.

Tả Tử Thần cũng không chờ nàng trả lời, đứng dậy rời đi. Nàng ở phía sau ra sức gọi mấy chục mấy trăm lần, hắn thậm chí còn không quay đầu lại. Trước giờ vẫn luôn là như vậy, cho dù nàng có đối tốt với Tả Tử Thần cỡ nào, hắn cũng chưa từng nhìn tới nàng, trong lòng hắn vĩnh viễn là Đế Cơ Đế Cơ Đế Cơ. Giờ đây hắn quên hết thảy, trong lòng vẫn như cũ không hề có nàng, chỉ có tiểu tạp dịch chẳng biết từ đâu xuất hiện kia mà thôi.

Nàng dường như sinh ra là để bại dưới tay Đế Cơ, bất luận nàng có gắng sức thế nào, cũng không có ai muốn nhìn tới nàng. Nàng còn chưa được nếm thử sự ấm áp của tình người, đã phải cảm nhận sự lạnh lẽo của lòng người; chưa học được cách yêu thương một người, đã hiểu rõ mùi vị oán hận đố kị khắc cốt ghi tâm.

Huyền Châu gắt gao che mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuôi xuống dưới.

Trong lúc nàng ta khóc lóc thương tâm, Phó Cửu Vân đang đứng trước một sân viện vắng vẻ trống không, sắc mặt tái nhợt. Tả Tử Thần đuổi tới, thấy tình hình này, lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi nơi khác tìm xem.” Thanh âm bỗng nhiên có chút run rẩy, trên đường tới đây, đã thấy khắp nơi đều là thi thể, có bị đao kiếm chém chết, cũng có bị lửa thiêu chết, trong đó có thể nào… có nàng?

Phó Cửu Vân dường như cũng có cùng ý nghĩ, cơ hồ trong nháy mắt đã lao ra cửa, dọc theo đường cũ tỉ mỉ tìm tòi. Chợt thấy trong một bụi cây bị thiêu trọi lộ ra nửa góc áo màu xám tro, chính là bộ y phục Đàm Xuyên thường mặc. Trái tim hắn cơ hồ muốn ngừng đập, ngưng thở ôm thi thể trong bụi cây đã bị thiêu rụi đến độ không ra hình người kia ra, khuôn mặt thi thể đã bị hủy không còn nhìn ra hình dạng, y phục trên người cũng đã sớm hóa thành tro, nhưng túi nhỏ đeo ngang hông kia lại kỳ tích không tổn hại chút nào.

Đôi tay Phó Cửu Vân trở nên căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm túi nhỏ kia: túi da trâu, buộc bằng gân trâu, bên trên còn thêu một phiến lá cây sứt sẹo. Đàm Xuyên luôn luôn cẩn thận đặt chiếc túi trong ngực, bên trong không nhiều không ít, vĩnh viễn là hai tiễn bạc, cùng một cây lược gỗ đã gãy một đoạn.

Hắn thấy trong đầu ong lên, lần thứ hai trong đời, triệt để cảm thấy mù mịt ngỡ ngàng, còn có sợ hãi vô biên vô hạn.

***

Tả Tử Thần từng có rất nhiều giấc mộng mơ hồ, vào cái năm đôi mắt hắn mất đi ánh sáng. Nội dung giấc mộng thế nào cũng không nhớ nổi, thế nhưng hình ảnh trong mộng lại rõ ràng trước mắt.

Đó là ngọn lửa bừng bừng đỏ tươi như máu, dường như muốn thiêu hủy cắn nuốt hết thảy trên đời. Trong rừng lửa có một tòa cung điện Lưu Ly vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngọn lửa như có vũ điệu của ma quỷ, cứ một ngụm một ngụm ăn tươi nuốt sống những kẻ từ trong cung điện chạy ra. Hắn luôn luôn cứ vậy mà giật mình tỉnh giấc, một năm ấy, hắn yếu ớt mà nhạy cảm, chẳng thể nhớ nổi chuyện gì, cũng chẳng nhìn thấy thứ gì. Chỉ có Huyền Châu dịu dàng săn sóc hắn, ở bên hắn, nói với hắn đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng, không nên để ý làm gì.

Phải, chẳng qua chỉ là giấc mộng, cũng không cần canh cánh trong lòng. Cho tới hôm nay, hắn nhìn thấy núi Hương Thủ hơn phân nửa chìm trong biển lửa, lờ mờ phảng phất, lại từ đáy lòng cảm thấy có một nỗi sợ hãi quen thuộc. Kia cũng không phải là mộng, hắn đã chứng kiến một biển lửa lớn như vậy, hắn thậm chí còn nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khôn cùng khi ấy.

Mang theo lòng dạ rối bời, từ khi nãy lòng dạ hắn đã bắt đầu rối bời, ngơ ngẩn đứng bồi hồi trong biển lửa. Hắn vốn đi tìm Đàm Xuyên, kết quả lại không hiểu tại sao đi lên Dạ Mị các ở đỉnh phía đông ngọn núi, bốn phía an tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng lách tách của ngọn lửa hung tợn nuốt chửng cành cây ngọn cỏ, khói dày đặc che khuất tầm mắt, hắn nghĩ chính mình đi nhầm hướng mất rồi.

Xoay người đang muốn trở về, giữa không trung bỗng nhiên truyền tới một tiếng chim kêu sắc bén, ngay sau đó một con chim ưng khổng lồ phẩy cánh, từ trong biển lửa bay ra, lao vút như một mũi tên, xoay một vòng trên bầu trời, rồi yên ổn đậu tại một chỗ không xa.

Một thiếu nữ từ trên đó nhảy xuống, mặc bộ y phục đỏ, còn rực rỡ gấp bội ngọn lửa kia. Rõ ràng tóc đen y phục đỏ vô cùng mỹ lệ, lại không hề thấy lả lơi, trông nàng mềm mại trong sáng đến vậy, đôi mắt sáng ngời thậm chí còn lộ ra ý cười thơ ngây mà quyến rũ.

Tả Tử Thần vô cớ cảm thấy cả người phát run, chợt nghe tiếng trái tim mình ngừng đập, tựa như một khối băng bị nứt toạc, thậm chí còn phát ra tiếng vang thanh thúy.

Khuôn mặt nàng, nụ cười của nàng, phảng phất như một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua tim hắn, khối băng che phủ ký ức nháy mắt bị đánh tan, vô số những hình ảnh đan xen ùa vào trong đầu hắn, hắn thậm chí cho rằng trí óc mình sẽ vỡ ra mất, vội vàng lùi một bước, đau đớn giơ tay ôm trán.

Nàng tựa hồ có chút bất ngờ khi gặp hắn ở nơi này, cười nhàn nhạt, thấp giọng nói: “Nơi này là cao nhất, có phải không? Lẽ thường thứ gì tốt cũng đều được đặt ở nơi cao nhất.”

Tả Tử Thần không biết từ đâu sinh ra một loại xúc động, tiến lên nắm chặt hai vai nàng, run giọng nói: “Muội… Đế cơ…”

Nàng đối với hai tiếng gọi kia chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, nghiêng đầu ngắm nhìn bầu trời mù mịt khói phía sau lưng hắn, ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi đen láy, trong vẻ quyến rũ lại lộ ra phần nào kỳ dị. Thanh âm của nàng rất nhạt nhẽo, không lạnh lùng đến độ băng giá như của Huyền Châu, mà chỉ như một cơn gió thoảng: “Ngươi nhận sai người.”

Tả Tử Thần không nghe thấy lời thì thầm của nàng, đầu hắn cơ hồ muốn nổ tung, đau tới mức phát run cả người.

Vô luận hắn có muốn hay không, cũng chẳng thể nào ngăn lại những hồi ức đã bị thất lạc bấy lâu ùa về bóp nghẹt hắn, từng hình ảnh rõ ràng tới tấp lướt qua, trong đó hắn vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô, đôi mắt lạnh lùng, đầy bụng tâm sự, chưa bao giờ biết tỏ ra thân thiện.

Nhớ tới…

Nhớ tới lần đầu gặp gỡ trên đài Triêu Dương, nàng múa một khúc Đông Phong Đào Hoa, khi ấy vẫn là một thiếu nữ nhỏ bé mười ba tuổi, nửa gương mặt giấu sau tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười thơ ngây.

Nhớ tới hắn còn chưa biết thân phận nàng, đợi chờ một ngày một đêm trên đài Triêu Dương, rốt cục gặp được nàng, lấy hết dũng khí muốn tới bắt chuyện, viện một cái cớ tồi hết biết: dường như ta đã gặp nàng ở đâu đó, rất quen thuộc.

Nhớ tới nàng chủ động ôm hắn, thân thể còn chưa thuần thục, lại vẫn liều lĩnh muốn gần sát hắn. Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ngồi trên bệ cửa sổ ngắm cảnh bình minh, sau đó thừa dịp trời còn chưa sáng không ai phát hiện, hắn lại lén lút rời đi, tránh khỏi bị bọn thị vệ phát giác.

Còn nhớ tới… Nhớ tới nàng tức giận khôn cùng xen lẫn tuyệt vọng, lớn tiếng mắng hắn: Quốc tặc vô sỉ! Sau đó vung kiếm chém lên. Đôi mắt hắn, bởi vậy mà mù.

[Quốc tặc: giặc nước, kẻ bán nước]

Nhớ tới nhiều chuyện như vậy, những lời muốn nói với nàng cũng nhiều như vậy, có điều hắn lại không thốt ra nổi một chữ. Hình bóng người trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, khói lửa mịt mù cũng dần trở nên không rõ. Tả Tử Thần lắc lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay áo nàng, thì thào: “Đế Cơ…”

Một câu chưa dứt, người đã ngã xuống đất ngất đi.

Đàm Xuyên thu hồi châm bạc trong tay, mặt không biểu tình xoay người, không động lòng mảy may. Không biết vì sao, đột nhiên nghĩ tới một lần rất lâu trước đây Huyền Châu khóc tới mức sắp ngất đến nơi, lần đó ước chừng là lần thất thố nhất của nàng ta từ khi lọt lòng tới nay, hoảng loạn liều mạng níu chặt vạt áo của nàng, bản thân nàng cũng thiếu chút nữa bị nàng ta vần vò thành mì sợi.

Khi đó Huyền Châu lớn tiếng mắng nàng: Ngươi cái đồ nữ nhân máu lạnh tàn nhẫn vô tình! Ngươi sao có thể dám?! Ngươi sao có thể xuống tay cho được?!

Đàm Xuyên ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn khuôn mặt mê man của Tả Tử Thần, tay hắn còn đang nắm chặt tay áo nàng, gỡ thế nào cũng không ra. Nàng nhìn rất lâu, đột nhiên nâng tay đem tay áo xé xuống một mảnh, làn môi hơi hơi mấp máy, làm như muốn nói điều gì, cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Nàng nhấc chân đá vào một bụi cỏ trông có vẻ lộn xộn trên mặt đất ba cái, cửa đá Dạ Mị các ầm ầm mở ra, ánh sáng chói lọi ngút trời cùng trận gió mạnh mẽ phả thẳng vào mặt. Huyền Châu không lừa nàng, nơi này mới đích thực là chỗ sơn chủ cất giấu đống bảo bối quý báu của lão. Vạn Bảo các và bảo khố ngầm dưới lòng đất, chẳng qua chỉ là một trò đánh lạc hướng mà thôi. Nếu như không phải Long Vương lần này đột nhiên làm loạn, nàng còn không biết phải đợi đến bao giờ mới có cơ hội vượt qua giám thị nghiêm mật, đến được trước Dạ Mị các.

Đàm Xuyên tháo xuống túi nhỏ bằng da trâu đeo ngang hông, để trên tay ước lượng, không chút do dự tiến vào trong cửa đá.

***

Một tháng mùa đông lạnh lẽo rét mướt kia, Bạch Hà Long Vương làm loạn trên núi Hương Thủ không có kết quả, bị sơn chủ nuốt vào bụng trở thành bữa ăn ngon. Mấy trăm đệ tử và tạp dịch núi Hương Thủ sơn bị thương quá nửa, các phòng ốc bị trận lửa thiêu hủy cũng có đến quá nửa. Cùng tháng, cũng không ai phát hiện, bảo vật mấy trăm năm được phong ấn trên tầng cao nhất của Dạ Mị các, cùng một tiểu tạp dịch từ nơi đó đã rời khỏi núi Hương Thủ, rốt cuộc không trở lại.

Tên của Đàm Xuyên bị liệt vào danh sách tạp dịch tử vong, Triệu quản sự dẫn đám tạp dịch còn may mắn sống sót đốt chút tiền giấy quần áo cho người chết, chỉ có Thúy Nha khóc hết mức thương tâm, cô nhóc sẽ chẳng bao giờ được gặp lại Xuyên tỷ chu đáo ân cần nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.