Tam Thiên Nha Sát

Chương 37: Khoảnh khắc vĩnh hằng



“Ngươi đã thích nàng ta như thế, vậy đi đoạt lại là được.”

“… Không được! Nam nhân của nàng quá lợi hại, có dòng máu chiến quỷ, ta không đánh nổi hắn!” Mi Sơn Quân vừa nhắc tới nam nhân kia đã run lên cầm cập.

“Ngươi chỉ để ý chiếm được lòng của nữ nhân, chỉ cần nàng thích ngươi, thì có đến mười chiến quỷ cũng chẳng thể làm gì các ngươi.”

“Không được… Trong lòng Tiểu Mi căn bản không có ta!” Y khóc đến nghiêng trời lệch đất, đấm ngực giậm chân.

Quả thật là một tiên nhân hèn nhát.

Phó Cửu Vân không nói một lời rót rượu cho y, Mi Sơn Quân một muỗng lại một muỗng rượu vào bụng, giống như cái máy hát được mở, cứ thế nói liên miên lải nhải. Chẳng qua là y quen biết nàng ta thế nào, sao lại thích nàng ta, nàng ta tốt thế nào, xinh đẹp thế nào khả ái ra sao. Đàm Xuyên nghe phát buồn ngủ, xoay lưng lại ngáp một cái thật to.

Nghe nói những lúc trong lòng không vui thì không thể uống rượu, bởi vì sẽ rất dễ say, lúc này Mi Sơn Quân chính là trong tình trạng này, bị Phó Cửu Vân âm mưu xấu xa chuốc cho từng muỗng rượu mạnh, còn không ngừng nói chuyện, nói đến khi đầu lưỡi cứng cả lại, đột nhiên nghẹn ngào một tiếng, gục xuống bàn tiếp tục gào khóc.

Phó Cửu Vân quay đầu chớp chớp mắt với Đàm Xuyên, nàng lập tức hiểu ý, cười tít mắt hỏi: “Sư thúc, ngài say rồi, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi?”

Kẻ uống say chẳng bao giờ chịu nhận mình say, Mi Sơn Quân chỉ hàm hàm hồ hồ lắc đầu phủ nhận, một lúc sau, cất tiếng ngáy o o, thì ra đã ngủ.

Phó Cửu Vân gọi linh quỷ dìu y tới phòng ngủ nghỉ ngơi, quay đầu nhe răng cười với Đàm Xuyên: “Lần này thắng chắc rồi.”

Quả nhiên hôm sau Mi Sơn Quân sắc mặt cực kỳ không tốt tới tìm, ném một phong thư vào lòng hắn, uất hận nói: “Ngươi thật không tử tế gì! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Thứ này cho ngươi! Chuyện ngày hôm qua… không, không được nói ra ngoài!”

Phó Cửu Vân hiểu hiểu gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm, chuyện bẽ mặt như vậy nói ra đến mặt mũi ta cũng chẳng còn.”

Sắc mặt Mi Sơn Quân xám ngoét: “Ngươi, ngươi không hiểu nỗi thống khổ của ta!”

Phó Cửu Vân vỗ vỗ vai y, không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Mi Sơn, đã thật sự thích nàng, thì bị đánh một trận cũng không hề gì. Ngay cả tâm tư của mình ngươi cũng không dám nói cho nàng, chỉ biết khóc nhè, có phải là nam nhân hay không? Đừng để ta khinh thường ngươi.”

Sắc mặt Mi Sơn Quân càng thêm xanh mét: “Hắn là hậu duệ của thượng cổ chiến quỷ! Ngươi nói nghe dễ thế, sao ngươi không đi mà đánh nhau với hắn?!”

“Cô gái ta yêu lại không tên là Tân Mi.” Hắn hời hợt nhả một câu, lại làm cho sắc mặt Mi Sơn Quân xanh như quả đào xanh, bỗng nhiên phất tay áo, giậm mạnh chân: “Ngươi nói đúng! Ta, ta đi đánh nhau với hắn!”

Dứt lời quay đầu chạy vội ra ngoài, gọi tiên hạc, trường y tung bay tiên phong đạo cốt đi tìm tình địch đánh nhau.

Đàm Xuyên thông cảm nhìn theo bóng lưng gầy yếu của y, lại nhìn Phó Cửu Vân đang cười gian một bên, nói ra, y giao du với bạn bè như Phó Cửu Vân, thật là tám đời xui xẻo. Người này gặp kẻ nào thì độc địa với kẻ đó, đã đến nông nỗi độc địa với cả thiên hạ, thật sự khiến nàng không thể không bội phục.

“Mi Sơn thường ngày tỉnh táo kiềm chế, hiểu rõ mọi việc của muôn dân thiên hạ, vô số người tốn hơn vạn kim cũng chưa chắc đã xin được một tin tức từ hắn.” Phó Cửu Vân tốt bụng giải thích một chút, “Chỉ là thỉnh thoảng đầu óc hắn bị rút gân, cứ quen dần là ổn. Chúng ta ở lại, vài ngày sau lên đường cũng được.”

Đàm Xuyên ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Hắn đầy vẻ thông cảm ngắm bầu trời phương xa, bảo: “Chờ hắn bị đập gần chết, trở về chúng ta có thể chế giễu.”

“…”

***

Nửa tháng sau, Mi Sơn Quân mặt mũi bầm dập quay về, Đàm Xuyên hùa cùng Phó Cửu Vân khoái chí cười nhạo, bị y thẹn quá hoá giận xua đuổi, dọn dẹp một phen trở lại rừng trúc nhỏ dưới chân núi Phượng Miên kia.

Lúc đó Cao Đô lại xảy ra một chuyện lớn, Lễ bộ Trương đại nhân cùng với mấy vị võ tướng trấn thủ kinh thành trong vòng một đêm bị giáng chức, cả nhà già trẻ đều bị lưu đày. Vị Trương đại nhân này vốn ở ngay phố trên, ngày hạ chỉ, nam nữ toàn phủ gào khóc rung trời, dân chúng chung quanh cũng vì chuyện đó mà rầu rĩ. Truy cứu duyên cớ, thì ra là tội khi quân.

Nguyên bản cuối tháng bảy là thời gian Thiên Nguyên bổ sung phi tần hậu cung, tiến hành tuyển tú hàng loạt. Thiên Nguyên quốc tuyển tú nữ khác với Đại Yến, những quan viên có phẩm cấp trong nhà có con gái đủ mười sáu tuổi đều phải mời họa sĩ tới vẽ bức chân dung, trên đó viết đầy đủ họ tên xuất thân, sau đó dán kín đưa vào trong cung để hoàng thượng và hoàng hậu tự mình chọn lựa dựa vào diện mạo xinh đẹp, lễ độ đoan chính. Ngày đó Trương đại nhân chi ra ngàn vàng, xin Phó Cửu Vân vẽ bức chân dung cho con gái ông ta, nào ngờ lại bị từ chối thẳng thừng, lý do là: Công Tử Tề trước giờ không vẽ tranh cho nữ tử chưa lập gia đình, trừ phi là xuân cung đồ.

Trương đại nhân rơi vào đường cùng, đành phải tìm trong số đông đảo thê thiếp nhà mình một người có dung mạo ba phần tương tự con gái mình, sống chết nài nỉ Phó Cửu Vân vẽ cho nàng bức tranh, dán kín rồi đưa vào trong cung.

Trên đời há có bức tường nào không bị gió lùa, những quan viên khác nghe được việc này, nhao nhao tới nhờ Phó Cửu Vân vẽ tranh, hắn bị quấy rầy nhức óc, dứt khoát đưa Đàm Xuyên tới Mi Sơn cư trốn, trốn lần này chính là nửa tháng.

Lại nói đến hoàng đế Thiên Nguyên quốc kia, vì cái chết của thái tử mà thành ra một thân bệnh hiểm nghèo, vốn chẳng hề quan tâm gì việc tuyển tú. Ai ngờ nhân duyên thật khéo, nhìn thấy bức chân dung Trương đại nhân đưa lên kia, lại thấy cực kỳ vừa mắt, ngay cả bệnh tật cũng tốt lên ba phần, lập tức chọn trúng nàng ta, đêm đó sẽ đưa tới thị tẩm. Lúc thấy Trương tiểu thư lại cảm thấy không giống lắm với người trong bức vẽ, hoàng đế khó tránh khỏi nổi trận lôi đình, dọa cho nàng thiên kim tiểu thư chưa từng trải sự đời kia sợ mất mật, lỡ lời nói ra toàn bộ mọi chuyện, hoàng đế mặt rồng giận dữ, phái người điều tra việc này, xác nhận không có lầm, lập tức hạ chỉ tống viên quan đưa lên bức tranh giả kia đi lưu đày.

Trương đại nhân một nhà già trẻ, cùng với vị Trương tiểu thư đáng thương kia đều bị áp giải tới nơi biên thùy, chỉ riêng tiểu thiếp được vẽ trong tranh bị người ta bí mật giữ lại, đưa lên long sàng, liên tục đùa bỡn ba bốn ngày cho đến khi không còn ra hình người, nỗi đau để tang thái tử của hoàng đế mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

[long sàng: giường rồng, giường của vua]

Lại được biết người vẽ tranh là Công Tử Tề, lão cũng từng nghe qua tên tuổi người này, biết đó là một vị cao nhân, không chừng còn là một thần tiên, cho nên lập tức phái người mời tới.

Khi thái giám truyền chỉ tới bên ngoài rừng trúc, Phó Cửu Vân đang cuộn lại mấy bức xuân cung đồ mới vẽ xong gần đây, cất vào một ống đựng tranh hẹp dài, giao cho thương nhân đang sốt ruột đứng chờ ngoài cửa. Một bức xuân cung đồ ba trăm vàng kim, đắt chết người, Đàm Xuyên vừa lột vỏ sơn trà vừa tặc lưỡi: “Ta còn tưởng rằng chàng xưa này không bán tranh cơ đấy.”

Phó Cửu Vân đi qua cúi đầu cắn quả sơn trà đã bị ăn một nửa trong tay nàng, cố tình chăm chú nhai một lúc, mới nói: “Hôm nay khác với ngày thường, ta muốn những kẻ vai trên biết đến sự tồn tại của ta.”

Đàm Xuyên ngơ ngẩn nhìn bàn tay trống không của mình, cách nửa ngày mới lẩm bẩm nói: “Chàng, chàng lại định làm gì?”

Hắn không trả lời, vẻ mặt sâu xa nhìn thoáng qua rừng trúc, quả nhiên một lát sau chất giọng chói tai chỉ thái giám mới có vang lên: “Công Tử Tề tiên sinh, thánh thượng có chỉ, mau ra lĩnh chỉ!”

Quả sơn trà Đàm Xuyên mới vừa lột vỏ rơi trên mặt đất, nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, lại bị hắn đè lại: “Đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên đó.”

Hắn muốn tiếp cận hoàng tộc Thiên Nguyên?! Nàng nhìn chằm chằm hắn thật sâu, ai dè Phó Cửu Vân chẳng hề trả lời, chỉ nhàn nhã tự tại nhặt quả sơn trà nàng vừa làm rơi xuống đất, lột vỏ rồi ăn tiếp. Thái giám bên ngoài liên tục gọi ba lần, không thấy hồi âm, ước chừng có chút tức giận, giẫm lên lá trúc muốn xông vào rừng trúc.

Phó Cửu Vân bốc vài hột sơn trà trơn tuột, tùy tay ném vào rừng trúc, cũng không thấy có động tĩnh gì, thái giám bên ngoài lại xoay tới xoay lui sống chết không vào được, kêu khóc om sòm một phen rồi xám xì xám xịt bỏ đi. Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn hắn: “Ớ, chàng cứ thả hắn đi vậy sao?”

Hắn cười có chút gian tà, chậm rãi nói: “Vừa gọi đã ra đã chẳng phải cao nhân, dong nhân mới đúng.”

[dong nhân: người tầm thường]

“… Chàng tiếp cận hoàng tộc, là vì cái gì?” Nàng cảm thấy nàng biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi ra miệng, chính mình cũng không hiểu vì sao.

Phó Cửu Vân lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề này. Ven rừng trúc có mấy cây trúc nhỏ mọc cao, trông tươi non mướt mát, hắn dùng tay vuốt ve, bỗng nhiên hứng khởi, khắc lên trúc ba chữ “Phó Cửu Vân”, cười nói: “Sau này cây trúc này cao lớn, tên của ta ước chừng cũng sẽ cao theo, để người khác biết rõ cây trúc này là của ta.”

Hắn hiếm khi nổi tính con nít, Đàm Xuyên cũng có chút buồn cười, sáp lại gần khắc tên mình lên một cây trúc khác, đắc ý hả hê: “Thế thì cây này là của ta.”

Hai người bọn họ ra tay hành hạ một loạt những cây trúc tươi non mới mọc ven rừng trúc, Đàm Xuyên không tranh đoạt được với hắn, đành phải ôm cứng cây trúc cuối cùng không buông, nhanh chóng khắc lên mặt trên hai chữ “Đàm Xuyên”, còn chưa kịp tuyên bố chính mình là chủ nhân, Phó Cửu Vân đã mạnh mẽ sáp lại, trâng tráo trắng trợn khắc tên hắn bên cạnh tên nàng.

“Cây này chính là hai người chúng ta nhé.” Hắn nắm lấy nắm đấm Đàm Xuyên vừa huơ lên, bỗng nhiên quay đầu lại khe khẽ mỉm cười với nàng, “Cho dù mai sau người chết đi rồi, hóa thành tro bụi, dù sao vẫn còn vết tích chứng minh hết thảy đã từng tồn tại. Không phải tất cả đều hóa thành tro bụi.”

Đàm Xuyên quay mặt đi không nhìn hắn, đáy lòng không biết có tư vị gì, ma xui quỷ khiến, lại nhìn chằm chằm tên của hai người kề sát nhau trên cây trúc mà ngây ngốc. Phải, hắn nói không sai, cho dù mai sau thể xác không còn, hồn phách bị Vong Xuyên gột rửa, bỏ lại những thống khổ và tốt đẹp một đời này, khu rừng trúc này cũng chứng minh bọn họ đã từng tồn tại. Trúc xanh sẽ không nói dối, tên của hai người sánh đôi cùng một chỗ còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Nàng ngây người rất lâu, chợt vui chợt buồn, nhất thời mừng rỡ nhất thời chán nản, lại có chút như si như túy.

Những người thân đã ở hoàng tuyền, giờ phút này đang nặng nề trách móc nàng, hay là lấy đó làm vui vẻ? Nàng chưa từng có một khắc giống như lúc này, có một loại dục vọng muốn sống. Không phải là dục vọng nhất thời trước khoảnh khắc tốt đẹp, mà rõ ràng, là loại dục vọng nóng cháy tựa máu đào. Có lẽ thật sự giống như những gì Phó Cửu Vân đã nói, hắn muốn nàng được sống những tháng ngày hạnh phúc mà một cô gái bình thường nên có, chuyện cho tới bây giờ, chính nàng cũng mơ hồ có một loại nguyện vọng như vậy.

Biết rõ nguyện vọng ấy là không có khả năng, thế nhưng trái tim mong đợi cũng không phải giả. Nàng cứ như vậy bị kéo qua kéo lại, mơ tưởng trong ảo tưởng trốn tránh sự thật làm cho người ta đau đớn kia. Nàng mới nhận ra chính mình vẫn đang ảo tưởng, muốn cùng hắn nhìn rừng trúc này ngày càng thêm tươi tốt, cây trúc có khắc tên hai người ngày càng thêm cao, đến khi hai người tóc đã bạc phơ tới thăm nó, kể về những chuyện vĩnh viễn không mai một ——ảo tưởng tốt đẹp biết bao, làm người ta lưu luyến quên về.

Đàm Xuyên có chút mệt mỏi khép lại cặp mắt, vùi trán vào lòng bàn tay, nàng không muốn tiếp tục suy nghĩ vì sao Phó Cửu Vân lại xuất hiện trong ảo tưởng của nàng, phảng phất như đó là chuyện đương nhiên, ngoại trừ hắn những người khác đều không thể, ngay cả Tả Tử Thần cũng không thể.

Khỏi cần nghĩ nữa, cũng không thể nghĩ tiếp, nàng cảm thấy chuyện này thật sự làm nàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.