Dương Giai Nghi bước vào giai đoạn tiềm tu của mình, nàng là cá chép ngẫu ngộ trở thành kim long, mà đối địch với Dương gia - Mạn gia, cũng lọt vào con mắt xanh của Du Lang.
Huyết Mạch Dực Long, chính là huyết mạch trân quý, nhưng không nhất thiết là kích hoạt ở thời đại này.Càng tiềm tàng về sau, chính là con bài tủ chưa lật mạnh nhất của Bắc Chính Hoàng, Du Lang cũng vì chưa tinh thông phương pháp kích hoạt huyết mạch của Dực Long, đành tạm thời buông tha Mạn gia.
Du Lang gọi là kích hoạt huyết mạch, bất quá chỉ là dành cho một người, cả Mạn gia không có diễm phúc bậc này, bởi vì tồn tại Bắc Chính Hoàng nhắm tới, phải nằm trên Thần Hoàng.Và dù có kinh khủng đến thế nào, cũng không thể tùy tiện thay đổi huyết mạch để rồi một lúc xuất hiện mấy chục Thần Hoàng, cho dù là được mấy chục, Du Lang cũng khẳng định quá 9/10 phần sẽ trở thành Phế Thần vì không mở ra được Thần Tức.
Phương pháp này, vốn là trấn gia chi bảo của Bắc Chính tộc, cũng là thứ đã khiến Bắc Chính Quân trở thành em trai vong niên của Bắc Chính Hoàng.
Nó mạnh đến nổi, Bắc Chính Hoàng chỉ dùng phân nửa liệu trình đã vấn đỉnh thiên hạ, Bắc Chính Quân hưởng dụng đến cấp độ nào, chính là được giữ thành một bí mật, gia chủ Bắc Chính tộc - Bắc Chính Thần Minh cũng là Thiên Đỉnh Thần Hoàng, chưa từng nói ra.
Xét riêng tới việc Bắc Chính Quân được thai nghén trong cả vạn năm thì đã vượt qua Bắc Chính Hoàng năm đó rất nhiều.
Nhưng kết quả là, nhân mạch thiếu hụt, Bắc Chính tộc cũng không trở thành cự đầu số một tam giới chỉ vì bí pháp thông thiên này.
Theo một cách nhìn khác, ""Tích Lũy Thiên Tư"" cũng có mặt hạn chế, mà Bắc Chính Hoàng năm đó bị ám toán, có xu hướng đã kéo ngã toàn bộ Bắc Chính tộc, bất kể Bắc Chính Thần Minh Thần Hoàng vấn đỉnh vốn siêu việt Chưởng Thiên Bảng, cũng khó có thể trọng chấn.
Nhưng mà hết thảy mọi kết cục thảm dành cho Bắc Chính tộc, cũng đều không có xảy ra...
Tình huống như trên không nhất thiết sẽ xuất hiện ở trên người Mạn gia, bởi vì ""Tích Lũy Thiên Tư"" do Bắc Chính cường giả thi triển, họ vốn đã thông hiểu thấu triệt, mới có thể có kết quả tốt, cho nên Du Lang muốn cải tạo Mạn gia, chính là phải đợi.
Khoảng thời gian này rơi vào tầm 1 năm, sau khi dùng trí tuệ cùng khả năng khai mở pháp tắc, chấp chưởng sinh mệnh sánh ngang với một Thần Hoàng, Du Lang tin mình sẽ mang lại kết quả tốt nhất, có thể hoàn mỹ vô khuyết tạo ra một tồn tại ngạo thị thiên hạ.
Mà đều đầu tiên cần làm, chính là đóng băng huyết mạch của họ, để tránh tổn thất, vì nó vốn dĩ đã rất loãng.
""Chừng 1 năm nửa, sau đó thi triển ""Tích Lũy Thiên Tư"" lên người của Mạn gia, phỏng chừng ngẫu nhiên trong vòng 1000 năm là có thể đi ra một cường giả""
Nói là ngẫu nhiên, có thể kẻ đó quá yếu, sẽ sớm đi ra, thế cũng là phí công.Mà lâu quá, từ 500 năm trở lên, sẽ chậm trễ một hồi đại chiến lớn.
Du Lang có hơi đau đầu, vài trăm năm nửa thôi, chính xác theo cảm giác của hắn là 500-600 năm, Thần Hoàng kỷ nguyên trên Tam Thiên Vị Diện sẽ đi vào lịch sử, thời đại này đến bây giờ đã tồn tại hơn 100 vạn năm rồi, đã sắp trút đi hơi thở cuối cùng.
Mà lúc thời khắc đó diễn ra, Thần tộc và Ma Thần tộc chắc chắn sẽ ở đỉnh chiến tranh để giành lấy vị trí hoàng giả cho kỷ nguyên tiếp theo.Thậm chí kéo theo các cổ tộc vốn đã quy ẩn kể từ thời đại Thần Hoàng bắt đầu, trở về tranh đấu.
Chuyện này cũng là Du Lang thân bất do kỷ, hắn đành phải chuyển sự chú ý của mình đến một xấp giấy nhỏ trong đại não của Bắc Chính Hoàng, bởi vì hậu quả mất đi 8/10 đại não năm đó, Bắc Chính Hoàng trở thành một người rất đơn giản, hắn đơn giản huyễn hóa hồn lực ít ỏi của mình thành vài 3 trang giấy.
Chính là mấy trang giấy đơn giản như thế, cũng chỉ ghi mấy dòng đơn giản, lại khiến Du Lang khá là bội phục.Bởi vì hắn biết dưới đây sẽ là những nhân vật số má nhất trên Tam Thiên Vị Diện khoảng thời gian sắp tới, đều do Bắc Chính Hoàng nhúng tay:
Vạn Thú Thần Hoàng - Dương Giai Nghi
Thiên Khung Thần Hoàng - Mạn Trang Vũ
Thiên Hỏa Thần Hoàng - Cung Thiên Khống
Lôi Đế Thần Hoàng - Du Lang
Đàn áp tâm tình hơi gợn sóng của mình khi nhìn đến cái tên Lôi Đế Thần Hoàng, Du Lang tạm thời gạt bỏ Mạn Trang Vũ sang một bên vì hiện tại không thể làm gì được, cái tên Cung Thiên Khống đòi hỏi Thiên Hỏa, bản thân Du Lang sẽ cần Thần Lôi và Dương Giai Nghi cần đi lịch lãm tất cả đều ở Trung Thiên Giới.
Du Lang cũng không có lãng phí phút giây nào, sở hữu thân thể có thể đi xuyên qua màn ngăn của tam giới, hắn chính là vì Dương Giai Nghi ưu tiên.Thiên Hỏa và Thần Lôi có thể khó tìm, nhưng chuyện của Dương Giai Nghi rất dễ.
Kế hoạch để phát triển Dương Giai Nghi có thể được rút gọn như sau: cho nàng một cái tạo hóa lớn, sau đó giúp nàng đoạt được thật nhiều tạo hóa khác cũng không kém phần khủng bố, chính là suy nghĩ của Bắc Chính Hoàng.
Mà muốn làm xong việc này, chỉ cần mang theo bộ đồ có 2 chữ ""Bắc Chính"" trên ngực là có thể nhờ cậy bất cứ tông môn cự đầu nào ở Trung Thiên Giới, tốt nhất, thì chính là tông môn liên quan tới khống thú.Đợi Dương Giai Nghi phát triển ở trên Trung Thiên Giới, sau đó sẽ cho nàng đi tầm bảo mộ địa của các cường giả Thần Vương và Thần Hoàng tìm kiếm cơ duyên của mình.
""Bách Thú Vương Triều là nơi thích hợp với Dương Giai Nghi, vậy thì đầu tiên đến đó"" - lại một màn quỷ dị quen thuộc, thân ảnh chậm rãi tiêu thất, tiếng nói vang vọng trong không gian.Trung Thiên Giới, có thể chia ra làm 7 khu vực lớn, một trong đó chính là Thượng Lãng, ở đây có một dãy núi vốn tồn tại từ thời thượng cổ, tuy nhiên, sau khi Trấn Ma Thần Hoàng đại chiến với một hạ phẩm Ma Thần, đã đem luồng năng lượng của mình đánh xuyên qua dãy núi này, cắt đôi nó ra.
Nói là đại chiến thật ra là phóng đại, Trấn Ma Thần Hoàng một chiêu đầu tiên đã gây ra tình trạng băng thiên địa liệt này, rồi mười chiêu tiếp theo đã giết chết hạ phẩm Ma Thần, cũng vì thế dãy núi vốn là vô danh vô tự, từ sau trở thành Trấn Ma Sơn Nhạc.
Trên Trấn Ma Sơn Nhạc, thực chất bây giờ chính là 2 dãy núi tách biệt nhau, tồn tại thế lực được Trấn Ma Thần Hoàng khai sáng và trực tiếp thủ hộ, còn về l-ng trảo hình thành ở chính giữa, chính là con đường đi thẳng vào Bách Thú Vương Triều.
Mà trên con đường tấp nập này, không ít người sử dụng phi thú hoặc phi cụ, xa hoa hơn thì có những cỗ xe do một hàng yêu thú kéo đi, duy chỉ có một thân ảnh là nhàn nhã cuốc bộ, xem như là không quan tâm tới hàng loạt ánh mát vượt qua nhìn về phía hắn có phần thương hại và coi khinh.
Hôm nay cũng không phải là ngày hệ trọng gì, đơn giản một điểm, Bách Thú Vương Triều thông cáo tới đông đảo tu sĩ của Trung Thiên Giới, đây là bọn họ tổ chức lễ tục thọ dành cho lão tổ Thiên Chiếu Kính Hoa bên trong Trấn Ma cửu phẩm thế lực.
Tại sao lo chuyện bao đồng như vậy? Chưa nói đến Thiên Chiếu Kính Hoa là một tôn Thần Vương, bỏ ra hầu bao nịnh hót hắn là chuyện đáng giá, mà hôm nay, phân thân thứ 2009 của Trấn Ma Thần Hoàng cũng sẽ đến tham dự, cũng chính là thất phẩm thế lực Bách Thú Vương Triều cáo mượn oai hùm, ý tứ thì cũng khá dễ hiểu:
""Bọn ta có chơi với Trấn Ma Thần Hoàng, đừng dại dột trêu vào!"" - bọn hắn đúng là thừa lúc này triển lộ tâm tình kêu ngạo của mình, bất quá trong mắt cự đầu cửu phẩm thế lực, chính là chuyện ngu ngốc.
""Cho phân thân của nhà người ta ngồi lên ghế thái thượng nhà mình, không biết xấu hổ thì thôi đi!"" - một cự đầu bình loạn.
""Trấn Ma Thần Hoàng phân thân, phỏng chừng một cái rắm đều đánh ngươi vỡ nát đạo hạnh rồi, không có vinh hạnh bực này, ngươi cũng đừng ghen ăn tức ở!"" - Bách Thú Vương Triều chẳng thấy có cái chó gì cần phải cảm thấy xấu hổ cả, mạnh miệng đáp lại..
Bao lời bàn tán ra vào, chung quy là vẫn đến ngày đại lễ rồi, khắp nơi bất kể là đang chiến đấu đến đầu rơi máu chảy với địch nhân của mình, cũng phải đưa ra một đoàn sứ giả có thực lực nhất định, hướng về Bách Thú Vương Triều đi tới, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cụ thể thì ý chính của đám người đó là: tránh được họa sát thân, nhưng khi trở về thì tông môn có thể đã bị tiêu diệt, rút cuộc là nên vui hay buồn?
Đó là các thế lực nhỏ, còn thế lực từ bát phẩm trở lên, đưa ra đệ tử thân truyền của mình là được, không cần rắc rối như thế, mà mấy đứa trẻ con ấy, thì vui mừng hết sức, đua nhau chạy tới trước nhất.
Nãy giờ không nhắc đến thân ảnh độc bộ kia, thật ra hắn vẫn cứ hết sức khoan thai bước đi tới trước thôi.
Thân ảnh cao lớn nhưng toát lên vẻ đơn bạc, mái tóc ngắn, trên vai có đeo một cái bao bằng vải, nhìn qua cồng kềnh vô cùng.
Nếu mấy đứa nhóc vừa nãy quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ cùng thương hại biết được hắn là ai, chắc chắn là chấn kinh.
Nhìn kĩ, dù đi đã được một khoảng cách khá xa, ở dưới Trung Nhật Diệu Dương, hắn là chưa từng chảy ra bất cứ giọt mồ hôi nào.
Nhìn kĩ hơn, hắn chính là Bắc Chính Hoàng.
Đại khái mà nói, Du Lang nếu đang chấp chưởng thân thể của Bắc Chính Hoàng, đã sớm độn địa trồi lên ngay ở sảnh trước của Bách Thú Vương Triều giao phó chuyện của tiểu Nghi cho bọn hắn rồi.
Du Lang cũng bất ngờ, chỉ còn nửa tức thời gian là xuyên thẳng qua bầu trời của Tiểu Thiên Giới đến Bách Thú Vương Triều, không hiểu vì sao chủ nhân gấp gáp tỉnh dậy.
Chỉ thấy tư thái của hắn trở về với vẻ lãnh đạm đế vương kia, Du Lang liền ẩn ẩn cảm giác có đại sự sẽ xảy ra.
Mà cái tâm tư thả lỏng của Bắc Chính Hoàng, hiếm khi có được, đã bị xóa bỏ đến không còn một mẩu.
""Tiểu Nghi sau khi cải tạo thân thể, tình huống như thế nào?""
""Bẩm, thiên tư so với Dương Duẫn lão tổ tông của nàng, là hơn chứ không kém!"" - đối với Bắc Chính Hoàng trở lại bản tính trầm tĩnh như nước, Du Lang là phân thân của hắn, đương nhiên chịu sự ảnh hưởng không nhỏ.
""Tốt, nếu vậy ta nghĩ lại, đừng cho nàng vào Bách Thú Vương Triều làm gì, tìm cho nàng...""
""...Nơi nào đó có tỉ lệ bỏ mạng cao hơn""
""Bẩm...vâng""
Du Lang trong dĩ vãng chứng kiến không ít thủ đoạn thiết huyết của Bắc Chính Hoàng cũng chẳng nổi lên bất cứ ý niệm cùng cảm xúc nào, bây giờ bất đồng ở chỗ, hắn khai sinh ra một tia thần thức của riêng mình, đối mặt ý kiến này của Bắc Chính Hoàng đã không tự chủ được mà sinh ra kính sợ.
Bắc Chính Hoàng cũng không tiến hành bất cứ cuộc nói chuyện nào nửa, hắn bước vào một tửu điếm
Tửu điếm có tên Đại Sính, chưởng quầy là một tên, không hề béo mập, mà rất thon thả cùng dâm mỹ, tuyệt sắc giai nhân.
Cái mông tròn vểnh vểnh, mỗi khi khách nhân đi ra trả tiền hay đi vào tửu điếm, đều sẽ tìm một cái cớ để hành hạ 2 múi thịt có mùi thơm thanh mát này, nhưng là chưởng quầy rất khéo léo từ chối, đến giờ vẫn bảo trì sự trong sạch như cũ.
Nàng là nửa bước Thần Vương, hiển nhiên rất ghét bị phàm nhân đ-ng chạm, chỉ là cho bọn hắn no mắt một chút để thu tiền lời càng nhiều, cũng là rất khó chịu rồi.
Nàng rất mẫn cảm biết được, lại có người tới, một nụ cười nhu mì nhũn nhặn treo trên mặt, hướng về vị khách sắp đi vào, ánh sáng Trung Nhật Diệu Dương quá mức chói mắt, nên là nàng cũng không rõ người đấy là ai, chỉ là mơ hồ thấy được bóng dáng cao lớn, chợt, không hiểu vì sao, người này tự dưng đi lùi lại?
""Khách nhân a, thiếp ở đây"" - lời nói còn đang truyền âm ra, đã hoàn toàn không thấy thân ảnh trước mặt.
""Không đúng!"" - Nàng rõ ràng từ trước cảm ứng được hắn, bây giờ trong phạm vi thần thức của nửa bước Thần Vương là nàng, đối phương im hơi lặng tiếng tiêu thất, làm nàng cảm thấy lạnh lẽo, không khác gì rơi vào hầm băng, chỉ sợ là gặp nguy hiểm, hai tay đưa lên thế thủ.
""Cái gì không đúng?"" - con người kia không có vì nàng làm ra thế thủ mà quan tâm.
""Cao Nhân, gặp phải Cao Nhân rồi!"" - trong đầu thầm nghĩ, nàng cố nén lại sợ hãi, sợ mình là chú chim nhỏ bị ăn thịt.Nàng khó khăn nói ra:
""Đại nhân ngài, cho ta quý danh, sau đó liền có thể ở trọ trong tửu điếm này, thậm chí miễn phí đều được."" - mấy chữ cuối là nàng gấp gáp nói ra, tranh thủ lấy lòng người này.
""Nàng cần vật này, cầm lấy"" - môt cục đá tựa hồ màu tím lặng lẽ xuất hiện làm nàng chấn kinh.
Mà ba chữ tiếp theo, làm nàng minh bạch người này có thể khủng bố đến như thế nào.Trước đó nàng nghĩ, đối phương có thể là Thần Vương, cao lắm thì là Thái Thượng Thần Vương.
""Bắc Chính Hoàng"" - 2 chữ ""Bắc Chính"" làm nàng, một tiểu thư nhà quyền quý bậc nhất ở Trung Thiên Giới, cảm thấy như đang hảo mộng đương trường.Trực tiếp nâng đánh giá của mình từ Thái Thượng Thần Vương trở thành Thần Vương đỉnh phong hoặc thậm chí có thể là Thần Hoàng.
""Thiếp, tâm lĩnh!"" - nàng nào dám có chút lơ là, chợt nhận ra cái vât tím tím dễ thương trong tay, triệt để phục sát đất.
Nhưng mà để nàng thất vọng cùng không nỡ, người kia đưa tay hút lại vật màu tím...
""Cái này, cầm trên tay, thảy vào rồi ăn là được"" - khuôn mặt nghiêm túc cùng bộ dạng giơ tay giả bộ thảy vật tím tím vào mồm của Bắc Chính Hoàng khiến nữ tử hơi dại ra.
Không khí trùng xuống, cũng vẫn trùng xuống, sau đó bạo tạc như núi lửa phun trào.
""Khách, khách"" 2 tiếng vang lên, nữ nhân ôm bụng cười, chẳng còn thèm để ý đến phòng ngự bản thân.
""Giữ, vật này sẽ có ích với nàng"" - Bắc Chính Hoàng tùy tiện đi sâu vào bên trong tửu điếm, đã để lại vật màu tím ở quầy trong ánh mắt kinh hỉ của nữ nhân nọ.
""Muội là Mộng Khinh Nhu!"" - tiếng hết hơi lớn.
Một thoáng sau, thân ảnh ấy đi ra, Mộng Khinh Nhu còn muốn chào hỏi, đã thấy hắn từ từ nhạt dần trước mắt mình, Mộng Khinh Nhu chợt nóng nóng cái mũi, cảm thấy mất mát.
Nhưng mà nghe thấy tiếng động vọng lại, chính là gió xuân tràn ngập cõi lòng
""Chúng ta, rất nhanh sẽ còn gặp lại""Trên một quảng trường rộng lớn, 2 thân ảnh, một để lộ phân nửa cơ thể ở trên tràn ngập khí tức bá đạo của mình, còn lại chính là một người hơi yêu dị cùng thánh khiết.
Cả 2 rõ ràng đơn giản vận động tay chân, lúc thì ""bốp!bốp!bốp"" cũng có khi ""bịch!bịch!bịch"" giống như phàm nhân đánh võ.
Thế mà Thiên Chiếu Kính Hoa Thần Vương đứng một bên mặt mày xám tro, xanh ngắt.
Một cự ma 4 tay ngạo nghễ trôi nổi trên bầu trời Trấn Ma Sơn Nhạc, khiến cái tên của nó hơi bị nực cười.
Một nấm đấm bỗng nhiên xuất hiện, cánh tay cự ma kia không kinh không sợ đón lấy rất tự nhiên, sự kiện này cũng làm Trấn Ma Thần Hoàng và người thanh niên nọ có chút ngừng lại.
Trấn Ma Thần Hoàng lộ ra nét mừng khó tin. người thanh niên mặt mày không vui, nhưng ánh mắt lóe lên mấy lần.
Trên trời, bước ra từ không gian loạn lưu, chính là Bắc Chính Hoàng, một tay đã cằm sẵn chiến phủ hoàng kim nhiễm qua tinh huyết của không ít cự ma.Trên đầu hắn, là một mũ trụ đen đúa đến cùng cực.
Một đấm của Bắc Chính Hoàng hóa chưởng, dừng lại trước nấm đấm của cự ma đang tới rất nhanh, lực hút tràn ra, chưởng đón lấy nấm đấm, cự ma như nhận ra gì đó, còn muốn rút tay ra, Bắc Chính Hoàng tay còn lại một phủ chém tới, hắn sẽ để mặc 3 bàn tay cự ma đánh lên người mình?
Cũng không có, chiến phủ vàng kim còn lại biến thành một tấm thuẫn, nặng nề đỡ lấy, ám kình mạnh mẽ lan ra 4 phía tạo thành cơn sóng âm nhỏ.
Chiến phủ đã chặt đứt một tay của cự ma, hóa đỏ, khí tức của chiến phủ lúc này huyết tanh vô cùng, khác với loại cao quý thường thấy.
Cự ma có chấn kinh một chút, nhưng là trong chỗ cánh tay đã bị cắt qua nhẵn nhụi, giờ này từ từ mọc ra một cánh tay khác.
Y phục của Bắc Chính Hoàng vẫn như cũ là trường y màu đen xen vàng có đề ""Bắc Chính"" 2 chữ trên ngực.Lúc này trên thân áo của hắn bị tinh huyết màu tím của cự ma ăn mòn, có khói đen xuất hiện.Theo sự ăn mòn diễn ra, có ánh sáng vàng kim chạy trên thân áo, sau đó hội tụ ở đai lưng có gắn một viên ngọc lớn, tất cả tinh huyết màu tím đều bị thôn phệ.
Về phần ám kình cực mạnh của 3 nấm đấm cự ma, Bắc Chính Hoàng cũng không hề hấn.Tấm thuẫn lăng không bên cạnh hắn, chính là Du Lang bí mật thi triển!
Toàn trường im lặng nhìn màn tranh phong này diễn ra, lúc này Bắc Chính Hoàng lên tiếng:
""Hoành Thiên ở đây, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn""
Nhất thời, hào khí nhân tộc đông đảo ở đây dâng cao, giành lại đại thế đã mất, Trấn Ma Thần Hoàng thở ra trọc khí, đi tới bên cạnh Bắc Chính Hoàng, tiến hành sánh vai với chiến hữu cũ.
Đối diện, 2 người kia, 1 cự ma, 1 thanh niên, 1 to lón chắn trước, 1 yêu dị đứng sau.
Xung quanh quảng trường từng cỗ khí tức lăng lệ xuất hiện...