Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 42: Quan Hệ Giữa Cô Và Lâm Nhược Tiêu Không Đơn Giản…





Hôm nay, cô thật sự, rất rất muốn bóp cổ chết hai tên ma vương này…
Vừa khiêu vũ xong với Lâm Nhược Phi, lại đổi bạn nhảy khác, lần này người nhảy cùng cô là Lâm Nhược Tiêu, tim Bạch Sâm bất chợt đập lệch hai nhịp, nhưng khi tay Lâm Nhược Tiêu vòng qua hông cô, Bạch Sâm lại không còn hồi hộp nữa – – ngày nào cũng luyện tập với Lâm Nhược Tiêu, đã quen thuộc quá rồi.

Hơn nữa không thể không nói, khi cô và Lâm Nhược Tiêu khiêu vũ với nhau đều cảm thấy như hợp lại thành một, có lẽ đây là kết quả sau khi được dạy, cũng có thể là do suy nghĩ trong lòng cô.

Ánh mắt cô nhìn lung tung xung quanh, chỉ vì không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhược Tiêu, dù gì cũng có nhiều người ở đây, sẽ không có ai chú ý đến cô đâu, kết quả Lâm Nhược Tiêu lại nhỏ giọng nói: “Mắt không được nhìn đi chỗ khác, tôi đã dạy cô thế nào hả.


Giọng nói có phần nghiêm nghị, nhưng lại mang theo chút thân mật, làm cho mặt Bạch Sâm không khỏi ửng hồng, cô đau khổ chuyển mắt đến gương mặt Lâm Nhược Tiêu, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Lâm Nhược Tiêu cũng không ép cô nữa, nói sang chủ đề khác: “Biểu hiện của cô và Nhược Quân khá lắm.



Bạch Sâm ngẩn người, nói: “Ừm… Biểu hiện của Nhược Quân không tệ, nhưng cái hôn vừa rồi đúng là… Ngoài dự tính…”
Lâm Nhược Tiêu nói: “Tôi có thấy, là Thanh Di không hiểu chuyện thôi.


Bạch Sâm nói: “Thanh Thanh xinh đẹp thật đấy.


Lâm Nhược Tiêu thản nhiên nói: “Nhược Phi nói với cô rồi?”
Thật ra chỉ là đang nói chuyện mà thôi, nhưng nghe sao mà cứ như cô đang ghen chuyện anh với Thanh Thanh vậy,Bạch Sâm cảm thấy hơi khó xử, nói: “Ừm, có nghe anh ta nói một chút.


Lâm Nhược Tiêu gật đầu, không nói gì thêm, Bạch Sâm cũng không mở miệng nữa, hai người chỉ yên lặng khiêu vũ, bản nhạc này chính là bản nhạc mà Bạch Sâm cảm thấy dài nhất, nhưng khi kết thúc lại trở nên ngắn ngủi đến kì lạ, dường như chỉ một cái chớp mắt là nó đã qua rồi.

Nhảy liền tù tì ba điệu nhảy làm Bạch Sâm hơi mệt, cô trở về chỗ ngồi của mình, nhấp một hớp Champagne để bổ sung năng lượng.

“Lâm Nhược Quân đúng là rất thích cô, cô và Lâm Nhược Quân cũng là người yêu, nhưng cô và Lâm Nhược Tiêu …” Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, Bạch Sâm sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn sang, là Thanh Thanh.

Trên mặt Thanh Thanh chẳng có biểu cảm gì, thậm chí còn đang cười, nhưng Bạch Sâm vẫn cảm thấy cô nàng rất kinh khủng, ít nhất cũng nhận ra được, tâm trạng cô nàng không tốt lắm.

“Cái gì?” Bạch Sâm ngơ ngác nhìn cô.

Thanh Thanh nói: “Quan hệ giữa cô và Lâm Nhược Tiêu không đơn giản.


Bạch Sâm quýnh lên, nghĩ đến thân phận của Thanh Thanh, vội giải thích: “Không có không có, tôi và Lâm Nhược Tiêu chẳng có gì cả.



Thanh Thanh cười cười nói: “Ừm, cô dĩ nhiên sẽ không thừa nhận …”
“Sao?”
“Dù gì thì tôi cũng thấy cô thích Lâm Nhược Tiêu, và Lâm Nhược Tiêu cũng thích cô.

” Thanh Thanh nhìn cô, ánh mắt phức tạp: “Tôi không can thiệp vào, cô tự mình giải quyết cho ốt, có thể làm cho Lâm Nhược Quân thích cô, hẳn cô cũng không đơn giản gì, dù sao thì Lâm Nhược Quân cũng… Lâm Nhược Quân nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng chẳng dễ ở cùng như Lâm Nhược Tiêu đâu, vừa rồi ở trên sàn nhảy, tên đó xem ra rất thích cô, tóm lại một mình cô nghĩ cách giải quyết đi, đừng để đến lúc gặp rắc rối cả hai bên rồi thì vô ích.


Bạch Sâm hiểu ý của Thanh Thanh, Thanh Thanh đang nghĩ rằng Bạch Sâm cô quyến rũ Lâm Nhược Quân, sau đó quay sang câu kéo Lâm Nhược Tiêu, cho nên tự xem mình là “tốt bụng”, nhắc nhở cô đừng nên quá tham lam.

Bạch Sâm vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười, cuối cùng chẳng nói gì thêm ngoài câu: “Cô thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi.


Cô cũng không có cách nào, cô có tình cảm với Lâm Nhược Tiêu, đúng vậy, nhưng hiện giờ cô là “bạn gái” của Lâm Nhược Quân cũng không sai, cô chẳng thể nào mà chứng minh mình trong sạch được, chẳng lẽ lại nói sự thật ra sao?
Bạch Sâm chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp được Lâm Nhược Phi, Lâm Nhược Phi cũng nghĩ cô là một cô gái ham tiền như vậy, xem ra những người có tiền như thế thường suy bụng ta ra bụng người, haiz
Thanh Thanh cười cười, chẳng nói thêm gì, những gì cô muốn nói đều đã nói, không nên nói cũng nói luôn rồi, về phần cô bé này có hiểu hay không, và có nghe lọt lỗ tai hay không thì không phải là vấn đề của cô.

Một lát sau bọn Lâm Nhược Quân cũng đi đến, Lâm Nhược Quân ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay mami thấy thế nào?”
“Hả?” Bạch Sâm suy nghĩ một chút, nói, “Ừm, biểu hiện của con rất tốt, không có sơ hở gì.

Chỉ là… ừm… cái hôn đó….


Lâm Nhược Quân dừng lại một chút, sau đó nói thêm vào: “Con không có hỏi mami về biểu hiện của con, con hỏi mami hôm nay chơi có vui không – – mami thấy khó chịu lắm sao? Còn cái hôn đó cũng là do Thanh Di thôi, cô ta nghi ngờ thì phải chứng minh cho cô ta thấy chứ!”
Bạch Sâm nói: “Hả? Cũng được, không khó chịu lắm.


Thanh Di thì… Haiz, tóm lại sau này không gặp lại cô ta là được.


Cô đang nói thật, trừ chuyện bị tức giận vì Thanh Thanh ra thì căn bản chẳng có vấn đề gì cả.

Thanh Di cũng như em họ của cô, đều còn bé, buồn chút rồi thôi, sẽ không giữ trong lòng, họ chỉ là những cô bé mới lớn chưa hiểu chuyện, nghĩ gì thì nói nấy, tuy có phần kiêu căng nhưng chẳng có gì đáng trách cả.

Nhưng thái độ bình thản khi Thanh Thanh nói chuyện với cô, rồi cả cái suy nghĩ của cô ta, lại làm cho cô không thể nào chịu nổi.

Còn về cái hôn của Lâm Nhược Quân thì… cứ coi như được chó Samoyed liếm đi… -_-
Lâm Nhược Quân gật đầu, nói: “Vậy được rồi.


Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Nhược Quân và Bạch Sâm về nhà, Lâm Nhược Tiêu đưa Thanh Thanh và Thanh Di về, còn Lâm Nhược Phi phụ trách Giai Tề, lúc bước vào xe về nhà, Bạch Sâm nhìn sang chỗ Lâm Nhược Tiêu, thấy anh đang nhìn Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng cười cười nhìn anh, sau đó hai người hôn nhau.

Bạch Sâm: “…”
【 Nhật kí của Lâm Nhược Quân 】
Ban nãy thật là ghét Thanh Di quá đi, đúng là phiền phức, còn làm phiền đến mami nữa!
Nhưng sau đó thì không tệ lắm, há há há há ^^.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.