Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 8-2



Edit: Lavender - Blue

"Trở về từ hôn sao?" Cain vị hôn thê bên kia sợ rằng không dễ dàng giải quyết như vậy, chỉ là,  Cain  rất cá tính, nếu như cậu ta thật muốn từ hôn, chỉ sợ không có người nào có thể ngăn được cậu ta.

Nhàn nhạt gật đầu, Đoạn Khâm Kỳ ngạc nhiên nói: "Cậu ta còn phải đi về xử lý việc khác."

"Tiểu tử kia gặp gỡ được cậu, nhất định bị cậu ăn gắt gao." Sư tử ương ngạnh đi nữa, gặp phải người thuần thú cao minh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị thuần phục. Nhướng mày cười một tiếng, Cam Nhĩ Toàn nhỏ giọng hỏi tiếp;"A, Khâm Kỳ, thành thật mà nói, cậu làm cách nào mà quyến rũ được cậu ta?"

Nghe vậy, trà mình mới vừa uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, "Tôi không có."

Không? Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt đổi cách hỏi, "Vậy, cậu quyến rũ cậu ta bằng cách nào?" Giữa hai người này xem ra, hình như là Cain tương đối cường thế, thế nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi, trên thực tế, Cain căn bản là bị Đoạn Khâm Kỳ nắm mũi dẫn đi.

Cậu ta xấu hổ phủ nhận, "Không có chuyện đó."

Ngón tay vuốt râu trên cằm, Cam Nhĩ Toàn ngoắc ngoắc ngón trỏ, kéo cậu ta đến một bên, đè thấp giọng nói nhỏ giọng hỏi: "Tớ biết trước mặt Lam Lam, cậu xấu hổ ngại nói, mau nói cho tớ biết, cậu làm cách nào bắt cóc cậu ta lên giường thế?"

"Nhĩ Toàn, cậu đừng ồn ào!" Đoạn Khâm Kỳ cười khiển trách.

"Tớ đâu có náo cậu, tôi chỉ muốn tham khảo cách làm của cậu một chút."

"Tham khảo?" Đoạn Khâm Kỳ ngầm hiểu liếc nhìn Khuất lam Sơ đang ngồi trên ghế uống trà."Tới bây giờ cậu vẫn không có tiến triển sao?"

Sớm biết Đoạn Khâm Kỳ nhất định nhìn ra, Cam Nhĩ Toàn không có phủ nhận, bất đắc dĩ thở dài.

"Đúng vậy, cô ấy giống như con mèo cao ngạo lạnh lùng, nhẹ nhàng chạm thử, liền đưa ra móng vuốt muốn bắt người." A, chẳng lẽ mẹ đưa tới hai con mèo là dụng ý này, là muốn để cho anh biết cách thuần phục mèo như thế nào sao?

"Khuất tiểu thư cùng Cain không giống nhau, kinh nghiệm của tớ không cách nào cung cấp cho cậu tham khảo."

"Haiz, ít nhất nói nghe một chút đi, nói không chừng sẽ có ích."

"Được rồi, " thấy anh  cố ý muốn biết, Đoạn Khâm Kỳ cười nói: "Vậy cậu liền hung hăng đánh cô ấy một trận, kéo cô ấy lên giường."

"...... Quả nhiên quá không thích hợp." Làm sao anh có thể thô bạo với Lam lam như vậy được. Đàn ông và đàn ông, đàn ông và phụ nữ quả thật không giống nhau.

"Taớ đã nói rồi mà." Đoạn Khâm Kỳ chê cười nói.

Cam Nhĩ Toàn chợt nghi ngờ nhìn cậu ta, "Khâm Kỳ, không lẽ cái đó cậu ở trên chứ?" Thấy thế nào đều cảm thấy cậu ta phải bị đặt bên dưới mới đúng.

"Tại sao không thể?" Khâm Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại.

"Ah, cậu thật sự là ở phía trên sao?" Không nhìn ra Cain lại nguyện ý bị cậu ta đè ở phía dưới, ưmh, tình yêu những điều này làm người ta khó hiểu.

Đoạn Khâm Kỳ đập anh một cái trở về chỗ ngồi."Cậu đừng làm rộn nữa!"

Đi theo ngồi trở lại chỗ ngồi, Cam Nhĩ Toàn chợt phát hiện một chuyện."Lam Lam, em không đi xem lãnh hương sao?"

Anh đi vào tìm Đoạn Khâm Kỳ là bởi vì anh muốn hỏi chuyện Cain, không ngờ cô cũng đi theo vào, bình thường cô đều sẽ đi nhìn lãnh Hương trước.

"Tôi đang muốn đi nhìn." Để ly xuống, Khuất lam sơ mới đứng lên, đi ra ngoài.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lát, Cam Nhĩ Toàn dời ánh mắt.

"Khâm Kỳ, cậu và Cain hòa thuận như lúc đầu, vậy có thể phiền cậu nhắn lại cậu ta một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Mong cậu ta thu hồi ủy thác."

"Ủy thác cái gì?" Điên khùng, Đoạn Khâm Kỳ không hiểu hỏi.

"Cậu ta tìm sát thủ mua cái mạng nhỏ của tớ."

"Cái gì? Làm sao cậu ấy có thể làm như vậy?!" Đoạn Khâm Kỳ ngạc nhiên không dám tin.

"Có thể là do cậu bỏ đi làm cho tức ngất, cho nên tất cả bực tức tính lên đầu của mình, thật may là con người mình phúc lớn mạng lớn, mới có thể sống mạnh khỏe làm việc đến bây giờ."

"Tớ không ngờ cậu ấy thế nhưng lại làm như vậy, tớ thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu." Đoạn Khâm Kỳ áy náy nói xin lỗi.

"Thôi, dù sao tớ còn sống tốt mà." Ai, ai bảo anh luôn là người đàn ông có tấm lòng rộng lớn, xưa nay luôn lấy đức báo oán."Chỉ cần cậu đồng ý ký lại hợp đồng một năm với trường học. tớ sẽ không quan tâm đến anh chàng hẹp hòi, kiêu căng và nóng nảy đó."

Đoạn Khâm Kỳ suy nghĩ."Được rồi." Dù sao thuê sát thủ giết người chuyện như vậy cũng không nên, nếu Nhĩ toàn thật sự muốn truy cứu, sợ rằng Cian khó có thể thoát thân.

"Vậy ngày mai tớ lập tức nói Văn Văn cầm hợp đồng đến cho cậu." Cam Nhĩ Toàn cười tủm tỉm nói, ánh mắt khẽ nhìn bên ngoài, liếc thấy bóng hình xinh đẹp dừng chân trước chậu lan.

Đột nhiên, anh nheo mắt.

Tại sao cô ấy lại đứng ở đó?!

*********

"Khuất tiểu thư, những thứ này......" Cổ Văn Văn còn chưa kịp đưa thư tình trong tay cho Khuất Lam Sơ liền bị người khác nửa đường cầm mất.

"Cam Nhĩ Toàn, anh làm gì đấy?" Khuất Lam Sơ không vui trừng anh.

"Những thứ này là đồ không có dinh dưỡng không đáng giá để em nhìn."

"Có đáng giá để nhìn hay không là do tôi quyết định, không phải anh, lấy ra!" Cô nghiêm mặt vươn tay.

Cam Nhĩ Toàn nhếch môi cười một tiếng, không có ý định đưa đồ trong tay  tin trả cho cô.

"bây giờ em cũng không rãnh để nhìn, anh trước hết giúp em bảo quản."

"Làm sao anh biết tôi không rãnh?"

"Bởi vì chúng ta phải đi thăm Vương Phàm." Vốn tính sẽ qua trễ một chút, anh lại đổi thời gian trước thời hạn.

"Vương Phàm là ai?" Khuất Lam Sơ không hiểu hỏi.

Không chỉ Cam Nhĩ Toàn khó hiểu nhìn cô, ngay cả Cổ Văn Văn cũng có chút kinh ngạc nhìn cô.

"Khuất tiểu thư quên sao? Hôm qua toôi à chủ tịch mới đề cập tới, Vương chủ nhiệm muốn xin nghỉ một tháng."

Nghe vậy, cô vội vàng lên tiếng."Tôi nhớ ra rồi, là có chuyện này. Đi thôi." Dứt lời, cô dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Cam Nhĩ Toàn đi theo phía sau cô, tiện tay chộp một người, đưa xấp thư tình trong tay qua, nhỏ giọng dặn dò, "Cầm những thứ bỏ đi này ném đi hoặc đốt cũng được."

Không kịp phản ứng, người học sinh kia không hiểu nhìn xấp thư bị nhét trong tay, bỗng nhiên, cậu ta phát hiện trong đó có một bức thư tình cậu ta tốn mất hai ngày mới viết xong,  lại có thể trở thành đồ bỏ đi, không thể kiềm chế buông ra một chuỗi những lời chửi mắng.

Hồn nhiên không có phát hiện oán khí ngất trời sau lưng, Cam Nhĩ Toàn đuổi theo Khuất Lam Sơ, hai người cùng đi về phía phòng nghiên cứu của Vương Phàm.

"Vương Phàm, cậu có ở bên trong không?" Anh gõ cửa.

Một hồi lâu, mới nghe được tiếng bước chân tới mở cửa.

Sau khi cánh cử mở ra, xuất hiện gương mặt đẹp trai đầy mệt mỏi.

"Nhĩ Toàn, có chuyện gì sao? Buổi chiều tôi phải đi."

"Tôi biết, cho nên mới tới đây gặp cậu. cậu muốn đi tìm cô ấy?" Cam Nhĩ Toàn đi vào phòng nghiên cứu, thấy một phòng  lộn xộn, không nhịn được nhíu mày, khó có thể tưởng tượng được người luôn luôn gọn gàng như Vương Phàm, thế nhưng cũng có lúc có thể chịu đựng được phòng nghiên cứu của mình lộn xộn đến thế này.

Vương Phàm lau gương mặt lem luốc."Không tìm được cô ấy, cả đời mình cũng không thể yên tâm."

"Cậu tính tìm từ đâu? Cũng không biết cô ấy còn ở Đài Loan không, hay là bị người nhà cô ấy đưa sang nước ngoài rồi."

"Mình sẽ tới Đài Loan tìm trước, bất luận mất bao lâu, mình nhất định phải tìm được cô ấy."

Ánh mắt buồn bã vẻ mặt đau đớn ngưng đọng trên mặt, che miệng ho nhẹ hai tiếng, giọng nói mang theo tia hối hận anh nói tiếp: "Nếu như  lúc đầu khi gặp Môi Môi ( Mei Mei), có thể quyết đoán chia tauy Nhã Ngọc, cũng sẽ không khiến cho Nhã Ngọc trờ thành như vậy, Môi Môi cũng sẽ không bị đưa đi."

"Tình hình bây giờ đã như thế này, cậu có hối hận đi nữa cũng vô ích, đừng tự trách nữa." Vỗ vai anh một cái, không đành lòng nhìn bạn tốt chán nản sa sút tinh thần như vậy, Cam Nhĩ Toàn suy nghĩ chút nói: "Vương Phàm này, hay là thế này, cậu tìm những trạm xá và nơi ở ở phía Bắc, mình tìm người đến phía Nam và đông bộ tìm giúp cậu."

Nghe anh đồng ý giúp đỡ, Vương Phàm cảm kích nói, "Cám ơn cậu, Nhĩ Toàn."

"Nếu có tin tức tớ sẽ lập tức thông báo cho cậu." Ha ha, chỉ cần sau khi tìm được người, cậu ta tiếp tục ở lại Đại Học Á Văn dạy vài năm coi như báo đáp anh.

Trước khi đi, Khuất Lam Sơ yên lặng nhìn Vương Phàm một cái. Nhớ tới trước kia cô từng nghe Cam nhĩ Toàn đề cập tới. Vương Phàm yêu một cô gái thông minh nhưng gặp trắc trở, anh nhìn cô gái kia có tâm hồn trong sáng như một trang giấy trắng như thiên sứ.

Nghe nói cô bé này mấy năm trước đã từng làm bạn với Vương Phàm giúp vượt qua thời kỳ khó khăn trong cuộc đời anh ấy, cho nên anh vẫn coi cô như là một vị cứu tinh thật sự, như cùng lúc đó, cô phải rời đi đột ngột.

Anh tìm cô thật lâu, cho là sẽ không còn được gặp lại cô, nào có thể đoán được trải qua mấy năm, khi anh sắp cùng bạn gái quen được hai năm chuẩn bị đính hôn thì lúc này lại gặp cô.

Không ngờ số phận thật trêu chọc người, cô lại là cô của bạn gái của anh, vì vậy giữa hai nhà nổi lên hai làn sóng.

Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, tâm trạng Khuất Lam Sơ bỗng nhiên hiện lên vẻ lo lắng, nhớ lại lời lúc anh Lam Tranh hỏi ông nội ——

"Ông nội muốn đánh cược gì?"

"Đánh cược cậu ta không thể phân biệt được Lam Sơ và Lam Mạt."

"Nếu như cam Nhĩ Toàn phân biệt được Lam Sơ và Lam mạt thì thế nào? Không nhận ra được thì thế nào?"

"Nếu như cậu ta có thể,  vậy thì làm theo lời Lam Sơ, nếu như cậu ta không nhận ra, ttheo ý của con, thế nào?" Ông cụ chậm rãi mở miệng.

Khuất Lam Tranh lập tức phản đối."Ngộ nhỡ Lam Sơ cố ý nhường hoặc là ám hiệu cho hắn thì sao?"

"Lo nghĩ của con cũng không sai, vậy không bằng thì ngược lại, nếu cậu ta có thể nhận ra Lam Sơ và Lam Mạt, vậy thì theo ý con, nếu không phân biệt được, thì theo ý Lam Sơ, như thế con bằng lòng chưa?"

Vì lý do này, cho nên bất kể thế nào anh cũng không thể để cho Cam Nhĩ toàn nhận ra Lam Sơ và Lam Mạt.

Lam Mạt là củachị em sinh đôi của Lam Sơ, hai người từ nhỏ đã cực kỳ giống nhau, gần như giống nhau như đúc, mỗi lần nhìn thấy Lam Mạt,cô cảm giác giống như mình đang soi gương, hai chị em không chỉ có bề ngoài giống nhau, ngay cả tính cách cũng vô cùng giống nhau, cho dù thân như cha mẹ, cũng thường xuyên nhìn nhầm hai người, người ngoài thì không cần phải nói rồi.

Chỉ cần trong một tháng này, Cam Nhĩ Toàn không nhận ra được người đi theo bên cạnh anh, có lúc là cô có lúc là Lam Mạt, như vậy, một tháng sau, ông nội sẽ theo ý của cô mà hủy bỏ ủy thác đó.

"Đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến lông mày cũng nhíu lại rồi." Một cái tay đột nhiên xoa nhẹ mi tâm của cô.

Ngước mắt dò xét nhìn người đàn ông trước mắt, Khuất Lam Sơ nhìn chăm chú hỏi: "Nếu như Vương Phàm  vẫn không tìm được thiên sứ của anh ấy, vậy sẽ không trở lại sao?"

"Thì có lẽ a...!, chỉ là, nếu như tìm một năm không được, anh sẽ bắt cậu ta trở về trường." Cho dù từ nhỏ Vương Phàm được coi là thiên tài, trong tình yêu, cũng chỉ là người phàm mà thôi.

Thấy anh chợt tiến tới trước mặt, cô cau mày nói: "Anh làm gì đấy?"

"Nếu như em có tâm sự gì có thể nói cho anh biết, những chuyện đại sự anh sẽ giải quyết giúp em."

"...... Tôi không có tâm sự gì." Trong lòng rung động, cô nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ cần một tháng này, anh không nhận ra chị em chúng tôi là tốt rồi.

Như vậy trong khi đang suy nghĩ, lại có dấu hiệu của sự thất vọng và mâu thuẫn ập vào lòng.

Nhưng nếu trong lòng anh thật sự để ý tới cô, không lẽ ngay cả cô và Lam mạt anh cũng không  nhận ra...... Ít nhất, nếu nếu đổi lại là cô, nhất định có thể nhận ra anh, bởi vì, cô nhớ rõ vẻ mặt và thói quen của anh......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.