Tàm Thực

Chương 32



Sau chuyện này, Tiếu Thanh đuổi lão Lâm về sở hành chính, lão Lâm cũng bị đồng nghiệp kéo đi vụ khác, nên sau này không còn liên hệ nữa.

Tiếu Thanh khi rời khỏi nhà thì có nhìn thấy mẹ. Bà giống như con rối, không hề nhúc nhích mà ngồi đờ ra trên ghế, đôi lúc còn nói lẩm bẩm gì đấy, cũng không biết bà đang nói điều gì. Mà Tiếu Thanh đã chẳng để tâm đến, cậu cũng không có chuyện gì muốn hỏi bà. Ghi chép của cha, vẫn để trong túi đeo chéo của cậu. Rõ ràng vẫn chưa xem hết, nhưng cậu thật sự không có tâm tình tiếp tục đọc nó.

Cậu tiếp tục đến trường.

Trong trí nhớ của Tiếu Thanh, hình như vẫn đang là mùa hè. Nhưng dọc đường đi toàn là lá cây vàng lấp lánh của cây bạch quả, và lá phong đỏ thẫm. Đã vào cuối thu rồi, mùa đông sắp đến rồi sao.

Học sinh mặc đồng phục lục tục đi trên con đường đông đúc nhộn nhịp. Bạn bè vui cười chèo kéo tay nhau.

Tiếu Thanh cứ tiếp tục bước, trong lòng không khỏi nghĩ: Cảnh tượng như vậy, còn có thể nhìn thấy được mấy lần đây?

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi cực kì nhanh, so với lúc trước, thật sự là rất rất nhanh.

Khoảng cách mà cậu bật nhảy rất đáng kinh ngạc, chỉ nhẹ nhảng nhảy một cái, đã có thể đạt tới 5, 6 mét. Cậu căn bản không dám dùng hết sức trong tiết Thể dục, cậu sợ dùng lực với quả bóng nhiều quá, tốc độ nhanh như vậy sẽ dọa sợ bạn học, cùng với đập nát khung bóng rổ. Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác của cậu cũng càng lúc càng biến đổi khó tin. Cậu có thể nhìn thấy đồ vật ở khá xa, tầm nhìn của cậu thậm chí còn có thể xuyên qua vách tường — chỉ cần cậu chịu tập trung tinh lực. Thế giới xung quanh đối với cậu mà nói, trở nên càng ngày càng ầm ĩ, bởi vì trong vòng 50 mét chung quanh, mỗi một lời nói thầm của bất kì ai cậu cũng đều có thể nghe thấy được! Khi cậu đang đi trên đường, những động vật nhỏ bắt đầu sợ cậu, đặc biệt là chó, vừa thấy cậu liền bắt đầu sủa inh ỏi. Bên cạnh cậu, tần suất những con nhện xuất hiện càng lúc càng nhiều hơn.

Đến ngày thứ ba kể từ sau khi cùng thiếu niên làm tình, Tiếu Thanh phát hiện trên cánh tay mình, các mạch máu bắt đầu biến đen. Phần lưng cậu xuất hiện những vằn đen làm người ta kinh sợ. Mà mặt ngoài của cánh tay, trở nên dinh dính. Nước bọt của cậu, có thể kéo dài ra thành sợi. Tiếp đó, những món ăn bình thường, cậu bất luận thế nào cũng nuốt không trôi.

Tiếu Thanh bắt đầu nôn mửa.

Cho dù đó là đồ ăn cậu từng thích nhất, ăn vào, cậu liền nôn ra, nôn đến dữ dội.

Cậu bắt đầu đói bụng.

Rất đói, rất đói, rất đói!

Cậu không dám đến trường học. Cậu phát hiện ánh mắt của mình có thể xuyên thấu, có thể nhìn thấy đến những nơi được quần áo che đậy của mọi người, từng chút từng chút da thịt của mọi người, ngay cả vân da, máu, tim đập, nội tạng mềm dẻo, xương cốt mỹ vị của họ cậu đều có thể thấy được, những bộ xương tràn đầy dinh dưỡng ấy… Tất cả mọi người… Bất kể là giáo viên, bạn học, bạn bè… Bất kể là người quen hay không quen… Bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ… Đối với cậu mà nói, đều là con mồi, con mồi cả! Tất cả chỉ là, thịt thịt thịt thịt thịt thịt!!!

Cậu thật sự rất đói!

Rất thèm ăn…

Rất muốn đem cần cổ yếu đuối của bọ họ xé rách, hút đi mạch máu thơm lừng từ đấy. Rất muốn từng miếng từng miếng cắn nát cơ thể họ… Nuốt lấy từ từ … Ăn sạch sẽ!

Lẽ nào, đây chính là cái gọi là biến dị?

Khiến một người sống sờ sờ bình thường trở thành một con quái vật khát máu??

Tiếu Thanh cảm giác mình sắp điên rồi.

Cậu thống khổ như vậy, nhưng cậu lại không cách nào cầu cứu bất kỳ ai.

Cậu trơ mắt nhìn bản thân ngày càng dấn bước trên con đường hủy diệt, nhưng lại đành bất lực không có biện pháp nào.

Tiếu Thanh rốt cục tha thiết cảm nhận được bản thân bị thế giới này vứt bỏ ra sao… À, hoặc có thể nói, từ khi ra đời, cậu đã bị vứt bỏ.

Dần dần, cậu không còn sức để phân ra ai đúng ai sai nữa… Không dư lực để quay về bên thiếu niên sám hối nữa…

Cậu thậm chí đã không còn nhận thức được, tại sao lại không thể ăn thịt con người? Con người rõ ràng thơm ngon đến vậy mà…

Lý trí cuối cùng còn sót lại trong thân thể cậu đã khiến cậu tự nhốt mình vào trong một căn phòng trọ thuê, không ăn bất luận đồ ăn gì, mà chỉ uống nước. Bởi vì sợ bản thân sẽ vô ý thức mà mộng du, nên câu luôn khóa trái cửa, còn dùng một cái ghế chặn. Nhưng cậu tuyệt vọng phát hiện, ngay cả uống nước thôi cũng không ổn rồi, cậu vẫn như cũ nôn toàn bộ nước trong dạ dày ra.

Cậu đã tự nhốt bản thân ròng rã hai ngày.

Hai ngày sau đó, tất cả đồ đạc trong phòng gần như đều bị Tiếu Thanh đập phá. Hai tay của cậu, trên cánh tay đầy vết thương. Những vết thương ấy, đều là những vết gãi, cào cấu,… của cậu. Hết cách rồi. Quá mức đói bụng, cậu đành phải cắn tay của mình, tự hút máu của mình thôi. Đói bụng làm cậu mất đi lý trí, làm cậu hoàn toàn hành động theo bản năng.

Rốt cục, đây đã là ngày thứ 7 kể từ khi rời khỏi thiếu niên, vào 5 giờ sáng.

Hai mắt cậu trống rỗng, giống như zombie lững thững ra khỏi phòng, tóc rối lộn xộn, thân thể bẩn thỉu đi đến chỗ chợ bán thức ăn, trèo qua vách tường thấp đi vào.

Dạ dày cậu đau quá, đau đến mức làm cậu co giật.

Mùi thịt càng lúc càng nồng đậm làm cả người cậu hưng phấn hẳn lên.

Những mảnh thịt nát vụn nhầy nhụa dinh dính trên tấm thớt dơ bẩn. Cậu vui mừng phát hiện tại một góc tối nào đấy, có đặt một cái thùng gỗ được bọc bao nilong bên ngoài. Cậu nằm rạp người xuống, như mãnh thú nhảy vượt qua cái bàn, nhảy đến góc tối đó, đẩy cái bọc nilong ra… A… Là một đống thịt… Một đống thịt tươi… Là thịt heo… Hay là thịt bò… Đều không quan trọng…

Trong bóng tối, Tiếu Thanh có thể thấy bên ngoài những miếng thịt này vẫn chưa được tẩy rửa sạch máu và còn chảy nước màu vàng vàng, xem ra… Có thể ăn! Tiếu Thanh đã hoàn toàn điên mất rồi, cậu gào thét trong lòng, rồi dùng hai tay nắm lấy khối thịt, đưa vào trong miệng ăn!

Còn chưa kịp đợi vị dâng lên trong miệng, thậm chí cũng không nhai nát, cậu cứ như thế từng ngụm từng ngụm nuốt chửng nó xuống dạ dày.

Đến khi cậu chịu nhai vài miếng trước khi nuốt nó, thì mới cảm giác được vị thối rữa, biến chất của thịt…

Dạ dày cậu lại co giật…

Đau quá!!

Cậu bỗng ném miếng thịt xuống đất, quay sang một bên.

Sau mấy lần nôn khan, cậu ói ra hết!!

Cậu đến cùng nên làm gì đây? Nên làm gì??

Không biết qua bao lâu, cổng chợ được người mở ra, tiếp đó, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của một số người.

Mà tư duy của Tiếu Thanh đã không còn hoạt động, cậu lảo đảo rời khỏi chỗ ấy, trong đầu một mớ mơ hồ không rõ. Cậu không biết dáng vẻ hiện tại của mình có bao nhiêu đáng sợ — tóc rối tung, vết thương trên hai tay còn đang chảy máu, máu thì đen đặc, trong tay cầm khối thịt biến chất, trên miệng còn dính vết máu.

… Sau đó, ý thức của Tiếu Thanh tan biến.

Cậu hình như bị nước nóng dội tỉnh.

Trong mơ mơ màng màng, Tiếu Thanh phát hiện mình ngồi trên mặt sàn lót gạch men sứ màu trắng, có vài giọt nước nóng từ đỉnh đầu nhỏ xuống, chạy khắp thân thể cậu. Nước nóng cuốn trôi sự dơ bẩn, hợp thành dòng sông, xoay tròn chui vào cống thoát nước.

Trước mặt cậu là một đôi chân thẳng tắp, trắng xám cùng với áo ngủ trắng đến chói mắt. Không cần nhìn lên, cũng biết là người nào.

Tiếu Thanh đã không còn dư hơi để làm ra bất cứ chuyện gì, cho dù là phản kháng, hay là xin lỗi.

Cậu dựa lưng vào vách tường, chôn đầu giữa hai chân, ôm chặt đầu gối của mình. Toàn thân cậu đều đang phát run. Cậu mặc thiếu niên thanh tẩy, tắm rửa cho mình, xoa xoa bọt xà phòng, rồi lại rửa trôi nó đi.

Suy nghĩ duy nhất lúc này của cậu, đó là thật đói bụng.

Thật đói.

Cậu sắp đói đến sắp chết rồi.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên tắt vòi nước, rời đi.

Tiếu Thanh không chút phản ứng nào.

Một lát sau, cái mũi nhạy bén của cậu bỗng ngửi được mùi hương khá ngọt ngào!

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi phóng to ra…

A, đó là thứ tuyệt vời đến cỡ nào…

Một khúc xương đáng yêu… Bên trên còn dính thêm chút thịt đỏ đỏ, non mềm… Chất lỏng thơm ngát, sềnh sệch chảy xuống từ kẽ hở… Nếu như hút loại chất lỏng này vào trong miệng, không biết là sẽ giải khát đến chừng nào nhỉ!

Thiếu niên nhìn xuống Tiếu Thanh, thấp giọng hỏi: “Muốn sao?”

Tiếu Thanh tựa như đứa trẻ bị mê hoặc, liên tục gật gật đầu.

Thiếu niên lại đối xử với cậu như như với chó, ném xương tới trước mặt cậu. Chất lỏng máu đỏ trong chớp mắt lan tràn trên nền gạch sứ trắng tinh, rất nhanh đã nhuộm một mảng đỏ lớn.

Tiếu Thanh hưng phấn nắm lấy khúc xương, bắt đầu điên cuồng gặm nó.

Ngon thật!

Cùng với thịt chỗ chợ… Khác nhau hoàn toàn…

Ngon quá… Thơm quá… Thịt mềm cỡ nào… Mùi vị như này… Tuy không sánh kịp một phần ngàn với máu của thiếu niên… Nhưng vẫn rất ngon… Chí ít… Nó có thể hóa giải cho cơn đói của cậu… Chí ít… Dạ dày của cậu… Sẽ không còn đau đớn thống khổ nữa!

Tiếu Thanh nhanh chóng ăn xong, thậm chí còn gặm nát nhừ khúc xương, hút phần tủy trong đó ra.

Sau khi ăn xong, miệng cậu toàn máu, nhưng hình như vẫn chưa đủ. Hai mắt Tiếu Thanh tha thiết nhìn thiếu niên, trong mắt tràn đầy ý tứ cầu xin.

Thiếu niên đi ra ngoài vài giây, lại cầm một khối thịt nhỏ ném cho Tiếu Thanh.

Tiếu Thanh vừa nhìn thấy nó, trong chớp mắt liền tỉnh táo…

Này là tai người mà! Dính da, dính tóc, chính là lỗ tai của con người mà!!!

“A ———“

Cậu hét lên, cơ mặt trở nên vặn vẹo, cậu ném thứ đáng sợ này đến trước mặt thiếu niên, trốn vào góc rống lên: “Tôi không ăn thịt người… Tôi tuyệt đối không ăn thịt người… Tôi không phải quái vật… Tôi không phải quái vật… Tôi là con người!!”

Thiếu niên nhìn cậu, hai tay dần nắm chặt lại.

Rõ ràng thứ cậu ăn ban nãy, chính là xương sườn của con người.

Tiếu Thanh đột nhiên bật dậy, cậu tựa hồ mới phát hiện, trên mặt đất toàn là máu với thịt… Cậu tựa hồ mới nhìn thấy hai cánh tay của mình, đỏ tươi, hai cánh tay của mình, toàn là vết thương… Máu đen chảy ra từ vết thương…

Cậu lần thứ hai há miệng, nhưng cái gì cũng không hét ra được. Ngoại trừ cổ họng cậu phát sinh ra âm thanh “ô…ô…ư…ư” kỳ quái.

Tiếu Thanh dựa vào vách tượng lần nữa ngã vào vũng máu.

Cả người run rẩy dữ dội, còn co giật không ngừng.

Thở dốc càng lúc càng hỗn loạn, càng lúc càng nặng nề, da cậu bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ đần, đỏ đến mức đáng sợ.

Cậu che hai tai mình lại, co người lại, mắt trợn trừng, co giật giẫy dụa.

Sau đó, cậu rốt cục ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên.

Mắt đỏ ngầu, dùng giọng nói khàn khàn thấp giọng van xin: “Tôi sai rồi… Tôi có lỗi với anh… Vì vậy van anh… Giết tôi đi… Hãy giết tôi đi…”

“Mới chỉ chút này, mà đã không chịu được rồi sao?” Thiếu niên hỏi.

Tiếu Thanh không nghe thấy, thực ra tai cậu đang ù đi. Toàn bộ thế giới đối với cậu mà nói quá mức ầm ĩ, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nó thôi. Cậu nghĩ giọng mình quá nhỏ nên thiếu niên không nghe thấy. Cho nên liền cố gắng gào lên: “Giết tôi! Giết tôi!”

Mắt thiếu niên ngày càng đỏ, cánh tay run run nổi lên gân xanh, ***g ngực phập phồng lên xuống. Nhưng hắn vẫn bất động.

Nhưng Tiếu Thanh đã đợi không kịp.

Cậu nhấc cánh tay trái tràn đầy dấu răng của mình lên, mắt mang theo chút mê man.

Đúng rồi… Chỉ cần cắn đứt mạch máu của mình là được… Con người nếu chảy 2/3 lượng máu, chắc chắn sẽ chết… Không biết quái vật có giống vậy không? Tiếu Thanh há miệng, hàm răng cậu trắng bóc, sắc nhọn hơn nhiều so với trước đây. Cậu cắn lên cánh tay mình!

Nhưng thứ cậu cắn, lại không phải tay cậu, mà là bả vai của thiếu niên!

Từng dòng từng dòng chất lỏng thơm ngon tràn vào trong miệng cậu, so với khối xương hồi nãy ngon hơn nhiều, Tiếu Thanh thở hổn hển, mạch máu giãn ra, đại não tựa hồ đã tê liệt.

Mà thiếu niên lại giống như chẳng cảm thấy đau đớn gì, mặc cho Tiếu Thanh tàn nhẫn cắn hắn, như trẻ con mà hút lấy máu mình. Chất lỏng đỏ tươi kia từ từ nhuộm đỏ vạt áo ngủ trắng tinh không chút bụi nào của hắn.

Nước ở vòi tí tách, tí tách nhiễu xuống. Trên gạch sứ, máu tươi chảy thành hình một đóa sen, vẫn còn đang tiếp tục tràn ra.

Thiếu niên vừa ôm Tiếu Thanh, vừa dùng tay vỗ vỗ động viên trên sống lưng cậu.

Giọng nói khàn khàn của hắn pha trộn với thanh âm nuốt ực ực của Tiếu Thanh, chậm rãi dao động trong căn phòng: “Đừng quên, tất cả mọi thứ hiện tại của em, đều là do tôi cho. Cả người em, từ trên xuống dưới, sinh mệnh của em, cũng là của tôi. Chỉ cần tôi không cho phép em chết, bất luận người nào cũng không có tư cách động thủ — bao gồm cả chính em, hiểu không bé con?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.