Hồi cung ngày thứ hai, Bạch Hãn Triệt tự mình đem tẩm cung của phụ thân giữ một gian thiên điện thu thập đi ra. Tuy rằng hắn từ nhỏ lớn lên ở trong cung, nhưng hắn cũng không có tẩm cung của chính mình. Trước khi hai người kia ra cung, hắn cùng bọn họ ở chung một chỗ, sau khi ra cung hắn không phải ở chỗ của Vận Tranh thì chính là ở nơi của Vận Vanh, cho dù là hắn cũng có một cái sân, hắn cũng rất ít trở về trụ. Nhưng ở trong lòng, hắn lại hy vọng chính mình có thể có một nơi chỉ dành riêng cho mình, cho dù chỉ là một gian nhà bé cùng một cái giường cũng đủ rồi.
“Hãn Triệt.”
Nghe được thanh âm, Bạch Hãn Triệt vui sướng quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Tích Tứ?! Ngươi không phải đi Ngàn Phật Sơn sao?”
Lưu Tích Tứ, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh là huynh đệ ruột thịt. Hắn là người duy nhất xem Bạch Hãn Triệt là huynh trưởng, cũng là bằng hữu tốt nhất của Bạch Hãn Triệt. Vốn tưởng rằng phải quá vài ngày mới có thể nhìn thấy hắn, không nghĩ tới đối phương trước tiên đã trở lại, điều này làm cho Bạch Hãn Triệt cao hứng vô cùng.
“Di, thật sự cũng không có gì, ta cùng Hoàng ông nội đi xong rồi liền trở về thôi. Vừa rồi ta đến thỉnh an phụ thân, hắn nói ngươi đã trở lại, ta liền lập tức đến xem ngươi.” Lưu Tích Tứ đặt mông ngồi vào tấm đệm giường mà Bạch Hãn Triệt vừa mới trải ra, đem một gói điểm tâm ấn vào tay hắn:” Trên đường hồi cung có ghé qua Thanh Sơn Lâu mua một ít điểm tâm, hãy còn nóng, ngươi nếm thử một chút đi.”
“Cám ơn.” Bạch Hãn Triệt đem điểm tâm đặt ở trên bàn, rót cho Lưu Tích Tứ một chén trà, “Ngươi đã mang tặng cho phụ thân chưa?”
Lưu Tích Tứ cười nói: “Yên tâm, ta sao vậy có thể quên phụ thân.” Tiếp theo, hắn chỉa chỉa Bạch Hãn Triệt, “Nhìn lại ngươi xem, mới có nửa tháng không gặp, ngươi gầy thành bộ dáng như thế. Năm nay kinh thành bị mất mùa à?” Thái tử ca ca cùng Nhị ca sẽ không lại khi dễ Hãn Triệt đó chứ, Lưu Tích Tứ lập tức nghĩ tới hai hoàng huynh bá đạo của hắn.
Đôi mắt Bạch Hãn Triệt thoáng ảm đạm, tiếp theo hắn lắc đầu: “Tại vì thời gian đầu bận rộn quá nên ta đã quên ăn cơm.”
“Ngươi thật đúng là, nếu kéo dài có thể chết người đó. Thái tử ca ca cùng Nhị ca làm sao có thể để cho người tuỳ ý quên ăn cơm chứ.” Lưu Tích Tứ bỏ qua không tin, nhưng hắn gặp Bạch Hãn Triệt không muốn nhiều lời, cũng không hỏi lại, mà là thay đổi đề tài nói, “Đúng rồi, Hãn Triệt, phụ hoàng nói đêm nay thỉnh người đến trong cung hát hí khúc, cùng đi xem đi.”
“Hảo.” Lưu Tích Tứ không có truy hỏi tiếp nguyên nhân làm cho Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết kia sự kiện lừa không được lâu lắm, nhưng giấu được ngày nào hay ngày ấy…..
“Ai, các ngươi có biết vì sao Hoàng Thượng đến nay cũng chưa cấp đại thiếu gia tước vị? Hoàng Thượng không sợ Quốc Công tức giận sao?”
“Việc như vậy mà ngươi cũng không biết. Đại thiếu gia tuy rằng là dưỡng tử của Quốc Công, nhưng nghe nói hắn kì thật chính là nghiệt chủng do Thục Phi tư thông cùng thị vệ sinh ra. Nghe nói lúc ấy Hoàng Thượng vô cùng giận dữ, xử trí tất cả cung nữ thái giám bên cạnh Thục Phi, Đại Hoàng tử Lưu Tư Diệu nhiễm bệnh tảo yêu (chẳng biết đây là cái bệnh gì nữa??), tất cả mọi người nói là bị Hoàng Thượng cấp giết. Một năm sau, Quốc Công bế theo một đứa trẻ từ ngoài cung trở về, nói hắn là dưỡng tử, kia bộ dáng thật rất giống với Đại Hoàng tử. Ngẫm lại, Quốc Công tâm tính hiền lành y như Bồ tát, sao có thể để cho Hoàng Thượng giết Đại Hoàng tử chứ. Nhưng mà nhìn xem thái độ của Hoàng Thượng đối với Đại Hoàng tử cũng có thể nhìn ra đại thiếu gia chính là tảo yêu của Đại Hoàng tử Lưu Tư Diệu”.
“Ối trời ơi, ta còn cho là người khác nói bừa, không nghĩ tới sự việc thực sự là như thế.”
“Chuyện này chúng ta chính mình trong lòng rõ ràng là tốt rồi, nhưng đừng chung quanh nói lung tung, nếu truyền vào tai của Thái tử cùng Nhị vương gia, khó giữ được cái mạng nhỏ này không nói, nếu mà bị khổ hình tra tấn so với chết còn làm cho người ta thống khổ hơn. Thái tử gia năm ấy tám tuổi liền bởi vì sự kiện này đã đánh chết hai cái nô tài.”
“Lời này ai dám nói lung tung a, chẳng qua là bốn người chúng ta thuận miệng tâm sự với nhau thôi. Bất quá việc này cũng kỳ quái, Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia nếu biết thân phận của đại thiếu gia, sao mà đối với đại thiếu gia rất mực giữ gìn a? Bọn họ cùng đại thiếu gia so với cùng tiểu vương gia còn thân hơn, nghe nói Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia trước kia không ít lần vì Đại thiếu gia mà làm cho Tiểu Vương gia rất tức giận.”
“Tin tức của ngươi đúng là cũ rít. Đại thiếu gia là người của Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia, Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia đối hắn bất đồng đó là tự nhiên.”
“Người của Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia ư? Ý của ngươi là...”
“Ngươi cũng thật ngu ngốc, như thế mà ngươi còn không hiểu được. Đại thiếu gia là người của Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia, việc này ở trong cung không cần nói rõ trong lòng ai cũng hiểu. Hiện tại chỉ sợ chỉ có Hoàng Thượng cùng Quốc Công không biết mà thôi.”
“Chẳng lẽ nói Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia tính toán noi theo Hoàng Thượng cùng Khuyết vương? Bất quá Đại thiếu gia bộ dáng quả thật là tuấn tú khác thường a.”
“Sao có thể như vậy. Đại thiếu gia chính là nỗi sỉ nhục của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể nào cho phép. Hơn nữa trên danh nghĩa đại thiếu gia là dưỡng tử của Quốc Công, là huynh trưởng của Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia, đây chính là huynh đệ loạn luân. Quốc Công hảo tâm nuôi nấng đại thiếu gia, kết quả là đại thiếu gia lại làm ra chuyện câu dẫn Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia, nếu làm cho Quốc Công biết, hắn khẳng định chịu không nổi.”
“Theo ta thấy, Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia chỉ là thích đồ mới mẻ mà thôi, nghe nói mấy ngày trước đây Thái tử điện hạ thu mấy nam sủng nhập phủ, còn đưa cho Nhị vương gia hai cái. Hoàng Thượng cùng Khuyết Vương đối với Quốc Công là hàng vạn hàng nghìn sủng ái chỉ một người. Thái tử điện hạ cùng Nhị vương gia có thể như thế nào yêu thích đại thiếu gia, cũng phải giữ thể diện cho Hoàng Thượng cùng Quốc Công chứ.”
Đứng nép ở một góc mà người khác nhìn không thấy, Bạch Hãn Triệt lẳng lặng chờ cho bốn thái giám rời đi. Từ rất nhiều năm trước hắn đã nghe thấy người khác đàm luận về thân thế của hắn, cho nên việc như thế này cũng không có gì là xa lạ. Hai người trước đây cũng hứa với nhau là không đem chuyện của hắn nói cho người khác nghe, dù đã tính đến chuyện người khác sẽ không nói, nhưng hắn lại có thể nào làm bộ như không biết. Hắn chính là nghiệt chủng do nương tư thông cùng người khác sinh ra, nếu không phải có phụ thân, hắn có thể sớm bị Hoàng bá xử tử rồi. Trên đời này, hắn không chỉ mắc nợ phụ thân mười mấy năm dưỡng dục chi ân, còn có phụ thân đối hắn che chở xuất phát từ loại tình cảm chân tâm. Mà hắn... Nghĩ đến đêm đó, gã thái giám giúp hắn xử lý trên người không sạch sẽ lộ ra ánh mắt khinh miệt, lại nghĩ đến những người đó nhìn hắn với vẻ mặt ấy, nếu không phải sợ phụ thân thương tâm, hắn đã...
Vì sao Vận Tranh cùng Vận Vanh chẳng những luôn đùa cợt hắn còn đối với hắn làm cái loại sự này. Hắn vẫn xem bọn họ như đệ đệ, ngoại trừ phụ thân ra thì họ chính 1à người thân quan trọng nhất trên đời này của hắn. Bọn họ đều nói thích hắn, điều này làm hắn rất vui nhưng chẳng lẽ không thể đối đãi với hắn giống như Hoàng bá, Hoàng thúc đối phụ thân sao? Vận Tranh cùng Vận Vanh... Trừ bỏ hắn ở ngoài, còn có người khác, hắn đối với bọn họ mà nói rốt cuộc là cái gì? Có lẽ, đây là ông trời muốn đày đoạ hắn để chuộc tội thay cho nương, chỉ cần... Chỉ cần phụ thân không biết, chỉ cần phụ thân còn thương hắn, hắn có thể chịu, hắn cái gì đều có thể nhẫn. Diễn mau bắt đầu rồi, phụ thân nhất định sốt ruột chờ, nghĩ đến vừa rồi là bị chuyện như vậy làm cho mất thời gian, Bạch Hãn Triệt sắc mặt càng lộ rõ tái nhợt.
Sân khấu kịch phía trước, Bạch Tang Vận nhìn xem bốn phía, hỏi Lưu Tích Tứ đang ngồi ở phía bên phải hắn: “Hãn Triệt đâu? Tại sao hắn không cùng đi với ngươi lại đây?”
Lưu Tích Tứ xem xét hai cái vị trí bên cạnh vẫn còn bỏ trống nói: “Thái tử ca ca giữa trưa đã đi tìm Hãn Triệt đến, Hãn Triệt hẳn là sẽ cùng Thái tử ca ca đến nhanh thôi.”
Qua một lát, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thời xuất hiện ở xem sân khấu kịch, nhưng không có Bạch Hãn Triệt.
“Vận Tranh, Triệt nhi đâu? Hắn không phải cùng đi chung với ngươi sao?” Bạch Tang Vận nhíu mày, có chút hờn giận hỏi.
“Cha, lúc con đến tìm Hãn Triệt đang ngủ trưa, con không nhẫn tâm gọi hắn đứng lên.” Lưu Vận Tranh bình tĩnh trả lời, coi như thật sự không liên quan chuyện của hắn. Mặc dù Bạch Tang Vận cũng nghe được rõ ràng, nhưng tính tình của dưỡng tử hắn tối hiểu biết, cho dù là giấc ngủ trưa hắn cũng không có thể bỏ qua canh giờ xem diễn. Hai cái đứa con này của hắn, mặc dù Hãn Triệt ở trong cung, nhưng mà hắn biết, bọn họ cũng không thể nhẫn xuống dục vọng của chính mình, nhìn không tới Bạch Hãn Triệt trong lòng buồn khổ, nghĩ vậy một chút, Bạch Tang Vận trên mặt rốt cuộc không nhịn được, trầm xuống dưới.
“Tang Vận, ta sẽ cho người đi đem Hãn Triệt đến đây, ngươi đừng nên tức giận.” Gặp Bạch Tang Vận sắc mặt không tốt, Lưu Hoài Diệp lập tức trấn an nói.
“Cha, con đi gọi Hãn Triệt đứng lên, ngài đừng vì hắn mà tức giận.” Nghĩ đến cha là bởi vì Bạch Hãn Triệt không có tới mà tức giận, Lưu Vận Tranh cũng lập tức nói.
“Không cần, ” Bạch Tang Vận lạnh lùng đưa mắt nhìn đứa con cả cùng đứa con thứ, lên tiếng nói, “Nếu Hãn Triệt thật là đang ngủ trưa thì cứ để cho hắn hảo hảo ngủ, nếu hắn vì nguyên nhân khác mà trì hoãn, chờ hắn đến đây mở lại diễn.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nghe thế thay nhau nói, nhìn kỹ phụ thân vài lần, nghĩ thầm, phụ thân có phải hay không nghe được lời nói bóng gió gì rồi. Đối với chuyện bọn họ cùng Bạch Hãn Triệt, lo lắng đến thân thế của Bạch Hãn Triệt cùng quan hệ với bọn họ, bọn họ còn không có chuẩn bị tốt để nói rõ cho phụ thân cùng phụ hoàng biết, dù sao bọn họ còn nhỏ, hôn nhân việc tối nay nói sau cũng không muộn, hơn nữa người nọ luôn có bộ dáng rầu rĩ không vui, nếu làm cho cha biết bọn họ đối hắn làm chuyện gì, sợ sẽ không dễ dàng tha thứ bọn họ.
“Cha, Hãn Triệt đến đây!” Từ đằng xa vừa phát hiện thân ảnh của Bạch Hãn Triệt, Lưu Tích Tứ liền hô to, tiếp theo vội vàng chạy tới, đối Bạch Hãn Triệt đang đi thong thả nói, “Hãn Triệt, ngươi sao giờ này mới đến? Phụ thân đang tức giận, nhanh lên đến xin lỗi phụ thân.” Nói xong, hắn kéo tay Bạch Hãn Triệt bước thật nhanh, đi ở phía trước Bạch Hãn Triệt nên Lưu Tích Tứ không thấy được sắc mặt Bạch Hãn Triệt lộ ra thần sắc đau đớn.
Nơi mới vừa bị chà đạp qua phá lệ đau đớn, mà cái đau này so với biết được phụ thân tức giận khủng hoảng mà nói quả thực là cực kỳ bé nhỏ.”Cha, thực xin lỗi, con đến chậm.” Đi đến Bạch Tang Vận trước mặt, Bạch Hãn Triệt quỳ xuống, nhưng hắn rất nhanh đã bị Bạch Tang Vận ôm vào trong lòng ngực.
“Triệt nhi, đến đây, ngồi bên cạnh phụ thân.” Bạch Tang Vận nâng dậy Bạch Hãn Triệt làm cho hắn ngồi vào vị trí Lưu Tích Ban, không giống với lúc nãy tức giận, hắn cười nói, “Triệt nhi, sau này có việc trì hoãn, liền cho người đến nói một tiếng với phụ thân, phụ thân sẽ chờ ngươi.” Lau mồ hôi trên trán Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận không đợi Bạch Hãn Triệt giải thích, liền đối thái giám tổng quản nói, “Khai diễn đi.”
Tiếng chiêng trống vang lên, Lưu Tích Tứ ngồi xuống bên người Thái hoàng Lưu Tuyên, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh một trái một phải phân biệt ngồi ở Lưu Tích Tứ cùng Bạch Hãn Triệt bên cạnh. Diễn mở không bao lâu, Lưu Hoài Diệp bắt đầu hầu hạ Bạch Tang Vận ăn này ăn kia, hoàn toàn không muốn giao cho người khác, Lam Khuyết Dương hôm nay chưa hồi cung, cho nên việc chiếu cố Bạch Tang Vận đều do một tay Lưu Hoài Diệp lo liệu, bất quá hắn không có chút nào bất mãn, ngược lại làm không biết mệt.
Không giống với phụ hoàng đối phụ thân săn sóc, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh gặp phụ thân không tức giận, cũng để lại tâm, tuy rằng đối Bạch Hãn Triệt sắc mặt trắng bệch rất không hài lòng nhưng ở trước mặt người khác, bọn họ cũng không toát ra thần sắc lo lắng. Từ nhỏ bọn họ chỉ biết phụ hoàng cùng phụ vương đã làm việc có lỗi với phụ thân, cho nên phụ hoàng cùng phụ vương mới có thể như vậy đối đãi phụ thân. Mà Hãn Triệt, bọn họ chưa bao giờ bạc đãi qua hắn, có cái gì tốt cũng là nghĩ đến hắn đầu tiên. Bọn họ không sao hiểu được, Hãn Triệt vì sao lại sợ bọn họ như vậy, luôn cho rằng bọn họ khi dễ hắn. Cho dù bọn họ trước mặt hắn sủng hạnh những người khác, cũng không thấy hắn tức giận, nhớ tới là bọn họ chán nản. Mà càng làm cho bọn họ bất mãn chính là, Hãn Triệt trong lòng chỉ có phụ thân, vô luận bọn họ đối hắn thật tốt, hắn cũng chỉ thích mỗi phụ thân. Giống như hiện tại, hắn hận không thể nhào ngay vào trong lòng ngực của phụ thân! Càng nghĩ càng làm cho người ta tức giận.
Bạch Hãn Triệt làm sao còn tâm trí mà xem diễn, hắn một mực nhìn lén Bạch Tang Vận, cẩn thận nắm lấy bàn tay đang cầm tay trái của hắn, hắn thấp giọng nói: “Cha...” Hôm nay Vận Tranh phá lệ dùng sức, hắn phải mất hơn nửa ngày mới từ trên giường đứng lên tẩy trừ chính mình, sau đó lại đụng tới bốn vị công công đang nói chuyện phiếm, lúc này mới lầm canh giờ, hắn không nên đứng chờ bọn họ rời đi, hắn nên làm như không biết vô tình đi ngang qua luôn.
Bạch Tang Vận nhìn qua …, lấy bát súp chuẩn bị cho hắn đưa cho Bạch Hãn Triệt: “Triệt nhi, uống cái này đi.”
Bạch Hãn Triệt lập tức tiếp nhận, đưa lên miệng uống ngay. Vừa định nói chuyện, lại bị Bạch Tang Vận cắt đứt.
“Triệt nhi, hiện tại ngươi đừng nghĩ gì cả, bồi cha xem diễn. Đêm nay ngươi cùng phụ thân ngủ.” Bạch Tang Vận không nghĩ nhìn đến đứa con hắn thích nhất bị “hai tên” vô liêm sỉ gây sức ép. Hãn Triệt cần nghỉ ngơi.
“Cha?” Bạch Hãn Triệt vừa mừng vừa sợ, gặp phụ thân hiền lành cười trước sau như một, hắn chịu không nổi hấp dẫn liền gật đầu đáp ứng. Nghe được, Lam Vận Vanh đôi mắt thùy hạ, đối diện là Lưu Vận Tranh cũng đang nhìn về phía phụ hoàng.
“Triệt nhi, cha ngươi gần nhất tâm tình không tốt, buổi tối ngươi nên bồi hắn trò chuyện nhiều một chút.” Làm cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không tưởng được chính là, Lưu Hoài Diệp thế nhưng không có phản đối.
“Khi nào sắc mặt của Hãn Triệt tốt, thì tâm tình của ta tự nhiên sẽ tốt lên thôi.” Vỗ vỗ bàn tay Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận nhìn hai đứa con nói. Mà hắn trong lời nói, cũng không quên mang đến nhắc nhở cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh. Mà bọn họ tâm tư lúc này toàn bộ dừng ở Bạch Hãn Triệt cùng phụ thân nắm tay nhau cùng một chỗ.
Thái tử phủ, xem hoàn diễn Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh ngồi uống rượu cùng nhau. Hai gã thị tì của Lưu Vận Tranh đứng hầu hạ ở bên người hai người.
“Cha đem Hãn Triệt ở lại trong cung, không biết là dụng ý gì, cha hẳn là hiểu được chúng ta hai người là sẽ không buông tha Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh phiền não nói.
Lam Vận Vanh chính là uống rượu, sau khi uống cạn ba chén, hắn nhu nhu đôi mắt còn buồn ngủ nói: “Đều đi xuống.” Tuy rằng nơi này là Thái tử phủ, bất quá hắn vừa nói xong, bọn người hầu đều bật người lui đi ra ngoài. Sau khi người ngoài đều đi, hắn mới chậm rãi nói: “Ý tứ của cha là gì chúng ta có thể tạm thời không để ý tới.”
“Này chỉ có Hãn Triệt mới tự mình nói cho chúng ta biết.” Lam Vận Vanh vẫn như cũ lão thần khắp nơi uống rượu, bất quá ánh mắt của hắn so với Lưu Vận Tranh còn thô bạo hơn.
“Hắn cũng đừng vọng tưởng, đời này, không, vĩnh viễn ta cũng không có thể làm cho hắn thích một người nào khác. Chẳng sợ người kia là phụ thân của chúng ta. Hắn hẳn là rất sớm liền hiểu được?” Thái độ của Bạch Hãn Triệt đối với cha khác hẳn so với khi đối với bọn họ, làm cho Lưu Vận Tranh lửa giận tăng vọt, mà hắn thủy chung không chịu nhận bọn họ đối hắn thật là tốt, này càng làm cho bọn họ phẫn nộ.
“Làm cho Hãn Triệt sinh cái đứa nhỏ. Có đứa nhỏ, cha cùng phụ hoàng tuyệt không thể xen vào chuyện này nữa, cũng có thể chặt đứt ý nghĩ xằng bậy của Hãn Triệt. Điều trọng yếu hơn là, có thể làm cho hắn hoàn toàn thanh tỉnh ── Bạch Hãn Triệt từ ngày phụ thân ôm trở liền thuộc về ta và ngươi, hắn là tất cả đối với chúng ta.”
“Ngươi ngày mai liền phái người đi tìm sinh tử dược.” Lam Vận Vanh đề nghị, Lưu Vận Tranh thập phần tán thành, tiếp theo hắn lại nói, “Tìm một cơ hội làm cho Hãn Triệt ra cung, hắn không thể cứ mãi ở trong cung được.”
“Cha hẳn là đã nhận ra điều gì rồi, nếu không chính là có người ở cha trước mặt nói huyên thuyên.” Thái độ của cha nhiều ngày qua đối với bọn họ làm cho Lam Vận Vanh cảnh giác.
Lưu Vận Tranh vẫn không chút nào lo lắng nói: “Cha cho dù biết có năng lực như thế nào? Hãn Triệt đã muốn là người của chúng ta. Tuy nói Hãn Triệt là dưỡng tử của cha, nhưng ta chưa từng xem Hãn Triệt là huynh trưởng.”
“Huynh trưởng thì như thế nào.” Lam Vận Vanh mệt mỏi nhắm lại hai mắt, tỏ vẻ không hề nhiều lời. Cho dù bọn họ là thân huynh đệ, hắn cũng sẽ làm như vậy. Này thị tì nam sủng cái kia là được dùng để thay thế cho người nọ, nếu không phải hắn mỗi lần đều như vậy thống khổ, coi như bọn họ thật sự khi dễ hắn, hắn cũng sẽ không để cho người khác lên giường của hắn. Người nọ sao vậy đều nghĩ muốn không rõ, bọn họ như thế thích hắn, sao có thể có thể khi dễ hắn.