[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm

Chương 11: 11: Em Muốn Có Nhiều Xúc Tu





Gió đông mỗi lúc kéo về càng nhiều hơn, có vẻ như muốn thách thức mức độ cảm thụ nhiệt của những người vốn được bốn bức tường bao bọc.

Đã ba ngày rồi Tôn Nhuế đến vùng địa phương này, da thịt một ngày đều hận không thể giống như nước bên ngoài đồng loạt muốn hóa băng.

Ông trời có đôi khi không bạc đãi người lắm, tuy rằng thân thể bên ngoài chịu rét chịu buốt.

Nhưng những ngày qua chính là cảm giác hưởng thụ không ít ngọn lửa than từ ôn nhu học tỷ, mỗi một ngày ngoại trừ những lúc đến ca trực, hầu như đều ở bên cạnh ban cho tiểu học muội không ít cẩu lương.

" Học tỷ, chị vì sao có chút không vui? " Bạn nhỏ Tôn Nhuế nhìn thấy học tỷ sau khi đo nhiệt độ cho mình, lại buông tiếng thở dài.

" Trước đây chị còn nói sau này sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú, em xem? Ngay cả bệnh cảm mạo thông thường, chị cũng không thể chữa được " Đã ba ngày rồi, nhiệt lượng trên người Tôn Nhuế vẫn không thể nào ổn định được.

Lại nói thuốc ở bệnh viện này vốn dĩ đều là hàng nhập khẩu, có vẻ như cách phối liều của nàng có vấn đề.

Chính vì như vậy Tôn Nhuế như thế nào cũng uống không giảm, xem thử làm sao không có chút buồn phiền.

" Chị chưa tốt nghiệp mà, hơn nữa có thể do cơ thể em kháng thuốc " Nhắc đến lại nhớ bản thân trong ba hôm nay, như thế nào đem thuốc ném ra ngoài cửa sổ.

Không nghĩ đến làm như vậy, vô tình lại khiến chị ấy đối với năng lực của bản thân bất mãn.


" Chị sẽ nhờ bác sĩ chính thống ở bệnh viện lấy thuốc cho em, nếu như còn uống không khỏi.

Xem ra phải đưa em về Bắc Kinh nhập viện, hôm nay tình trạng còn tệ hơn hôm qua "
Người ta mấy hôm nay nuôi dưỡng virus cảm cúm, chính là muốn ở bên cạnh chị nhận hết đặc ân hiếm có.

Hiện tại nói nếu không khỏi sẽ đem em đi nhập viện, như thế nào có thể về Bắc Kinh nhập viện được cơ chứ?
" Học tỷ, em không muốn nhập viện.

Chị cũng biết điều dưỡng ở bệnh viện đôi lúc rất khó chịu, bọn họ không giống như chị tốt với em như vậy " Ba ngày qua bệnh tình quả nhiên càng trầm trọng hơn, hiện tại Tôn Nhuế nói vài câu vẫn là hắt hơi liên tục, kèm những cơn ho khan day dứt.

Bất quá, bất quá người ta sẽ ngoan ngoãn đem số thuốc đó uống hết đi là được, dù sao cũng sắp không thể chịu nổi được nữa rồi.

Cử thuốc mới Khổng Tiếu Ngâm đem đến, Tôn Nhuế cuối cùng đành phải đem tất cả uống qua một cách bất đắc dĩ, buổi tối một lần nữa đo qua nhiệt độ cuối cùng cũng có thể khiến nụ cười trên môi của Khổng Tiếu Ngâm quay trở lại.

" Ổn hơn rồi, Tôn Nhuế cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút "
Sau gần một tuần nằm lì trên giường, Tôn Nhuế cuối cùng cũng có thể thuốc vào bệnh khỏi.

Có điều Khổng Tiếu Ngâm cũng không có nhắc qua việc khuyên Tôn Nhuế nên về nhà thăm ba mẹ, chính vì như vậy đứa nhỏ cũng yên tâm hơn phần nào việc ở lại tiếp tục bám lấy nàng.

Những người bạn chung phòng của học tỷ so với Lục Đình và Phùng Tân Đoá càng đặc biệt lắm lời hơn, lúc Tôn Nhuế có thể trò chuyện thoải mái liền đem mọi chuyện của cô khai thác.


Nào là hỏi hoàn cảnh gia đình, có bạn trai hay chưa? Còn nói tại sao đối với Khổng Tiếu Ngâm lại đặc biệt bám lấy? Thật sự phiền muốn chết đi được, không có chuyện cần quản sao?
Buồn chán ở bên trong phòng, Tôn Nhuế đem bản thân đi một vòng khuôn viên nơi ở hiện tại của nàng.

Đúng là không có chuyện liền kiếm chuyện để chuốc phiền muộn, ở yên bên trong phòng không được sao? Còn phải ra ngoài giữa loại thời tiết này làm cái gì? Cuối cùng chính là để nhìn thấy những thứ không nên nhìn...
" Tiểu Khổng, đây chỉ là một món quà nhỏ " La Tử Kiện trên tay cầm một chiếc khăn choàng, đích thị còn có loại biểu hiện muốn tự tay mình đem nó choàng cho nàng.

" Để em tự mình làm là được rồi " Đối với loại tình huống có chút gần gũi này, Khổng Tiếu Ngâm trước sau cũng là cảm thấy không nên nhanh quá.

" Em đối với anh đã xa lạ đến mức này rồi? Khó trách, là anh đã tự mình khiến khoảng cách của chúng ta kéo ra quá lâu "
Tử Kiện không có ý trách móc nàng, chẳng qua đối với loại phản ứng vừa rồi khiến anh ta có một chút hụt hẫng.

Từng có một khoảng không gian và thời gian quá dài quá lâu để tạo ra khoảng cách, muốn rút ngắn trong nhất thời đương nhiên không thể quá dễ dàng.

" Tối nay em có ca trực không? Anh có quen một người bạn vừa mới mở chuỗi cửa hàng lẩu, có thể hay không cùng anh đến đó? " Đối với sở thích của Khổng Tiếu Ngâm, Tử Kiện trước giờ đều chưa từng quên, nhưng nhiều năm đến như vậy rồi, thật sự muốn biết Khổng Tiếu Ngâm có hay không có chút thay đổi khẩu vị.

" Em có thể đưa theo một tiểu học muội cùng đi không? "
Đối với Tử Kiện, trước giờ Khổng Tiếu Ngâm đều đánh giá anh ấy là một người đáng tin cậy.


Việc đưa thêm Tôn Nhuế đi, không có nghĩa muốn yên tâm hơn, chẳng qua đi ăn cùng người khác lại để em ấy một mình ở phòng thật có chút không đúng.
" Chính là đứa nhỏ hôm trước đến tìm em? "
Tuy chưa tiếp xúc lâu với Tôn Nhuế, nhưng những ngày qua Tử Kiện đối với Tôn Nhuế luôn nhìn ra được có nhiều điểm không đúng.

Đứa nhỏ này lúc nào cũng bám lấy Khổng Tiếu Ngâm, chẳng khác nào một con bạch tuột nhỏ.

Nói không ra được đây là loại cảm tình gì nữa, vô cùng quái dị.

" Em nói em ấy mới vừa hết bệnh, đi ra ngoài không phải sẽ có nguy cơ nhiễm lạnh sao? Chúng ta mua một phần về cho em ấy là được rồi " Đi dự buổi tiệc khai trương chẳng qua là cái cớ, chỉ muốn cùng Khổng Tiếu Ngâm ở giữa tiết trời lạnh lẽo này cùng nhau bên một bàn lẩu nóng, tìm lại phần nào những ký ức đã từng trải qua.

" Vậy..."
Đối với La Tử Kiện mà nói Tôn Nhuế thật sự là tiểu kỳ đà, trong suốt những ngày qua Khổng Tiếu Ngâm đều tất bật vì tiểu học muội này.

Đứa nhỏ đó vì sao không sớm một chút rời khỏi, chẳng phải đã hết bệnh rồi sao?
Từ bên ngoài về đến phòng, Khổng Tiếu Ngâm luôn nghĩ qua cách nào có thể nói với Tôn Nhuế.

Không hiểu sao việc đi cùng một người khác, từ lúc nào lại biến thành việc cần phải có lý do rõ ràng với tiểu học muội.
" Tôn Nhuế, tối chị cùng với bạn đi đến một quán lẩu khai trương.

Chị mua về cho em một phần được không? " Lúc nói ra câu này, Khổng Tiếu Ngâm chính là có một chút cảm giác không đúng lắm.
" Em đâu có thiếu mì ăn liền " Người ta cần ăn lẩu lắm mới lặn lội đến đây? Chị đi cùng anh ta thì cứ lo cho anh ta, không biết quan tâm em làm cái gì?
" Vậy, chị sẽ nói với Tử Kiện em còn bệnh nên chị không thể đi được " Xem loại ngữ khí này chính là đã sinh khí rồi, có điều Khổng Tiếu Ngâm ôn nhu đại học tỷ đúng là đã quá cưng chiều người khác.
Chính là vừa rồi bắt gặp chị ấy cùng người ta gần gũi đến vậy, còn bị vài câu nói của anh ta liền bỏ mặc mình sang một bên, Tôn Nhuế có chút xấu tính lại đột nhiên ngữ khí không tốt.


Không nghĩ đến học tỷ lại rất nhanh nói rằng sẽ không đi nữa, tuy rằng điều đó đúng với chủ ý của Tôn Nhuế, nhưng làm như vậy thật có chút ức hiếp chị ấy quá mức.
" Chị nói như vậy chính là nói dối, chị chẳng phải không thích nói dối sao? " Ai cũng biết chị ấy xem trọng lời nói đến mức nào, vừa rồi lại muốn vì cô nói dối với La Tử Kiện?.
" Chị không muốn nhìn thấy em không vui, nhưng mà Tử Kiện..."
Quả thật Khổng Tiếu Ngâm nghĩ không ra được bản thân vì sao lại như vậy, so với việc nếu như khiến một người phải buồn, lại không muốn nhìn thấy sự buồn phiền đó xuất phát từ nơi Tôn Nhuế.

Nhưng Tử Kiện đã rất thành tâm thành ý mời nàng đến đó, nếu như lại từ chối, xem ra giống như không coi trọng lắm vị bằng hữu này.
" Chị đi đi, ai thèm giở tính trẻ con với chị, đùa một chút không được sao? " Mặc dù nghĩ đến cảnh chị cùng anh ta hưởng gió đông cùng nhau, cả tâm cũng hoá băng đổ vỡ, nhưng dù sao cũng không muốn nhìn thấy chị khó xử.
" Em ở nhà nếu không khoẻ có thể gọi cho chị, chị đến đó một chút sẽ về ngay "
Dù sao cũng không nên đối với Tử Kiện quá lạnh nhạt, đến một chút sau đó tranh thủ về cũng không gọi là thất lễ.

Nếu như chỉ đi một ăn một bữa, cũng không cần quá phô trương.

Nhưng lại nói đây là tiệc khai trương chuỗi quán lẩu nổi tiếng, xem ra cũng không thể quá đơn giản.
" Ước gì mấy hôm trước em bệnh chết đi " Chẳng phải chỉ đi ăn một nồi lẩu thôi sao? Đứng ở trước gương chọn quần áo lâu đến như vậy rồi?
" Lại muốn gì nữa đây? " Miệng thì nói để cho nàng đi, nhưng thái độ có chút không hợp tác.
" Em chết rồi, kiếp sau em không thèm làm người nữa.

Em làm con bạch tuộc, có bao nhiêu cái xúc tu đều đem bám vào người chị " Đời này sinh ra có hai cái tay là quá ít, có đôi khi muốn giữ cũng giữ không nổi.
"...!" Nghe nói Tôn Nhuế mắc bệnh tâm lý, đúng là nên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
——
TBC.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.