[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm

Chương 13: 13: Sâu Vào Gốc Rễ





Chuyến thực tập cuối cùng cũng có thể thông qua, Tôn Nhuế sáng sớm đã giúp Khổng Tiếu Ngâm thu dọn quần áo sẵn.

Vé xe cũng đã được mua từ trước đó, nhưng đến đầu giờ chiều khi bọn họ ra đến trạm xe lại bắt gặp La Tử Kiện.

" Hai người lên xe đi, đi loại xe đó có gì dễ chịu đâu chứ? " Anh ấy muốn đưa đi nhất chính là Khổng Tiếu Ngâm, nhưng Tôn Nhuế con kỳ đà nhỏ đó đương nhiên cũng bất đắc dĩ phải đưa đi cùng.

" Tôn Nhuế đã mua vé rồi, hơn nữa anh cũng đâu có thuận đường " Hôm trước nghe nói anh ấy tạm thời thuê nhà ở đây, hết công trình này lại công trình khác, ngược lại đối với trung tâm ở Bắc Kinh lại không liên quan đến công việc cho lắm.

" Làm việc cũng cần phải nghỉ xả hơi mà, hôm nay đưa hai người về, sẵn tiện vào trung tâm chơi vài ngày thôi " Công việc lâu dài từ từ làm, nhưng chuyện quay trở lại với Khổng Tiếu Ngâm không thể kéo dài quá lâu.

Đối với màn đối thoại này Tôn Nhuế không có hứng thú nói qua, đồng hồ cũng đã điểm đúng giờ, chiếc xe chết tiệt đó không phải quên mất trạm này rồi chứ? Nếu như không còn xe để đi, bất quá ngồi taxi về thôi.

Tuyệt đối không leo lên xe của anh ta, nhận bố thí sao? Rõ ràng anh ta cũng đâu có thiện cảm với mình, bây giờ cũng không phải đang đóng phim cần gì sắm vai thân thiện.

" Học tỷ, xe đến rồi " Mới nhắc cũng vừa đúng lúc xe còn cách vài trăm mét sẽ vào trạm, Tôn Nhuế trực tiếp xem La Tử Kiện như người vô hình, nắm lấy cổ tay của nàng đợi sẵn.

" Ngại quá Tử Kiện, đến Bắc Kinh gặp lại sau vậy "
Tính khí của Tôn Nhuế đâu phải nàng không hiểu, đối với Tử Kiện thật chất không muốn đi cùng một xe.

Nếu như nàng còn có ý định bước vào xe anh ấy, học muội này nhất định đem nàng tuyệt giao mất.

Loại tính tình này không phải sẽ chiều chuộng như vậy hoài, khi về Bắc Kinh nàng nhất định đưa Tôn Nhuế đi chữa bệnh một chút.

Cho dù đã chuẩn bị trước, nhưng Tử Kiện tránh không khỏi cảm giác hụt hẫng.


Khổng Tiếu Ngâm hiện tại đối với Tôn Nhuế có thể nói như tỷ muội ruột thịt vậy, cưng chìu vô hạn không nói tới chuyện khác người khác nữa.

Nhưng có chết Tử Kiện cũng không tin có loại tình cảm tỷ muội thâm tình gì đó, xem phim cũng không ít tình huống cuối cùng người bên cạnh mình, lại là người luôn có ý đồ xấu xa với mình đó sao?
Có điều loại ý đồ này Tử Kiện nghĩ hoài cũng không thông, nói về gia cảnh vốn dĩ Khổng Tiếu Ngâm không phải con nhà trâm anh thế phiệt.Tôn Nhuế đó quần áo, phụ kiện, vật dụng vận lên người đều là loại có thương hiệu.

Nếu như nói lợi dụng về vật chất đương nhiên không thể xảy ra, chẳng lẽ cô ta bám lấy Khổng Tiếu Ngâm suốt ngày chỉ vì nàng ấy phụ đạo cho cô ta được điểm cao sao?
Mãi mê suy nghĩ chỉ khi tiếng báo hiệu rời trạm của xe khách vang lên, Tử Kiện mới nhìn ra được từ lâu Tôn Nhuế và Khổng Tiếu Ngâm đã không còn hiện diện nữa.

Hiện tại một chút tâm trạng cũng không có, đành phải lái xe quay trở lại công trình.

Đến Bắc Kinh, vài ngày nữa đợi đến khi có kế sách hay hơn đã.

Trong suốt quá trình di chuyển tại địa điểm thực tập đến ký túc xá, hầu như Khổng Tiếu Ngâm đều mệt mỏi ngủ qua.

Tôn Nhuế chính là nếu như có thể một lượt vừa bế chị ấy, vừa đem được hành lý vào sẽ không đánh thức làm gì.

Nhưng mà quả thật là nhiều quá, lực bất đồng tâm thôi.

" Nè, Tôn Nhuế, Tiểu Khổng cuối cùng cũng trở về rồi " Phùng Tân Đoá đang bận thu dẹp một số vật dụng bỏ đi cho đỡ chật phòng, vừa ra đến cửa liền nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước đến.

" Bọn em đi bỏ lại căn phòng lớn như vậy cho hai người, nhưng xem ra chị cũng không dễ thở đâu ha Đoá tỷ " Tôn Nhuế tinh nghịch nhìn thấy trên vai của Phùng Tân Đoá có vết bầm, đủ biết hai người bọn họ dạo gần đây tận dụng căn phòng này triệt để rồi.

" Tiểu Khổng, dạy lại học muội của cậu đi.

Nếu không mình kêu Lục Đình đánh chết nó, đồ xấu miệng này " Những chuyện này làm sao có thể thẳng thừng nói ra vậy chứ, có những chuyện làm thì không xấu hổ, nhưng bị nói ra sẽ trở thành xấu hổ.

Dạo trước Khổng Tiếu Ngâm luôn cho rằng Tôn Nhuế đối với Lục Đình và Phùng Tân Đoá có thành kiến, nhưng hiện tại nhìn thấy dần dần có biểu hiện tốt đẹp hơn nên cũng có phần yên tâm.

Nhưng cũng không đúng, nếu như Tôn Nhuế không còn kỳ thị nữ nhân yêu nhau, lại nói rất thích mình, còn lưu nhiều hình của mình trong máy đến vậy? Không phải thật sự bị nghiệp quật rồi chứ, em ấy cũng thích nữ nhân sao?
" Học tỷ, chị đang nghĩ cái gì? " Nét mặt bơ phờ, mắt không tập trung.

Giống như không được tỉnh táo cho lắm, còn bị say xe sao?
" Chị, chị có một người anh bà con xa đã mở phòng mạch.

Anh ấy là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, ngày mai là ngày mọi người đến chúc mừng anh ấy, em có muốn đi cùng không? " Dù sao nàng cũng cần phải làm rõ một số chuyện, để lâu dài chi bằng cứ nhanh chóng dứt khoát một chút.

" Được, ngày mai đi cùng với chị, còn bây giờ chị mau đi nghỉ ngơi "
Cả một đêm hôm đó Khổng Tiếu Ngâm thật sự có mệt cũng ngủ không được, nghĩ đến chuyện của Tôn Nhuế lại cảm thấy sợ.

Không phải nàng sợ Tôn Nhuế có tâm lý biến thái gì đó như Phùng Tân Đoá nói, nàng chỉ sợ thật sự Tôn Nhuế đối với mình chính là loại tình cảm đó.

Nói cho rõ một chút, tuy nàng không phản đối chuyện nữ nhân cùng nữ nhân nảy sinh tình cảm.

Nhưng không có nghĩa nàng sẽ yêu một nữ nhân, lại còn là học muội từ trước đến giờ nàng vốn dĩ xem như tiểu hài tử trong nhà.

Có câu nói mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó, gia cảnh của nàng đối với Tôn Nhuế vốn dĩ cách có thể đến chín tầng cũng nên.

Ba mẹ của Tôn Nhuế và ba mẹ của nàng đều chỉ có một đứa con gái, có thể người hiện đại sẽ dễ dàng thấu hiểu hơn, nhưng ba mẹ của nàng lại không có khái niệm về chuyện này.

Khoan đã, sao lại phải suy nghĩ nhiều đến vậy nhỉ? Cũng chưa chắc là đứa nhỏ đó đối với nàng có loại tình cảm này, nàng cũng không có loại tình cảm tương tự đối với Tôn Nhuế.


Lại đi tính đến chuyện gia đình là thế nào? Quá lo xa rồi...
- --------------
Cái được cho là mở phòng mạch bất quá không phải giả, nhưng cũng không phải ngày chính thức là hôm nay.

Tôn Nhuế buổi chiều sau khi hoàn thành buổi học, liền tươm tất một bộ quần áo có phần khiêm tốn hơn thường ngày.

Dù sao cũng là anh bà con của nàng, cũng không có nghe nói đến gia thế ra sao? Nếu như ăn vận quá mức chênh lệch, cũng xem như là thất lễ.
" Khổng ca ca anh đúng là khiến người ta ngưỡng mộ "
Tôn Nhuế cảm thấy nhà họ Khổng của học tỷ quả thật được ghê lắm, ai nấy đều có thành tích tốt đến vậy.

Anh họ này của chị ấy cũng vô cùng anh tuấn, đúng là được cả hình thức lẫn nội dung.
" Có muốn thử một chút máy móc ở đây không? " Khổng Thiên nhận lời đề nghị của Khổng Tiếu Ngâm làm một cuộc kiểm tra, nhưng không muốn quá lộ liễu với bệnh nhân này.
" Em đâu có chấn thương đầu, anh khám em làm cái gì? "
Trong ấn tượng của Tôn Nhuế về khoa này, đa phần là tai nạn giao thông hay lao động gì đó.

Phần đầu tổn thương, mới cần phải đến đây chứ?
" Khoa thần kinh cũng trị bệnh trầm cảm, rối loạn cảm xúc các kiểu mà.

Đâu có phải chỉ chấn thương theo nghĩa đen, coi như kiểm tra một chút thôi "
Đứa nhỏ này nhìn thấy nào cũng không giống người có bệnh, nhưng Khổng Tiếu Ngâm một mực nhờ cậy nên cũng tận tâm làm một cuộc thử nghiệm.

Khổng Thiên không những thuộc chuyên khoa thần kinh, anh ấy còn học qua nghiên cứu tâm lý.

" Được thôi, dù sao em cũng muốn học hỏi ở anh một chút "
Trầm cảm? Loại bệnh tình này chính là thứ Tôn Nhuế tự tin cho rằng bản thân mình không thể nào mắc phải nhất, nhưng nghe nói trước khi phát bệnh, cũng không ít trường hợp vốn dĩ rất bình thường.

Loại bệnh này nói đến là đến, cũng không ít người mới hôm qua còn cười cười nói nói, đến hôm sau lại nghe tin tự vẫn.

Cũng nên kiểm tra một chút, phòng bệnh cũng đơn giản hơn chữa bệnh.


Bên trong phòng Tôn Nhuế được Khổng Thiên đưa vào một hình thức trị liệu không liên quan mấy đến y học, lại có phần thiên về thôi miên hơn.

Chính là cách anh ấy học được trong khóa đào tạo tâm lý học mà anh ấy đang theo, loại hình thức này được sử dụng rất nhiều khi muốn điều khiển não bộ của người khác.

Nhưng khác ở chỗ là không khiến họ bị u mê hoang tưởng, ngược lại chính là khơi gợi toàn bộ những suy nghĩ được giấu sâu trong tiềm thức.
Nói là kiểm tra tâm lý, nhưng Tôn Nhuế kể từ lúc ra khỏi phòng khám của anh ấy vẫn luôn khó hiểu.

Lúc đó bước vào phòng anh ấy có cho cô uống một loại nước gì đó mùi vị nhẹ hơn trà một chút, sau đó yêu cầu cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Nhắm mắt lại, bên tai liền văng vẳng một bài nhạc có giai điệu rất kỳ lạ.

Sau đó dường như anh ấy có hỏi cô mấy câu về cuộc sống thường ngày, cuối cùng dường như đã ngủ qua, một lúc sau mở ra mắt chính là nhìn thấy học tỷ Khổng Tiếu Ngâm nét mặt có phần khá khó coi.

" Học tỷ, em kiểm tra xong rồi, có phải chúng ta nên về rồi không? Thật đói bụng, đưa em đi ăn chút gì đó "
Không biết thế nào lại ngủ luôn trên ghế, khi tỉnh lại đầu óc có chút choáng váng.

Hiện tại muốn uống thuốc cũng phải ăn qua cái gì đã, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi.

Nhận được kết quả từ chính miệng Khổng Thiên nói ra, Khổng Tiếu Ngâm hiện tại đối với Tôn Nhuế không biết nên dùng nét mặt gì bộc lộ nữa.

Đứa nhỏ đó trong tiềm thức nói rất rõ là yêu nàng, chính là cái dạng tình yêu hệt như cách mà Lục Đình đối với Phùng Tân Đoá vậy.

Thậm chí Khổng Thiên còn nói Tôn Nhuế loại tình cảm này càng mãnh liệt hơn, còn là vì nàng mới theo ngành y, có thể nói là ăn sâu vào gốc rễ, khó lòng chặt đứt.
" Học tỷ, chị không khoẻ sao? Có cần đi khám qua không? " Mồ hôi đổ dọc thái dương, hai mắt mơ hồ không kiên định.
" Đúng là không khoẻ, đúng là cần phải khám qua " Thật sự đã chuẩn bị tâm lý suốt cả một đêm, nhưng đến cuối cùng tránh không khỏi thứ tình cảm nói đến là đến như lúc này.
——
TBC.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.