Thời tiết vào mùa này quả thật chỉ có thể viết vào nhật ký hai chữ khá tệ để hình dung, nếu như không phải vô duyên vô cớ nổi một trận tuyết lớn, cũng thấm ướt hai bên đường bằng những trận mưa rào.
Loại thời tiết này nếu như không có chuyện gì quá quan trọng, cũng không ai muốn ra đường.
Chín ngày thời hạn còn lại, đã bị loại thời tiết khắc nghiệt này tiêu mất hai ngày hoang phí.
" Còn 7 ngày nữa thôi cá cược của em và Tiểu Khổng sẽ kết thúc, nhưng có vẻ như không nhìn thấy tiến triển gì nhỉ? " Nếu như đã đi cùng một thuyền với Tôn Nhuế, Lục Đình cũng không nên để một mình tiểu học muội đối đầu chạy đua với thời gian.
" Không biết sao nữa, em có đôi khi cảm thấy chị ấy dường như đã yêu em rồi, nhưng có đôi khi lại thấy không chân thật "
Trong suốt hai ngày vừa qua ở lại phòng không thể đi hẹn hò, thật ra Tôn Nhuế cũng không bỏ phí.
Tối đến vẫn cùng nhau tâm sự đủ chuyện xảy ra trong ngày, có khi cô nhìn thấy nàng rất chăm chú lắng nghe, nhưng có khi lại quá bận bịu với số bài vở của mình.
Khiến cho Tôn Nhuế luôn có cảm giác, nếu như một ngày nào đó phải đưa ra lựa chọn giữa cô và một thứ gì đó, chưa hẳn Khổng Tiếu Ngâm sẽ chọn cô.
" Trước đây chị làm sao có được Đoá Tỷ vậy? "
Nhìn vẻ bề ngoài Phùng Tân Đoá cũng tương tự giống như Khổng Tiếu Ngâm, đều là dạng nữ nhân giấu tình cảm rất tốt.
Nếu như Lục Đình năm đó nhận định sai chị ấy cũng yêu nữ nhân, chẳng phải lúc vừa tỏ tình đã tuyệt giao rồi hay sao?
" Thật ra là Đoá Đoá đối với chị tỏ ý trước " Nói ra cũng không ai tin, mặc dù năm đó Lục Đình đơn phương thích Phùng Tân Đoá trước, nhưng người sau này mở lời lại chính là Phùng Tân Đoá.
Theo như Lục Đình kể lại rằng năm đó chính bởi vì yêu đơn phương quá lâu, lo sợ chỉ cần nói ra sẽ khiến Phùng Tân Đoá sợ hãi.
Nếu như Phùng Tân Đoá không yêu nữ nhân, lời tỏ tình đó có khác gì là ngòi nổ sẽ làm vỡ tung mối quan hệ vốn rất tốt đẹp từ trước đến nay.
Khoảng thời gian đó tâm trạng của Lục Đình rất tệ, việc học hành cũng dần dần xuống dốc, thường xuyên giao du với bạn xấu.
Có thể nói mỗi lần thi cuối kỳ đều ở mức đáng báo động, vốn dĩ từ một sinh viên có học lực khá giỏi lại trở thành một sinh viên suốt ngày nợ môn.
Trong một lần Phùng Tân Đoá hẹn Lục Đình ra ngoài nói chuyện, đã bật khóc trước mặt của Lục Đình.
Lúc đó Lục Đình cũng không biết mình làm gì đắc tội với Phùng Tân Đoá, cuối cùng chính miệng Phùng Tân Đoá đã nói ra cô ấy nhìn thấy một Lục Đình tệ đi mỗi ngày như vậy sẽ rất đau lòng.
Lục Đình chỉ cười nhạt, bảo rằng cuộc đời mình có như thế nào cũng có bao giờ liên quan đến cậu.
Cuối cùng đã nghe được chính Phùng Tân Đoá thừa nhận, chính bởi vì cô ấy rất yêu Lục Đình, nên không muốn nhìn thấy cô đánh mất bản thân mình như vậy.
" Tức là bây giờ chị muốn em cúp học, thi rớt môn, ra ngoài ăn chơi tụ tập? " Đừng nha, học tỷ ghét nhất chính là loại người đó.
Nếu cô thật sự trở thành như vậy, chị ấy ngay cả làm bạn đối diện giường với cô cũng không muốn, nói chi trở thành bạn cùng giường.
" Làm cho đau lòng, hiểu chưa đồ ngốc "
Lục Đình chỉ nói vài lời liền bỏ lại Tôn Nhuế lên giảng đường, một mình đứa nhỏ ngồi lại căn tin bắt đầu suy nghĩ về lời nói của chị ấy.
Làm cho chị ấy đau lòng? Phải làm sao mới có thể khiến chị ấy đau lòng đây?
" Tiểu Nhuế, cậu ở đây thẩn thờ làm cái gì thế? " Tiểu Miêu vừa rồi nhìn thấy Tôn Nhuế cùng với một học tỷ nói chuyện, sau khi chị ấy đi khỏi mới tiện thể chuyển ghế qua bàn của cô.
" Làm thế nào để khiến một người đau lòng nhanh nhất? " Bình thường cô đối với trí tuệ của bản thân sẽ rất tự hào, nhưng khi bước vào trong cuộc, đúng là sẽ hóa u mê.
" Điển hình là phụ lại sự kỳ vọng của họ hoặc khiến họ cảm thấy mình không là gì trong mắt cậu" Không biết khi không sao lại hỏi đến vấn đề này, ai đời lại muốn hỏi người khác cách làm cho một người đau lòng.
Tuy rằng lời nói có một ít khác nhau, nhưng ý chung của Lục Đình và Tiểu Miêu làm cho Tôn Nhuế hiểu rõ hơn một chút.
Tính tình của học tỷ chính là ngoài cứng trong mềm, nếu như mình đối xử với chị ấy lạnh nhạt một chút bất quá chỉ làm cho chị ấy chủ động hơn một chút, nhưng để thừa nhận có khi còn chưa đủ.
Suy đi nghĩ lại đúng là không chỉ nên cá cược với Khổng Tiếu Ngâm, cô còn phải cá cược với chính mình.
Khiến chị đau lòng, học tỷ có đắc tội sau này mới chuộc lỗi đi.
- --------------------
Không giống như Lục Đình năm đó bỏ bê việc học, ra ngoài tụ tập vui chơi.
Ngược lại Tôn Nhuế càng ép bản thân mình học ngày học đêm, đến độ về đến phòng cũng kéo rèm lại học chứ không giao du với ai cả.
Cũng không phải có kỳ thi gì quan trọng, khiến cho Khổng Tiếu Ngâm thật sự cảm thấy khó hiểu biểu hiện ba ngày qua của Tôn Nhuế.
" Dạo này em bận lắm sao? Học gì cũng đừng nên gắng sức quá, nên chú trọng sức khỏe " Tôn Nhuế đã kéo rèm chuyên tâm học hành, nàng nghĩ nếu như mình muốn hỏi thăm cũng chỉ nên gửi một tin nhắn thôi.
Không lâu sau đó nàng nghe thấy Tôn Nhuế nói chuyện điện thoại với ai đó, nói đến độ hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng tin nhắn nàng gởi qua chỉ xem chứ không có hồi âm, có vẻ như sau khi nói chuyện điện thoại với người ta đã sớm quên mất đoạn tin nhắn đã đọc trước đó.
Vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, số ngày hiển thị trên đó cho nàng biết cuộc cá cược giữa họ chỉ còn 5 ngày nữa thôi, rất nhanh nàng sẽ không còn cảm giác khó chịu đến mông lung như mấy ngày qua nữa.
" Dạo này thấy Tôn Nhuế có vẻ chăm học nhỉ? " Phùng Tân Đoá chưa từng nhìn thấy Tôn Nhuế cố gắng như vậy, lúc cùng mọi người ăn sáng ở phòng đã tiện thể hỏi Tôn Nhuế vài câu.
" Trước đây chỉ có một mình em thì không sao? Nhưng bây giờ em với Tiểu Miêu là một đôi, chỉ cần em sa sút sẽ liên lụy đến cậu ấy "
Vốn chỉ muốn đề cập đến nhóm đôi thực hành, nhưng khi nghe đến hai chữ " một đôi " đó lại khiến cho Khổng Tiếu Ngâm bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bữa ăn sáng cũng trở nên vô vị hơn, thì ra em vì cô gái đó nên đã quên mất những thứ rất cần thời gian để trả lời.
" Tiểu Miêu gì đấy xem ra rất có cân lượng trong lòng em nha " Chuyện này nếu như nói Phùng Tân Đoá cố tình hí lọng thật oan quá, chẳng qua là nói bừa lại khiến cho không khí thêm phần căng thẳng.
" Tiểu Miêu thật sự rất tốt với em, chuyện gì cậu ấy cũng nghĩ cho em trước.
Nếu như em không cố gắng, trách nhiệm đè lên vai cậu ấy sẽ rất cao" Tôn Nhuế hiện tại chính là bộ dạng vừa ăn sáng vừa ôn bài, đích thật không giống như làm qua loa.
Ai nấy chứng kiến sự cố gắng của Tôn Nhuế cũng đều vui vẻ, chỉ có duy nhất một mình Khổng Tiếu Ngâm lại bỏ dỡ bữa sáng của mình.Chính nàng cũng không biết bản thân đang mâu thuẫn chuyện gì, Tôn Nhuế tiểu học muội xem trọng việc học như vậy chẳng phải rất tốt sao? Có lẽ kết quả không phải quá quan trọng, mà là cả một quá trình em ấy cố gắng như vậy là vì ai?
Có vẻ như ôn bài quá mức căng thẳng, những ngày sau đó Tôn Nhuế cũng không hề nhắc gì đến vụ cá cược đó nữa.
Khổng Tiếu Ngâm sớm cũng đã tự mình bỏ cuộc rồi, chỉ qua hai ngày nữa thôi ai nấy rồi sẽ trở về chính cuộc sống của họ.
Sau đó Tôn Nhuế có ra sao cũng không đến lược nàng quan tâm đến nữa...
" Tôn Nhuế đâu rồi? Có ai thấy nó ở đâu không? " Từ bên ngoài cửa phòng ký túc xá chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng.
Lục Đình chính là gọi cho Tôn Nhuế không được, lại có tin quan trọng cần thông báo.
" Hôm nay Tôn Nhuế phải thi thực hành, điện thoại chắc cũng đã tắt nguồn rồi " Tối hôm qua nàng nhìn thấy Tôn Nhuế ôn bài rất khuya, hỏi ra liền biết được hôm nay tiểu học muội phải thi kết thúc một môn thực hành.
" Tiếc quá, bộ mô hình mà nó thích người ta đang mở bán kìa.
Nhưng mà một chút nữa mình cũng phải đi thi..."
Bộ mô hình phiên bản giới hạn đó đang được mở bán ở một con phố triển lãm, Lục Đình vô tình đi ngang đó nhìn thấy mọi người đều đứng xếp hàng rất đông.
Tuy nói được mở bán nhưng chỉ bán đúng 3 bộ, không những phải xếp hàng còn phải bốc thăm may mắn các kiểu phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Nhưng Lục Đình lại không thể ở đó mua được, đành phải về ký túc xá báo lại cho Tôn Nhuế biết tự mình đi mua.
" Cho mình địa chỉ chỗ bán đó đi, mình cũng muốn mua một bộ " Trước đây nàng cũng đã từng tìm hiểu qua bộ mô hình đó, quả thật nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không mua được nữa, cũng sẽ ngưng sản xuất loại mô hình này trong năm tới.
" Cậu thích chơi mô hình này từ bao giờ chứ? " Đừng nói đến thói chơi mô hình, những thứ cần phải xếp hàng để mua đa phần Khổng Tiếu Ngâm đều không có hứng thú.
Mặc dù vậy Lục Đình vẫn nói rõ địa chỉ chỗ diễn ra buổi bán mô hình đó nàng, Khổng Tiếu Ngâm rất nhanh đã rời khỏi ký túc xá bắt một chuyến xe bus đến đó.
Quả nhiên số người đứng xếp hàng đông nghẹt cả một khu, nếu không nhanh chân một chút có khi đến tối cũng chưa đến lượt nàng bốc thăm may mắn.
Nơi diễn ra buổi bán mô hình đó có một cây anh đào rất lớn, gió mạnh khiến cho cánh hoa kèm theo một ít tuyết phủ đầy trên vai áo những người có mặt tại đây.
Rét thì có rét thật, mệt quả nhiên vô cùng mệt.
Nhưng chỉ cần cầm được lá phiếu bốc thăm may mắn ai nấy đều vô cùng phấn khích.
Cứ một lần nghe thấy có người được gọi tên, Khổng Tiếu Ngâm lại vô cùng lo lắng, hiện tại cũng chỉ còn một lá phiếu cuối cùng.
" Vu Tử Lăng chính là người may mắn cuối cùng may mắn mua được bộ mô hình của chúng tôi "
Người cuối cùng cũng không gọi tên nàng, Khổng Tiếu Ngâm đã đứng dưới gốc cây anh đào đó đến hơn 4 tiếng đồng hồ dưới cái rét làm đôi môi mất đi sự hồng hào vốn có.
Những tưởng đâu sẽ có một chuyến đi công cốc, nhưng nàng thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Trong lúc bản thân buồn bã ra về, chính vì chân đã đứng quá lâu nên lúc bước đi nhất thời trụ không vững, nếu như không có ai đó lạ mặt vừa đưa tay đỡ nàng sẽ không biết ra bộ dạng gì nữa.
" Cám ơn, anh là...anh là Vu Tử Lăng người cuối cùng vừa rồi có phải không? " Chàng trai này có một vẻ ngoài vô cùng ấm áp, lại rất điển trai.
Khổng Tiếu Ngâm vừa nhìn qua anh ta đã có ấn tượng, hơn hết trên tay của anh ta còn có bộ mô hình đó.
" Cô cũng đến đây để mua nó à? " Đa phần người đến xếp hàng đều là nam nhân, rất ít nhìn thấy nữ nhân đối với loại mô hình này có quan tâm.
Cô gái này xem ra đã đứng đợi rất lâu, gương mặt thậm chí đã làm tuyết làm cho mất đi vài phần khí sắc.
" Rất tiếc tôi không thể mua được nó, xem ra trên đời vốn dĩ được quyết định bởi một chữ duyên.
Không phải của mình, có cố gắng cách mấy cũng không thuộc về mình " Ngày mai là sinh nhật của Tôn Nhuế, nàng vốn muốn mua được nó làm món quà bất ngờ dành tặng cho em ấy.
Nhưng xem ra đúng là không nên day dưa, không có chính là không có.
" Thật ra tôi vô tình có được vé bốc thăm trúng thưởng thôi, tôi đối với nó cũng không hẳn quá hứng thú.
Cô muốn có nó tôi có thể nhường lại cho cô, nhưng phải trả tiền đấy không miễn phí đâu" Anh chàng rất thẳng tính đưa bộ mô hình trước mặt của nàng, bỏ đi một bộ mô hình nhưng có được thiện cảm từ tiểu mỹ nhân này xem ra cũng không hẳn hoang phí.
" Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? " Nàng cũng biết trên đời không có việc tốt đến vậy, đối với người khác luôn luôn đề phòng.
" Cho tôi số điện thoại của cô đi, tôi liền bán đúng giá bộ mô hình này cho cô, được chứ? "
Quả nhiên nam nhân chính là đối với nữ nhân có đôi lúc cũng phải sòng phẳng, không dễ dàng để mua được món đồ trên tay anh ta.
Bất quá anh ta chỉ muốn xin số điện thoại của nàng thôi, cũng không phải có chuyện gì quá đáng lắm.
Tuy nói trước đây nàng cũng chưa từng cho người lạ mặt số điện thoại của mình, nhưng đây là cơ hội cuối cùng nàng có được bộ mô hình đó.
" Không cần nghe máy đâu, tôi vừa gọi cho cô, nhớ lưu tên của tôi vào nhé- Tử Lăng "
Anh chàng này đích thực không để cho nàng có cơ hội hiểu rõ mọi chuyện, vừa đặt bộ mô hình vào trong tay nàng liền rời khỏi.
Lúc Khổng Tiếu Ngâm nhớ lại vẫn còn chưa đưa tiền lại cho anh ấy, người này không biết đã rời khỏi từ lúc nào.
Trên đường ngồi xe bus quay trở lại ký túc xá, nàng vẫn không thể nào tin được vừa rồi mình lại làm những chuyện gì.
Đứng đợi hơn bốn tiếng dưới gốc cây anh đào, chịu gió chịu tuyết.
Còn có thể cùng ngoại nhân trao đổi số điện thoại, lại còn nợ ân tình của người ta.
Những chuyện này trước đây vốn sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng hiện tại lại chính vì tiểu học muội mà phát sinh.
Nhưng mặc kệ trước đã, chỉ cần nghĩ đến Tôn Nhuế sẽ vui vẻ ra sao khi nhận món quà này, cái gì cũng không còn nghĩ đến.
——
TBC.