Tâm Tình Lạc Giữa Biển Tình

Chương 17: 17: Ngã




Wee đang gọi điện lên lúc đi ra sân bay, lại chẳng hề để ý đến một anh chàng đang luống ca luống cuống đang cố chạy thật nhanh đến quầy bán vé.
- Ây da, quái gì vậy đi không có mắt à.
Cậu thanh niên đó rất cao, chắc cũng tầm mét chín, vì khi hai người va vào nhau và ngã nhào ra giữa sảnh, thì cô đã cảm nhận được hương thơm man mát từ lồng ngực đối phương.

Mũi cô va vào anh chàng, có cảm giác cái mùi hương ấy như chiếm chọn cả khoang ngực mình vậy.

Cô cứ nghĩ người ngoại quốc nào đó va vào mình cơ, khi ngước mắt lên thì lại thấy một gương mặt gốc Á.
Chưa kịp phản ứng lại cái gì thì cô lại chợt nhớ ra cuộc điện thoại của mình, tính xin lỗi cậu thanh niên kia cho xong rồi tranh thủ tiếp tục cuộc gọi.
Còn những vị khách xung quanh, khi nhìn thấy hai người vừa va vào nhau liền ngã ra, ánh mắt mọi người xung quanh cũng dừng trên người họ.

thấy cái anh chàng kia có vẻ đẹp trai, ga lăng, tuy hấp tấp tí nhưng chắc sẽ đỡ cô tiếp viên này dạy nhỉ? Mọi người khi đang hóng một kịch bản ngôn tình nào đó…nhưng.
- Huhu đau vãi nhái, nhóc con, cô không có mắt à? Đi đứng như mù vậy.

Wee liền cúi đầu, làm dáng chuẩn tiếp viên hàng không.
- Xin lỗi, tôi thực đã thiếu chú ý.
Cậu thanh niên đó như cũng đang rất bận, liếc mắt qua cô một cái mà đánh giá.
- Người đẹp làm ở đây à? Nào có dịp gặp lại tôi sẽ nhận lời xin lỗi này sau nhé!
Vừa nghe ra ý trêu chọc trong lời nói ấy, cô tính nói gì đó những cái vị này có vẻ rất bận, anh ta liền quay đầu đi luôn.
Những người khác thì thấy người trẻ đi đâu cũng không quên tán gái thì cũng chẳng mấy để tâm nữa.
Cậu thanh niên kia thì lại vừa vội vừa lẩm bẩm.
- Cũng tại cái tên Nghiêm bã đậu đó mà mình gặp người đẹp lại chẳng thể xuất chiêu.
Hộ va vào nhau cũng chẳng đáng mấy phút đồng hồ, Wee thì lại nhìn dáng vẻ của nah ta mà híp mắt cười khẩy.

có lẽ cậu thanh niên này là một tay chơi gái đay mà, đi đâu chắc cũng tán tỉnh được.

Cô thật tò mò, thế giới của những người hay chơi bời sẽ ra sao đây.
Wee thì tiếp tục bước ra khỏi sảnh sân bay, rồi lên một chiếc xe đã đỗ sẵn ở một góc khuất.

Nghiêm Thục tính coi việc đến bảo vệ và quan sát những người xung quanh Như Ân như một chuyến du lịch.
Anh hay trêu cô, tính thử thả thính cái con người này xem như thế nào.

Cũng chưa từng thực sự nghĩ cô sẽ khiến mình tò mò thật sự.
Mấy ngày nay ở với cô, thi thoảng thì thấy bản thân quá nhàn nhã, lúc lại loanh quanh ở mấy khu nông trại chăn cừu.
Ban đầu thì anh còn cái dáng vẻ khinh thường cái trốn này nhưng dần lại thoáng thấy yên bình, đã rất lâu rồi chưa từng được cảm giác này.
Đang nhai cái cộng cỏ, nằm dưới bóng cây to lớn thì bỗng tầm mắt bị cô che mất một nửa.
- Ồ nay em rảnh rồi à, sao rồi cái đàn cừu đó bao giờ đang lên thớt vậy?

Như Ân thấy dạo này cái con người này tự nhiên nói khá nhiều, còn mang vài ý nhảm nhí nữa.
- Thích ăn?
Nghiêm Thục chẳng kiêng cử gì mà thẳng thừng thừa nhận.
- Lấy lông làm quần áo thì cũng còn thịt mà, không ăn thì làm gì.
Như Ân cũng chẳng thèm để ý đến cách trả lời nhạt nhẽo ấy.
- Vậy bao giờ anh tính đi? Nghiêm Thị cần anh đó.
Nghiêm Thục nghe vậy thì lại cười ha hả.
- Haizz…có cần hay không thì tôi là người rõ nhất, em lo gì?
Như Ân nhíu mày.
- Không lo thật à?
Sau một thời gian ở nơi nông thôn này hai người gần như lại chẳng để ý đến cái dáng vẻ ban đầu của nhau, họ gần như đã bỏ lớp ngụy trang lừa người ban đầu.

Đôi khi lại thoáng nói chuyện phiếm với nhau rất tự nhiên.
- Hả? lo? Hình như từ đó không hợp với tôi!
Cứ tưởng anh sẽ như thế nào nhưng cô liền lại quay lại suy nghĩ anh là công tử bột như ban đầu, lúc nào cũng thấy anh ngậm cái cây cỏ như nghiện thuốc lá ấy, cái vẻ mặt lưu manh, phong tình nhưng lại rất hoang dã.
Như Ân nhìn cái dáng vẻ ấy mà liền than thầm.


mình thì đang lo cho cái công ty nhỏ kia mà anh ta chẳng hề lo cho cái Nghiêm Thị to đừng ấy.
Nghiêm Thục nhổ cộng cỏ ra mà khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ thấu đáo cái gì đó.

Một lúc thì anh lại sẽ gật đầu.
- Đúng là lo thật! nhưng mà là lo tôi sẽ bị mẹ em bức chết, bà ấy mà nhìn thấy em không được khỏe chắc tôi khỏi vào nhà.
Như Ân liền chẳng để tâm câu nói ấy của anh.
- Về đi, ở đây căn bản là anh chỉ làm tôi ngứa mắt.
Nghiêm Thục lại chẳng nhúc nhích.
- Không sợ động đất à?
Cô lắc đầu.
- Nếu sợ thì tôi đi làm gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.