Tâm Tình Lạc Giữa Biển Tình

Chương 18: 18: Kẻ Đó Dụ Cậu Cùng Chết Đó




Cô là người rõ nhất, bản thân đã muốn làm việc và gây dựng sự nghiệp riêng thì phải thích ứng được, phải quen với mọi hoàn cảnh, không được hối hận.
Và chính cô cũng đang giấu rất nhiều bí mật.
Từ nãy đến giờ, Nghiêm Thục luôn quan sát thật kĩ biểu cảm trên mặt cô.

Cô đang chìm vào những dòng suy nghĩ, có lẽ là đang rất nghiêm túc.
Vẫn cứ khoác chiếc khăn lụa mỏng, chiếc khăn tuy nhạt màu nhưng lại vô cùng nổi bật.

Một thiếu nữ khoác chiếc khăn lụa mềm mại, ánh mắt mang nửa vẻ thanh thoát, nửa vẻ điềm đạm.

Khiến anh cũng thực sự hỏi mình…anh đang nghĩ gì mà vì một vài câu nói của mẹ cô lại thực sự đến đây.

Anh thấy thật tò mò về chính cảm xúc của mình.
Lúc đầu gặp cô, nhiều người gọi cô là chị này chị nọ, nghe rất già, anh cũng nghĩ chắc hơn tuổi mình.


Cái dáng vẻ cố tỏ ra nghiêm trang lúc đó tự nhiên làm anh cười, cô thật là…lừa người mà.
- Em khoác khăn trông già đi lắm đó, lại chẳng thấy hết mặt.

Em biết không?
Như Ân đôi lúc cũng nén nhìn anh, lúc mới đầu là trên cương vị trưởng bối với tiền bối, cô nghĩ mình sẽ phải trông nghiêm túc tí mới chỉnh được anh.

Thậm chí nhiều lúc cô trợ lí nhỏ tạm thời ở Nghiêm Thị của cô, còn liên tưởng hai tháng tới họ sẽ có một cuộc tình lãng mạn cơ.

Cô trợ lí ngốc ấy là người rất nghiện coi mấy phim ngôn tình sến sẩm.
Ai ngờ đâu, cô thậm chí còn thấy quá trình chữa tai của mình rất dễ dàng nữa.
- Kệ tôi chứ, đẹp hay không là ở tôi quyết định, tôi đẹp mà tôi không thấy đẹp thì cũng như không mà thôi.
Nghiêm Thục cũng tỏ vẻ tán thành.
- Thế tai em sao rồi? có còn đau không? Có khó chịu đâu không?
Như Ân bị hỏi thăm đột nhiên vậy thì cũng khẽ thất thần, từ lúc đến đây ngoại trừ lúc trên máy bay có chút thân mật thì họ gần như chả có gì cả.

Lại ở riêng phòng nữa.
- Cũng tạm, thật ra đó cũng chỉ là tiểu phẫu thôi, trước đó tôi cũng đã chữa trị rất ổn rồi.
Anh khẽ lắng nghe.
- Nhưng tôi lại thắc mắc, sao em lại bị vậy? chính mẹ em lại chẳng rõ về việc này nữa.

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Cô khẽ có chút cứng người, sau đó thì lại nhanh chóng lấy lại cái dáng vẻ tự nhiên, điềm đạm, từ tốn giải thích sơ qua.
- Hồi đi học thì tôi hay được dẫn đi du ngoại khắp nơi, chỗ học cũng không cố định.

Một lần vì đám người thấy tôi là người gốc Á dễ bắt nạt lên đã rat ay.


Tai tôi thì có chút vấn đề nhưng tai họ đều bị cụt hết.
Sống lưng của Nghiêm Thục thoáng cái lạnh tanh, buốt hết dọc cột sống.

Cô nhắc đến cái từ ‘cụt hết’ lại chẳng mang vẻ tức giận hay hận, mà là thỏa mãn.

Nụ cười ấy rất vô tội, đây cũng là lần đầu anh thấy cô cười kiểu này.

Họ nói chút chuyện thì Như Ân nhớ ra bản thân mình chưa mở điện thoại mấy ngày nay rồi, cô liền về nông trại rồi vào phòng tìm.

Trên màn hình của điện thoại hiện lên cuộc gọi của Wee.
Cô liền kết nối với đầu giây bên kia.

Một lúc sau mới nhận được hồi âm.
- Sao rồi? cậu ổn chứ?
Chưa kịp nói ‘alo’ thì âm thanh chuyền đến tai cô là giọng lo lắng của Wee.
- Tôi rất ổn, đang cố hoàn thành thêm vài vấn đề tu sửa các chỗ hỏng hóc ở đây rồi tôi sẽ về.

Wee đầu bên kia liền vội vàng.
- Ây đừng! cậu cố mà ở đấy bảo toàn mạng đi.
Như Ân nhíu mày.
- Có vấn đề gì à? Đừng nói là phe đối đầu với chúng ta đã ra tay nha.
Cô rất hoài nghi, ngay khi thấy một kẻ mặc quần áo của bên Nato tấn công họ thì cô đã nghi ngờ.
Wee liền thở dài.
- Cậu biết đấy, lần trước thông tin chúng ta cung cấp bị sai, khiến bên họ chịu tổn thất, họ đang muốn chúng ta phải ra mặt.

Cái đe dọa cậu hôm nọ là vì thế đó.
Như Ân cảm thấy thật nhức đầu.
- Nhưng tôi đã dùng cách để che dậy thông tin rồi cơ mà.
Tiếng cười ở đầu giây bên kia có chút bất đắc dĩ.
- Thật xin lỗi nhưng cậu biết gì không? Chính cái tên đi theo cậu đang dụ cậu chết cùng hắn đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.