Kỳ thực Lục Đình Phong cũng không muốn cưỡng ép Lâm Chính Thần đến mức này, chỉ là ngoài cách này ra thì hắn cũng không còn cách nào khác nữa, buất lận hắn có bao nhiêu dịu dàng cùng bao nhiêu ôn nhu cũng không có kết quả. Rõ ràng hắn yêu cậu nhiều như vậy nhưng một chút nhận lại cũng không có.
Trên đời này thiên thần có thể trở thành ác quỷ, nhưng ác quỷ lại vĩnh viển không thể trở thành thiên thần, cho dù cố gắng cũng không thể rửa sạch dòng máu đen. Lục Đình Phong chính là ác quỷ không thể thay đổi được.
Cho dù bị cự tuyệt cũng không cản trở được, tình yêu này của hắn đã không thể quay đầu chỉ có thể tiến về phía trước, hiện tại và sau này có thể ở bên cạnh Chính Thần hắn vẫn còn hy vọng. Rồi sẽ có một ngày mùa đông không còn lạnh giá nữa.
Thời điểm đã hoàn thành chữ ký, hắn hài lòng buông Lâm Chính Thần ra.
"Lục Đình Phong, anh nghĩ chỉ cần một tờ giấy mà có thể trói buộc tôi cả đời sao, anh nghĩ làm như vậy tôi sẽ thay tâm đổi ý yêu anh sao. Tôi nói cho anh biết, đối với tôi anh và cả tờ giấy kia chẳng là cái thá gì cả. Tôi ngoài hận anh ra thì chỉ có hận thôi, anh đã hiểu chưa?"
Lục Đình Phong cười chua xót, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lem luốt của cậu.
"Tôi hiểu, em rất hận tôi, rất khó tha thứ cho tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ em sẽ thay đổi tâm ý nhanh như vậy. Nhưng cuộc đời chẳng thể biết trước được cái gì, chỉ cần em cùng tôi vĩnh viển ở cùng một chỗ, mãi mãi là người của tôi và chỉ cần tôi yêu em như vậy đã đủ rồi, tôi sẽ không cưỡng cầu em nữa."
Cậu im lặng, không có trả lời, hiện tại cậu nói gì cũng trở thành vô nghĩa. Lạnh lùng quay mặt tránh đi bàn tay của hắn.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi nói với cậu "Được rồi, ăn cơm đi. Nghỉ ngơi tốt, không còn bao lâu nữa đến ngày cử hành hôn lễ rồi, mọi thứ tôi đã chuẩn bị chu toàn, chỉ cần đến ngày làm nghi lễ nữa nữa là hoàn tất." Rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lâm Chính Thần nhắm chặt hai mắt, từ khóe mắt nước mắt chua xót và tuyệt vọng chảy xuống.
Yêu? Tình yêu của hắn thật sự khiến cho cậu chống đỡ không nổi. Từng bước tường bước một ép cậu đến đầu đài.
Một người bị dồn đến đường cùng, họ sẽ bỏ mặc hết tất cả để tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân và cũng để giải thoát cho người khác, họ nghĩ nếu không có họ thì sẽ không liên lụy đến bất kì ai nữa. Bởi vì ngoài cái chết ra thì họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Chính Thần đảo mắt quan sát căn phòng một lần, sau đó dừng lại ở khay cơm ở trên cái bàn nhỏ gần đó. Khó khăn di chuyển cơ thể đến gần khay cơm, cầm ly nước ép trái cây uống một hơi sau đó men theo bức tường vào nhà vệ sinh, trên tay vẫn giữ ly nước ép đang uống dở.
Cậu xả nước vào bồn tắm, sau đó ném cái ly còn chứa nước ép của trái cây vào góc tường, những mảnh thủy tinh to nhỏ vương vải khắp sàn. Cậu nhặt một mảnh thuỷ tinh rồi bước vào bồn tắm. Giống như một người vô hồn, tay vô tri vô giác giơ mảnh thủy tinh lên, ngắm nhìn thật kỹ, cái vật nhỏ bé đã không còn liền lạnh nhìn không ra hình dạng gì, vật nhỏ bé như vậy nhưng lại rất nguy hiểm, có thể lấy đi một sinh mạng con người. Cậu đặt mảnh thủy tinh lên cổ tay, giây tiếp theo là cứa một đường, lại một đường nữa, cứ như vậy mà cứa bốn lần, khi máu đã nhuốm đỏ bồn tắm, khi đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Màu đỏ rực của máu, càng lúc càng nhiều cơ hồ không thuyên giảm, cậu có thể ngửi thấy mùi vị tanh nồng đặc trưng của máu, thật khó ngửi. Lâm Chính Thần dần dần lâm vào hôn mê, mắt không chịu được mà khép lại.
Thật tốt...
Cha mẹ con xin lỗi hai người, đứa con bất hiếu này đi nhiều năm như vậy vẫn không thể về thăm cha mẹ, xin lỗi vì đã không thể chống chọi đến cuối cùng. Thực xin lỗi.
Lục Đình Phong anh nhìn xem, tôi sắp rời khỏi anh rồi, anh làm sao ngăn cản đây. Nếu anh muốn thì cứ lấy thân xác này, khi tôi chết rồi thân xác mục rửa này tặng cho anh. Vĩnh biệt.
Chu Thiện chúng ta sắp được gặp nhau rồi. Chu Thiện đợi em một chút nữa...
Vào lúc cậu nửa mê nửa tỉnh, đầu óc mơ mơ hồ hồ, cậu không thể xác định là thật hay là mộng, dường có một bóng người xuất hiện.