Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 111



Mấy ngày gần đây người trong kinh thành lại bắt đầu bàn tán xôn xao, bọn họ nói Hoàng thượng cố ý tác thành cho quận chúa Đại Lý cùng Thế tử Nam Triệu của phủ Tề vương.

Lời đồn thổi nổi lên tứ phía không phải là không có căn cứ, nghe nói ngày đó quận chúa A Cửu tiến cung gặp vua, thời gian chưa đến một nén hương đã ra khỏi Đại Nguyên Điện, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.

“Quận chúa A Cửu có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì ta còn phải đi hầu hạ Hoàng thượng.” Dung Thái cụp mắt xuống, giống như cố tình tránh né ánh mắt của Lâu A Cửu.

Biết Dung Thái không dám nhìn vào mình, Lâu A Cửu liền nói thẳng:

“Dung Thái, ngươi không dám nhìn thẳng vào mắt ta là vì sợ hãi sao?”

Dung Thái nghe vậy bèn ngước mắt lên nhìn Lâu A Cửu, trong ánh mắt không có nửa tia khác thường.

“Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây.”

Dứt lời, Dung Thái nâng bước chân đi lướt qua Lâu A Cửu, nhưng tay áo hắn lại bị A Cửu nắm lấy.

Thân thể Dung Thái cứng đờ, vừa vặn lúc này có hai cung nhân đi qua phía hành lang, nhìn thấy hai người Dung Thái và quận chúa Lâu A Cửu trong vườn hoa, bước chân họ mặc dù không dừng lại nhưng ánh mắt khó dấu vẻ kinh ngạc.

Dung Thái biến sắc, hắn nhỏ giọng nói: “Quận chúa A Cửu thỉnh tự trọng!”

Tự trọng? Từ năm mười lăm tuổi bắt đầu bước chân vào quân đội, nhân sinh của nàng đã không còn hai chữ “Tự trọng”.

“Nếu ngươi không muốn bị người khác chỉ trỏ thì đi theo ta.”

Dung Thái liếc mắt nhìn ống tay áo bị nữ nhân trước mặt nắm chặt chẽ, sau đó lại nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, hắn quả thực không thể không thoả hiệp.

Lâu A Cửu trực tiếp kéo người đến sau hòn non bộ, nàng đứng chắn ngang lối đi phòng ngừa có người muốn chạy.

Nàng khẽ nâng cằm, nhìn ánh mắt không hề dao động của Dung Thái, một lúc lâu sau nàng mới hỏi:

“Dung Thái, giả sử Hoàng thượng hạ chỉ đem ta hứa gả cho Thế tử Nam Triệu của phủ Tề vương, ngươi nói xem ta nên tiếp chỉ hay là không tiếp chỉ?”

“Quận chúa, Hoàng thượng muốn chỉ hôn ngươi với ai là ý của Hoàng thượng, còn tiếp chỉ hay không lại là sự lựa chọn của chính quận chúa, chuyện này đều không hề liên quan đến ta.” Ngữ điệu hắn thong thả, ánh mắt cũng bình thản giống như chuyện này không hề liên quan đến mình.

“Vừa nãy bệ hạ triệu kiến ta, người chỉ hỏi thăm ta thấy Thế tử Nam Triệu như thế nào, ta lấy lý do ta và Thế tử lui tới quá ít để từ chối trả lời. Mặc dù không nói rõ, nhưng ta biết trải qua chuyện của Đông Cương, Hoàng thượng sợ là đều đã có lòng phòng bị đối với các chư vương. Hơn nữa ta còn phụ trách quản lý mười vạn quân đội Đại Lý, chỉ cần ta còn ở Đại Lý một ngày, e rằng Hoàng thượng ngủ không được ngon giấc. Mục đích lần này tứ hôn là muốn ta giao ra binh quyền.” Lâu A Cửu than nhẹ, trong giọng nói của nàng mang theo nhiều bất lực.

Mà mấy chuyện nàng vừa nói đều do Thẩm Ngọc dặn dò.

“Quận chúa đừng buồn, cho dù Hoàng thượng muốn quận chúa lập gia đình để giao binh quyền thì người sẽ chọn cho quận chúa một thanh niên tài tuấn, quận chúa không cần phải lo lắng.”

Lâu A Cửu cười cười nhìn Dung Thái, trong nụ cười mang theo khổ sở.

“Mặc kệ Hoàng thượng cuối cùng có ý định gả ta cho ai, vì Đại Lý ta cũng sẽ không kháng chỉ, nếu trước khi hạ chỉ mà Dung Thái ngươi…”

“Quận chúa, đã đến giờ xuất cung, ngươi không nên ở lại lâu.” Dung Thái nhanh chóng cắt đứt lời Lâu A Cửu định nói.

“Đã như vậy thì ta về đây.” Lâu A Cửu thở dài một hơi, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lâu A Cửu, Dung Thái nắm chặt tay thành quyền nhưng rồi lại buông lỏng ra.

Đại Nguyên Điện.

“Dung Thái nói gì đó?” Thẩm Ngọc chuyển ghế dựa về phía đối diện Phương Duệ, nàng tò mò nhìn hắn.

Phương Duệ đã nói với Thẩm Ngọc thính giác hắn cực kỳ tốt, có thể nghe được âm thanh từ ngoài điện.

Vừa rồi Thẩm Ngọc thấp thỏm không yên từ Phượng Tê Cung đi đến đây, vừa vặn thấy Lâu A Cửu đi ra khỏi Đại Nguyên Điện cùng Dung Thái.

Nàng vội vàng vào trong điện rồi đuổi hết người bên trong đi ra, để Phương Duệ nghe trộm bọn họ nói chuyện, sau đó còn nói cho nàng biết.

“Hắn nói Lâu A Cửu nên xuất cung.” Không có tiếng nói chuyện, Phương Duệ không tiếp tục nghe lén nữa, hắn chỉ buồn cười nhìn Hoàng hậu nhà mình.

“Không nói thêm gì khác?”

“Không có.”

Thẩm Ngọc lộ ra vẻ thất vọng.

“Từ lúc nào thì A Ngọc nàng lại có hứng thứ với những chuyện này, từ trước đến nay không phải nàng đều không quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình sao?” Trước kia Thẩm Ngọc hầu như chuyện gì cũng đều không hứng thú.

Thẩm Ngọc chu môi nói: “Trước kia ta rất hiếu kỳ, chẳng qua ta giả vờ mà thôi.” Thời điểm còn giả nam nhân, vì sợ người khác nhìn ra manh mối, cho nên nàng cố gắng không để bản thân dính phải những chuyện phiền phức. Hiện nay thân phận đã được khôi phục, nàng cũng không cần phải tiếp tục đoán mò nữa.

Phương Duệ cưng chiều cười một tiếng:

“Nàng nha…”

Đột nhiên lỗ tai hắn động động, hắn dùng ánh mắt ra hiệu với Thẩm Ngọc rồi nhỏ giọng nói:

“Dung Thái đã tới cửa.” 

Thẩm Ngọc hiểu ý cười một tiếng, lúc này nàng rất là phối hợp:

“Bệ hạ, người thật sự đem quận chúa Lâu A Cửu gả cho Thế tử Nam Triệu sao?”

Phương Duệ cẩn thận lắng nghe tiếng động ngoài điện, thấy Dung Thái dừng bước chân, hắn liền gật đầu với tức phụ nhà mình.

“Cũng không phải là trẫm muốn gả, mà là Thế tử Tề Vương gửi thượng tấu lên trẫm, hy vọng trẫm có thể giúp hắn ta xe chỉ luồn kim, đem quận chúa ghép thành đôi với hắn. Trẫm thấy tuổi quận chúa đã không còn trẻ, cũng đến lúc nên lập gia đình, nếu nàng ấy không phản đối thì trẫm sẽ hạ chỉ vì bọn họ chỉ hôn.”

Thế tử Nam Triệu vô duyên vô cớ bị liên luỵ vẫn còn đang không biết chuyện gì: “…”

“Vậy vừa nãy quận chúa nói gì?”

“Nàng ấy nói mặc trẫm xử lý. Trẫm cũng đã cân nhắc, trong hai ngày tới sẽ tìm ngày tốt để chọn ngày thành hôn cho bọn họ.”

“Đúng là trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Hiện tại ta đã gả cho chàng, vậy quận chúa cũng nên lập gia đình.”

“Người đi rồi.” Nghe thấy tiếng bước chân đã dần đi xa, Phương Duệ không tiếp tục diễn nữa.

“Chàng nói xem Dung Thái sẽ làm gì?” Thẩm Ngọc cực hiếu kỳ, tựa như toàn bộ hiếu kỳ trong suốt hai mươi năm qua đều dồn vào lúc này.

Phương Duệ đã nói Dung Thái là người củi gạo dầu muối đều không ngấm, chuyện mà hắn không muốn làm thì người khác ép buộc cũng không được, nàng đang lo liệu có thể dồn Dung Thái vào chân tường được hay không?

Nếu Dung Thái được một nửa hào phóng tiêu sái như Cửu Nương thì đã tốt, đằng này hắn lại giống nàng, đều là loại người ngoan cố trong tình cảm.

Dung Thái vì thân phận thái giám của bản thân và vì hạnh phúc của Lâu A Cửu nên hắn không dám đáp lại tình cảm của Lâu A Cửu.

Nhưng hắn lại không hiểu tâm tư nữ nhân, mặc dù thời gian làm nữ nhân của nàng còn chưa được nửa năm, thế nhưng nàng biết hạnh phúc của một nữ nhân chính là được cùng người mình thích ở chung một chỗ, nếu không thích mà ép buộc phải ở bên nhau, thì cho dù là vinh hoa phú quý cũng chỉ biết gượng cười.

“Ngày mai trẫm có ý định để cho Dung Thái đi hạ chỉ, trẫm cũng đã chuẩn bị một đạo thánh chỉ cho Dung Thái cùng Lâu A Cửu. Nếu Dung Thái thật sự hạ chỉ, trẫm sẽ để cho Thôi công công đánh tráo một thánh chỉ khác.”

“Chỉ mong hắn không hạ chỉ.” Thẩm Ngọc thở dài, Lâu A Cửu là một nữ tử sẽ không làm khó người mà nàng thích, nếu lần này Dung Thái vẫn không đáp lại, nàng cảm thấy Lâu A Cửu sẽ không tiếp tục dây dưa và sau đó sẽ trở về Đại Lý.

Hôm sau, Phương Duệ đem thánh chỉ đã viết thật tốt giao vào tay Dung Thái.

“Ngươi đến Lâu phủ tuyên chỉ.” Phương Duệ thở dài một tiếng, vờ như là vô tình cảm thán: “Chỉ mong thế tử Nam Triệu sau khi cưới quận chúa A Cửu, có thể tu thân dưỡng tính, cải tà quy chính.”

Tay Dung Thái khẽ run khi tiếp nhận thánh chỉ, hắn giả bộ lạnh nhạt hỏi:

“Bệ hạ muốn chỉ hôn cho quận chúa A Cửu cùng Thế tử?”

Phương Duệ gật đầu: “Thế tử Nam Triệu nói cách đây một năm, lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa thì hắn vừa gặp đã thương, nên muốn trẫm chỉ hôn. Hôm qua trẫm cũng nói bóng nói gió ám hiệu cho quận chúa A Cửu, nàng ấy đại khái cũng đồng ý.”

Ánh mắt Phương Duệ sắc bén quan sát Dung Thái, hắn thấy được dường như Dung Thái dùng hết khí lực để nắm thánh chỉ trong tay, gân xanh cũng nổi lên… cho thấy nội tâm Dung Thái đang nổi sóng gió lớn cỡ nào.

Dung Thái lúc này cực giận Lâu A Cửu, nàng ấy vì muốn ép buộc hắn mà làm đến nước này!

“Dung Thái, còn không mau đi tuyên chỉ?!” Phương Duệ thúc giục.

“Nô tài tuân mệnh.” Hắn nâng thánh chỉ trên tay rồi chậm rãi rời khỏi Đại Nguyên Điện.

Dung Thái vừa đi, Phương Duệ liền phái người theo dõi chặt chẽ để còn kịp thời hồi báo, hy vọng đến lúc đó cũng đừng thật sự hạ thánh chỉ, Thế tử phế vật kia chưa đủ cho Lâu A Cửu hành hạ.

Sau khi phân phó xong mọi chuyện, Phương Duệ mới nhớ ra Thẩm Ngọc vậy mà lại không đến tham gia náo nhiệt. 

Đến khi có mặt ở Phượng Tê Cung, hắn mới biết được người thích náo nhiệt đã nhanh chân chạy ra ngoài cung.

Phương Duệ: “…” Hắn cảm thấy A Ngọc mà hắn quen biết trước kia là A Ngọc giả.

Nói đến Dung Thái, từ lúc hắn xuất cung liền trưng lên bộ mặt người sống chớ lại gần, người chết chớ làm phiền. Những người đi theo nhìn thấy đều run như cầy sấy, họ lo lắng chỉ cần mình đi nhanh một bước hoặc đi chậm một bước cũng sẽ chọc tới Thái giám Đại tổng quản kiêm Đô đốc Đông Xưởng không vui.

Càng đến gần Lâu phủ, tâm tình Dung Thái càng bực bội. Hắn hướng ra ngoài cỗ kiệu và ra lệnh cho nội thị:

“Đi chậm thôi!”

Mọi người: Thì ra là muốn đi chậm nha… T.T

Lâu phủ.

Lâu A Cửu căng thẳng giống như sẽ phải đối mặt với thiên quân vạn mã.

“Quận chúa, ngươi yên tâm. Nếu như tình hình không ổn thì bổn cung sẽ ngăn cản.”

Lâu A Cửu nghe vậy liền nhìn về phía Thẩm Ngọc một thân nữ trang kiều diễm.

“Nương nương… Bệ hạ có biết người xuất cung không?”

“Hiện tại chắc là biết rồi.” Thẩm Ngọc bình tĩnh nói.

Lâu A Cửu: “…”

“Quận chúa, thánh chỉ đã đi đến ngay con phố phía trước.”

Khi Dung Thái bắt đầu xuất cung, cứ cách một hồi lại có người báo tin một lần cho Lâu A Cửu.

Thẩm Ngọc nhìn Lâu A Cửu căng thẳng sắp phát điên, nàng lại không thấy lo lắng. Dung Thái có ý với Lâu A Cửu thì không cần phải lo lắng gì hết, dù sao loại người như Thế tử Nam Triệu, đừng nói là yêu sâu sắc, chỉ cần thích thôi cũng sẽ không để cho người mình thích gả cho người như vậy.

Ai mà không biết Thế tử Nam Triệu tiếng xấu đồn xa, dáng người xấu xí mập mạp, bình thường mỗi khi xuất hành, phải dùng tám người tráng kiện mới có thể nâng được kiệu.

Chốc lát sau lại có người đến báo: “Quận chúa, không biết vì sao cỗ kiệu mang thánh chỉ lại đột nhiên quay đầu trở về.”

Lâu A Cửu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng lộ ra nụ cười.

Thẩm Ngọc thu hết mọi chuyện vào mắt, nàng nói:

“Quận chúa A Cửu, theo bổn cung tiến cung, chúng ta thừa thắng xông lên.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.