Bên tai truyền đến tiếng khóc, Phương Duệ thầm nghĩ hắn chỉ mệt mỏi nên mới ngất xỉu mà thôi, sao tự nhiên nguyên một đám lại khóc than như kiểu hắn chết vậy?
“Khóc cái gì mà khóc, trẫm còn chưa chết.” Nhưng lúc hắn nói ra lời này, xung quanh vẫn truyền đến tiếng khóc rất là thê lương, và không có dấu hiệu dừng lại.
Phương Duệ nhíu mày rồi mở mắt ra, lúc vừa mở mắt quả thực hắn không thể bình tĩnh nổi, hắn nhìn thấy chính mình nhắm nghiền hai mắt nằm ở trên giường, không đúng… phải nói là thân thể hắn đang nằm ở trên giường, còn hắn thì đang trôi nổi bồng bềnh bên mép giường.
Chuyện gì đã xảy ra, sao hắn lại biến thành bộ dáng này?? A Ngọc đâu rồi?!
Phương Duệ không tìm thấy Thẩm Ngọc trong đám người đang quỳ trên mặt đất thì càng lộ vẻ sốt ruột.
Nếu hắn thật sự gặp phải chuyện, vậy A Ngọc đang ở đâu? Nàng xảy ra chuyện gì rồi sao? Phương Duệ quýnh cả lên, hắn định ra ngoài tìm Thẩm Ngọc thì lại phát hiện ra có điểm không thích hợp.
Nơi này không giống với thế giới hiện tại mà hắn đang sống, trông giống với kiếp trước thì đúng. Phương Duệ giật mình hoảng sợ, chẳng lẽ hắn lại quay về kiếp trước!?
“Thẩm đại nhân, lúc ngươi vừa rời khỏi đây thì bệ hạ liền đi, xin hãy nén bi thương.”
Phương Duệ ngơ ngẩn, giọng nói này là của Dung Thái, mà Dung Thái đang nhắc đến Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân… là A Ngọc của hắn!
Phương Duệ xoay người mạnh mẽ về phía sau, chỉ thấy hốc mắt Thẩm Ngọc đỏ bừng, nhưng nàng lại không khóc.
Nhìn chính mình trên giường, không biết vì sao hắn lại cảm giác được Thẩm Ngọc so với bất kỳ ai ở đây đều đau lòng khổ sở hơn.
Hắn bay tới bên cạnh Thẩm Ngọc, muốn đưa tay an ủi nàng, tuy nhiên tay hắn lại xuyên qua người Thẩm Ngọc. Phương Duệ khiếp sợ nhìn tay mình, hồi lâu hắn mới kịp phản ứng… hắn ở thế giới này là một người đã chết, mà bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một linh hồn.
Không, đây nhất định chỉ là mơ, là vì hắn không bỏ xuống được chuyện Thẩm Ngọc ở đời trước nên mới nằm mơ!
Thẩm Ngọc hít một hơi thật sâu, dường như nàng đang muốn ép toàn bộ nước mắt quay trở lại bên trong. Nàng nhắm mắt và lại hít một hơi thật sâu, nhưng đến khi mở mắt ra thì hốc mắt vẫn ướt át.
“Dung đại nhân, ta hy vọng đêm này có thể canh gác bên cạnh bệ hạ.” Giọng nói của Thẩm Ngọc hơi khàn, tựa như đang dồn nén một thứ gì đấy.
Lúc này Dung Thái đã là Tư chủ Thận Hình Tư, mọi người sẽ không gọi hắn là đại tổng quản nữa, thay vào đó sẽ là Dung đại nhân.
Dung Thái nghe vậy, ánh mắt hắn rơi ở trên người Phương Duệ đã nhắm nghiền hai mắt, sau đó sâu kín thở ra một hơi.
“Bệ hạ cũng hy vọng ngươi có thể bồi bệ hạ đi hết đoạn đường cuối cùng.”
Trước đây hắn không biết chuyện, nhưng dần dà cũng đoán được tâm tư của bệ hạ đối với Thẩm Ngọc. Bệ hạ đăng cơ tám năm, lại chưa bao giờ chạm qua nữ sắc, hơn nữa thái độ đối với Thẩm Ngọc đã sớm vượt qua quân chủ đối với hạ thần.
Hậu cung không hề có phi tử. Trước đây đã từng có ba phi, nhưng Hạ phi và Lệ phi đã được Phương Duệ an bài ra khỏi cung vào hai năm trước, chỉ là khi đó Hạ gia và Vương gia đều bị tịch thu gia sản, người có tội thì định tội, người vô tội không dính líu cũng rất ít.
Còn Tiêu phi là gián điệp Đông Cương, tất nhiên không thể giữ lại.
Vì vậy suốt tám năm, Phương Duệ vẫn không lập được ai làm Hoàng hậu.
Phương Duệ nhìn chính mình đời trước, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Ngọc, nội tâm hắn phức tạp.
Thẩm Ngọc đời trước và Thẩm Ngọc sau khi hắn sống lại, khiến hắn nhất thời khó chịu.
“Haizzz…” Phương Duệ thở dài một hơi.
Toàn bộ hoàng cung là tiếng khóc than, sau đó Phương Trạm cũng vội vã chạy vào hoàng cung, bi thương lộ rõ trên nét mặt.
Thời điểm nhìn thấy A Trạm, Phương Duệ mới nhớ ra A Trạm sau khi sống lại từng nói với hắn, ngay tại đêm hắn chết, Thái hậu cũng đồng thời tự sát.
Nghĩ tới đây, Phương Duệ lưu luyến nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc của đời trước, sau đó hắn bay ra khỏi điện, hướng về phía An Ý Cung.
Không biết đời trước đã bao lâu rồi hắn không đi đến An Ý Cung? Đại khái là từ khi Thái hậu mưu phản, đã hai năm hắn chưa từng đi An Ý Cung và cũng chưa từng gặp Thái hậu.
Cửa chính An Ý Cung đóng chặt, không gian vắng lặng, hàng cây cổ thụ bên ngoài cửa cũng khô héo, cảnh tượng rất tiêu điều.
Nhìn cánh cửa đóng chặt của An Ý Cung, Phương Duệ có vài phần không xác định, nếu đây chỉ là mơ thì tại sao lại chân thật như vậy?
Chần chừ hồi lâu, Phương Duệ mới bay vào trong An Ý Cung. Trước đây An Ý Cung từng rất sáng sủa, hiện tại lại heo hút tối tăm, ngay cả chỗ gấp khúc bên hành lang cũng không treo đèn, nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy một hai cung nhân đi qua đi lại trong An Ý Cung, có lẽ hắn còn tưởng đây là cung điện bị bỏ hoang.
Còn chưa tiến vào trong điện, phía tẩm cung của Thái hậu truyền đến tiếng “loảng xoảng”, là âm thanh rơi vỡ của đồ sứ.
“Cút ngay! Các ngươi đều cút hết ra ngoài cho ai gia!” Tiếp theo là tiếng hét giận dữ của Thái hậu.
Phương Duệ ngẩn người, cho dù là đời trước hay là sau khi sống lại, hay cả hai lần mưu phản của Thái hậu bị vạch trần, hắn cũng chưa từng thấy Thái hậu hét to như thế, nhưng bây giờ tâm tình…
Là bởi vì hắn chết nên tâm tình biến hoá sao?
Phương Duệ nhanh chóng bay vào trong điện.
Trong điện không khí trầm lắng, hai thái giám quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, dù Thái hậu bị giam lỏng ở An Ý Cung thì hắn vẫn cho người đến hầu hạ bà, chứ không để bà tự sinh tự diệt.
Y phục trên người Thái hậu không còn tinh xảo xa hoa như xưa, mà là rất giản dị, trên đầu cũng chỉ có một cây ngọc trâm. Dáng vẻ Thái hậu giản dị như lúc này, Phương Duệ chưa từng thấy qua.
Và hắn càng chưa từng thấy một Thái hậu với vẻ đau thương, thống khổ cùng đôi mắt đỏ bừng ướt át.
“Cút!” Thái hậu lại một lần nữa hét lên, khiến hai thái giám sợ hãi ngã lộn nhào chạy ra khỏi điện.
Hai thái giám đều đã ra ngoài, Thái hậu liền xụi lơ ở trên mặt đất, nước mắt cũng chậm rãi rơi, trong ánh mắt khó nén bi thương.
“Duệ nhi, muốn hận thì hận mẫu hậu đi! Không lâu nữa là ba mẹ con chúng ta có thể gặp được nhau rồi.”
Ở trước mặt Phương Duệ lúc này, không còn là Thái hậu lòng dạ độc ác muốn tranh quyền đoạt thế nữa, mà giống như một mẫu thân đau đớn khi nghe tin nhi tử bất hạnh qua đời.
Phương Duệ cảm thấy rất không chân thật, độc dược cũng là bà ấy hạ và kéo dài đến vài năm, nếu bà ấy đã có thể hạ độc, vậy dáng vẻ thương tâm bây giờ là cho ai xem?
Một lúc lâu sau, mặt mũi Thái hậu tràn đầy nước mắt, bà vịn vào cái ghế bên cạnh để đứng lên, sau đó lảo đảo đi đến trước tiểu từ đường thờ Quan Âm.
Thái hậu đồng thời xoay tượng Quan Âm cùng lư hương về phía trái, làm lộ ra một cái bài vị.
Trong nháy mắt nhìn thấy tên ghi trên bài vị, Phương Duệ bỗng dưng trợn to hai mắt.
Bài vị của — Ái tử Phương Trạm.
Đây là tên A Trạm… Không đúng, vừa nãy hắn còn nhìn thấy A Trạm… làm sao có thể có chuyện này được?!
Nhất định là hắn đang nằm mơ!
Thái hậu vu0t ve bài vị, giọng nói nghẹn ngào:
“Trạm nhi, mẫu hậu đã báo thù cho con rồi, nhưng mẫu hậu biết rõ con sẽ không vui vẻ, bởi vì đó là hoàng huynh mà con yêu thương nhất. Mẫu hậu không có biện pháp thuyết phục chính mình không đi báo thù phụ hoàng của con, nhưng khi phụ hoàng con chết, rồi nữ nhân kia cũng chết thì mẫu hậu lại càng suy nghĩ cực đoan… nếu như năm đó hoàng huynh của con không cho con ăn bánh hoa quế thì con cũng sẽ không chết…”
Nội tâm Phương Duệ dường như có thể dùng từ sóng to gió lớn để hình dung, lời Thái hậu nói là có ý gì? A Trạm rõ ràng đang còn sống, tại sao bà ấy lại nói là đã chết… tại sao còn nói là hắn hại chết A Trạm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!!!
Phương Duệ không hiểu gì hết, đầu óc hắn mông lung, những lời này của Thái hậu giống như một tảng đá lớn đè lên l0ng nguc hắn, cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời.
“Duệ nhi không biết chính nó đã vô tình hại chết con, dù sao mục đích của mẫu hậu cũng đã đạt được. Độc ác cũng tốt, ích kỷ cũng tốt… Trạm nhi ngoan, con cùng hoàng huynh của con hãy đợi mẫu hậu một chút, mẫu hậu sẽ rất nhanh đến tìm hai con.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra???”
Bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói, Thái hậu bỗng dưng trợn to hai mắt, bà mạnh mẽ quay người nhìn sang bên cạnh và liền thấy Phương Duệ gần như trong suốt.
Thái hậu chỉ khiếp sợ trong nháy mắt, sau đó bà nở một nụ cười khổ, tự giễu nói:
“Là xuất hiện ảo giác sao? Giống như lúc Trạm nhi không còn cũng xuất hiện ảo giác như vậy.”
Phương Duệ có thể khẳng định Thái hậu trông thấy hắn, nhưng bà ấy lại cho rằng bản thân đang xuất hiện ảo giác.
“Nói cho hoàng nhi biết vì sao mẫu hậu lại mưu phản, vì sao mẫu hậu lại hạ độc lên người hoàng nhi?” Nếu hắn muốn biết rõ chân tướng thì cũng chỉ có thể khai thác từ Thái hậu.
Thái hậu đứng dậy, bà cho rằng Phương Duệ chỉ là ảo giác do mình tưởng tượng ra, bà dùng ánh mắt từ ái nhìn hắn, rồi dần dần ánh mắt đó nhìn về phía ngoài điện, phóng tầm mắt đi cực kỳ xa.
“Lúc tiên hoàng muốn đưa con làm con thừa tự của nữ nhân kia, ai gia đã biết dù có phản đối cũng vô tác dụng. Vì thế ai gia đã đưa ra một yêu cầu, đó chính là lại để ai gia sinh thêm một đứa nhỏ nữa. Hắn đồng ý, ba năm sau ai gia sinh hạ Trạm nhi, cũng vì tiếc nuối nên ai gia đã dồn toàn bộ yêu thương không thể dành cho con lên người Trạm nhi. Năm Trạm nhi tròn một tuổi, nữ nhân kia đưa theo con xuất hiện ở Mãn Xuân Điện, nàng ta nói tới chúc mừng ta, nhìn thấy con cười vui vẻ như vậy, ai gia liền biết nàng ta đối với con vô cùng tốt. Cho dù ai gia có hận nàng ta, nhưng vì con nên ai gia có thể nhịn. Ai ngờ lúc con đi nhìn Trạm nhi, lại đem bánh hoa quế có độc cho Trạm nhi ăn…”
Nghe đến đó, tay Phương Duệ liền phát run.
“Một đứa trẻ mới bốn năm tuổi, làm sao có thể biết hạ độc? Hơn nữa ai gia cũng biết rõ bánh hoa quế này từ đâu mà có. Trạm nhi chết, một đứa nhỏ mềm mại bụ bẫm chết tức tưởi như thế… Vậy mà con có biết không? Phụ hoàng con không hề đau khổ, thậm chí vì bảo vệ nữ nhân kia mà hắn liền tuỳ tiện tìm một đứa bé giả mạo A Trạm. Mới đầu ai gia căn bản mặc kệ đứa bé này sống chết, nhưng mà… mỗi khi nhìn nó là ai gia lại có cảm giác như đang nhìn Trạm nhi, ai gia không có biện pháp vờ như không thấy, người ai gia yêu lại nhẫn tâm như vậy, còn nữ nhân kia là nguyên nhân khiến ai gia phải khốn khổ. Con người nhẫn nại lâu ngày rồi cũng sẽ phát điên.”
Thái hậu ngăn không được nước mắt, bà nhìn về phía Phương Duệ:
“Duệ nhi, con có biết mẫu hậu phải nhẫn nhịn vất vả như thế nào không? Tiểu nhi tử gián tiếp chết trong tay đại nhi tử, mỗi lần nhìn thấy hai người họ vui vẻ bên cạnh nhau là mẫu hậu lại muốn cướp lại con từ tay bọn họ. Nhưng mẫu hậu không làm được, phụ hoàng con căn bản không có tính người, nếu như mẫu hậu hành động thiếu suy nghĩ thì cha mẹ, huynh đệ tỷ muội sẽ đều bị dính líu. Cuối cùng mẫu hậu có một suy nghĩ điên cuồng, mẫu hậu nghĩ nếu như giang sơn này không còn là huyết thống của Phương gia, để Trạm nhi được nhận nuôi đăng cơ thì phụ hoàng con chính là tội nhân thiên cổ, như vậy mẫu hậu cũng có thể an tâm xuống địa phủ gặp con và Trạm nhi.”
Phương Duệ nhắm mắt lại, chân tướng thường thường đều tàn khốc, tàn khốc khiến người ta không thể chấp nhận, hắn thật sự hy vọng nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Khoé mắt Phương Duệ có một giọt nước mắt rơi xuống, trong lòng hắn là ngũ vị tạp trần, hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Thái hậu nhìn về phía bình hoa bị mình đập vỡ, bà cúi người xuống nhặt lấy một mảnh vỡ, giọng nói ưu thương nói với Phương Duệ:
“Duệ nhi, con vĩnh viễn không được tha thứ cho mẫu hậu, nhớ chưa?!”
Phương Duệ bỗng dưng mở mắt, nhìn thái hậu cầm mảnh vỡ đặt ở trên cổ tay, toàn bộ âm thanh của hắn dường như đều nghẹn đắng ở trong cổ họng, hắn không phát ra được âm thanh nào cả, chỉ biết trơ mắt nhìn Thái hậu dùng mảnh vỡ sắc bén cứa đứt cổ tay chính mình.