Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 118: Ngoại truyện 3



Tính tình Dung Thái cùng Lâu A Cửu đều thuộc dạng trầm ổn nội liễm, hai người nửa năm mới gặp lại nhưng vẫn cư xử bình thường như không hề có gì xảy ra.

Lâu A Cửu xoay người xuống ngựa, khi đối mặt với Dung Thái, biểu tình trên khuôn mặt nàng có chút dửng dưng.

“Dung đô đốc, nửa năm không gặp, dạo này ngài thế nào?”

Dung Thái nhàn nhạt trả lời: “Đa tạ quận chúa đã quan tâm, hạ quan vẫn ổn, Lâu vương điện hạ là …?”

Tầm mắt Dung Thái rơi ở trên xe ngựa, mãi vẫn chưa thấy Lâu vương xuống xe.

Lâu A Cửu theo tầm mắt Dung Thái nhìn về phía xe ngựa, nàng nói:

“Mấy ngày nay đường xa vất vả, A Dịch quá mệt mỏi nên có lẽ đã ngủ mất.”

“Quận chúa cũng mệt mỏi rồi, hạ quan đã an bài xong hành cung, để hạ quan đưa quận chúa đến hành cung nghỉ ngơi.” 

“Vậy làm phiền Dung đô đốc. À đúng rồi, ta còn quên chưa chúc mừng Dung đô đốc đã tiếp quản chức Tư chủ Thận Hình Tư.” Biểu tình của Lâu A Cửu rất bình thản, mặt mày nhìn qua tựa như mang theo một chút vui vẻ.

Cuộc nói chuyện của hai người vô vị như nước lã, không có nửa phần tình cảm, khiến A Dịch đang nghiêng người nghe trộm không khỏi nhíu mày.

Tỷ tỷ của hắn dù làm chuyện gì, cũng có thể che giấu tâm tình rất tốt, về điểm này hắn không hề hoài nghi.

Còn Dung Thái… theo những tin tức mà thuộc hạ của hắn thu thập về, thì người này cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Mặc dù người này không phải là người tốt, nhưng so với đám nguỵ quân tử thì lại hơn hẳn. Lâu Dịch chỉ muốn biết người kia dùng loại thái độ nào đối với tỷ tỷ của hắn, vậy mà hắn không nhìn ra được một chút manh mối.

Là do Dung Thái ẩn giấu quá tốt, hay là do hắn ta không có tình cảm với tỷ tỷ của mình?

Hắn cần phải âm thầm quan sát một phen.

Một đường đi đến hành cung, Dung Thái và Lâu A Cửu đều không nói chuyện với nhau. Lộ trình gần nửa canh giờ, nhưng Dung Thái cũng không liếc mắt nhìn về phía Lâu A Cửu một cái.

Lâu A Cửu tự nhận chính mình không phải là người hiếu thắng, thế nhưng những năm gần đây phụ tá A Dịch, tính tình nàng đã thay đổi một chút. Có rất nhiều chuyện chỉ có thể cường, không thể mềm yếu, gặp phải đối thủ cường hãn thì nàng càng phải cường hãn hơn họ và nhất quyết phải đánh bại lại họ, ví dụ như Dung Thái hiện tại.

Tâm tư thâm trầm, muốn so tính nhẫn nại của ai tốt hơn sao? Vậy nàng liền bắt hắn phải giơ vũ khí đầu hàng.

Tới bên ngoài hành cung, Lâu A Cửu liền hướng về phía trong xe ngựa hô lên một tiếng, A Dịch ở trong xe cũng không đáp lại.

Dường như hiểu rõ vì sao A Dịch lại đột nhiên trở nên khác thường, nhìn Dung Thái đang đưa lưng về phía mình, khoé miệng A Cửu khẽ nhếch, ánh sáng trong mắt chợt loé lên.

Nàng tận mắt nhìn A Dịch lớn lên, chút tâm tư nhỏ của đệ đệ nhà mình, nàng sao có thể không nhìn ra.

Lâu A Cử không tiếp tục gọi A Dịch nữa, nàng quay người nhìn Dung Thái, nụ cười mang theo áy náy:

“A Dịch còn nhỏ tuổi, có lẽ càn quấy ở Đại Lý quen rồi nên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trong kinh thành, khiến Dung đô đốc chê cười rồi.”

Dung Thái cũng không nghi ngờ, hắn gật đầu nói:

“Hạ quan đã an bài cung nhân hầu hạ Lâu vương và quận chúa. Bây giờ hạ quan xin phép bề trước để bẩm báo với bệ hạ. Hôm nay hai vị cứ ở đây nghỉ ngơi, ngày mai hạ quan sẽ đến đây đón quận chúa cùng Lâu vương tiến cung tham dự yến tiệc.”

“Làm phiền Dung đô đốc.”

Dung Thái quay người rời đi, Lâu A Cửu nhìn theo bóng lưng dần đi xa của hắn một hồi lâu.

“Tỷ, người đã đi xa mà vẫn còn nhìn sao?”

Sau khi Dung Thái đi, Lâu Dịch liền xuống xe ngựa.

Lâu A Cửu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không hề ngượng ngùng, ngược lại bắt đầu thuyết giáo tiểu đệ nhà mình:

“Nơi này ngay dưới chân thiên tử, đệ không được quá phận.”

Lâu Dịch chắp tay sau lưng, hơi nâng cằm, dáng vẻ như ông cụ non trả lời:

“Không phải tỷ đã nói rồi sao, đệ không phải là tiểu hài tử, đệ tự biết chừng mực.”

Lâu A Cửu bất đắc dĩ cười, lại còn biết nói một suy ra ba.

“Có chừng mực là tốt, cung yến ngày mai, không cho đệ làm loạn.” Nàng luôn luôn cảm thấy A Dịch sẽ không an phận, trong yến tiệc chắc chắn sẽ náo ra chuyện gì đấy, nhưng chỉ cần đệ ấy không ầm ĩ thái quá là được rồi.

“Đệ biết rồi.” Lâu Dịch bĩu môi, đi vào bên trong hành cung.

Đi đến trước hành cung, Lâu A Cửu đột nhiên quay đầu nhìn về phương hướng đã sớm không còn bóng dáng người kia.

Nửa năm không thấy, hình như hắn gầy hơn lúc trước, chắc là chuyện ở Đông Xưởng cùng Thận Hình Tư khiến hắn quá mức mệt nhọc.

Nàng có chút đau lòng.

Nhưng nghĩ đến tiểu tâm tư của A Dịch, nàng lại càng đau đầu hơn.

“Bích Vân.” Lâu A Cửu gọi nữ tướng đã hầu hạ bên nàng nhiều năm.

“Có thuộc hạ.”

“Thay ta tiến cung đưa bức thư này cho Hoàng hậu nương nương.”

Tâm trí Lâu Dịch mặc dù trưởng thành hơn những tiểu thiếu niên cùng tuổi, nhưng suy cho cùng thì vẫn còn là một đứa nhỏ, đôi khi khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ.

Tuy hiện tại Đại Lý được bệ hạ và Hoàng hậu nương nương tín nhiệm, nhưng bọn họ cũng phải biết chừng mực và cũng phải biết rõ vị trí giữa quân và thần.

Đi suốt mấy ngày đường, Lâu A Cửu cũng có chút mệt mỏi. Nàng liền phái người để ý đến Lâu Dịch, còn nàng thì trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Chưa đến một canh giờ, người A Cửu phái đi để ý đến Lâu Dịch liền đưa về đây một tiểu thị vệ.

Nhìn tiểu thị vệ mặc quần áo của Lâu Dịch, nàng vừa nhìn liền biết đây là kế kim thiền thoát xác mà Lâu Dịch thường dùng.

“Không được để lộ tin tức ra ngoài, âm thầm phái người đi tìm A Dịch” Biểu tình trên mặt Lâu A Cửu rất bình tĩnh, không hề thấy hoảng loạn.

“Đợi chút.” Hạ nhân đang định đi thì Lâu A Cửu lại kêu dừng lại.

“Phái người đến những nơi Dung đô đốc thường đi, cẩn thận một chút, đừng cho người của bọn họ phát hiện.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Lâu A Cửu cũng lập tức thay đổi phục sức Đại Lý trên người, cởi bỏ bộ y phục làm người khác chú ý.

Một canh giờ trước, Dung Thái nói với Lâu A Cửu mình sẽ trở về cung trước để bẩm báo với bệ hạ, tuy nhiên hắn chỉ phái người vào cung, còn bản thân hắn thì trở về Thận Hình Tư.

Mới vừa trở về, Dung Thái liền thấy một tiểu thiếu niên khoảng mười tuổi,  mặc bộ quần áo thường dân đứng trước cửa lớn Thận Hình Tư. Tầm mắt Dung Thái quét một lượt trên người tiểu thiếu niên, khoé miệng hắn hơi giật giật, trên mặt không hề mang theo ý cười, hắn hỏi tiểu thiếu niên đang đứng chắn trước cửa Thận Hình Tư:

“Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?”

Tiểu thiếu niên liếc nhìn bảng hiệu Thận Hình Tư, rồi lại quay ra nhìn Dung Thái, hắn cũng học theo biểu tình nhếch khoé miệng của Dung Thái:

“Ta không mù.”

“Vậy có chuyện gì không?” Nhìn ánh mắt tiểu thiếu niên lộ ra đối chọi gay gắt, Dung Thái cũng không buồn để ý.

Tiểu thiếu niên này chính là Lâu Dịch mới dùng kế kim thiền thoát xác để trốn ra ngoài. Cậu khẽ nâng cầm, tự tin nói:

“Ta muốn đến Thận Hình Tư xin việc.”

Dung Thái nghe vậy liền khẽ cười một tiếng.

“Làm sao? Chê ta còn nhỏ tuổi?” Lục Dịch nhíu mày khi bị cười nhạo.

Dung Thái không trả lời Lâu Dịch, hắn nhìn về phía thuộc hạ đứng sau mình rồi nói:

“Lưu sư phụ không phải còn đang thiếu một đồ đệ học khám nghiệm tử thi sao? Hắn đã muốn làm việc ở Thận Hình Tư, vậy ngươi mang người đến chỗ Lưu sư phụ đi.”

Thấy Dung Thái sảng khoái đồng ý như vậy, làm Lâu Dịch trở nên bối rối. Hắn đứng ngây ngốc nửa ngày, mãi đến khi Dung Thái rời đi thì mới phản ứng lại, hắn nhìn bóng lưng Dung Thái và hỏi:

“Ngươi không hỏi ta tên là gì sao?”

Dung Thái dừng bước chân, rồi vừa tiếp tục hướng về phía trong Thận Hình Tư vừa nói:

“Không cần thiết.”

Lâu Dịch cảm thấy đối phương đã nhìn thấu thân phận của mình, thế nhưng nếu như thân phận bị nhìn thấu, vậy tại sao Dung Thái dám để hắn ở Thận Hình Tư làm việc?

Đi được một đoạn xa, Dung Thái mới phân phó cho thuộc hạ:

“Lát nữa quận chúa Lâu A Cửu đến đây, ngươi mời nàng đến thư phòng cho ta.”

Nghĩ đến tiểu thiếu niên vừa rồi, khoé miệng Dung Thái càng cong, sao tên nhóc kia lại không biết tướng mạo của hắn cùng tỷ tỷ mình có vài phần giống nhau chứ?

Nhất là đôi mắt kia, vừa cứng cỏi lại không bao giờ chịu thua.

Thấy thuộc hạ báo Lâu Dịch trực tiếp chặn người ở cửa lớn Thận Hình Tư, nói muốn làm việc ở Thận Hình Tư thì Lâu A Cửu liền đau đầu đỡ trán.

Nàng biết đệ đệ nhà mình muốn thăm dò tâm tư Dung Thái, nhưng nàng không ngờ đệ đệ lại dùng cách này để thăm dò.

Lâu A Cửu vội vã chạy đến Thận Hình Tư, người của Dung Thái dường như đã đứng đấy đợi nàng từ trước, thấy nàng đến liền dẫn tới trước thư phòng.

“Đô đốc, quận chúa đã tới.”

Trong thư phòng truyền ra một tiếng: “Vào đi.”

Thuộc hạ đẩy cửa thư phòng rồi làm tư thế mời.

Lâu A Cửu bước vào, ánh mắt liền rơi ở trên người nam nhân đang cúi đầu nhìn sổ sách trên bàn.

Cửa thư phòng vẫn mở, thuộc hạ canh giữ ở trước cửa dường như không hề có ý định đóng cửa.

Lâu A Cửu thu lại tầm mắt, sau đó nàng quay người đóng cửa, trong thư phòng nháy mắt liền trở nên tối hơn.

Dung thái nhìn nàng đóng cửa thì chỉ hơi nhíu nhíu mày.

“Quận chúa tới tìm Lâu vương điện hạ thì điện hạ đang ở hậu viện.”

Lâu A Cửu không trả lời ngay, nàng bước từng bước đi đến trước bàn.

“Ta đến kinh thành là để tìm ngươi.”

Dung Thái không bị lời này của Lâu A Cửu làm cho dao động, thần thái hắn tự nhiên lấy một quyển sổ khác ở trên bàn, sau đó mở ra bắt đầu đọc.

Vậy nhưng nội dung trong đó viết gì, chính Dung Thái cũng không biết.

Lâu A Cửu giật lấy sổ sách trong tay Dung Thái, nàng mạnh mẽ nói:

“Nhìn ta!”

Dung Thái ngước mắt lên nhìn theo ý Lâu A Cửu, chỉ là khi nhìn vào nàng, đáy mắt hắn không hề bình tĩnh như vẻ bên ngoài.

“Quận chúa, hạ quan cho rằng chúng ta đã nói rõ từ nửa năm trước.”

Lâu A Cửu đặt sổ sách sang một bên, nàng nhìn vào mắt hắn, từng chữ từng chữ nhấn mạnh nói:

“Ta hình như còn chưa nói cái gì rõ ràng.”

Dung Thái giật mình sửng sốt, Lâu A Cửu lại tiếp tục nói:

“Đời này của ta đã vì ngươi mà bỏ qua rất nhiều. Phân nửa binh quyền ta đã giao cho bệ hạ, còn một nửa thì giao cho A Dịch. Bệ hạ cũng đồng ý với ta sẽ nâng đỡ bảo vệ A Dịch, Đại Lý hiện tại dù không có ta cũng vẫn có thể bình an.”

Lâu A Cửu dứt lời, ánh mắt nàng sáng như đuốc nhìn Dung Thái.

Dung Thái lắc đầu đỡ trán, ngữ khí buồn bực nói:

“Lâu A Cửu! Ngươi rốt cuộc muốn ta phải nói bao nhiêu lần thì mới vừa lòng? Ta và ngươi không có khả năng!”

Lâu A Cửu cong môi cười: “Đấy chỉ là suy nghĩ của mình ngươi mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn quản cả suy nghĩ của ta?”

Nàng hơi cúi đầu nhìn Dung Thái:

“A Dịch muốn hiểu rõ ngươi nhiều hơn, vậy thì ngươi cứ kệ đệ ấy, không cần phải quá mức giơ cao đánh khẽ, dù sao sau này ngươi cũng sẽ là tỷ phu của A Dịch.”

Nói xong mấy lời này, Lâu A Cửu đứng thẳng người rồi nói:

“Vậy không quấy rầy Dung đô đốc xem sổ sách nữa, đúng rồi…” Lâu A Cửu nhìn về phía sổ sách đặt bên cạnh bàn, nàng mím môi nói: “Sổ sách này sắp xếp có chút loạn, phải như này mới đúng.” Nói xong nàng đem sổ sách sắp xếp về đúng loại.

“Vậy ta đi đây.”

Tận đến khi Lâu A Cửu rời đi, Dung Thái mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn buồn bực liếc nhìn đống sổ sách, rồi hướng ra ngoài cả giận nói:

“Ai là người chỉnh lý sổ sách ngày mùng mười, lập tức bảo hắn cuốn gói rời đi cho ta.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.