Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 13: Quá không biết xấu hổ



Không khí trong đại điện đông cứng lại trong nháy mắt.

Thẩm Ngọc nghiêm sắc mặt và rất nghiêm túc lắc đầu rồi nói:

“Thần không có! Lúc Lôi tướng quân xông vào phòng ngủ của thần thì thần đang ngủ, không chừng lúc đó hắn hoa mắt nên nhìn lầm.”

“Hoa mắt?!! Ngươi cho rằng mắt ta mù sao? Giữa ngày hè mà ngươi còn đắp chăn bông, hơn nữa độ phồng của chiếc chăn kia rõ ràng là hai người!”

Lôi Thanh Đại là một người ít học nên hắn không biết trong trường hợp nào thì nên nói cái gì và cũng không biết ở trước mặt người nào thì cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Thẩm Ngọc cũng không hề có vẻ hoảng loạn, sắc mặt nàng bình thản nói:

“Lôi tướng quân, đây là việc riêng của ta nên không liên quan tới ngươi, cùng với việc ngươi đêm khuya xông vào phủ Thái Bảo cũng không liên quan.”

“Thẩm Ngọc, ta khi nào thì đắc tội với ngươi? Ta bình thường luôn chiếu cố ngươi như vậy mà ngươi lại không nói dùm ta vài câu tử tế?”

“Lôi Thanh Đại!” Phương Duệ quát to một tiếng.

Lôi Thanh Đại bị một tiếng quát to kia làm cho cả người cứng đờ, sống lưng so với bọn thủ hạ của mình còn muốn dựng thẳng hơn.

“Trẫm chưa sờ gáy ngươi là ngươi càng ngày càng coi trời bằng vung đúng không?!”

Mặc dù bản thân cực kì oan uổng, mặc dù tâm không cam, lòng không nguyện nhưng Lôi Thanh Đại vẫn cố gắng đáp:

“Thần biết sai!”

Nhìn một nam nhân cao lớn thô kệch lại lộ ra dáng vẻ bị người bắt nạt như thế…

Phương Duệ thật chỉ biết yên lặng che mắt.

“Biết rõ mình sai vậy hãy ngồi tại Đại Nguyên điện chép phạt một trăm lần thư hối cải cho trẫm, Thẩm ái khanh sẽ làm người giám sát.”

Vừa nghe lại phải chép phạt thì Lôi Thanh Đại liền trợn to hai mắt:

“Bệ hạ!!! Vậy thà rằng người đem hai tay của thần phế luôn đi!!!”

Phương Duệ hừ một tiếng rồi giương cao khoé miệng nói:

“Dung Thái, cầm thanh trường đao lại đây cho trẫm!”

Lôi Thanh Đại: “…….”

“Bệ hạ!!! Vẫn nên để thần chép phạt thì hơn!”



Phương Duệ sai người chuyển bàn ghế đặt ở trong đại điện, Thẩm Ngọc ngồi ở một bên giám thị Lôi Thanh Đại, còn Lôi Thanh Đại thì thống khổ cầm lấy bút lông, cả buổi mới viết xong được một chữ.

Phương Duệ lấy một bản “Tư trị thông giám” (*) rồi dựa vào ghế để đọc, nhưng ánh mắt hắn lại không hề đặt ở trên trang sách.



(*) Tư trí thông giám: Là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc do nhà sử học thời Tống — Tư Mã Quang viết và biên soạn. Nội dung của cuốn này mang hàm ý dùng việc xưa để thấy rõ việc ngày nay.



Dung Thái thật sự nhìn không nổi, hắn biết rõ bệ hạ nhà mình mượn cớ trừng phạt Lôi tướng quân là giả, kỳ thực lén nhìn Thẩm đại nhân mới là thật.

Nhưng vấn đề ở chỗ bệ hạ nhìn lén thì nhìn lén đi, nhưng người có thể đem quyển sách trên tay cầm đúng chiều được không?!!

Thế là Dung Thái liền cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Phương Duệ:

“Bệ hạ, người cầm sách ngược rồi.”

Nhưng ai biết bệ hạ nhà hắn cũng chẳng buồn liếc mắt vào cuốn sách một cái, mà chỉ bình thản gập cuốn sách lại như không có việc gì rồi tiếp tục nhặt bừa một quyển khác và mở ra.

Lần này thì Dung Thái trợn to hai mắt…

Bệ hạ!

Mấy loại sách này tại sao còn chưa được ném sạch sẽ vậy?!

Đã thế chúng còn xuất hiện ở trên bàn xử lý sự vụ của bệ hạ!

Chẳng lẽ là…

Dung Thái ép thanh âm tới mức thấp nhất: “Bệ hạ, người…”

“Thẩm ái khanh, ngươi lại đây một chút.”

Dung Thái còn chưa nói dứt lời thì Phương Duệ đã gọi Thẩm Ngọc đến chỗ mình.

Dung Thái: “….”

Tốt nhất hắn nên giả vờ cái gì cũng đều không nhìn thấy đi…

Thẩm Ngọc nghe thấy tiếng gọi thì liền đứng lên rồi đi về phía Phương Duệ, nàng thoáng hạ thắt lưng và nói:

“Bệ hạ có chuyện gì cần phân phó cho thần sao?”

Phương Duệ đem quyển sách vẫn còn đang được mở để trên mặt bàn, sau đó nói:

“Cũng không có gì, chỉ là muốn Thẩm ái khanh bồi trẫm dùng ngọ thiện mà thôi.”

“Thần tuân chỉ.”

Lúc Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên lại vô tình nhìn lướt qua mặt bàn, thời điểm thấy quyển sách kia thì sắc mặt nàng trong nháy mắt liền đỏ như nhuốm máu.

Có phải nàng xuất hiện ảo giác hay không? Tại sao nàng lại có thể nhìn thấy bệ hạ đang xem một bộ sách… có hình ảnh sống động như đập vào mắt thế kia?

Vì muốn xác minh lại có phải bản thân mình xuất hiện ảo giác hay không nên Thẩm Ngọc liền không chớp mặt nhìn kỹ thêm một lần nữa, đến lúc này thì sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ lên.

Hình ảnh hai nam nhân không một mảnh vải che thân… Một người thì nằm sấp ở trên bàn, mà người còn lại thì nằm chồng lên người kia…. Đây… đây là đang làm cái gì vậy?!

Biểu tình của Thẩm Ngọc tỏ vẻ rất giật mình nhưng ánh mắt thì vẫn đang dừng lại ở trên bàn.

Phương Duệ phát hiện ra Thẩm Ngọc có điểm không thích hợp, thế là hắn liền thuận theo ánh mắt Thẩm Ngọc mà nhìn xuống dưới.

Phương Duệ: “…..”

Không phải hắn đã sai người ném hết mấy thứ đồ chơi này rồi sao?!

Phương Duệ đảo mắt từ tập tranh đông cung sang khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ như gấc của Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc không hề biết rằng chính cái bộ dáng ngu ngơ không biết gì của nàng lại có thể có rất nhiều hấp dẫn với Phương Duệ.

Phương Duệ nghiêm trang nhìn Thẩm Ngọc, hắn không hề chột dạ đem sách cất đi mà lại nghiêm túc nói hươu nói vượn:

“Thẩm ái khanh, chẳng lẽ ngươi lại không hề biết đến đấu vật sao?”

Dung Thái: “……..” Bệ hạ à, ngay cả thần tiên cũng phải lạy người rồi!

Thẩm Ngọc ngạc nhiên thốt lên: “Đấu vật?”

Phương Duệ cười cười rồi hỏi Lôi Thanh Đại đang ngồi chép phạt ở đằng xa:

“Lôi Thanh Đại, ngươi có biết đấu vật không?”

Chiếc bút trên tay Lôi Thanh Đại tựa như nặng ngàn cân, chính lúc hắn đang đặt bút viết một nét lên giấy thì liền nghe thấy câu hỏi của Hoàng thượng, Lôi Thanh Đại cũng không có ngẩng đầu lên mà chỉ đơn giản đáp:

“Đấu vật? Chính là hai cái đại nam nhân mặc cũng như không mặc, nhìn giống như kiểu trần truồng vật lộn với nhau sao? Đấy xem như là một trò giải trí đi.”

Thẩm Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm… Thì ra cái này gọi là đấu vật.

Thẩm Ngọc là người thông minh, nhưng trí thông minh của nàng luôn thua bởi chính sự tín nhiệm của nàng đối với bệ hạ.

Phương Duệ khẽ nhếch khoé miệng rồi đẩy quyển sách gần về phía Thẩm Ngọc và hỏi:

“Thẩm ái khanh, ngươi có muốn nhìn thêm một chút hay không?”

Thẩm Ngọc cứng đờ người, sau đó vội vàng lắc lắc đầu:

“Thần không cần nhìn!”

Ánh mắt Thẩm Ngọc bởi vì giật mình mà trợn tròn cả lên, ánh mắt ngu ngơ ấy làm hắn nhớ tới cục bột nhỏ trong quý phủ của Lôi Thanh Đại… Ừm, vô cùng đáng yêu…

Dung Thái phát hiện ra bệ hạ nhà mình… da mặt thật sự càng ngày càng dày làm hắn đột nhiên có chút dậy lên đồng tình với Thẩm Ngọc.

“Nếu Thẩm ái khanh muốn biết rõ thì trẫm cũng có thể tự mình làm mẫu một chút…”

Dung Thái: “……..” Bệ hạ!!!!!!!!! Nô tài vẫn còn đang đứng ở đây đấy! Ngài có thể mặt đừng dày một cách vô sỉ như vậy có được không?

Đôi mắt Thẩm Ngọc lại trợn càng to hơn, bệ hạ chẳng lẽ muốn cởi thành cái dạng này để làm mẫu sao?!!

“Bệ hạ, thần không cần! So với cái trò đấu vật này thì thần vẫn cảm thấy có hứng thú với luyện bắn tên nhiều hơn.”

Phương Duệ rất tự nhiên đóng lại tập tranh đông cung ở trước mặt, tiếp đó hắn cầm quyển “Tư trí thông giám” vừa mới để xuống vào trong tay và tuỳ ý lật giở vài trang, cuối cùng hắn đặt quyển sách chồng lên tập tranh đông cung rồi nói:

“Trẫm cũng đọc không vào.” Sau đó hắn nhìn về phía Dung Thái, “Sai người chuẩn bị ngọ thiện đi.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Vừa nghe thấy bệ hạ muốn đi dùng ngọ thiện thì Lôi Thanh Đại liền ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm vào Phương Duệ.

Nếu nói ánh mắt vừa rồi của Thẩm Ngọc đáng yêu giống cục bột nhỏ nhà Lôi Thanh Đại thì Lôi Thanh Đại này chính là một con gấu đen to xác, mà Phương Duệ đối với loại động vật to xác này chỉ nhận thức ở trên bàn cơm — Món tay gấu phải nói là một món mỹ thực không tồi.

Phương Duệ liếc mắt nhìn Lôi Thanh Đại và lành lạnh nói:

“Bao giờ ngươi chép xong một trăm lần thư hối cải thì mới được rời đi.” Muốn chen chân vào bữa ăn của hắn và Thẩm Ngọc sao? Nghĩ cũng hay quá nhỉ?!



Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn thoáng qua các loại sơn hào hải vị trước mặt, trong mắt có chút kỳ quái… một bàn thức ăn dài như vậy mà lại không có món nào nàng thích ăn.

Thẩm Ngọc ở phương diện ăn uống khá là kén chọn, ví dụ như sẽ không ăn các loại dưa hay các món có nhiều đậu đỗ, trứng cuộn có thể ăn nhưng trứng luộc nhất định không ăn, rồi cá thì phải ăn loại có vẩy, còn loại da trơn tuyệt đối không động đũa… nói tóm lại là còn rất nhiều rất nhiều thứ không ăn, thế nên mấy món ăn trên bàn hoàn toàn không hợp khẩu vị của nàng.

Phương Duệ ngồi xuống rồi ngước mắt lên nhìn Thẩm Ngọc, ánh mắt mang theo vui vẻ nói:

“Thẩm ái khanh sao còn chưa ngồi xuống?”

Thẩm Ngọc khẽ khom lưng định ngồi xuống phía đối diện Phương Duệ, nhưng Phương Duệ cũng đã nhìn thấu được động tác của Thẩm Ngọc nên trước khi nàng ngồi xuống thì hắn bèn nói:

“Thẩm ái khanh ngồi vào bên này.”

Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh Phương Duệ, nàng cũng không nghi ngờ gì mà đi đến vị trí gần Phương Duệ nhất và ngồi xuống, dáng vẻ của nàng tỏ ra chút câu nệ.

Trước kia nàng cũng từng dùng bữa với Hoàng thượng nhưng đều ngồi ở phía đối diện, chứ chưa bao giờ ngồi gần như lúc này.

Thế nhưng Thẩm Ngọc không hề biết lúc đấy là bệ hạ chưa trùng sinh, mà hiện tại sau khi sống lại thì bệ hạ ngồi trước mặt nàng mới lộ rõ bản chất là một người giỏi bày mưu nghĩ kế.

Trước khi trùng sinh thì Phương Duệ vẫn cho rằng nàng là nam nhân nên rất sợ khi nàng biết rõ hắn có tâm tư sai lệch với mình, nhỡ đâu dưới cơn nóng giận nàng sẽ từ quan thì sao? Mà lúc ấy nếu như hắn cố tình dùng biện pháp cứng rắn thì chỉ sợ nàng không chịu nổi nhục mà tự sát, dù sao không phải ai cũng giống hắn là có thể dễ dàng tiếp nhận bản thân mình yêu thích một nam nhân, mà Phương Duệ lại càng không phải là loại người có thủ đoạn bẩn thỉu, nếu hắn là loại người như vậy thì hắn hoàn toàn có thể dùng phủ Thái Bảo để uy hiếp Thẩm Ngọc… Thế nhưng thứ mà Phương Duệ muốn không chỉ là thân thể của nàng mà còn cả tâm của nàng.

Dung Thái tiến lại gần hầu hạ Phương Duệ dùng bữa, sau khi dùng ngân châm thử đồ ăn thì hắn liền gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Phương Duệ.

Còn Phương Duệ thì lại kẹp miếng thức ăn thả vào trong chén của Thẩm Ngọc, khoé miệng hắn mỉm cười, giọng nói so với ngày thường nghe càng chân thành hơn:

“Thẩm ái khanh, người gầy yếu như vậy thì nên bồi bổ nhiều một chút.”

Thẩm Ngọc thụ sủng nhược kinh nói cám ơn: “Thần tạ ơn bệ hạ.”

“Cứ từ từ ngồi ăn rồi hãy trở lại đại điện, ngươi đừng tạo áp lực lớn cho Lôi khanh gia. Mà vừa nãy ái khanh ngươi vừa nói so với đấu vật thì ngươi thích bắn cung tên hơn sao?! Vậy đợi lát nữa sau khi ăn xong trẫm sẽ kiểm tra xem ngươi còn nhớ bài tập lần trước trẫm đã dạy cho ngươi hay không?”

Thẩm Ngọc: “…” Nàng cho dù có còn nhớ thì cũng không cầm nổi cung tên nha!

Bây giờ nàng có thể thu hồi lại lời nói có hứng thú với bắn tên được không? Nàng không chỉ không hứng thú với cung tên mà chỉ cần phải dùng đến thể lực là nàng đều không có hứng thú… Nàng chỉ thích hợp với viết văn ngâm thơ mà thôi!

Tại bãi bắn bia, Phương Duệ cầm lấy trường cung trong tay Dung Thái mà không hề tốn nhiều sức lực, cây trường cung kia dường như không hề nặng tý nào.

Nhưng Thẩm Ngọc lại quá rõ ràng… Cầm ở trong tay bệ hạ thì nhìn có vẻ không nặng, tuy nhiên cầm ở trong tay nàng thì nó giống như một tảng đá nặng ngàn cân.

Sắc mặt Thẩm Ngọc rất khó coi, Phương Duệ lại vờ như không thấy.

Hắn đem trường cung đưa tới trước mặt Thẩm Ngọc, “Thẩm ái khanh hãy thể hiện cho trẫm nhìn một chút để xem sau khi trở về thì ngươi có thật sự chăm chỉ luyện tập hay không?”

Thẩm Ngọc: …. Nàng làm sao có thể chăm chỉ luyện tập được chứ, trong ngày thường nàng cơ hồ ngay cả đi bộ còn không muốn phải bước nhiều.

Thẩm Ngọc nuốt một ngụm nước bọt rồi đưa tay tiếp nhận trường cung, mà lần này Phương Duệ cũng cố tình không đợi Thẩm Ngọc cầm chắc, mắt vừa thấy Thẩm Ngọc vừa cầm đến trường cung là hắn lập tức buông lỏng tay ra.

Cây trường cung kia nặng bằng nửa già số cân nặng của Thẩm Ngọc, còn nàng thì từ trước đến nay chỉ quen cầm bút nên làm sao có thể cầm vững. Thời điểm nhận lấy trường cung thì trọng tâm cơ thể của nàng liền đứng không vững nên thân thể trực tiếp bị trường cung gần ba mươi kí lô kéo đổ về đằng trước.

Phương Duệ thấy thời cơ đã đến, hắn nhanh chóng vươn hai tay đỡ lấy Thẩm Ngọc rồi đem nàng đặt lên vai mình.

Thẩm Ngọc hoảng sợ ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy nụ cười thật là đẹp mắt của Phương Duệ tựa như gió xuân ấm áp.

“Ái khanh ơi là ái khanh, trẫm thấy ngươi cái gì cũng tốt vậy mà ngay cả một cây cung cũng cầm không nổi, thật sự là quá yếu đuối. Trẫm vốn còn muốn vào lễ hội săn bắn mùa thu năm nay sẽ cùng với ái khanh ngươi một tổ, nhưng hiện tại xem ra trẫm phải làm cho ngươi thất vọng rồi.”

Nói xong câu cuối cùng thì Phương Duệ liền lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ, thế nhưng đáy lòng hắn lại lén lút nghĩ thân thể Thẩm ái khanh thật sự mềm mại dễ đẩy ngã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.