Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 2: Trẫm trọng sinh



Đại điện hoàng cung…

Hiện tại đã vào đêm, trên hành lang đều đã được thắp đèn. Nhóm cung nhân khom lưng đi qua hành lang cung điện, không có một người nào dám nói chuyện, khi thấy đại tổng quản nội thị bưng khay ngọc đựng thẻ bài của các vị phi tần đi đến, bọn họ liền cúi đầu rồi nhanh chóng tránh sang một bên.

Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đại tổng quản nội thị, hai tiểu cung nữ cùng một cung nữ lớn tuổi liền ngẩng đầu lên, một người trong số hai tiểu cung nữ lên tiếng:

“Bệ hạ không phải là không gần nữ sắc sao?”

Cung nữ lớn tuổi đi ở bên cạnh bèn giơ tay lên gõ đầu tiểu cung nữ một cái rồi dạy dỗ:

“Hoàng cung là nơi nào? Là nơi mà ngươi có thể lắm mồm sao? Phải nhớ nói ít làm nhiều!”

Tiểu cung nữ lộ ra thần sắc sợ hãi và vội vàng nói:

“Ta không nên lắm mồm, tỷ tỷ tốt… Tỷ tạm tha cho ta lần này đi.”

“Đừng trách tỷ tỷ ta không nhắc nhở muội, lời không nên nói thì muội một câu cũng không được nói. Bên trong hoàng cung này so với thú dữ ăn thịt người còn muốn đáng sợ hơn…”

Thanh âm nói chuyện này như gần như xa, đợi đến khi bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân thì ánh mắt của Phương Duệ mới trở lại trên tấu chương.

Sau đó là tiếng đập cửa truyền đến, Phương Duệ nói: “Vào đi.”

Một lúc sau thì đại tổng quản nội thị Dung Thái nâng khay đi vào.

Dung Thái dừng ở trước án thư và cúi đầu nói:

“Bệ hạ, mời người lật thẻ bài.”

Trên người Phương Duệ là một thân áo choàng màu đỏ tía, cổ áo hơi hé mở, bên hông được buộc một chiếc đai lưng làm từ tơ vàng. Khi nghe thấy âm thanh của Dung Thái thì hắn mới hồi phục tinh thần, hắn đứng lên đi đến trước mặt Dung Thái rồi liếc mắt nhìn thoáng qua khay ngọc, sâu kín nói ra một câu:

“Trẫm lật thẻ bài của Thẩm Ngọc.”

Vừa nghe đến cái tên mà Phương Duệ nói ra, hai tay Dung Thái đang nâng cái khay không nhịn được mà run lên: Bệ hạ của thần ơi! Thẩm Ngọc kia là nam nhân và cũng là thần tử của người nha!

“Bệ hạ, hậu cung không có vị nào tên là Thẩm Ngọc.”

Dung Thái này đúng là thật giỏi! Vừa nãy hắn còn nhìn thấy rõ ràng tay Dung Thái run lên, vậy mà đã học được cách giả vờ ngây ngốc với hắn nói hậu cung không có ai tên là Thẩm Ngọc. Hậu cung mà không có Thẩm Ngọc vậy có thể từ cổng Nam Cung đi thẳng ra ngoài khoảng nửa nén hương, rồi rẽ trái đi thêm một nén hương, rồi lại rẽ phải đi thêm nửa nén hương nữa là đến phủ Thái Bảo —trong phủ Thái Bảo sẽ có một người tên là Thẩm Ngọc.

“Dung Thái.” Phương Duệ hô một tiếng.

“Có nô tài.”

“Thẩm ái khanh khi nào thì trở về?”

Dung Thái dừng lại một chút rồi đáp: “…Bệ hạ, hôm nay người đã hỏi câu này bốn lần rồi, Thẩm đại nhân nhanh nhất cũng phải năm ngày sau mới trở lại kinh thành.”

“Năm ngày sao…” Phương Duệ muốn gặp Thẩm Ngọc, rất muốn gặp Thẩm Ngọc, hắn nhớ nàng thành bệnh rồi.

Phương Duệ thở dài một tiếng rồi lại nói:

“Dung Thái, người mà trẫm tin tưởng nhất là ngươi.”

“…Bệ hạ, nô tài sẽ cố gắng hết sức mình.”

Vốn được hoàng đế tin sủng thì nên mang ơn đội nghĩa, thế nhưng Dung Thái đại tổng quản rất sợ chính mình vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị diệt khẩu, nguyên nhân là — do hắn biết được quá nhiều chuyện.

Hắn biết rõ dưới giường rồng của bệ hạ giấu một cái hộp gỗ tử đinh hương.

Hắn biết rõ trong hộp gỗ này có mấy tập tranh đông cung đồng tính luyến ái.

Hắn biết rõ nam nhân mà bệ hạ thích là Thẩm Ngọc đại nhân.

Hắn cũng biết rõ mẹ đẻ của bệ hạ — cũng chính là đương kim thái hậu muốn hạ độc thủ với bệ hạ.

Mà toàn bộ chuyện này lại do chính bệ hạ nói cho hắn biết nên có đau đời hắn không cơ chứ?!!!

Hắn hiểu sau khi bản thân mình biết được nhiều chuyện như thế, thì lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác, hắn chỉ sợ thời khắc mình khẩn trương lại không cẩn thận làm lộ ra tiếng gió… đến lúc ấy bệ hạ dưới cơn nóng giận liền…. =.=

Thế nên lúc nào hắn cũng phải khuyên bảo chính mình bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cho dù dao có kề ở trên cổ thì mặt hắn cũng phải thật bình tĩnh!

Phương Duệ đem những chuyện này nói cho Dung Thái là vì hắn tự có suy tính của riêng mình. Ngay tại giây phút chết đi, hắn đã nghĩ nếu như có thể sống lại một lần nữa liệu kết quả có thay đổi không? Thái hậu sớm muộn gì cũng nhận kết cục thảm hại vì những chuyện bà đã làm, độc tố trong cơ thể hắn cũng sớm giải, chuyện Thẩm Ngọc là nữ nhân cũng được hắn sớm biết…. chẳng qua lúc ấy trong đầu hắn xuất hiện tất cả những chuyện đã từng xảy ra, nên ý niệm không chân thực này mới thoáng hiện lên mà thôi.

Nhưng ai có thể ngờ đến cái ý niệm không chân thực này lại trở thành hiện thực, thời điểm hắn mở mắt ra lần nữa thì hắn không có thay đổi, chỉ có thời gian là thay đổi quay trở về năm năm trước đây – lúc mà hắn đã đăng cơ được ba năm.

Khi Phương Duệ còn chưa đăng cơ thì rất thích du sơn ngoạn thuỷ, sau này khi hắn lên ngôi thì cũng thường xuyên cải trang đi tuần và nghe được không ít chuyện bát quái, hơn nữa Phương Duệ cũng không ngốc.

Suy đoán bản thân mình đã trọng sinh trở lại năm năm trước nên người mà Phương Duệ muốn gặp nhất và cũng là người khiến hắn tiếc nuối suốt mười năm — Thẩm Ngọc.

Quen biết Thẩm Ngọc hai năm rồi lại lén lút thích nàng tám năm, không biết kiếp trước hắn đã phải trải qua những ngày này như thế nào? Thân là hoàng đế nhưng lại bất lực đến nỗi ngay cả người mình thích cũng đều bỏ lỡ.

Thế nên hắn muốn nhanh chóng gặp Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc không phải muốn gặp là hắn có thể gặp.

Nghe nói Thẩm Ngọc bị hắn phái đi Sóc Châu và hiện tại thì đang trên đường trở về.

Chuyện Thẩm Ngọc có thể từ từ nước chảy đá mòn, nhưng có một chuyện mới là cấp bách…

Chính là mẹ đẻ của hắn — Đương kim Thái hậu.

Dường như ngay từ đầu bà đã muốn lật đổ ngôi vị thái tử của hắn, nhưng hắn lại là trưởng tử vì thế liền danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị hoàng đế. Chờ đến khi hắn lên kế vị thì bà lại một lòng muốn giết chết hắn và để cho con nối dòng của hắn tiếp tục kế thừa ngôi vị, còn chính bản thân bà sẽ phụ trách quản lý quyền lực. Thế nhưng hắn đăng cơ vài năm lại không hề sủng hạnh bất kỳ một phi tử nào, vì thế thái hậu lại chuyển ánh mắt đặt lên trên người tiểu nhi tử của chính mình.

Thái hậu tuy là mẹ đẻ của hắn nhưng lại không phải là người nuôi lớn hắn.

Khi tiên hoàng còn tại thế thì mẹ đẻ của Phương Duệ là Vân phi. Mà thân thể Hoàng hậu lại ốm yếu không thể sinh con, tiên hoàng thương xót bà nên đã đem Phương Duệ nuôi dưỡng dưới danh nghĩa hoàng hậu, cho nên Phương Duệ mới danh chính ngôn thuận trở thành trưởng tử và trở thành Thái tử Đông Cung. Sau khi tiên hoàng tạ thế, hoàng hậu vì buồn bực không vui nên không lâu sau cũng đi theo tiên hoàng.

So với thái hậu thì hoàng hậu có thể nói là xứng đáng với chức mẫu thân.

Hoàng hậu mặc dù thân thể nhiều bệnh nhưng lại cực kỳ được tiên hoàng sủng ái, điều này khiến bà bị người bên cạnh ghen tỵ và tự nhiên trở thành kẻ địch của rất nhiều người.

Nhi tử được kẻ địch nuôi lớn thì làm sao có thể so với tiểu nhi tử do chính tay mình nuôi lớn … Có lẽ đây chính là suy nghĩ của mẹ đẻ hắn đi.

Thái hậu muốn cho tiểu nhi tử lên ngôi vị hoàng đế nên đã dùng hết mưu lược, cuối cùng người chiến thắng trong việc dùng âm mưu đối âm mưu lại là hắn, nhưng sau đó hắn vẫn chết ở trong tay bà.

Đời này nếu hắn muốn lật đổ thái hậu, ngoài việc cần phải biết rõ những gì có thể xảy ra thì hắn còn phải biết dùng người một cách đúng đắn, mà người này còn phải là người hắn tin tưởng một trăm phần trăm.

Và người Phương Duệ tin tưởng nhất không chỉ có một người là Dung Thái mà còn có Thẩm Ngọc. Nhưng cũng vì có quá nhiều chuyện cần làm nên hắn tuyệt đối không thể để cho Thẩm Ngọc phát hiện ra, nếu để nàng biết rõ hắn đã biết nàng là nữ nhân thì chỉ sợ là nàng sẽ ẩn núp xa hơn, như vậy hiện tại chỉ còn một người là Dung Thái.

Dung Thái từ nhỏ đã tịnh thân vào cung. Lần đầu tiên gặp Dung Thái chính là năm Phương Duệ bảy tuổi, tính tình hắn lúc đó vô cùng nghịch ngợm nên đã tình cờ cứu được một tiểu thái giám bị rơi xuống hồ nước giữa trời đông.

Mùa đông năm ấy Phương Duệ lén lút chạy đến sân viện bị bỏ hoang trong cung để chơi đùa, mà bên cạnh hắn lúc đấy cũng không hề có một ai. Bỗng dưng nghe được tiếng cầu cứu yếu ớt, hắn lần theo tiếng động để tìm kiếm, đến nơi chỉ thấy một tiểu thái giám bị rơi xuống hồ nước sâu, tay hắn ta vẫn nắm chặt lấy cành cây khô sắp đứt, người thì đã bị đông lạnh đến tím tái.

Và người cứu tiểu thái giám này lên dĩ nhiên là Phương Duệ.

Phương Duệ nghe nói hắn bị người ta đẩy xuống hồ.

Trước kia khi không ở bên cạnh Phương Duệ thì Dung Thái bị người ta đẩy vào chỗ chết, sau này khi ở bên cạnh Phương Duệ thì Dung Thái liền thành người đẩy người ta vào chỗ chết, còn Dung Thái thì bán mạng cho Phương Duệ.

Dung Thái tựa hồ không dám ở lại lâu, ngón tay đang cầm khay ngọc khẽ động và nói:

“Nếu đêm nay bệ hạ không muốn thị tẩm…Vậy nô tài xin cáo lui, không làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi.”

Khoé miệng Phương Duệ khẽ nhếch giống như nhìn thấu tiểu tâm tư muốn chạy trốn của Dung Thái, hắn lành lạnh hỏi:

“Dung Thái, ngươi có từng nghĩ muốn làm tư chủ Thận Hình Tư không?”

Nghe xong lời này thì Dung Thái ngẩn cả người, tay đang bưng khay liền nắm chặt lại và ngay lập tức nói:

“Bệ hạ, nô tài không thể đảm nhiệm nổi chức tư chủ Thận Hình Tư.”

Không thể đảm nhiệm? Không biết cuối cùng ai là người làm cái chức tư chủ Thận Hình Tư này đến là lâu, hơn nữa danh hiệu này vừa lọt ra ngoài đã khiến người khác nghe mà biến sắc.

Phương Duệ đi đến trước thư án, hắn cầm lấy một bản tấu chương và mở ra nhìn qua mấy trang trong đó, vừa nhìn hắn liền biết mấy tấu chương này đã được sàng lọc kỹ trước khi đưa đến trước mặt hắn.

Phương Dụê tiện tay ném trở lại thư án, trong giọng nói mang theo một tia hàn ý:

“Đem người đang đảm nhiện chức tư chủ Thận Hình Tư này loại bỏ, sau đó vị trí đó chính là của ngươi.”

“Bệ hạ, nô tài…”

Dung Thái lại muốn nói gì đó nhưng thấy Phương Duệ liếc hắn một cái thì hắn lập tức sửa lời: “Nô tài nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.”

Trở lại ngồi trước thư án, đường cong trên khoé miệng Phương Duệ càng lớn, hắn nói: “Xuống tay từ phía Lệ phi.”

Dung Thái không hề có chút kinh ngạc, vẻ mặt hắn không đổi nói: “Nô tài hiểu rõ!”

Phương Duệ nhấc bút viết lên chỗ trống trên giấy tuyên thành năm chữ “Thận Hình Tư Tống Kiệt”.

“Một chuyện cuối cùng đó là khi nào Thẩm ái khanh vừa về đến kinh thành thì lập tức bẩm báo cho trẫm, không được phép sai sót.”

“…. Nô tài đã rõ.”

Sau khi Dung Thái rời khỏi đây thì trong tẩm điện chỉ còn lại một người là Phương Duệ. Hắn nhìn chăm chú cây nến đang cháy, sau đó hắn cầm tờ giấy tuyên thành vừa mới viết tên “Thận Hình Tư Tống Kiệt” thả tới trước ngọn nến, tờ giấy tuyên thành nhanh chóng bị đốt cháy khiến năm chữ kia dần dần mất tích không còn bóng dáng.

Phương Duệ nhắm nghiền hai mắt và nghe được rõ ràng tiếng bước chân ngoài điện lúc gần lúc xa, lúc nặng lúc nhẹ giống như đang đi đến bên tai hắn.

Sau khi sống lại thì thính giác, khứu giác và thị giác của Phương Duệ so với đời trước nhạy bén hơn rất nhiều lần, như vừa mới nãy khi Dung Thái còn đang đi ở hành lang và chưa tiến vào tẩm điện, hắn đều nghe được rõ ràng tường tận mỗi một chữ mà hai cung nữ kia nói chuyện.

Đời trước sau khi biết được độc ngấm vào lục phủ ngũ tạng thì hắn đã chậm rãi bắt đầu mất đi tri giác, mà mấy tháng cuối cùng trong sinh mệnh, hắn cũng đã nằm liệt trên giường. Hiện tại sống lại, năm giác quan so với trước lại càng nhạy bén hơn … chẳng lẽ trời cao chiếu cố hắn sao?!!

Bất kể có phải là trời cao chiếu cố hay không thì cả đời này của hắn chỉ có ba mục đích, thứ nhất là lật đổ Thái hậu, thứ hai là đưa Thẩm Ngọc tiến cung và thứ ba là làm một đời minh quân, tối thiểu là phải trở thành một minh quân trong suy nghĩ của dân chúng và Thẩm Ngọc.

Những việc này một chút cũng không thể nóng vội, vô luận như thế nào thì hắn cũng phải bình tĩnh, chỉ cần đi sai một bước là cả ba mục đích đều bị ảnh hưởng.

Chính lúc đang suy nghĩ xem bước tiếp theo cần phải làm như thế nào, Phương Duệ nghe được tiếng bước chân đang hướng về phía tẩm điện của hắn, một lúc sau đó ngoài cửa liền có thông báo: “Bệ hạ, nên uống thuốc bổ rồi.”

Nghe đến hai chữ “thuốc bổ” này Phương Duệ lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt hắn nhiều lần nổi lên sát ý, vì thế hắn bèn nhắm nghiền hai mắt lại và hít sâu một hơi để bình ổn, sau khi thu lại sát ý trong ánh mắt thì hắn mới nói hướng ra ngoài cửa:

“Đưa vào đi.”

Được sự đồng ý, cung nữ bưng bát thuốc vào, Phương Duệ nhìn nàng ta một cái và nói:

“Để đấy đi, lát nữa trẫm sẽ uống.”

“Nô tỳ tuân mệnh.”

Cung nữ đem thuốc bổ để lên trên bàn nhưng cũng không có ý định rời đi mà nhẫn nại đứng tại chỗ.

“Lui ra đi.”

Lông mày cung nữ khẽ động nhưng vẫn khom lưng nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”

Sau khi cung nữ đi ra ngoài, Phương Duệ liền nhìn chén thuốc màu vàng nhạt có thể trông thấy đáy kia một chút, sau đó hắn đứng lên và cầm theo chén thuốc đi ra gian ngoài, hắn nghiêng tay chậm rãi đổ chén thuốc xuống bồn hoa khiến nước thuốc ngấm dần vào trong bùn đất.

Thuốc bổ?

Đây rõ ràng là độc dược giết người không thấy máu.

Thuốc này hắn đã uống suốt năm năm và cũng là thuốc mà thái hậu đã sai người chuẩn bị. Khi hắn biết rõ trong thuốc có chứa độc dược không màu không vị thì đã muộn, chính vì độc này không màu không vị lại còn là độc mãn tính nên thân thể hắn mới càng ngày càng kém đi, thái y trong cung đều nói bởi vì phát hiện quá muộn nên khó có thể chữa trị tận gốc.

Hiện tại hắn đã uống thuốc này được một năm, sợ rằng trong cơ thể cũng đã có không ít độc tố. Vì vậy hắn chỉ có thể âm thầm trong tối tìm thuốc giải độc và cũng ngàn vạn lần không thể để Thái hậu biết được…nếu không chính là rút dây động rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.