Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 20: Sinh lòng nghi ngờ



Lúc này mới là sáng sớm nhưng thời tiết không dễ chịu chút nào, ngược lại bầu không khí có chút ngột ngạt.

Phương Duệ đi theo phía sau Thẩm Ngọc, hai người mới chỉ đi đến cổng nha môn thì Phương Duệ đột nhiên phát giác sau lưng mình có người đánh lén, vì thế hắn liền nhanh chóng xoay người trong nháy mắt khiến bàn tay đang công kích về phía hắn bị đánh hụt vào trong không khí.

Không đánh trúng người nên cánh tay kia lại vòng trở về.

“Hô Diên Trác Vân, dừng tay!” Thẩm Ngọc đứng ở bên cạnh thấy hắn bất ngờ tập kích Phương Duệ thì nàng liền quát lên.

Vậy mà Hô Diên Trác Vân không chỉ không dừng tay mà còn công kích càng thêm mãnh liệt, những đòn công kích kia đều đánh về phía ngực trái của Phương Duệ và từng chiêu thức của hắn tựa hồ như muốn xé rách y phục trên người Phương Duệ.

Nội tâm Thẩm Ngọc cả kinh… Chẳng lẽ Hô Diên Trác Vân hoài nghi người đêm qua giao chiến với hắn chính là Cổ Minh sao?!

Phương Duệ lui về phía sau mấy bước, hắn vốn hoàn toàn có thể tránh được đòn công kích của Hô Diên Trác Vân nhưng hắn lại cố ý hơi nghiêng người về một bên.

Lúc này tay của Hô Diên Trác Vân trực tiếp túm lấy vạt áo của Phương Duệ và kéo mạnh một cái khiến cho y phục trên người Phương Duệ bị xé rách một mảng lớn.

Nhìn trên ngực Phương Duệ không còn bất kỳ dấu vết gì của vết thương thì trong mắt Thẩm Ngọc không khỏi hiện lên kinh ngạc… Vết bầm tím ứ đọng máu đi đâu rồi??!

Còn Hô Diên Trác Vân nhìn thấy trên ngực người kia không có một vết thương nào thì trong mắt hắn cũng hiện lên nghi hoặc, nhưng ngay sau đó hắn lập tức buông lỏng vạt áo của Phương Duệ ra rồi chắp tay nói xin lỗi:

“Vừa nãy hoài nghi các hạ là đạo tặc đêm qua nên đã đắc tội, thỉnh các hạ thứ lỗi.”

Phương Duệ còn chưa nói gì thì Thẩm Ngọc đã bước đến đứng trước mặt Phương Duệ, mặc dù chiều cao của nàng so với Hô Diên Trác Vân thấp hơn hẳn hai cái đầu nhưng khí thế kia cũng không hề thua kém một chút nào.

Thẩm Ngọc lành lạnh liếc mắt nhìn Hô Diên Trác Vân và nói:

“Nếu đã biết bản thân mình đắc tội … vậy cũng đừng có mà đường hoàng xin người khác thứ lỗi!”

Thời điểm Phương Duệ và Hô Diên Trác Vân đánh nhau đã có người đi bẩm báo với Thôi Hạo nên Thôi Hạo bèn vội vã chạy qua, lúc nghe được lời nói của Thẩm Ngọc thì hắn bước nhanh đi tới để bồi tội:

“Thẩm đại nhân, Hô Diên ngục thừa chỉ là trong lòng có hoài nghi nên mới đắc tội Thẩm đại nhân ngài! Thỉnh Thẩm đại nhân nể mặt ta mà tha thứ cho Hô Diên ngục thừa một lần này.”

Thẩm Ngọc nghe vậy thì liền xoay người nhìn Thôi Hạo rồi lạnh lùng cười một tiếng:

“Trong lòng có hoài nghi? Hắn là đang hoài nghi ta chính là đạo tặc đêm qua trộm đi quan ấn của Thôi đại nhân ngươi và phá huỷ bảng hiệu của ngươi sao?!”

Thẩm Ngọc giận dữ vung tay áo chỉ thẳng vào mặt Hô Diên Trác Vân:

“Ngươi nói ta nghe một chút coi, từ trước đến nay ta đã bao giờ coi thường luật pháp hay dùng luật pháp để dung túng cho kẻ khác chưa?! Ta nể mặt các ngươi… vậy ai sẽ nể mặt ta?!”

Dáng vẻ này của Thẩm Ngọc khiến khoé miệng Phương Duệ tràn đầy vui vẻ, hắn phải cố nhịn xuống xúc động muốn vỗ tay khen ngợi Thẩm Ngọc, sự tự tin này của nàng cũng không biết là giống ai.

Thẩm Ngọc như vậy quả thực rất là khí phách!

Hô Diên Trác Vân lại một lần nữa chắp tay, giọng nói mang theo áy náy:

“Hạ quan nhận sai, tuỳ ý Thẩm đại nhân trách phạt.”

Thẩm Ngọc hít một hơi thật sâu rồi buông tay xuống, sau đó nàng nhìn về phía Thôi Hạo và nói:

“Ta là người ân oán luôn rõ ràng. Người khác đối với ta có ân thì ta liền báo ân, người khác đối với ta có thù oán thì ta liền đáp trả nguyên vẹn.”

Vẻ mặt của nàng không có một chút biểu tình tiếp tục nói: “Ba mươi đại côn, một côn cũng không thể thiếu! Nhớ cho người giám sát cho ta!”

Thẩm Ngọc nói xong liền phất tay áo rời đi, còn Phương Duệ thì tâm tình khoan khoái đi theo phía sau Thẩm Ngọc.

Ba mươi đại côn này xem như là Thẩm Ngọc nhà hắn vì hắn mà báo thù một quyền đêm qua nha!

Vì chuyện của Hô Diên Trác Vân nên Thẩm Ngọc cũng không tiếp tục đi tìm Thôi Hạo nữa mà là trực tiếp trở về thư phòng của mình.

Khí thế của Thẩm Ngọc lúc đi đường vốn vẫn còn rất oai phong nhưng đến khi trở về thư phòng thì khí thế kia lập tức yếu đi, nàng xoay người nhìn về phía Phương Duệ và kinh ngạc hỏi:

“Vết thương trên người ngươi là như thế nào? Tại sao có thể chỉ một buổi tối mà đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi?!”

Phương Duệ cười khẽ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một chút phương thuốc cổ truyền trong giang hồ mà thôi.” May mắn hắn đã sớm có chuẩn bị.

Y phục trên người Phương Duệ đã bị xé rách, lúc nãy hắn mới chỉ sửa sang qua một chút chứ cũng chưa chỉnh sửa cho ổn thoả thế nên làn da vẫn còn lộ ra bên ngoài kia bắt đầu chậm rãi chuyển màu dưới ánh mắt của Thẩm Ngọc.

Đôi mắt Thẩm Ngọc dần dần trợn to, nàng tiến sát lại nhìn và cả kinh nói:

“Này… như này là như thế nào?”

Phương Duệ sửa sang lại y phục cho ổn thoả để che đi thương thế, sau đó hắn mới ngước mắt nhìn Thẩm Ngọc, ngữ khí nhẹ nhàng nói:

“Đây chỉ là phương thuốc cổ truyền trong giang hồ chứ không phải là linh đan diệu dược có thể giúp con người cải tử hoàn sinh.”

“Ý của ngươi là vừa nãy chỉ là hồi quang phản chiếu?”  Lúc nhìn thấy trên ngực Phương Duệ không còn vết thương thì Thẩm Ngọc còn cho rằng thương thế của hắn đã tốt lắm rồi.

Vừa nghe thấy Thẩm Ngọc nói ra mấy chữ “Hồi quang phản chiếu” thì Phương Duệ liền ngẩng đầu lên và hồ nghi nhìn về phía nàng.

“Sao ta nghe như thế nào cũng đều cảm thấy lời này của ngươi có ý tứ mong ta chết nhanh?”

Thẩm Ngọc đảo mắt một cái, trong lòng nàng có chút chột dạ nên bèn cố ý bỏ qua cái đề tài muốn chết nhanh hay không:

“Nói như vậy thì vừa nãy ngươi cố ý để cho Hô Diên Trác Vân xé rách y phục của ngươi?”

Nếu không phải như vậy thì làm sao chỉ mới mấy chiêu thức đã có thể đem y phục của hắn xé ra.

Phương Duệ bỏ tay xuống, trong giọng nói có chút đắc ý:

“Nếu không làm như thế thì sao có thể đòi lại được ba mươi đại côn trên người Hô Diên Trác Vân?”

Thẩm Ngọc nghe thấy thế thì thầm nói: “Đúng là cái người thù dai…”

Sau đó đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện khác nên bèn hỏi: “Tối hôm qua ngươi còn đi tráo người vậy tại sao còn có thời gian đi trộm quan ấn của Thôi Hạo và còn đem bảng hiểu của hắn phá bỏ?”

Bởi vì phía trước mặt nạ còn được che một lớp lụa đen mỏng cho nên Thẩm Ngọc không hề nhìn thấy ánh mắt Phương Duệ có một chút né tránh, Phương Duệ cười ha hả một tiếng, bởi vì lồng ngực có vết thương nặng nên hắn liền ho “khụ khụ” vài tiếng nhưng vẫn cười nói với Thẩm Ngọc:

“Ta lúc nào thì từng nói ta chỉ hành động một mình? Mà ngươi cũng không có nói ta chỉ được phép một mình làm cuộc mua bán này.”

Nghe thấy Phương Duệ nói lời này thì Thẩm Ngọc liền nghiêm túc:

“Ngươi đem kế hoạch của chúng ta nói cho những người khác?”

[ “Chúng ta…” ]… Phương Duệ phát hiện ra hắn thật là thích cách dùng từ này của Thẩm Ngọc.

“Ta là người rất hiểu đạo đức nghề nghiệp, vì thế chuyện này chỉ có ta biết ngươi biết, trời biết đất biết.”

Có câu hứa hẹn của Phương Duệ nên lúc này Thẩm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thấy chính mình phải có lương tâm một chút nên bèn nói:

“Muốn tìm cho ngươi một đại phu ở Đại Lý Tự là chuyện tuyệt đối không thể. Ta cảm thấy cho dù ngươi đã thoát khỏi hiềm nghi nhưng Hô Diên Trác Vân kia cũng không phải là người sẽ buông lỏng đề phòng, thế nên ngươi hãy nghỉ ngơi tạm hai ngày đi.”

Từ khi Hô Diên Trác Vân nhìn thấy nam nhân này thì Thẩm Ngọc đã nhìn ra hai người này khí tràng bất hoà.

“Ta mặc kệ hắn có buông lỏng đề phòng đối với ta hay không nhưng hiện tại ta xác thực phải tìm một nơi an tĩnh để nghỉ ngơi một chút.” Hắn gần như bình minh mới trở về, hơn nữa ngực còn kịch liệt đau đớn nên căn bản không có biện pháp đi vào giấc ngủ.

Phương Duệ ôm lấy ngực ngồi xuống ghế rồi nói với Thẩm Ngọc:

“Cố gắng đừng để người khác vào đây nếu không ngươi cũng không thể giải thích được.”

Thẩm Ngọc “ừm” một tiếng.

Lúc Thẩm Ngọc xử lý công vụ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều và cũng vô cùng nhỏ.

Đến buổi trưa, lính gác ngoài cửa nói:

“Thẩm đại nhân đã đến giờ dùng cơm rồi.”

Thẩm Ngọc nghe vậy thì ánh mắt liền rơi xuống người Phương Duệ đang nằm sấp trên bàn, sau đó nàng nói:

“Để một lúc nữa hãy mang đến, ta còn chưa đói bụng.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Thẩm Ngọc đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Duệ, nàng nhỏ giọng gọi:

“Này, ngươi nên dậy rồi.”

Nàng gọi một tiếng nhưng người kia vẫn nằm yên nên Thẩm Ngọc lại tiếp tục gọi:

“Nếu ngươi còn không tỉnh thì người khác sẽ sinh nghi.”

Lời này khiến người đang nằm sấp trên bàn có động tĩnh nhưng chỉ là một tiếng rên rỉ đau đớn.

Thẩm Ngọc sững sờ, ánh mắt nàng rơi ở phía cổ nam nhân… người này ngoại trừ tay thì chỉ có chỗ cổ là lộ ra da thịt, mà màu da trên cổ hắn đỏ đến mức bất bình thường.

Thẩm Ngọc vươn tay gần về phía cổ Phương Duệ, sau khi do dự nửa ngày thì nàng vẫn đưa mu bàn tay dán lên trên cổ hắn.

Thời điểm da thịt tiếp xúc với nhau, Thẩm Ngọc có thể cảm nhận được làn da nóng như lửa đốt của nam nhân khiến nàng phải giật mình thu tay lại trong nháy mắt.

Thật lâu sau đó Phương Duệ cũng có ý thức trở lại, lúc hắn mở mắt nhìn thấy Thẩm Ngọc im lặng đứng bên người mình thì hắn lại bắt đầu trêu trọc:

“Có phải ngươi đang suy nghĩ nên làm như nào để phi tang thi thể của ta hay không?”

Thấy người đã tỉnh, Thẩm Ngọc liền thở phào nhẹ nhõm rồi bất đắc dĩ nói:

“Ta không bê nổi ngươi.”

Phương Duệ chống tay lên mặt bàn để đứng dậy, cho dù cơ thể đang sốt đến nóng rực nhưng lời nói thì vẫn cứ ngả ngớn phóng đãng:

“Vậy ngươi phải cầu nguyện ngàn vạn lần cho ta đừng chết, nếu thật sự ta chết thì cũng phải chết trên giường của ngươi.”

Thẩm Ngọc: “….” Người này bị sốt đến hỏng đầu rồi!

Quả nhiên không thể có một chút lòng trắc ẩn đối với nam nhân này, cứ giữ hắn lại trên đời chính là một tai hoạ!

Thẩm Ngọc mặt không biến sắc nói: “Vậy ngươi đi đến phòng ta rồi lên giường ta mà ngủ.”

Phương Duệ giật mình, sau đó hắn hiếu kỳ hỏi:

“Ngươi cho ta nằm ở trên giường của ngươi để dưỡng thương sao?”

Thẩm ái khanh nhà hắn khi nào thì dễ nói chuyện như vậy chứ???

“Không, ta sẽ mua tặng ngươi một thanh chuỷ thủ rồi ngươi tự mình nằm lên giường của ta mà tự vẫn đi!”

“…..”

Thẩm Ngọc cũng đã biết oán giận hắn… tiến bộ này quả là tốt a~~~

Thời điểm Phương Duệ cởi bỏ thân phận hoàng đế thì khi ở trước mặt Thẩm Ngọc đâu chỉ phóng đãng mà là phóng đãng đến vô sỉ, hắn tiếp tục đùa giỡn:

“Ta đâu chỉ muốn chết ở trên giường của ngươi, ta còn càng muốn chết ở trên người ngươi… Ai da!!! Ngươi thật sự muốn mưu sát phu quân mình sao?!”

Nghe thấy lời nói của Phương Duệ càng ngày càng không biết giới hạn thì Thẩm Ngọc không đợi hắn nói hết câu đã liền giơ tay đấm một cái lên ngực hắn.

Mặc dù thật sự có chút đau nhưng cú đấm này không hề ảnh hưởng đến việc Phương Duệ muốn bật cười.

Phương Duệ cười ra tiếng và nói: “Ngươi muốn dùng quả đấm nhỏ bé này để đánh chết ta sao?”

Thẩm Ngọc tức giận mà không làm gì được người này, nàng hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp xoay người không thèm nói chuyện với hắn.

Thẩm Ngọc đang muốn đi ra ngoài thì Phương Duệ đột nhiên nói:

“Hiện tại thân thể ta không được tốt nên có lẽ ta phải rời đi hai ngày. Hai ngày này ta sẽ phái người bảo vệ ngươi.”

Nghe thấy vậy, Thẩm Ngọc liền nhíu mày xoay người lại:

“Tại sao phải bảo vệ ta?” Rồi dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Ngọc híp mắt hỏi: “Ngươi muốn giám thị ta?”

Phương Duệ rất nghiêm túc khi nói đến vấn đề an nguy của Thẩm Ngọc:

“Có một lần ta đến trà lâu đã tình cờ nghe được có người muốn mạng của ngươi.”

Thẩm Ngọc chớp mắt một cái và lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:

“Cho dù có người muốn giết ta thì ngươi cũng không cần thiết phải bảo vệ ta.”

Phương Duệ đột nhiên cúi đầu xuống gần Thẩm Ngọc và cách mặt Thẩm Ngọc chỉ có khoảng cách là một nắm tay, hơi thở đặc biệt nóng hổi của hắn rơi ở trên mặt Thẩm Ngọc khiến nàng trợn to hai mắt, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Mà giọng nói của Phương Duệ lại càng thêm trầm: “Cuộc đời này của ngươi cũng chỉ có thể gả cho ta, nếu đã gả cho ta thì chính là người của ta… người của ta há có thể để cho người khác thương tổn sao?”

Thẩm Ngọc vốn còn tưởng rằng Phương Duệ muốn nói cái gì, ai dè kết quả lại là mấy cái lời này… Thế là nàng liếc mắt lườm hắn một cái, trong lúc xoay ngươi đi ra ngoài thì cũng đồng thời nói một câu:

“Chờ ngươi còn mạng cho đến lúc đó rồi nói sau.”

Phương Duệ nhìn theo bóng lưng Thẩm Ngọc đi ra cửa rồi cong môi cười cười. Đời trước hắn không thể sống cho đến lúc đó nên đời này dù muốn như thế nào thì hắn cũng phải sống qua đêm động phòng hoa chúc!

Lúc này Phương Duệ bắt đầu thấy chóng mặt, nếu cứ ở lâu tại Đại Lý Tự sẽ chỉ làm Thẩm Ngọc vướng víu. Trước tiên hắn nên về cung tĩnh dưỡng hai ngày rồi nhân tiện lộ mặt một cái để tránh người khác hoài nghi và cũng tiện thể để cho Dung Thái tìm người điều chế dược mới là biện pháp đúng đắn.

Trên người hắn là độc mãn tính nhưng lại không phải là loại độc mãn tính bình thường mà là một loại độc cực kỳ nan giải. Bởi vì đời trước khi hắn phát độc thì độc này đã ăn mòn lục phủ ngũ tạng, nếu muốn giải được độc thì phải tìm đủ bốn mươi chín loại thảo dược quý hiếm để điều chế thuốc giải… tuy nhiên đến lúc hắn chết đi mới tìm được đủ bốn mươi chín loại thì cũng đã muộn…

Mà đời này thứ hắn có chính là thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.