Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 64: Bình an vô sự



Thẩm Ngọc nhảy vào đầm nước rồi nhanh chóng lặn xuống hướng mà Phương Duệ đang chìm, nàng kéo lấy cánh tay Phương Duệ thì phát hiện ra hắn đã mất ý thức.Dưới đáy đầm nước tối om, không có bất kì một âm thanh nào.

Phương Duệ rơi vào trong nước cũng được một lúc lâu nên Thẩm Ngọc không hề do dự kề môi truyền khí cho Phương Duệ, tiếp đó nàng dùng hết sức mình mang Phương Duệ lên khỏi mặt nước.

Sau khi đưa được Phương Duệ lên đến bờ, Thẩm Ngọc liền quỳ nửa người ở bên cạnh Phương Duệ, nhìn sắc mặt Phương Duệ tái nhợt khiến nàng càng thêm lo lắng, thanh âm nàng không ngừng run rẩy:

“Bệ hạ!? Bệ hạ!!!”

Thấy Phương Duệ vẫn không hề phản ứng thì nàng liền ghé sát tai xuống ngực hắn để nghe tiếng tim đập nơi lồng ngực Phương Duệ.

Lồng ngực Phương Duệ truyền đến tiếng tim đập cực kỳ yếu ớt, lúc này Thẩm Ngọc mới thoáng thả lỏng cơ thể. Hai tay nàng đặt lên lồng ngực Phương Duệ để thực hiện ép tim ngoài lồng ngực, đồng thời nàng hơi nâng cổ hắn lên, một tay đỡ gáy còn một tay bóp mũi Phương Duệ để hô hấp nhân tạo. 

Thẩm Ngọc lặp đi lặp lại động tác rất nhiều lần, vậy mà Phương Duệ vẫn không hề phản ứng, khoé mắt nàng bắt đầu đỏ lên nhưng tay vẫn không ngừng đè ép lồng ngực Phương Duệ.

“Phương Duệ!!!! Ngươi đừng có xảy ra chuyện gì!” Thẩm Ngọc bắt đầu cuống lên, nàng biết Phương Duệ không thích nàng lúc nào cũng gọi hắn là bệ hạ, vì thế nàng bèn kêu cả họ tên hắn để hy vọng hắn có thể khôi phục ý thức khi nghe thấy nàng gọi tên.

Do Thẩm Ngọc luôn ép lồng ngực cho Phương Duệ nên y phục mỏng màu vàng cũng bị xộc xệch làm lộ ra một mảng ngực.

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi ở vết bầm tím trên ngực Phương Duệ, nàng còn nhớ thời điểm ở Đại Lý Tự hắn từng giao chiến với Hô Diên Trác Vân và bị trúng một chưởng của hắn ta.

Thêm lần này bị ngã ngựa, Phương Duệ lại liên tục bảo vệ nàng… Thẩm Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy cổ họng mình như bị người ta bóp chặt khiến nàng hít thở không thông.

Phải một lúc lâu sau Phương Duệ cuối cùng cũng có phản ứng, hắn mãnh liệt ho vài tiếng rồi phun ra một bụng nước, tiếp đó hắn chậm dãi mở mắt ra thì liền thấy hình bóng mơ hồ của Thẩm Ngọc ở ngay trước mắt mình.

“A Ngọc?”

Thấy Phương Duệ không có việc gì thì lúc này nước mắt Thẩm Ngọc mới từ từ rơi xuống từ khoé mắt, nàng mệt lả gục xuống ngực Phương Duệ rồi khẽ hít sâu một hơi và nói:

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi! ngươi không có việc gì là tốt rồi!”

Đầu óc Phương Duệ chỉ hỗn loạn trong nháy mắt nhưng sau đó hắn tỉnh táo rất nhanh và cũng biết chính mình mới vừa bị rơi xuống nước.

Phương Duệ lại ho lên vài tiếng, cảm nhận được Thẩm Ngọc đang khẽ run rẩy thì Phương Duệ bèn giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Ngọc, cổ họng hắn vì sặc nước nên giọng nói có chút khàn:

“Trẫm không có chuyện gì.”

Thật lâu sau Thẩm Ngọc mới rời khỏi ngực Phương Duệ, nàng hít một hơi thật sâu, hốc mắt nàng ươn ướt, giọng nói run rẩy phản bác lại Phương Duệ:

“Như thế này mà còn bảo không có chuyện gì? Vậy như nào mới là có chuyện!”

Phương Duệ ho khan thêm vài tiếng, khoé miệng khẽ nở nụ cười:

“A Ngọc, cuối cùng nàng cũng dám to tiếng với trẫm… như vậy đáng giá.”

Thấy Phương Duệ xém mất nửa cái mạng mà vẫn không chịu đàng hoàng thì nàng cũng chẳng buồn để ý hắn có phải là Hoàng thượng hay không, Thẩm Ngọc nghẹn một cục tức, nàng trừng mắt với Phương Duệ:

“Đáng giá vậy ngươi nhảy xuống thêm lần nữa đi!!”

Phương Duệ nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm rồi thở dài một tiếng:

“Có lẽ do độc tính phát tác nên vừa nãy ngực trẫm đột ngột đau đớn, sau đó thì ngất đi và không biết cái gì nữa.” 

Nghe thấy Phương Duệ bảo do độc tính phát tác thì vẻ mặt Thẩm Ngọc cứng đờ, lúc này nàng mới hiểu tại sao lúc ở trà lâu Phương Duệ lại nói một câu — thử nói xem thiên hạ này có người mẫu thân nào lại bỏ độc để hại nhi tử ruột thịt của mình không?

Tình huống hiện tại của Phương Duệ khiến hắn không tiện giải thích nhiều, hắn vốn định tranh thủ ở riêng với Thẩm Ngọc cả một ngày nhưng hắn lại không ngờ độc tính trong cơ thể mình lại phát tác.

Trong hai tháng liên tiếp thì đây là lần thứ hai độc tính của hắn lại phát tác, dựa theo trí nhớ của hắn thì lần đầu tiên độc dược phát tác cũng phải một năm nữa.

Ánh mắt Phương Duệ tối lại, quả nhiên đời này chuyện gì cũng xảy ra sớm hơn.

Mới nãy cơ thể hắn không có việc gì thì còn có thể bảo vệ được Thẩm Ngọc, nhưng độc lại mới phát tác cộng thêm việc thiếu chút nữa chết đuối nên bây giờ cơ thể hắn cực kỳ suy yếu, nếu chẳng may có chuyện nguy hiểm thì hắn thật sự không thể bảo vệ được Thẩm Ngọc.

Phương Duệ giơ ngón tay chỉ vào đống y phục được hắn cởi bỏ từ nãy rồi nói với Thẩm Ngọc:

“Nàng cầm bộ y phục kia đến đây cho trẫm.”

Thẩm Ngọc nghe vậy bèn đứng dậy đi lấy y phục cho Phương Duệ nhưng vừa mới nhấc lên thì một cây pháo sáng từ trong y phục rơi ra. Thẩm Ngọc cầm cây pháo sáng lên rồi hỏi Phương Duệ:

“Đây là sao?”

Phương Duệ lúc này đã ngồi dậy, hắn liếc mắt nhìn qua rồi rất tự nhiên nói:

“Đây tất nhiên là pháo sáng dùng làm tín hiệu.”

Khoé miệng Thẩm Ngọc khẽ giựt giựt: “…….” Nàng đương nhiên biết đây là pháo sáng tín hiệu!

Nàng chỉ muốn biết hắn rõ ràng có pháo trong người nhưng tại sao lúc bị lăn xuống dốc hắn lại không lấy ra?

Thẩm Ngọc suy nghĩ một lúc liền thông suốt, người này rõ ràng cố ý!

Thẩm Ngọc nhắm mắt lại rồi khẽ vuốt ngực, lúc mở mắt ra thì thật sự nàng không còn lời nào để nói với Phương Duệ.

Thẩm Ngọc lắc đầu thở dài một hơi rồi đem pháo sáng ném ngay giữa trời.

“Đùng” một tiếng, một làn khói hồng toả giữa không trung tạo ra tín hiệu cầu cứu, khi nhìn thấy tín hiệu này thì rất nhanh sẽ có người đến cứu viện.

“Có lẽ tầm nửa canh giờ nữa sẽ có người tìm được nơi này.” Phương Duệ vừa nói vừa ôm lấy ngực, ánh mắt hắn vẫn sáng như ngày thường nhưng gương mặt lại tương đối yếu ớt, giọng nói vì sặc nước nên vẫn còn chút khàn khàn.

Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua Phương Duệ, nàng đại khái cũng biết qua loại độc này ảnh hưởng rất lớn đến tim mạch… đoán chừng độc trên người Phương Duệ do chính Thái hậu hạ.

Thẩm Ngọc không biết vì sao Thái hậu lại có thể hạ độc thủ với chính nhi tử của mình như vậy, nhưng nàng biết rõ tình thân trong nhà đế vương từ xưa đến nay đều mỏng giống như trang giấy, chỉ cần đâm một cái là thủng, tuy nhiên theo hiểu biết của nàng thì Phương Duệ không phải là loại người máu lạnh vô tình… Thẩm Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, nàng thoáng liếc mắt nhìn về phía Phương Duệ, lúc này ánh mắt nàng chợt cứng đờ, ngay cả hai bên tai cũng đỏ ửng.

Từ nãy vì quá lo lắng nên Thẩm Ngọc không hề để ý, hiện tại Phương Duệ đã bình an vô sự nên nàng mới chú ý bộ y phục ướt sũng đang dính chặt trên người hắn. Mặc dù quần áo của nàng cũng bị ướt nhưng vẫn có mấy lớp, còn trên người Phương Duệ chỉ có độc một lớp xiêm y mỏng manh.

Xiêm y buông lỏng, từ yết hầu đi xuống là một mảng da thịt cường tráng… mà xuống thêm tí nữa là ngay cả hình dáng của thứ kia cũng có thể nhìn được rõ ràng. Thẩm Ngọc cũng hiểu rõ sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân nên chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái là nàng đã biết rõ thứ giữa hai chân Phương Duệ là gì.

Thấy Thẩm Ngọc đột nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác, vẻ mặt mất tự nhiên, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng thì mới đầu Phương Duệ cũng ngạc nhiên nhưng nghĩ tới điều gì đó thì hắn lập tức cúi đầu nhìn người mình và nhanh chóng hiểu ra Thẩm Ngọc vì sao lại đột nhiên di chuyển tầm mắt. Phương Duệ khó khăn cười một tiếng rồi trêu chọc:

“Lần trước trẫm nhìn nàng một lần, lần này nàng nhìn lại trẫm… cuộc mua bán này cũng không thiệt thòi có phải hay không?”

Nghe được tiếng cười của Phương Duệ thì Thẩm Ngọc nghiến răng một cái rồi tức giận nói:

“Không biết xấu hổ.”

Bất kể là Cổ Minh lúc trước hay là Phương Duệ của hiện tại thì Thẩm Ngọc đều cảm thấy nàng không thể quá nể mặt, một khi cho hắn mặt mũi là hắn liền một bước muốn leo lên tận trời.

Bị Thẩm Ngọc mắng nhưng Phương Duệ cũng không tức giận, ngược lại hắn còn cảm thấy thoải mái, khoé miệng hắn kín đáo nở nụ cười, ngay cả ánh mắt nhìn Thẩm Ngọc cũng tràn đầy vui vẻ. 

Tiếp đó Phương Duệ đột nhiên vươn tay kéo lấy tay Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc giật mình quay đầu lại nhìn và muốn tránh khỏi tay Phương Duệ, nhưng không hiểu sao Phương Duệ nắm tay nàng rất chặt chứ không còn suy yếu như lúc nàng mới đưa hắn từ dưới nước lên.

Phương Duệ kéo tay Thẩm Ngọc đặt lên chính ngực mình.

Nhiệt độ nóng hổi từ lồng ngực Phương Duệ nhanh chóng truyền qua lòng bàn tay của Thẩm Ngọc khiến nàng cho rằng tiếp theo người này sẽ giở trò trêu chọc nàng nhưng không ngờ hắn lại rất nghiêm túc nói:

“Bên trong này bị độc dược khống chế, thuốc giải không thể tìm được trong ngày một ngày hai. Chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa, cho dù có tìm được đủ thuốc giải thì sợ rằng cũng đã trễ.” 

Thẩm Ngọc vốn còn muốn tránh nhưng nghe được lời này của Phương Duệ thì nàng lập tức dừng lại động tác, nàng mở tay ra rồi dán lòng bàn tay lên ngực Phương Duệ, cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập của Phương Duệ thì phải một lúc sau nàng mới phát hiện ra nhịp tim của hắn đập nhanh hơn người thường rất nhiều. Nhịp tim của người luyện võ đều sẽ chậm hơn người thường nhưng Phương Duệ thì hoàn toàn ngược lại.

“Vậy giải dược… phải làm thế nào mới tìm được?”

“Trẫm đã bảo Dung Thái đi tìm giải dược nhưng trẫm muốn nàng đáp ứng trẫm một chuyện.”

Thẩm Ngọc ngước mắt nghiêm túc nhìn Phương Duệ rồi hỏi:

“Là chuyện gì?”

Mấy lời như vĩnh viễn đừng rời xa trẫm đều đã hiện lên trong đầu Thẩm Ngọc, thế nhưng Phương Duệ lại không dựa theo kịch bản bình thường mà chỉ thở dài một tiếng rồi nói:

“Cửa sổ trong phòng nàng có thể đừng khoá có được không? Trẫm nhiều lần phải đứng đợi ở bên ngoài rất lâu, thời tiết này thì không sao nhưng mấy nữa đến mùa đông rồi còn có cả tuyết… trẫm lại sợ lạnh, hơn nữa độc còn chưa được giải nên thân thể này cũng không chịu nổi.’

Thẩm Ngọc: “……” Mặt mũi người này vứt đi đâu hết rồi?

“Còn nữa… nàng có thể nói mấy lời ác độc với trẫm, động tay động chân rồi mắng chửi trẫm đều được.”

Thẩm Ngọc: “…..” Cuối cùng nàng cũng gặp được một người có khuynh hướng thích bị ngược, hơn nữa người này còn là một hoàng đế trên vạn người.

Ánh mắt Phương Duệ mang theo điểm chờ mong: “Như thế nào, nàng có thể đồng ý với trẫm không?”

Thẩm Ngọc lại một lần nữa: “……” Hiện tại nàng thật sự muốn động tay với vị Hoàng thượng này thì phải làm sao bây giờ?

Trong lúc Thẩm Ngọc thất thần, Phương Duệ liền đột nhiên kéo Thẩm Ngọc vào lòng.

Thẩm Ngọc không kịp chuẩn bị nên cả người đều bị Phương Duệ kéo vào lòng, lúc đầu là nàng ngồi trên mặt đất còn hiện tại hiển nhiên là ngồi trên đùi Phương Duệ.

Phương Duệ vô liêm sỉ nói: “Nàng không nói lời nào nên trẫm sẽ coi như nàng đã đồng ý. Từ nay về sau trẫm chính là người của nàng, tuỳ nàng đùa bỡn thế nào cũng được.”

… Hai chữ “Đùa bỡn” vừa nói ra là Thẩm Ngọc lập tức cảm thấy vật này nọ cứng lên giữa hai chân nàng. Thẩm Ngọc trong nháy mắt liền không khách khí mà giơ tay lên tát “bốp” vào mặt Phương Duệ.

Cái tát rơi xuống khiến xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả Thẩm Ngọc cũng ngốc luôn, nàng hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ thật sự đánh Phương Duệ.

Một lúc lâu sau, Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc rồi gật đầu đồng ý nói một câu:

“Lúc trẫm giở trò lưu manh thì nàng có thể đánh trẫm như vậy.”

Thẩm Ngọc lại: “…..”

Giở trò lưu manh với Thẩm Ngọc xong thì Phương Duệ liền buông nàng ra, hắn cầm theo y phục đi đến bên đầm nước và bắt đầu ngâm nước, hắn muốn dùng nước để áp chế dục vọng của bản thân. Sau khi ngâm nước xong thì hắn lên bờ để mặc y phục, đồng thời nhìn về phía Thẩm Ngọc với tâm tình rất tốt.

“Đợi một lát nữa cho dù là ai thì nàng cũng phải nói là nàng bị rơi xuống đầm nước và trẫm là người cứu nàng lên. Chuyện độc dược trong cơ thể trẫm lại phát tác nhất định phải giữ bí mật.”

Phương Duệ là Hoàng đế, một khi chuyện trúng độc truyền ra ngoài sẽ chỉ làm thiên hạ đại loạn.

Thẩm Ngọc lườm Phương Duệ, giọng điệu không hề thân thiện nói: 

“Đã biết.”  Ngay cả chữ “Thần” cũng được nàng lược bớt.

Phương Duệ vừa mặc xong bộ y phục ướt nhẹp thì lỗ tai khẽ động một cái, hắn nhanh chóng nói với Thẩm Ngọc: 

“Có người đang đến.”

Một lát sau, nhóm người tìm thấy Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc đầu tiên không phải ai khác mà chính là Trạm Vương và Lôi Thanh Đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.