Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 97



Tuyết rơi giữa đêm lạnh, các cửa hàng cùng mấy quán hàng rong trên phố cũng dần thu dọn để đóng cửa sớm hơn bình thường, bọn họ đều muốn nhanh nhanh trở về căn nhà ấm áp, thế nhưng quán rượu nhỏ ở sâu trong ngõ lại chưa đóng cửa, điều này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Ngọc.

Hai người đi vào ngồi trong quán rượu, sau đó gọi lão bản nương đi lấy một vò rượu ngon.

Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua lão bản nương, nàng có chút hiếu kỳ hỏi Phương Duệ:

“Ta thấy thời tiết như này cũng không có khách, tại sao giờ này mà lão bản nương còn chưa đóng cửa?”

Phương Duệ cười cười:

“Có lẽ lão bản nương đang đợi người.”

“Đợi người?” Trong đầu Thẩm Ngọc lập tức hiện lên hình ảnh khác nhau của thiếu niên cùng thiếu nữ.

Phương Duệ dùng chiếc đũa gõ lên trán Thẩm Ngọc: “Nàng nghĩ cái gì vậy, ta chỉ đoán vậy thôi.”

Thẩm Ngọc che cái trán bị gõ, khuôn mặt có chút ngốc nhìn Phương Duệ, mãi vẫn không phản ứng lại hắn.

“Làm sao vậy?”

Thẩm Ngọc phục hồi lại tinh thần, nàng lắc đầu rồi thu hồi ánh mắt, sau đó hơi cúi đầu nói:

“Không có gì.”

Vừa nãy bị Phương Duệ cầm đũa gõ rất nhẹ lên đầu, không biết vì sao Thẩm Ngọc lại không cảm thấy ghét, dưới đáy lòng ngược lại có mấy phần ngọt ngào.

Phương Duệ cũng thường xuyên làm mấy cử chỉ thân mật với nàng, nhưng trước đây nàng lại không có loại cảm giác như hiện tại, hành động vừa nãy giống như… giống như hắn coi nàng là một tiểu cô nương hay tưởng tượng lung tung.

Mà nàng lại có vài phần ngượng ngùng, hai chữ “ngượng ngùng” này xuất hiện trên người nàng, đến chính nàng cũng thấy thật khó có thể tưởng tượng nổi.

“Nhị vị khách quan, đây là rượu của các ngươi.” Lão bản nương bưng rượu lên, nàng mở nắp vò rượu rồi đổ vào hai chén, mùi thơm nồng của rượu nguyên chất xông vào mũi của Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc.

“Hai người các ngươi đã lâu không đến, ta liền lấy vò rượu được ủ nhiều năm, giá rượu vẫn tính như giá bình thường.”

Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc, hắn cười nói:

“Vậy chúng ta chẳng phải được hời rồi sao?”

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Phương Duệ, Thẩm Ngọc vẫn không kìm nén nổi tò mò, nàng hỏi:

“Lão bản nương, đêm nay tuyết to như vậy, lại cũng không có khách, ngươi vì sao còn mở cửa?”

Lão bản nương nhìn nàng cũng Phương Duệ:

“Chẳng lẽ hai người các ngươi không phải là khách nhân?”

Thẩm Ngọc vậy mà lại cảm thấy lão bản nương nói rất có đạo lỹ.

Lão bản nương ngồi xuống, nàng lấy một cái chén rồi tự rót rượu cho chính mình, ánh mắt nàng tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau khi uống một ngụm rượu, nàng ngước mắt nhìn về phía Phương Duệ, giọng điệu giống như nói giỡn:

“Ta tất nhiên là đang chờ người.”

Phương Duệ cười cười, hắn nâng chén rượu kính lão bản nương một chén:

“Có lẽ người mà lão bản nương đang đợi sẽ rất nhanh xuất hiện.”

“Chỉ mong đúng như ngươi nói, người đó sẽ rất nhanh xuất hiện.”

Thẩm Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Phương Duệ, quả đúng như hắn đã nói, lão bản nương thật sự đang đợi người.

Trong mắt Thẩm Ngọc xuất hiện vài tia nghi hoặc, nàng nhìn thoáng qua Phương Duệ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Bọn họ uống thêm một chút rượu rồi mới rời đi, lão bản nương nhìn bóng lưng của Phương Duệ, nàng cười cười rồi thầm nói:

“Đúng là có vài phần giống với đại bá của hắn.”

Rời khỏi quán rượu nhỏ được một đoạn, Thẩm Ngọc mới hỏi dò:

“Ánh mắt vừa nãy của lão bản nương nhìn ngươi có chút khác thường, chẳng lẽ hai người các ngươi thật sự biết nhau sao?”

Phương Duệ nhìn nàng, rồi đột nhiên cười một tiếng:

“Nàng yên tâm đi, mặc dù tư sắc của lão bản nương không tầm thường, nhưng ta cùng lão bản nương không hề có tư tình.”

Giống như bị nói trúng tâm sự, vẻ mặt Thẩm Ngọc liền không được tự nhiên:

“Ai thèm lo lắng ngươi cùng lão bản nương có tư tình, ta chẳng qua chỉ tò mò mà thôi.”

Phương Duệ cười cười, cũng không có tiếp tục vạch trần Thẩm Ngọc.

Còn Thẩm Ngọc nói xong mấy lời này, bước chân liền có chút loạng choạng, cái ô trong tay cũng rơi xuống đất.

Phương Duệ thấy thế bèn vươn tay kéo Thẩm Ngọc đã có chút say vào dưới tán ô của mình.

Thẩm Ngọc đỡ trán, nàng khẽ lắc đầu nói:

“Đầu có chút choáng váng.”

Vừa rồi nàng không uống nhiều lắm, nhưng rượu này được ủ lâu năm nên nồng độ cao lại ngấm chậm, vừa nãy ở trong quán nàng không có cảm giác gì, sau khi đi ngoài bị gió lạnh thổi vào người, rượu này liền ngấm nhanh hơn.

Phương Duệ nhanh chóng đưa Thẩm Ngọc về phủ Thái Bảo, vừa đem nàng đặt lên giường thì Thẩm Ngọc đột nhiên kéo tay Phương Duệ.

Thẩm Ngọc say rượu, khí lực so với bình thường cũng lớn hơn rất nhiều, Phương Duệ thuận thế ngã xuống, người hắn trực tiếp đè lên người nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phương Duệ môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm xuống:

“Nàng cứ thế này không cho trẫm đi, lát nữa trẫm lại không thể đi được.”

Khuôn mặt Thẩm Ngọc sắp bị đông cứng vì gió lạnh được hơi thở nóng bỏng thổi tới, lúc này nàng cảm thấy còn ấm áp hơn cả gian phòng đang được đốt than sưởi.

“Không đi… vậy thì không đi nữa.” Thẩm Ngọc có vài phần men say, mặc dù không đến nỗi say mềm người như sợi bún, nhưng mỗi lần nàng có rượu trong người là lá gan liền lớn.

Phương Duệ hơi sững sờ, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán Thẩm Ngọc:

“Muộn rồi, nàng nghỉ sớm đi.”

Ai ngờ người chẳng mấy khi chủ động như Thẩm Ngọc lại đột nhiên ngẩng đầu lên hôn vào môi Phương Duệ.

Lần này Phương Duệ ngây ngốc triệt để, rượu này nồng độ cao nhưng Thẩm Ngọc cũng chỉ uống có hai chén nhỏ, sao lại bỗng nhiên giống như thay đổi thành một người khác?

Không đợi Phương Duệ suy nghĩ, Thẩm Ngọc đã vươn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Phương Duệ rồi bắt đầu g4m cắn môi hắn.

Tại quán rượu nhỏ trong ngõ, lão bản nương ngồi ngắm tuyết rơi ngoài trời, nàng đột nhiên cười một tiếng:

“Đại chất tử, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây!”

Sau đó nàng đem vò rượu trên bàn đậy kín lại, nhìn hai chữ “Thanh Đằng” ngoài vỏ rượu, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Rượu Thanh Đằng còn gọi là Khâm Phục Triền, đây không phải rượu trợ hứng, nó chỉ có tác dụng với nữ tử là giúp nữ tử biểu hiện tình cảm chân thật trước nam tử mà họ yêu sâu sắc.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Duệ, lão bản nương đã nhận ra người này là đương kim Hoàng thượng, chỉ là nàng giả vờ cái gì cũng không biết. Nghe thấy Phương Duệ gọi người đồng hành là A Ngọc, lão bản nương liền suy đoán đây chính là trọng thần Thẩm Ngọc.

Cẩn thận quan sát đã lâu, lão bản lương thấy rõ ràng hai nam nhân có ý với nhau… lúc ấy nàng đã kinh ngạc đến suýt chút nữa lộ ra sơ hở, cũng may sau đó truyền ra tin tức Thẩm Ngọc là nữ tử, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lão bản nương không muốn hai người cũng lề mề mãi không tiến tới như thế hệ trước, vì thế lúc Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc trở lại đây lần nữa, nàng mới nghĩ ra cách vừa rồi.

Lão bản nương chỉ nghĩ đơn giản cùng lắm là Thẩm Ngọc sẽ nói ra toàn bộ tình cảm với Phương Duệ mà thôi, nàng căn bản không ý thức được sẽ xảy ra chuyện kia.

Rượu ủ tám năm, không chỉ thơm ngon mà công dụng tự nhiên cũng hiệu quả.

Trước kia đều là Phương Duệ giở trò lưu manh, còn Thẩm Ngọc là điển hình của cô nương gia đàng hoàng, nhưng lần này hình tượng của nàng hoàn toàn bị lật đổ.

Y phục của Phương Duệ mặc ít hơn so với Thẩm Ngọc, xúc cảm trên cơ thể cũng rõ ràng hơn rất nhiều, mà tay của Thẩm Ngọc còn chậm rãi thuận theo sống lưng hắn đi xuống dưới, không biết nàng đang vô tình hay cố ý trêu chọc khiến hắn lúc này toàn thân căng cứng.

Phương Duệ không sợ Thẩm Ngọc ngày thường sấm đánh cũng bất động, hắn chỉ sợ Thẩm Ngọc giày vò hắn như lúc này.

Phương Duệ cố gắng khống chế bản thân, có trời mới biết hắn đã phải dùng bao nhiêu lý trí để đấu tranh tư tưởng mới kéo được một chút khoảng cách với Thẩm Ngọc:

“A Ngọc, nàng…”

Lời còn chưa nói hết mà Phương Duệ đã ngẩn ra, dưới ánh nến chập chờn, búi tóc Thẩm Ngọc không biết bị tuột ra từ lúc nào, từng sợi tóc tán loạn ở trên chăn đệm, có vài sợi còn dính ở trên mặt làm nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ động lòng người.

Thẩm Ngọc mặt mày như tơ, ánh mắt nhu tình mật ý chăm chú nhìn Phương Duệ, hơi thở nàng thơm ngát như hoa lan khiến lòng người nhộn nhạo.

“Bệ hạ… A Duệ…”

Phương Duệ lại ngây người, Thẩm Ngọc vậy mà… vậy mà lại thay đổi cách xưng hô.

Ngay lúc Phương Duệ còn đang ngây ngốc, Thẩm Ngọc đã tiếp tục dính lấy Phương Duệ, không biết từ lúc nào mà hai chân nàng đã quặp chặt lấy bên hông hắn.

Lần này Phương Duệ chấn kinh đến tột đỉnh.

Không được, không được! Hắn ngàn vạn lần phải nhịn xuống!

Suy nghĩ này vừa mới nảy ra khỏi đầu, không ngờ lại có người đột xuất gõ cửa.

“Công tử? Công tử có ở trong phòng không? Nô tỳ mang thêm ít lửa than cho công tử sưởi ấm… công tử không có trong phòng sao?”

Phương Duệ giật mình hoảng sợ muốn chạy trốn, vậy mà Thẩm Ngọc vẫn không buông hắn ra, nàng còn mềm mại mị hoặc kêu một tiếng:

“Ừm, A Duệ…”

Một tiếng kêu này khiến Phương Duệ thiếu chút nữa thì hồn bay phách lạc, may mắn hăn kịp thời dùng tay che miệng Thẩm Ngọc.

Thuý Chi nhíu mày đứng bên ngoài phòng, nàng lẩm bẩm:

“Sao lại nghe thấy tiếng giống như tiếng công tử?”

Phương Duệ nghe được tiếng bước chân do dự, hắn chỉ sợ nha hoàn đột nhiên xông vào còn Thẩm Ngọc thì không chịu buông hắn ra.

Phương Duệ nhìn thoáng qua tủ quần áo bên giường, hắn không một chút do dự ôm lấy Thẩm Ngọc rồi mở tủ quần áo, đi vào bên trong.

Một loạt động tác diễn ra lưu loát liền mạch, ngay cả thở cũng không hề thở gấp.

Làm kẻ trộm thuần thục như thế… đến hắn cũng phải bội phục chính mình.

Quả nhiên sau khi bọn họ vừa trốn vào trong tủ quần áo thì cửa phòng liền mở.

Phương Duệ chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh lầm bầm: “Thật sự là ta nghe nhầm rồi, vừa đúng lúc đổi chậu than đợi công tử trở về.”

Phương Duệ: “…”

Trong lúc đang tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cơ thể Phương Duệ bỗng nhiên cứng đờ, hắn cảm thấy báo ứng đã đến với mình, trước kia hắn trêu chọc nàng như thế nào thì giờ đây nàng liền trả lại gấp bội.

Thẩm Ngọc thật sự đem một lần ở trong tẩm cung kia dùng ở trên người hắn, hắn có nên khen nàng là hài tử hiếu học hay không?

Lúc này Thẩm Ngọc đột nhiên há miệng ngậm lấy đầu ti Phương Duệ… Ừm! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Hắn an phận, ngược lại nàng hoàn toàn không an phận!

Trong ngăn tủ nhỏ hẹp, quần áo đã chiếm phân nửa, tuy nói hai người mặc y phục không dày lắm nhưng hô hấp càng lúc càng nóng bỏng, cộng thêm xúc cảm của Phương Duệ so với người khác nhạy bén hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể mềm mại của Thẩm Ngọc còn không ngừng đung đưa ở trên người hắn, mà hắn thì không thể làm ra động tác gì quá lớn để k1ch thích nàng.

Nếu Thẩm Ngọc phát ra tiếng r3n rỉ, bên ngoài nhất định sẽ nghe thấy.

Thẩm Ngọc ngủ qua đêm ở Hoàng cung là một chuyện, còn bị phát hiện ở phủ Thái Bảo lại là một chuyện khác. Tổ phụ, tổ mẫu cùng mẫu thân của nàng đều ở trong phủ, người còn chưa có cưới mà hắn đã xuất hiện trong phòng ngủ của nàng, nếu Thẩm lão thái gia cùng Thẩm phu nhân mà biết thì nhất định sẽ bị doạ sợ.

Quá trình đổi than đơn giản nhưng lại tốn chút thời gian.

Mà Thẩm Ngọc trong tủ lại càng lúc càng lớn mật, dường như nàng biết rõ Phương Duệ không thể ngăn lại nàng, vì thế hai chân Thẩm Ngọc càng dùng sức cuốn chặt lấy thắt lưng Phương Duệ.

Phương Duê: “…”

Lập tức nhiệt khí toàn thân Phương Duệ đều mãnh liệt dồn xuống dưới bụng.

Đại khái bởi vì không được thoải mái, Thẩm Ngọc bắt đầu uốn éo vặn vẹo thắt lưng khiến vật kia bị nàng cọ cọ càng lúc càng cứng, càng lúc càng nóng bỏng…

Nữ nhân này…

Phương Duệ nhắm nghiền hai mắt, hắn thở hắt ra một luồng khí nóng. Nếu lúc này hắn còn có thể nhịn được, phỏng chừng tương lai còn nổi danh hơn cả Liễu Hạ Huệ trong sử sách.

Người ta đoán Liễu Hạ Huệ có thể là không cứng được, hoặc là cô nương kia xấu đến thê thảm, hoặc là… hắn ta đoạn tụ.

Còn Phương Duệ hắn thì không muốn bị hậu nhân suy đoán giống như vậy.

Cuối cùng … cũng nghe được tiếng âm thanh đóng cửa, Phương Duệ không thể chờ đợi được việc phản công, hắn đẩy cửa tủ quần áo, vừa mới ra ngoài liền lập tức đè Thẩm Ngọc xuống, giống như tiến công chiếm đóng thành trì cuối cùng của Thẩm Ngọc.

… … (Đây là giải phân cách mời mọi người nói chuyện cùng tác giả)… … 

Tuyết rơi trắng xoá trời, mà bên trong phòng lại nóng bỏng cả đêm.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.