Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 28



Từ “tự ti” này, thường xuyên xuất hiện trong thế giới của Lâm Duật Ngôn. Thỉnh thoảng cậu sẽ không tự tin một chút, vẽ tranh không tốt đứng chịu mũi sào, nhát gan thích khóc xếp thứ hai, hình thể hơi gầy không đủ khỏe đẹp cân đối xếp thứ ba.

Cậu cảm thấy bất kỳ người nào cũng có thể tự ti, nhưng Cố Diệu Dương không được.

Rõ ràng hắn xuất sắc như vậy, điểm nào, bất kỳ một điểm nào cũng mạnh hơn mình.

“Làm sao… giúp người khác tìm lại tự tin…” Lâm Duật Ngôn nằm sấp trong chăn, nhập vào một vấn đề.

Tăng tiên sinh nói, nguyên nhân Cố Diệu Dương xem thường chính mình, chắc là do gia đình của hắn, khi hắn còn nhỏ mắt thấy quá nhiều chuyện hắc ám, đột nhiên sống dưới ánh mặt trời, bị mặt trời nóng rực chiếu dữ dội, căn bản không có cách nào mở mắt. Hắn không biết tiếp xúc với người ngoài như thế nào, không biết làm sao ở chung với người khác, tuy rằng mấy năm nay đã tốt hơn nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không thuộc về thế giới bình thường này.

Cho nên hắn trốn ở quán bar chợ đen của chị Linh, bởi vì nơi đó rất gần cuộc sống trước kia của hắn, hắn muốn thối rữa ở đó, ra làm sao cũng không hề gì.

“Đúng là tùy hứng.” Lâm Duật Ngôn lướt điện thoại, không tìm được một chút thông tin có giá trị. Thở dài một cái, nằm nghiêng, mặc dù bình thường nhìn không ra, nhưng câu nói Cố Diệu Dương ngẫu nhiên nói ra, vẫn để lộ nội tâm của hắn.

Lâm Duật Ngôn hỏi Tăng tiên sinh, có cách nào có thể giúp hắn không, hoặc là cứu vớt hắn? Tăng tiên sinh nói, không có.

Dù sao Cố Diệu Dương chẳng hề nhỏ yếu, cũng không cần bất kỳ ai cứu rỗi, cho dù hắn không đủ thoải mái, nhưng nội tâm của hắn đủ mạnh, tất cả quyết định của hắn đều là lựa chọn của bản thân, mỗi một bước hắn bước ra, đều quyết định ở, hắn muốn hoặc không muốn.

Vậy bây giờ hắn tiếp nhận lời mời của Tăng tiên sinh, có phải muốn làm một chút thay đổi không?

Lâm Duật Ngôn mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu quả thật như vậy, thì tốt quá rồi. Hôm nay cậu nói với Cố Diệu Dương “Cậu rất tốt”. Cũng không biết, hắn có thể lĩnh hội được ý nghĩa trong đó không.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Duật Ngôn đều chạy đến nhà Tăng tiên sinh trước hai tiếng để học, buổi chiều còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, thừa dịp trời chưa tối, lại vội vàng chạy về.

Cậu sợ đi về muộn, Cố Diệu Dương lại tới đón cậu, băng tuyết ngập trời thổi gió mạnh, bị cảm lạnh thì nguy rồi. Cậu không quên mục đích của chuyến đi này, nhưng bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cố Diệu Dương, toàn bộ những suy nghĩ lung tung trong lòng đều không còn nữa, mỗi ngày kề cận hắn, dính lấy hắn nói chuyện với hắn, ngay cả khi Cố Diệu Dương tắm rửa, cũng chắn ở cửa ra vào nói: “Hôm nay Tăng tiên sinh khen tôi, ông ấy nói thật ra tôi rất lợi hại!”

“Ào ào —— “

“Ông ấy còn nói tôi tiến bộ cực nhanh, trước đó là không có giáo viên chuyên nghiệp dạy!”

“Ào ào —— “

“Cố Diệu Dương? Cậu nghe thấy không?” Lâm Duật Ngôn không nhận được trả lời, trong lòng hơi sốt ruột, víu khe cửa nhìn vào trong. Cửa phòng tắm mở mạnh ra, Cố Diệu Dương quấn một cái khăn tắm đi tới, mặt không biểu cảm nhìn cậu: “Cậu là cuồng nhìn lén hả?”

Lâm Duật Ngôn vụng trộm liếc cơ ngực của hắn, lại cúi đầu nhìn mình, trong nháy mắt vừa vui vừa buồn, cảm xúc cũng thay đổi rất nhanh.

Cố Diệu Dương hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Duật Ngôn khiêm tốn thỉnh giáo: “Cơ, cơ bắp của cậu, làm sao có được vậy?”

Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu muốn biết?”

Lâm Duật Ngôn liên tục gật đầu, rửa tai lắng nghe, chỉ thiếu tìm quyển sổ nhỏ đợi ghi chép.

Cố Diệu Dương suy nghĩ chốc lát, biểu cảm khá nghiêm túc, giống như đang sắp xếp mạch suy nghĩ.

Lâm Duật Ngôn sốt ruột chờ, lại ngại giục hắn.

Năm phút sau, Cố Diệu Dương vỗ vỗ bả vai cậu, cũng ngại mà nói: “Trời sinh quyến rũ, khó mà tự vứt đi.”

...

Hứ!

Lâm Duật Ngôn tức giận đến giơ chân, lấy điện thoại ra hầm hừ xóa đi vấn đề “Làm sao giúp người khác tìm lại tự tin” trong dấu trang.

Quả nhiên, ai tự ti Cố Diệu Dương cũng sẽ không tự ti.

Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn vẫn đến chỗ Tăng tiên sinh để học, còn chưa đi đến cửa nhà, đột nhiên mắt tối sầm lại, bị người ta bắt vào trong một con hẻm nhỏ hẹp.

Nghe giọng nói có khoảng ba bốn người, sức lực rất lớn, cách túi giấy trùm lên đầu cậu, bịt chặt lấy miệng cậu, Lâm Duật Ngôn cố sức giãy giụa, tìm đúng cơ hội giẫm một phát lên mu bàn chân người kia, người kia kêu lên một tiếng, vội vàng buông tay. Lâm Duật Ngôn giành lại được âm thanh vừa định cao giọng kêu cứu, lại nghe đối phương vội vàng mở miệng bảo cậu không được lên tiếng.

Lại hoảng hốt giúp cậu lột cái túi xuống, “phù” một tiếng quỳ trên mặt đất.

Đảo ngược nhanh quá, dọa Lâm Duật Ngôn lùi lại mấy bước, không biết rõ tình hình.

“Quá rồi quá rồi.” Người nói chuyện khóe miệng hơi xanh, trán rộng miệng rộng, chính là quán quân loại A cấp khu vực ngày đầu tiên khi tới đây, ôm đồng đội khóc lóc kể lể, tên là Mạnh Hổ.

Người quỳ xuống đất tóc hồng da đen, có một cái tên tiếng Trung tương đối dễ nhớ giản dị tự nhiên, Tôn Tử.

Tôn Tử hỏi Mạnh Hổ: “Lễ nghi của nước các cậu không phải thế này?”

Mạnh Hổ nói: “Vậy cũng qua rồi.” Nghĩ một chút lại nói: “Có điều tên của cậu cũng thích hợp quỳ.”

Lâm Duật Ngôn trở lại bình thường, lắp bắp hỏi: “Các, các anh tìm tôi, có, có chuyện gì không?”

Mạnh Hổ xin lỗi đầu tiên: “Xin lỗi, Lâm tiên sinh. Dùng cách này để cậu tới đây thật sự vô cùng có lỗi, nhưng chúng tôi sợ ngay thẳng quá, lại dọa cậu chạy mất.”

Lâm Duật Ngôn không hiểu ra sao, vẫn không quên xỉa xói, cách này cũng không chạy được, nhưng nếu như gan cậu nhỏ một chút, có thể trực tiếp bị dọa chết.

“Rốt cuộc… là chuyện gì.”

Tôn Tử vẫn đang quỳ, Lâm Duật Ngôn vội vàng bảo anh ta đứng lên trước, Mạnh Hổ nói: “Cậu là bạn trai của huấn luyện viên của chúng tôi nhỉ?”

Lâm Duật Ngôn lập tức xua tay: “Không, không không phải, chúng, chúng tôi là bạn bè bình thường.”

Không muốn công khai? Mạnh Hổ lập tức hiểu ngay, thuận theo cậu nói: “Bạn bè bình thường cũng được, là thế này, hôm nay mấy người chúng tôi tới đây, muốn nhờ cậu giúp một tay?”

Lâm Duật Ngôn chỉ chỉ mũi mình: “Tôi? Tôi có thể giúp gì cho các anh?”

Tôn Tử lập tức khóc lóc kể lể: “Cậu có thể bảo huấn luyện viên của chúng tôi nghỉ một ngày không? Chỉ một ngày. Cậu ta tới sắp được hai tuần, một ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi, cậu ta không nghỉ ngơi cũng được, vậy chúng tôi phải nghỉ chứ? Mặc dù chúng tôi lớn hơn cậu ta một chút, nhưng cũng đang độ tuổi thanh xuân, bạn gái của tôi vẫn khổ sở đợi tôi đi xem phim đấy, cũng sắp đợi đến hết kỳ rồi.”

hết kỳ: gốc là hạ đương (下档): mỗi bộ phim điện ảnh đều có thời hạn chiếu rạp, hết thời hạn sẽ không có phim đó nữa 

Mạnh Hổ xen vào: “Bạn gái cậu ta tên là Tôn Hi Phù.”

Lâm Duật Ngôn không nhịn được phì cười, những người này không có ác ý với cậu, trái tim nâng lên cũng để xuống, nhưng tiếc nuối nói: “Có lẽ tôi không giúp được các anh.”

Mạnh Hổ nói: “Tại sao?”

“Tôi nói không nổi Cố Diệu Dương, vả lại quan hệ của chúng tôi, cũng, cũng không tốt như vậy.” Nói xong lời này, Lâm Duật Ngôn không hiểu sao hơi không thoải mái, mím mím môi, im lặng lại.

“Không cần cậu tự mở miệng.” Mạnh Hổ nói: “Chúng tôi cũng nghĩ xong đối sách rồi, cậu chỉ cần phối hợp một chút là được.”

Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn hắn.

Mạnh Hổ trịnh trọng cúi đầu, khom lưng gần 120°, thái độ rất thành khẩn: “Làm ơn, có thể xin cậu giả ốm không?”

“Giả, giả ốm?” Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, đại khái đã hiểu ý của hắn, vội nói: “Không được không được, chuyện này chắc chắn không thể thực hiện được, cậu ấy tuyệt đối sẽ không vì tôi bị ốm mà nghỉ.”

Mạnh Hổ nói: “Chắc chắn sẽ, cậu tin tôi.”

Lâm Duật Ngôn vẫn muốn từ chối, kết quả Tôn Tử lại muốn quỳ xuống, cậu vội vàng nói: “Tôi, tôi thật sự không giúp được các anh, hơn nữa hôm nay tôi còn phải đến chỗ Tăng tiên sinh để học.”

Mạnh Hổ cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư vô cùng kín đáo, trước đó đã sắp xếp xong xuôi, “Việc này ông chủ đã đồng ý rồi, nói hôm nào đó bù cho cậu.”

...

Lâm Duật Ngôn từ chối không được, đành phải nhắm mắt đáp ứng, trong tay cầm túi nước ấm Mạnh Hổ đưa cho cậu, lại trở về ký túc xá thay quần áo ngủ, trong lòng cậu cảm thấy kế hoạch này chắc chắn sẽ thất bại, Cố Diệu Dương tuyệt đối sẽ không vì cậu bị ốm là bỏ công việc xuống để chạy về.

Không cách nào nói rõ thở dài một hơi, dán túi nước ấm nóng hổi lên trán tăng nhiệt độ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Kỳ lạ… Tại sao lại có chút suy sụp?

Cố Diệu Dương không trở về mới bình thường, nếu như hắn trở về, chẳng phải… không bình thường sao?

Đang nghĩ ngợi, hình như có người mở cửa dưới lầu, ngay sau đó, tiếng bước chân liên tiếp cấp tốc từ xa đến gần, chắc chưa kịp đổi giày, bậc thang cũng bước hai bậc đi lên.

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, nhịp tim cũng theo đó đập nhanh, cậu vội vàng giấu túi nước ấm vào ổ chăn, căng thẳng nhắm hai mắt lại.

Một giây sau, cửa phòng mở rộng, Cố Diệu Dương mang theo một luồng hơi lạnh chạy vào, đứng bên giường cậu.

Tiếng bước chân đã dừng, nhưng tim Lâm Duật Ngôn vẫn đang “thịch thịch” đập loạn, cậu nhận ra được hơi thở nhanh chóng của Cố Diệu Dương chậm rãi tới gần, cuối cùng hai tay chống trên giường, chống ở cái trán nóng hổi của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.