Lâm Duật Ngôn ngẩn ra nghe hắn nói xong, góc áo sơ mi cũng bị nắm nhăn nhúm lại, Cố Diệu Dương dí tắt thuốc lá, lại nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
“Bắt, bắt đầu?”
Bắt đầu cái gì?
“Muốn ăn quỵt?” Cố Diệu Dương nhếch miệng, nghiêng người tiến lên: “Em mặc như thế lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh, coi anh chết rồi hả?”
Cả người Lâm Duật Ngôn bị chen đến góc giường, hầu kết nhỏ cuộn lên cuộn xuống mấy lần, hai cánh tay quẫn bách che lấy vị trí quan trọng, chớp đôi mắt to, thoạt nhìn vô cùng căng thẳng.
Cố Diệu Dương vốn cho rằng cậu hiểu rõ rồi, thì sẽ lâm trận lùi bước, ai ngờ cậu im lặng cả buổi, vậy mà chủ động ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Làm sao, làm sao bắt đầu?”
“Em…”
Lâm Duật Ngôn tựa như biết hắn muốn hỏi gì, cướp lời: “Chúng ta vốn là quan hệ người yêu bình thường, làm, làm chuyện này, không phải rất bình thường sao? Em thừa nhận vừa nãy dự tính ban đầu cũng không tốt, nhưng em đã có thể nghĩ đến cách này, đã nói rõ, em muốn kết hợp với anh. Em bằng lòng… cũng cam tâm tình nguyện cùng anh lên, lên lên… giường.” Cậu lắp bắp giải thích cho mình: “Em làm chuyện này, cũng không phải là muốn bắt cóc anh hoặc là uy hiếp anh, em chỉ muốn thông qua nó… trở thành người thân thiết nhất của anh.”
“Bởi vì em cảm thấy làm như vậy, anh sẽ không bị người khác cướp đi. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, anh nói cũng đúng.” Lâm Duật Ngôn lẩm bẩm: “Cũng không phải làm chuyện thân mật, thì có thể đảm bảo điều gì, quan trọng nhất, vẫn là tin tưởng nhau.”
Cậu chống trán Cố Diệu Dương, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, là em không đủ tin tưởng anh, cũng không đủ tin tưởng bản thân ài ——?”
Còn chưa dứt lời, trời đất bỗng quay cuồng. Phản ứng lại, người đã bị Cố Diệu Dương đè xuống, ngăn chặn miệng. Mỗi một lần hắn đều đột nhiên như vậy, Lâm Duật Ngôn bị dọa lại không biết hôn, hơn nữa hôm nay quần áo có phần đặc biệt, tiện tay vén lên gần như trần truồng, miễn cưỡng che một ít chỗ vô dụng, vị trí quan trọng nhất đều lộ ra ngoài. Cái tay kia của Cố Diệu Dương cũng không biết dáng dấp gì, vừa xù xì vừa thô, nắm vòng eo của cậu vuốt ve qua lại.
Lâm Duật Ngôn da mịn thịt mềm, căn bản không chịu được kiểu công kích này, còn có cậu sợ đau sợ nhột, ngay cả khóc cũng kèm theo tiếng cười trốn trốn tránh tránh, vừa định bò đi lại bị lôi trở lại tiếp tục bắt nạt, ngoài miệng vừa cầu xin tha thứ vừa ôm bả vai Cố Diệu Dương cười khanh khách, cười không ngừng, vẫn chưa cười đủ lại bị ngậm khóe miệng, đáp lại nụ hôn nóng bỏng.
Tất cả những thứ này đều thuận lý thành chương, có vẻ như Lâm Duật Ngôn đã quên cậu tới làm gì, cho đến khi một nơi nào đó cọ vào quần ngủ thể thao của Cố Diệu Dương chậm rãi ngẩng lên, mới trợn to hai mắt, như lâm đại địch.
Cậu căn bản chưa chuẩn bị kỹ càng, chỉ dựa vào bốc đồng nhất thời, đã bò lên giường của bạn trai.
Cố Diệu Dương đã biết trước là kết quả như vậy, hiện ra một bụng ý nghĩ xấu làm trầm trọng thêm, gặm cắn cổ của cậu để trả thù, động tác trên tay mạnh dạn hơn, thuật theo vòng eo trượt một đường xuống dưới, lúc nhẹ lúc nặng còn cố ý chọc ngứa cậu.
Lâm Duật Ngôn giống thịt cá sắp lên thớt, tránh cũng tránh không ra, đáp lại cũng không biết, khóe mắt phiếm hồng giọng nói run rẩy, muốn duỗi tay che lấy nơi đó, lại Cố Diệu Dương vượt lên trước một bước, chiếm được tiên cơ.
“Anh…” Lâm Duật Ngôn lập tức co rúm lại. Cố Diệu Dương nửa híp mắt ngẩng đầu lên từ cái cổ tràn đầy vết đỏ của cậu, cong khéo miệng hỏi: “Anh làm sao?”
Giọng điệu của hắn không khác gì ngày thường nói chuyện phiếm, trừ cổ họng vừa ráp vừa khàn ra. Lười biếng chơi thứ nào đó trên tay.
Mọi ngày hôn miệng Lâm Duật Ngôn còn không chịu nổi, càng đừng nói lúc này thứ quan trọng bị người nắm trong bàn tay dày rộng tùy ý thưởng thức.
Cậu cảm giác mình biến thành cái bật lửa trong hộc tủ, bị mắc kẹt trong lòng bàn tay của Cố Diệu Dương, mặc cho hắn khi đóng khi mở, chậm rãi từ từ lăn ròng rọc, không châm được. Tất cả ý thức của cậu đều bị ép buộc túm đi, lẩm bẩm “nức nở” không ngừng, cũng không biết cụ thể nói cái gì, Cố Diệu Dương không để ý đến cậu, trên tay liên tục gây áp lực với cậu, trong cơ thể giống như thùng máy bị đóng chặt lại, luồng không khí ở bên trong liên tiếp giãn nở cuồn cuộn, lúc sắp vọt lên đỉnh điểm nổ tung, “cạch” một tiếng.
Im bặt mà dừng.
Lâm Duật Ngôn chậm rãi mở mắt ra, Cố Diệu Dương đã đứng lên, trong miệng ngậm điếu thuốc, vừa mới châm lửa.
Đêm nay hắn hút thuốc hơi nhiều lần, giống như cố đè nén gì đó.
“Anh… anh muốn đi đâu?” Vẻ mặt Lâm Duật Ngôn bối rối, áo sơ mi lộn xộn treo trên người, nơi nào đó vẫn cứng rắn chống lên.
Cố Diệu Dương từ trên cao nhìn xuống thưởng thức trong chốc lát, cười nói: “Đến phòng vệ sinh.”
Lâm Duật Ngôn mờ mịt: “Đến phòng vệ sinh làm gì?”
Cố Diệu Dương nhướng mày, hoạt động năm ngón tay nói: “Đương nhiên là tự mình giải quyết.”
“Vậy, vậy em thì sao…” Lâm Duật Ngôn vẫn chưa ra, mắt kẹt ở giữa không lên không xuống.
Cố Diệu Dương trêu ghẹo nói: “Em kìm nén.”
Lâm Duật Ngôn khiếp sợ: “Dựa, dựa vào đâu?!”
Cố Diệu Dương nói: “Dựa vào em vẫn chưa chuẩn bị xong, đã chạy đến quyến rũ anh.”
“Em…”
“Em dám nói không phải?”
“Phải… nhưng mà…” Lâm Duật Ngôn không ngờ hắn lại đợi mình ở đây, lúc này tức giận đến độ choáng đầu hoa mắt, bò dậy nói không lựa lười: “Cứ cho là em chưa chuẩn bị xong, anh cũng có thể đè em mà!” Nói xong còn ném gối đầu về phía hắn, đề bày tỏ bất mãn mãnh liệt trong lòng.
Cố Diệu Dương ung dung né tránh, mỉm cười khoát tay một cái, khách sáo nói: “Hôm nay không được, hôm khác lại đến.”
“Không có hôm khác, đồ tồi!” Lâm Duật Ngôn nhảy xuống giường trở về phòng, trong lòng oán thầm, cũng đến bước này rồi, vậy mà lại để cậu nổi giận trở về, thật quá đáng! Cúi đầu liếc nhìn vật nhỏ đã ỉu xìu, bỗng nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi, mặt lập tức đỏ bừng lên, sụp đổ ngã xuống giường.
Cậu muốn nhắm mắt lại đi ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, nhàn rỗi nhàm chán mở điện thoại ra, nhìn thấy ngày phía trên, khe khẽ thở dài.
Mười mấy phút sau, Cố Diệu Dương đi ra từ phòng tắm, liếc mắt nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, nghĩ thầm đồ ngốc nào đó giận thật rồi.
Mặc dù hành vi lúc nãy hơi quá đáng, nhưng nếu như không kịp thời dừng lại, có lẽ hắn thật sự không kìm được. Nghe nói lần đầu tiên rất đau, nhất là giữa hai người đàn ông, trong tình huống không dựa vào bất kỳ bôi trơn gì, có thể sẽ có nguy hiểm bị rách.
Lâm Duật Ngôn sợ đau, Cố Diệu Dương sợ cậu đau.
Tiện tay đóng cửa lại, đang nghĩ ngày mai lại trêu cho cậu vui, nghe thấy Lâm Duật Ngôn lại tới gõ cửa.
Cậu thay một bộ áo ngủ quy củ, che mình cực kỳ kín mít, tóc rối bù, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa lui xuống.
Cố Diệu Dương hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Duật Ngôn ôm gối của mình, nghiêm túc nói: “Anh có thể xin lỗi em không?”
Cố Diệu Dương hỏi: “Tại sao?”
“Còn hỏi tại sao? Anh không cảm thấy hành vi lúc nãy của mình vô cùng quá đáng à? Mặc dù em biết có thể là anh sợ… sợ làm đến cuối cùng, sợ em không chịu được, nhưng, nhưng không phải anh cũng để em nghẹn về à, sau này nó, ngộ nhỡ nó không thể dùng thì phải làm sao?”
“Xùy.”
“Anh còn cười?!”
“Được, không cười.” Cố Diệu Dương chú ý đến vẻ mặt của cậu có gì đó không đúng, duỗi tay ôm cậu vào lòng, trầm thấp nói: “Xin lỗi, anh sai rồi. Tha thứ cho anh được không?”
Lâm Duật Ngôn im lặng mấy giây, nói câu: “Được thôi.” Lại ôm chặt eo hắn, nghé vào trong ngực hắn buồn buồn nói: “Hôm nay em muốn ngủ với anh.”