Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 40



Mặc dù nói không muốn rời đi, nhưng đến ngày phải đi, vẫn phải đi.

Vào ngày khởi hành, Cố Diệu Dương muốn đến sân bay tiễn cậu, kết quả vừa mở mắt đã bị Lâm Duật Ngôn đẩy đến ngoài cửa, bảo hắn chăm chỉ huấn luyện, đừng vì chuyện này mà chậm trễ thời gian. Lại nói mình chỉ về đi học, nghỉ đông vẫn sẽ tới, không cần phải làm cho long trọng như vậy.

Cố Diệu Dương đứng ở cửa, hỏi: “Xác định không cần anh tiễn?”

Lâm Duật Ngôn cười híp mắt nói: “Thật sự không cần, em có thể tự mình tới đây, làm sao lại không thể tự đi.”

Trông cậu vô cùng tự nhiên, rõ ràng hai ngày trước còn ôm Cố Diệu Dương ấp a ấp úng, kết quả thật sự phải đi, lại thái độ khác thường, vui vẻ quá chừng, hận không thể một giây sau đã có thể leo lên máy bay.

Cố Diệu Dương nhìn chăm chăm vào ánh mắt né tránh của cậu, gật nhẹ đầu nói: “Vậy em đến sân bay rồi gọi điện cho anh.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đi nhanh đi, huấn luyện sắp trễ rồi.”

Cố Diệu Dương đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Lâm Duật Ngôn đợi bóng hắn biến mất hoàn toàn, mới thở một hơi thật dài, về phòng thu dọn hành lý.

Bây giờ hơn chín giờ sáng, còn mấy tiếng nữa mới đến giờ cất cánh, sân bay cách ký túc không tính là xa, hiện tại vẫn có một chút thời gian.

Lâm Duật Ngôn dạo trong phòng một vòng, vậy mà hiếm thấy ngân nga bài hát, ngân nga mãi thì hơi lạc điệu, vội vàng dừng lại hoãn lại. Lại ngửa đầu chạy một mạch xuống lầu, mở tủ lạnh ra, thấy bên trong không có gì cả, cầm túi tiền chạy ra ngoài.

Cậu phải tìm một vài chuyện để làm, không thì cậu sẽ khóc.tieuvandinh.wordpress.com

Cậu biết mình vô dụng, cho nên cậu không dám để Cố Diệu Dương tiễn cậu.

Trong siêu thị không có ai, Lâm Duật Ngôn đẩy xe xoay vài vòng, mua một ít rau quả, không dám mua nhiều, sợ Cố Diệu Dương không ăn.

Sau khi bọn họ ở cùng nhau, Lâm Duật Ngôn phát hiện Cố Diệu Dương có thói xấu tùy hứng, khi một mình tuyệt đối sẽ không ăn cơm, câu lạc bộ nuôi cơm thì thuận miệng ăn một chút, hình như ăn cơm là một chuyện rất phiền phức, lừa gạt một miếng, không đói chết là được rồi. Tuy rằng sau khi hắn chuyển thành tuyển thủ chuyên nghiệp Tăng tiên sinh đã sắp xếp quản lý đoàn đội tốt nhất phụ trách ăn uống của hắn. Nhưng thỉnh thoảng về nhà sớm một chuyến lại gặp phải mấy ngày đó cậu đang bận triển lãm tranh của thầy, đói bụng hai bữa liên tiếp, ngay cả cửa phòng bếp cũng không mở ra, lúc Lâm Duật Ngôn đi thế nào, lúc về vẫn là thế ấy.

Không chỉ không thích ăn cơm, giấc ngủ còn cực ít, hơi có một chút chút tiếng động sẽ bừng tỉnh, trước kia không phát hiện, mấy ngày nay ngủ chung với nhau mới mơ hồ nhận ra, phần lớn ôm cậu một đêm không nhắm mắt, ngày hôm sau có hai quầng thâm mắt nhàn nhạt.

“Hey, tiên sinh?” Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai cậu.

Lâm Duật Ngôn quay đầu, phát hiện có một người hướng dẫn mua hàng tóc xoăn xoăn đứng sau lưng cậu, đang thông cảm nhìn cậu, đồng thời đưa cho cậu một túi khăn giấy, dịu dàng nói: “Tuy rằng không biết cậu có chuyện gì, nhưng xin hãy tin, hết thảy đều sẽ tốt hơn, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu, chúc cậu mọi chuyện đều tốt.”

Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt, vừa định hỏi làm sao, bỗng nhiên phát hiện mu bàn tay hơi ướt, liếc một cái, vội vàng cầm điện thoại lên soi soi gương, vậy mà lau được nước mắt ở trên mặt?

Cậu, cậu khóc lúc nào? Lâm Duật Ngôn quẫn bách nhận lấy khăn giấy người hướng dẫn đưa tới, nói tiếng: “Cảm ơn.” Nghĩ thầm, may mà đuổi Cố Diệu Dương đi rồi, không thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo chết mất.

Cậu thật sự không muốn rơi nước mắt, nhưng cậu thật sự… không muốn đi.

Cảm xúc một khi đi lên, thì không dễ khống chế, cậu nhẫn nhịn vài ngày, đã kết nợ, tìm một chỗ không có ai ngồi một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã, ôm đầu gối lén lút hít mũi.

“Em mua những gì?” Lúc này có người lục túi mua sắm của cậu, lại ngồi trên bậc thang bên cạnh cậu, xoay bật lửa.

Lâm Duật Ngôn ngẩng đầu, vội vàng lau lau mắt, mang theo giọng mũi nồng đậm, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Cố Diệu Dương căn bản chưa đi huấn luyện, vẫn luôn lén lút đi theo phía sau cậu, nhìn cậu không hiểu ra sao mà rơi nước mắt, nhìn cậu buồn bã ỉu xìu mua đồ, đồ có ích đồ không có ích, mua hai túi to, còn suýt nữa cầm một món đồ nữ tính ném vào trong xe.

Hắn không trả lời câu hỏi của cậu, lục ra một hộp kẹo hoa quả từ trong túi, hỏi lại: “Mua cái này làm gì?”

“Giúp anh cai thuốc.” Lâm Duật Ngôn nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, em muốn sống lâu trăm tuổi với anh.”

Cố Diệu Dương cười một tiếng, tại tìm được một lọ tinh dầu nhỏ ở trong túi, hỏi: “Cái này thì sao?”

Lâm Duật Ngôn đỏ mắt nói: “Là dùng để trợ ngủ, lúc ngủ có thể xoa một ít lên huyệt thái dương, giấc ngủ của anh cạn, phải mau mau điều chỉnh lại. Em không muốn về sau sống chung… vẫn tách ra đi ngủ.”

Cố Diệu Dương vuốt vuốt tóc cậu, lại lục ra một đồ vật nhỏ. Cái này có chút đặc biệt, là búp bê hình người nho nhỏ, đội một cái nón mặt trời màu vàng, trên người còn đeo một cặp sách nhỏ, “Cái này?”

Lâm Duật Ngôn chần chừ một lát, mặt hơi đỏ, ho khan lấy đi con búp bê, lại lấy ra một túi giấy nhớ và một cây bút trong túi mua sắm, viết mấy chữ, dán trên đỉnh đầu con búp bê.

“Đây là Lâm Duật Ngôn, anh phải đặt nó ở bên cạnh gối, mỗi ngày ôm nó đi ngủ.”

Cố Diệu Dương so sánh mặt mũi hai người, ấm giọng nói: “Còn rất giống.”

Tất nhiên giống, Lâm Duật Ngôn cố ý chọn một con tóc đen, lại lầm bầm nói: “Có phải anh cảm thấy em rất ngây thơ không.”

Cố Diệu Dương nói: “Không có.” Hắn nhìn nhau với con búp bê kia một lúc lâu, vươn tay ôm người vào lòng, trầm giọng nói: “Em sẽ trở lại chứ?”

“Đương… đương nhiên sẽ.” Hô hấp Lâm Duật Ngôn nghẹn lại, chống cằm trên bả vai Cố Diệu Dương. Hắn ôm chặt quá, giống như muốn triệt để vò người trong ngực vào trong xương, để cậu không đi đâu được nữa.

Mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng Lâm Duật Ngôn vẫn nghe được dày đặc không nỡ, nháy mắt hơi không biết làm thế nào, không biết nên nói gì. Trước giờ Cố Diệu Dương chưa từng thể hiện tình cảm mãnh liệt như vậy ở trước mặt cậu, bất kể là thổ lộ, hay là cuối cùng đồng ý ở bên cậu, đều bình bình đạm đạm, thỉnh thoảng trêu học cũng là đùa giỡn với đời.

Cậu biết Cố Diệu Dương thích cậu, nhưng lại không biết, Cố Diệu Dương thích cậu đến vậy.

“Em… em sẽ trở lại, em nhất định sẽ trở lại.” Lâm Duật Ngôn vội vàng an ủi.

Cố Diệu Dương nói: “Em không thể lừa anh.”

“Em, em thề.”

“Không cần thề, chỉ cần em có thể trở lại.”

Lâm Duật Ngôn không rõ vì sao hắn chấp nhất điểm này, bọn họ chỉ tách ra ngắn ngủi, mặc dù không nỡ, nhưng cũng không phải xa nhau, muốn nói đùa để thả lỏng một chút, nhưng Cố Diệu Dương ôm chặt hơn, đành phải trịnh trọng nói một tiếng “Được.”

Hai người lại ngồi một lúc, mới mỗi người xách theo một cái túi đứng lên, Lâm Duật Ngôn bước xuống bậc thang trước, đi chưa được mấy bước, đã bị Cố Diệu Dương gọi lại.

Hắn đứng trước tòa nhà bỏ hoang gần siêu thị, thản nhiên nói: “Lâm Duật Ngôn.”

“Dạ?”đọc truyenfull là đĩ chó

“Tại sao em vừa rời anh một mét.”

“Anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.