Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 45



Cố Diệu Dương không để ý tới, cầm lấy con búp bê bỏ vào trong ba lô, Chris đã phải trả giá nên có cho cái tay đê tiện lúc trước, không so đo nữa. Đường may xấu trên cổ búp bê là Cố Diệu Dương tự may, hắn phải thừa dịp Lâm Duật Ngôn chưa kịp phản ứng làm cho cậu quên chuyện này đi, cưỡng ép kéo người lên giường, tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau Cố Diệu Dương đến câu lạc bộ, Lâm Duật Ngôn ở trong nhà nghỉ ngơi một lát, mở vali ra. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, cũng đều là dùng để thay giặt lúc nằm viện. Cậu nói với Cố Diệu Dương là mình lén chạy về, nhưng trên thực tế hơi hoảng.

Con người dù sao cũng phải làm gì đó vì chính mình, mơ ước, hoặc là tình yêu.

Trước kia cậu cảm thấy mình không có sự can đảm này, về sau phát hiện cũng không có gì khó khăn. Cậu thích vẽ tranh, chỉ muốn đến trường nghệ thuật. Cậu thích Cố Diệu Dương, chỉ muốn ở bên cạnh hắn. Cho dù ba cắt đứt tất cả nguồn tài chính của cậu, đe dọa cậu nếu như cậu bước ra khỏi bệnh viện một bước, sẽ không có liên quan gì với Lâm gia, cậu cũng dứt khoát kiên quyết đi rồi.

Cậu không hoàn toàn là vì Cố Diệu Dương, cậu vẫn muốn thử làm chính mình một lần, dũng cảm đấu tranh một lần vì bản thân.

Thành công cũng được, thất bại cũng không giày vò uổng công, chí ít đây đều là điều cậu muốn, mà không phải người khác áp đặt lên người cậu. Lâm Duật Ngôn cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, đóng vali lại, vỗ vỗ mặt, cũng khoác quần áo, đến câu lạc bộ.

Lúc chị da đen nhìn thấy cậu, phấn khởi nhảy dựng lên, bước ra quầy lễ tân nhiệt tình ôm cậu, “Lâm! Đã lâu không gặp, cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Lâm Duật Ngôn nở nụ cười chào hỏi cô, lại hỏi: “Tăng tiên sinh có ở đây không?”

Chị da đen nói: “Không phải cậu đến tìm G à?” Cô dẫn Lâm Duật Ngôn đến ngồi ở chỗ tiếp khách, lại rót cho cậu một ly cà phê. Lâm Duật Ngôn nói: “Chúng tôi đã gặp nhau rồi, buổi sáng vừa tách ra.”

“Hèn chi!” Chị da đen ôm ngực ngồi đối diện cậu, khoa trương nói: “Hôm nay khí chất cả người G đều khác biệt, giống như lúc cậu đang ở đây.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Lúc tôi không có ở đây… Anh ấy làm sao?”

Chị da đen lập tức lộ ra vẻ mặt âu sầu: “Thật ra người không hiểu cậu ta cũng nhìn không ra có thay đổi gì, dù sao cậu ra luôn luôn lạnh như băng, mặt không biểu cảm. Nhưng tôi là fan hâm mộ trung thành nhất của cậu ta, mỗi ngày tôi đều chú ý cảm xúc của cậu ta.” Nói đoạn nắm lấy một đóa hoa mặt trời đã cắm trong bình gần một tuần, cánh hoa đều rơi sạch, héo rũ, “Lúc cậu không ở đây cậu ta giống thế này, giống như có đám mây đen bay trên đỉnh đầu, người sống chớ tiến, tính tình rất kém, còn rất cáu kỉnh, cậu cũng không biết đáng sợ cỡ nào, phóng viên đều đứng ở chỗ cách cậu ta một mét để phỏng vấn.”

“Nhưng hôm nay cậu ta là như thế này!” Chị da đen lại ôm lấy một bó hoa tươi vừa đưa tới ở trên ghế sofa bên cạnh, “Mặc dù vẫn mặt không biểu cảm như cũ, nhưng trong mắt là ánh sáng chói mắt, đặc biệt đẹp trai!”

Lâm Duật Ngôn nghe miêu tả của chị da đen, mơ hồ hơi đau lòng, cậu không biết mấy tháng này Cố Diệu Dương sống qua như thế nào, có lẽ giống mình, có lẽ còn khó chịu hơn mình.

Nói chuyện phiếm trong chốc lát, mới nhớ tới chính sự, chị da đen liếc nhìn thời gian nói: “Ông chủ và đội ngũ kinh tế của G đang họp, đúng rồi, cậu biết G đã giành được chức vô địch của WCE nhỉ?”

Lâm Duật Ngôn gật đầu.

Chị da đen nói: “Bây giờ G rất hot, nếu như cậu quan tâm tin tức về chiến đấu thì sẽ biết cậu ta thành công nhường nào, cậu ta thực sự là thần trong lòng của vô số người chiến đấu, vài ngày trước còn có fan hâm mộ tới đây chặn cửa câu lạc bộ, căn bản đuổi không đi.”

Lâm Duật Ngôn không thường quan tâm tin tức, nhưng lúc cậu nằm viện, thừa dịp dì chăm sóc cậu gọi điện thoại quay người, bám vào cửa sổ của phòng bệnh sát vách xem hết trận chung kết, ở phòng bệnh sát vách là một ông bác tuổi trung niên, vừa khâu miệng vết thương, theo Cố Diệu Dương giành chiến thắng, lại nứt ra.

Lúc này, điện thoại của quầy lễ tân vang lên, chị da đen tỏ ý cậu đợi một lát, quay lại vị trí làm việc.

Nửa tiếng sau, Tăng tiên sinh hết bận, Lâm Duật Ngôn lên lầu tìm ông, xuyên qua cửa kính của phòng họp, nhìn thấy Cố Diệu Dương. Cố Diệu Dương cũng nhìn thấy cậu, muốn đi ra ngoài, Lâm Duật Ngôn lại xua tay, ý là bảo hắn làm việc trước, mình nói chút chuyện với thầy.

Cố Diệu Dương gật đầu, tiếp tục nói công việc với người đại diện. Người đại diện hơn ba mươi, lần đầu tiên dẫn ngôi sao mới xu thế mạnh như vậy vẫn có phần bận tíu tít, văn kiện hợp tác lời mời thi đấu trong tay cái này nối tiếp cái kia, nếu sẵn sàng tiếp nhận, hai năm tới sẽ không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào.

“Hay là chọn lọc vài cái đi, mặc dù hợp tác nào cũng rất có sức nặng, sẽ làm cho cậu ngày càng hot trong giới, nhưng cơ thể của cậu chắc chắn sẽ quá tải, tôi biết bây giờ cậu còn trẻ, không sợ những thứ này, nhưng mà…”

Cố Diệu Dương lắc đầu, nhìn bóng dáng của Lâm Duật Ngôn, lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Người đại diện không chỉ từng đề cập một lần, nhưng mỗi lần đều trả lời thế này, cũng không tự chuốc bẽ mặt nữa, bắt đầu xây dựng lịch trình tiếp theo.

Cố Diệu Dương bận rộn đến hơn tám giờ tối, lúc trở về Lâm Duật Ngôn đã gọi thức ăn ngoài đơn giản, đợi hắn cùng nhau ăn cơm. Phòng bếp còn nấu canh, khoảng thời gian này không có cách nào học, vẫn là sở trường nhất của cậu.

“Về rồi?” Lâm Duật Ngôn nằm nhoài trên bàn ăn không đứng dậy, Cố Diệu Dương đáp một tiếng, thay giày hỏi: “Hôm nay tìm Tăng Nghị nói gì vậy?”

Lâm Duật Ngôn cầm một cây bút, đang cúi đầu tô tô vẽ vẽ lên tờ báo mới mua: “Em muốn xin vào trường đại học địa phương, hỏi thăm thầy một chút tình huống.”

Mostin có một trường nghệ thuật có chút danh tiếng, rất nhiều du học sinh, trước kia Lâm Duật Ngôn đã suy xét nơi này, mặc dù không tính là hạng nhất, nhưng tổng thể coi như không tệ.

“Thế nào?”

“Ừm… cần một vài chứng chỉ trong nước, lại tham gia thi tuyển sinh vào ba tháng sau là được rồi.”

Ba tháng chắc là nuôi gần đủ rồi. Cố Diệu Dương đáp một tiếng, đi tới ôm lấy cậu từ phía sau lưng, vừa chuẩn bị ăn cơm với cậu, liếc nhìn nội dung trên báo, nhíu nhíu mày.

Lâm Duật Ngôn đang cọ mặt hắn hôn hắn, bút vẫn chưa nhấc lên, báo đã bị giật đi.

Cố Diệu Dương đứng thẳng người lật vài tờ, hỏi: “Em muốn đi làm?”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Sao vậy?” Trong tay cậu không có xu nào, chắc chắn phải đi làm, mặc dù cậu chưa từng làm gì cả, nhưng có tay có chân cũng không phải tàn phế, nên trở ngại không lớn. Học phí ở Mostin không phải rất đắt, ba tháng hẳn là có thể kiếm một chút, hôm nay cũng đã kiểm tra những việc xin trợ cấp, nếu như thành tích rất tốt, còn có thể giảm miễn rất nhiều, nếu như vẫn chưa đủ, lại nghĩ những cách khác. Nhưng đại học chắc chắn là muốn học.

Cố Diệu Dương nói: “Không được.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cái gì không được?”

Cố Diệu Dương nói: “Đi làm.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Tại sao?”

Cố Diệu Dương nói: “Nào có tại sao, không được là không được, ba tháng này em nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị thi.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Em đã nghỉ ngơi ở bệnh viện rất lâu rồi, cho dù chuẩn bị thi cũng có thể đi làm kiếm tiền mà.”

Cố Diệu Dương ngước mắt, hình như đoán được tình huống của cậu: “Lâm Trí Viễn đã khóa thẻ của em?”

Lâm Duật Ngôn do dự hồi lâu, gật nhẹ đầu: “Cho nên mới phải tự đi làm.”

“Không được.”

“Tại sao không được?”

Cố Diệu Dương nói: “Không có tại sao, trong thời gian ngắn tuyệt đối không được, nếu như thật sự muốn đi, trước tiên tăng hai mươi cân thịt.”

Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt, khoảng thời gian cậu nằm viện cũng không sút hai mươi cân, làm sao có thể tăng trở lại?

Thái độ Cố Diệu Dương cứng rắn, còn muốn giấu báo đi, Lâm Duật Ngôn xoay quanh hắn cả buổi, cho đến khi hắn xấu xa nhón chân giơ báo lên không trung, mới thở hồng hộc lên án, “Sao em không sớm phát hiện anh bá đạo độc tài như vậy. Anh, hành vi này của anh khác Lâm Trí Viễn ở chỗ nào?”

Cố Diệu Dương nhướng mày, Lâm Trí Viễn đã trở thành đại danh từ chửi người rồi?

“Bây giờ đã phát hiện?”

Lâm Duật Ngôn nặng nề gật đầu.

“Muộn rồi.” Cố Diệu Dương nói: “Khoảng thời gian này không được đi là không được đi.”

“Tại sao? Cơ thể của em thật sự không có vấn đề gì. Vả lại cứ cho là anh muốn phản đối, cũng phải có lý do thích hợp chứ?”

Cố Diệu Dương giơ tay ném báo lên ghế sofa, nhìn cậu nói: “Lý do thích hợp là gì?”

“Muốn nuôi em, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.