Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 6



Lúc Thiệu Chinh chạy tới, mấy tên côn đồ vây quanh Cố Diệu Dương đều ngã trên mặt đất, hắn ta vốn không lo lắng mấy, nhưng nhìn thấy cả người Cố Diệu Dương treo trên người Lâm Duật Ngôn, vội vàng chạy tới hỏi: “Diệu Dương không sao chứ?”

Cố Diệu Dương nhắm mắt không lên tiếng. Lại hỏi Lâm Duật Ngôn: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Duật Ngôn cũng nhận ra Thiệu Chinh, nói cho cùng hôm đó đi theo hắn ta rất lâu, hai tay đỡ cơ thể của Cố Diệu Dương hơi khó khăn nói: “Cậu, cậu ta bị đánh hai lần, ngất xỉu rồi.”

Ngất xỉu? Sắc mặt của Thiệu Chinh thay đổi, muốn đỡ lấy người, liếc nhìn ngón tay hơi động đậy của Cố Diệu Dương, lại dừng lại.

Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu là bạn của cậu ta nhỉ?”

Thiệu Chinh: “Ừm.”

“Vậy, vậy cậu có thể đưa cậu ta đến bệnh viện không?”

Thiệu Chinh nói: “Tại sao nó lại bị thương? Theo tôi được biết, mấy người trên đất kia, không phải đối thủ của nó.”

Lâm Duật Ngôn không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không tình nguyện nói: “Vì… cứu tôi.”

Thiệu Chinh “À” một tiếng, “Nếu vì cứu cậu, không phải do cậu đưa nó đến bệnh viện hả?”

Lý lẽ thì là vậy, nhưng… nhưng cậu là cưỡng ép được cứu mà…

Lâm Duật Ngôn có nỗi khổ không nói được, hơn nữa tạm thời cậu cũng không nắm chắc được Cố Diệu Dương hôn mê thật hay giả vờ, nhưng cây gậy thật sự đánh trên lưng, chắc chắn là đau.

Cậu nghĩ ngợi, nói với Thiệu Chinh: “Vậy cậu có thể giúp gọi xe cứu thương không?”

Thiệu Chinh lại nhìn Cố Diệu Dương: “Xe cứu thương cũng không cần đâu, chắc không có việc gì lớn, đưa về nhà nghỉ ngơi đi.”

Một chiếc xe van dừng cuối con hẻm, có bé trai ngồi bên ghế lái phụ, nom tám, chín tuổi, nó trông thấy Lâm Duật Ngôn đỡ Cố Diệu Dương lên xe thì hơi tò mò, nhìn ghế sau một chút, hỏi: “Anh Diệu Dương bị đánh ạ?”

Thiệu Chinh bảo nó thắt dây an toàn ngồi xuống, bé trai “Ò” một tiếng, quay đầu về đàng hoàng được mấy giây, lại không đợi được nữa, quỳ trên ghế nhìn phía sau, hỏi Lâm Duật Ngôn: “Anh ơi, anh là ai vậy?”

Ban đầu Lâm Duật Ngôn hơi căng thẳng, dù sao thoạt nhìn tóc vàng không giống người tốt, Cố Diệu Dương trong mắt cậu cũng không phải người lương thiện, lúc này có cậu bé nói chuyện với cậu, cảm thấy thoải mái không ít, tự giới thiệu. Lại hỏi: “Còn em?”

Bé trai nói: “Em tên Hồ Đông Đông! Đông trong mùa đông!”

Lâm Duật Ngôn cười một cái, chào nó.

Hồ Đông Đông hỏi: “Anh ơi, anh muốn về nhà cùng bọn em à?”

Lâm Duật Ngôn: “Ừm.”

“Thật sao? Tốt quá!” Xem ra Hồ Đông Đông rất vui vẻ, bàn chân nhỏ lắc lư lắc lư, đặc biệt nhiệt tình, “Vậy em dẫn anh đi ăn thịt ba chỉ nướng của nhà bác Chu, ăn ngon lắm, thơm cực!”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Bác Chu là ai vậy?”

Hồ Đông Đông nói: “Bác Chu bán thịt, mập mạp, mặt như cái bánh bao lớn, còn có hai lúm đồng tiền, em chọc ngón tay vào, còn có thể lún một nửa!”

Lâm Duật Ngôn chưa kịp đáp lời, Thiệu Chinh đã không khách sáo quát lớn một tiếng, bảo Hồ Đông Đông ngồi im.

Hồ Đông Đông không vui lòng, Thiệu Chinh nói: “Nếu mày thật sự không nghe lời, lần sau ra ngoài sẽ không dẫn mày theo.”

Trẻ con sợ nhất là đe dọa này, Hồ Đông Đông cũng không ngoại lệ, lập tức có nề nếp, dùng ánh mắt tạm biệt với Lâm Duật Ngôn, ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Chiếc xe van lái một lúc lâu, chạy bốn mươi phút trong thành phố, càng đi càng lệch, xuyên qua phía tây khu ổ chuột ngày hôm đó, rẽ và một đường nhỏ chưa sửa, trên đường hơi xóc nảy, xóc đến mức Lâm Duật Ngôn lại lo lắng, siết chặt quần áo của Cố Diệu Dương, muốn tìm điểm dựa vào.

May thay con đường này không dài, sau khi đi qua đã nhìn thấy một con đường rộng rãi, xung quanh cũng có người.

Thiệu Chinh dừng xe trước cửa một siêu thị nhỏ, trước tiên chuyển ra hai thùng đồ ở cốp sau, lại xách Hồ Đông Đông xuống, kêu Lâm Duật Ngôn xuống xe.

Cố Diệu Dương vẫn chưa tỉnh, Lâm Duật Ngôn đành phải lại đỡ hắn xuống, đứng ở giữa đường, cảm thấy hơi quen mắt.

Cậu có thể khẳng định, mình chưa từng đến nơi này, nhưng cảm giác quen thuộc khó giải thích này đến từ đâu? Ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện một hàng thịt theo sát một tiệm bán quần áo, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, lắp bắp hỏi: “Đây, đây là đâu?”

Thiệu Chinh dẫn cậu đi thẳng về phía trước, tùy ý nói: “Phố Văn Xương.”

“Cái gì?!”

Lâm Duật Ngôn cho rằng mình nghe lầm, cho đến khi Thiệu Chinh lặp lại lần nữa, sợ đến nỗi lòng bàn chân mềm nhũn, suýt nữa nằm rạp trên mặt đất.

Là cái chỗ Trác Hàng nói… phố Văn Xương ư?

Trong lòng cậu sợ sệt, muốn quay đầu đi ngay, nhưng trên người còn mang theo một người, quyết định đưa hắn về, rồi nhanh nhanh rời đi.

Thế là theo chân Thiệu Chinh rẽ vào một cái sân rộng, bên trong có mấy tòa nhà cao sáu bảy tầng nhét chung một chỗ, Cố Diệu Dương sống trên tầng cao nhất của một tòa trong đó, đến cửa, Thiệu Chinh đưa cho cậu một cái chìa khóa, người đã đi rồi.

Lâm Duật Ngôn mệt mỏi thở hồng hộc, vội vàng mở cửa, đặt Cố Diệu Dương lên sofa trong phòng khách, mới thở phào một cái, lấy tay quạt quạt.

Cậu muốn uống nước, nhưng không được chủ nhân cho phép, lại không thể tùy tiện đi lại.

Nhà của Cố Diệu Dương không rộng lắm, chắc là một phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng trong nhà đều là tủ cũ kỹ, nên có đều có, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, trên ban công còn treo một bao cát, vài đôi găng tay đấm bốc ném trên sàn nhà.

Lâm Duật Ngôn thực sự quá khát, ngồi trên ghế sofa nói: “Này, tôi muốn uống nước.”

Cố Diệu Dương không mở mắt, nhưng mí mắt giật giật, rõ ràng là tỉnh dậy.

Lâm Duật Ngôn nói: “Nước ở đâu?”

Cố Diệu Dương vẫn không nói chuyện.

Lâm Duật Ngôn bực bội nói: “Cậu muốn tôi chết khát à?”

Cố Diệu Dương nhướng mày, chậm rãi mở mắt nói: “Tôi không tên là này.”

Quả nhiên là giả vờ! Lâm Duật ngôn hầm hừ nhìn hắn chằm chằm.

“Phòng bếp có nước, nước trong bình là nước ấm, có cốc giấy dùng một lần, trong hộc tủ.”

Lâm Duật Ngôn không vội vã lý luận với hắn, cầm cốc giấy chạy vào phòng bếp, một lát sau, khóe miệng ẩm ướt mà đi ra, Cố Diệu Dương đã đứng lên, đang duỗi người vặn eo.

Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu đã không sao, vậy tôi đi trước.”

Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu sớm biết tôi không sao?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi cũng không ngốc.”

“Vậy tại sao còn muốn đưa tôi về?”

Lâm Duật Ngôn bất đắc dĩ: “Tôi không đưa cậu về, cậu sẽ xuống khỏi người tôi hả?”

Cố Diệu Dương quả quyết nói: “Sẽ không?”

“Cho nên.” Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi lại không có cách khác.” Cậu nhìn Cố Diệu Dương nghĩ ngợi, rất nghiêm túc mà nói: “Bây giờ tôi đã đưa cậu về, vậy sau này, chúng ta có thể làm người xa lạ không?”

Biểu cảm của Cố Diệu Dương không đổi, không nói chuyện.

Lâm Duật Ngôn nói: “Ban đầu giữa chúng ta cũng không tính là quen, tôi không biết mình có chỗ nào khiến cậu cảm thấy thú vị, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu đừng lúc nào cũng trêu tôi, tôi cảm thấy như vậy không tốt.”

“Sau này, chắc cậu cũng không đến trường nữa, tôi tuyệt đối cũng sẽ không lại tới tìm cậu, vậy từ giờ trở đi, chúng ta có thể làm người xa lạ không?”

Cố Diệu Dương nhẹ nhàng hỏi: “Cậu nghĩ vậy?”

Lâm Duật Ngôn gật mạnh đầu: “Vậy nếu như không có việc gì, tôi đi trước đây.” Lại chần chừ mấy giây, vẫn quan tâm hỏi: “Tuy rằng cậu không ngất xỉu thật, nhưng trên lưng thật sự bị thương? Có thể tìm người giúp cậu bôi thuốc, đừng, đừng để nghiêm trọng.”

Nói xong, không đợi Cố Diệu Dương đáp lại, đi thẳng ra ngoài.

Lúc này trời đã tối rồi, Lâm Duật Ngôn đứng ở cửa lầu gọi điện thoại cho tài xế, lấy điện thoại ra, đầu tiên là nhìn thấy tin tức giải trí Trác Hàng chia sẻ cho cậu, lại bỗng nhớ tới lời nói của Trác Hàng.

Sống ở đây đều là côn đồ và tội phạm hình sự, thường sẽ sống mái với nhau, mặc dù cũng có người bình thường sinh sống, nhưng đến buổi tối cơ bản sẽ không ra ngoài, ngày thường sáng tinh mơ trên đường phố đã máu chảy thành sông, không chừng sẽ còn giẫm lên chân đứt tay đứt, cực kỳ đáng sợ.

Lâm Duật Ngôn không khỏi nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Trong đêm đen không biết sẽ ẩn bao nhiêu chuyện đáng sợ, cho dù tài xế tới, cũng sẽ có nguy hiểm. Cậu vội vàng gọi điện cho dì trong nhà, lại hấp ta hấp tấp chạy lên lầu, gõ cửa nhà Cố Diệu Dương.

Cố Diệu Dương không nghĩ tới cậu đi mà lại trở về, dựa vào cửa khoanh tay hỏi: “Làm sao?”

Lâm Duật Ngôn cong mắt cười tủm tỉm, nói: “Nếu không, ngày mai chúng ta lại làm người xa lạ đi? Tối hôm nay tôi có thể ở lại nhà cậu không nhỉ?” Cậu hơi kéo dài âm cuối, giống trẻ con làm nũng.

Cố Diệu Dương nhếch khóe miệng hỏi: “Tại sao?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu bị thương vì tôi, đương nhiên tôi phải chăm sóc cho cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.