Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 9



Đằng sau tòa nhà này có một con đường nhỏ, không rộng, trồng hai hàng cây bạch dương cao ngất.

Không cần tìm kỹ, rẽ một cái đã nhìn thấy một bà cụ lớn tuổi, đang ngửa đầu lên nhìn.

Lâm Duật Ngôn cũng đi tới bên cạnh bà, thuận theo tầm mắt của bà, cũng ngẩng đầu lên.

Cố Diệu Dương thay một cái áo thun, vẫn là màu đen, ngồi trên nhánh cây to khỏe cao mười mấy mét, một chân gập lại, một chân rũ xuống giữa không trung.

Trong miệng hắn ngậm một cuộn băng gạc, trên tay cầm một con mèo màu vàng bị hoảng sợ kêu “meo meo”, hình như đang kiểm tra chân trước bị thương của nó, băng bó lại cho nó.

Lâm Duật Ngôn giật mình, hình ảnh trước mắt giống như bức tranh màu mực cậu mãi mãi cũng không vẽ ra được, bối cảnh là trời xanh, xung quanh là lá cây, gió thổi hướng đông nam, từng hồi từng hồi, vang xào xạc.

Bà cụ là một người nhỏ bé, mặc áo may bằng vải hoa, giơ hai tay, giống như sợ hắn rơi xuống, muốn đỡ lấy hắn, “Mau xuống đây đi, xuống trước, xuống rồi lại xem, không vội.”

Hắn không lên tiếng, cũng thản nhiên liếc qua Lâm Duật Ngôn. Ánh mắt kia không khác gì ngày thường, nhưng Lâm Duật Ngôn lại hơi hốt hoảng, giống như đột nhiên, không quen biết hắn.

Trừ lần gặp mặt đầu tiên, Cố Diệu Dương trong lòng cậu đều không phải người tốt, độc lai độc vãng, chỉ liên lạc với đám côn đồ ngoài trường, thích bắt nạt người, nhưng dường như chỉ từng bắt nạt mỗi mình cậu.

Chí ít ở trường học, không thấy hắn đối xử với người khác thế nào.

Đương nhiên, Lâm Duật Ngôn cho rằng hắn không tốt, thậm chí ghét hắn, hơi sợ hắn, muốn tránh hắn.

Nhưng lúc này, hắn ôm con mèo nhỏ kia, cố định nó trên bả vai, mặc cho vật nhỏ bị hoảng sợ coi hắn như kẻ thù vừa cào vừa cắn, vẫn cứu nó từ trên cây xuống, đưa cho bà Hồ.

Bà Hồ vòng quanh hắn kiểm tra một lần trước, xác định không có đáng ngại, mới ôm Tiểu Hoàng dỗ dành, liên tục nói cảm ơn với hắn.

Cố Diệu Dương vuốt lá cây dính trên người, không lên tiếng, mà đi đến trước mặt Lâm Duật Ngôn hỏi cậu: “Vẫn chưa đi?”

“A..” Lâm Duật Ngôn lấy lại tinh thần, “Muốn nói với cậu một tiếng.”

Cố Diệu Dương gật nhẹ đầu, xem như biết rồi.

“Tôi…” Lâm Duật Ngôn giật giật khóe miệng, tựa như còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lời đến bên miệng, cũng không biết nói gì cho phù hợp.

Lúc trước cậu không hiểu rõ Cố Diệu Dương, dường như đưa ra kết luận sai lầm về hắn, cảm thấy hơi có lỗi.

Lúc này, bà Hồ đi tới, tò mò quan sát cậu: “Cháu là?”

“Chào bà.” Lâm Duật Ngôn lễ phép lên tiếng chào hỏi bà, hơi cúi người, “Cháu tên Lâm Duật Ngôn.”

Mặt mũi bà Hồ hiền lành, trên mặt phủ kín nếp nhăn, như là thích cười, nơi khóe mắt là sâu nhất, “Là bạn của Diệu Dương à?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không phải, cháu… là bạn học của Cố Diệu Dương.”

“Bạn học?” Bà Hồ nghĩ ngợi: “Bạn học không phải là bạn bè sao?”

Nghiêm ngặt mà nói, thật ra không tính...

Nhưng nói quá nhiều với bà cụ, bà cũng không hiểu, bèn theo ý bà, nói phải.

“Tốt quá, Diệu Dương cũng có bạn bè.” Bà ôn hòa vỗ vỗ bả vai Lâm Duật Ngôn, lại nói với Cố Diệu Dương: “Mấy ngày trước bà làm ít dưa muối, đã đậy kín cả rồi, hôm nào bảo Đông Đông đưa cho cháu, cháu phải nhớ mà ăn.”

Dưa muối? Lâm Duật Ngôn đột nhiên nhớ tới những cái bình đựng tương ớt trong tủ lạnh, hóa ra đều do bà Hồ tặng ư?

Bà Hồ lại nói với hắn: “Một mình cũng đừng nhịn, gần đây cháu không đến chỗ Tiểu Linh, không ai quan tâm cơm nước, nếu không muốn tự nấu, thì đợi bà nấu xong, để Đông Đông mang qua cho cháu.”

Cố Diệu Dương tùy ý đáp một tiếng, giống như không để trong lòng.

Bà Hồ bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò xong thì đi, đoán chừng đi đứng không tốt, khập khà khập khiễng.

“Đi chưa?”

“Ừm?”

Cố Diệu Dương nói: “Đưa cậu đến giao lộ, ở đây không thể gọi xe.”

“À, được.”

Trên đường đi, hai người đều không nói gì, Lâm Duật Ngôn nghĩ ngợi, vẫn phá vỡ im lặng: “Người ở đây… hình như rất tốt.”

“Hử?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Trước đó tôi nghe Trác Hàng nói, con phố này hơi loạn.” Lại hỏi: “Cậu biết Trác Hàng không? Cậu ta là…”

“Bạn của cậu.” Cố Diệu Dương đốt một điếu thuốc, vẻ mặt không thay đổi, nhưng giọng điệu gằn ba chữ này hơi kỳ lạ.

“Ừm.” Lâm Duật Ngôn không để ý, nói tiếp: “Cậu ta nói với tôi phố Văn Xương cực kỳ đáng sợ, nhưng tôi phát hiện cậu ta nói cũng không đúng hoàn toàn, rõ ràng rất yên bình, những người gặp được cũng rất tốt.”

Mặc dù chỉ ở lại một buổi tối, nhưng Hồ Đông Đông và bà Hồ đều rất tốt, cũng rất nhiệt tình.

Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu ta nói thế nào?”

Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, thuật lại lời của Trác Hàng một lần không khác biệt lắm, “Thật ra tôi không thể nào tin được sẽ còn có nơi như thế này, chém chém giết giết, tụ tập sống mái với nhau, rõ ràng đều là trong phim ảnh…”

Cậu còn chưa dứt lời, vẻ mặt Cố Diệu Dương đột nhiên thay đổi, bỗng túm lấy cổ tay cậu, chạy nhanh như bay, hắn chạy rất nhanh, hai chân thon dài, giống một con báo thoăn thoắt, Lâm Duật Ngôn không rõ ràng cho lắm, cố sức theo sau, thở hồng hộc hỏi: “Sao, sao vậy?”

Cố Diệu Dương không đáp lại, chỉ nặng nề nói câu: “Đừng quay đầu.”

Đừng, đừng quay đầu?

Trong nháy mắt Lâm Duật Ngôn có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Trác… Trác Hàng nói đều là thật? Sợ hãi trong lòng lại nhảy ra ngoài lần nữa, theo sát Cố Diệu Dương một giây cũng không buông lỏng. Không biết chạy bao lâu, lúc chạy sắp văng cả tim ra, cuối cùng bị kéo vào trong một con hẻm chỉ có thể chứa hai người.

Lâm Duật Ngôn mệt mỏi suýt nữa ngồi xuống đất, vừa định mở miệng, đã bị Cố Diệu Dương chống lên tường, bịt chặt miệng.

Cậu hơi sợ, sợ ẩn núp chưa đủ, kéo áo Cố Diệu Dương, giống như hỏi: Sao vậy?

Cố Diệu Dương nhìn thoáng qua đầu hẻm, đợi vài giây không có tiếng động gì, đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Cậu ta lừa cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.